“Đúng đúng, là người đấy, Đấu Thần đấy là chức nghiệp gì?” Tuy Đường Nhu đến cả danh hiệu của “Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu” cũng không nhớ rõ, nhưng vì Trần Quả thường hay nhắc đến, cuối cùng cũng để lại trong lòng cô một ít cảm giác tồn tại. Ngoại trừ cái này, cảm giác tồn tại mạnh hơn nữa chính là bậc thầy pháo súng “Mộc Vũ Tranh Phong”, đây là nguyên nhân trực tiếp khiến Trần Quả chơi bậc thầy pháo súng, thần tượng đứng đầu trong lòng Trần Quả, nhân vật mà cô nàng treo trên miệng nhiều hơn cả.
Đường Nhu vừa nói vừa nhìn về phía Trần Quả, lập tức thấy được sự ảm đạm trên mặt Trần Quả.
“Làm sao vậy?” Đường Nhu hoảng sợ, biết Trần Quả hai năm, quá quen thuộc với sự tức giận của Trần Quả, nhưng đa sầu thế này vẫn là lần đầu tiên chứng kiến.
“Diệp Thu...... giải nghệ rồi.” Trần Quả nói.
“Diệp Thu? Là chủ nhân của Nhất Diệp Chi Thu phải không?” Đường Nhu nói.
“Ừ.”
“Thế còn Nhất Diệp Chi Thu?”
“Nhất Diệp Chi Thu vẫn còn đấy, nhưng......”
Trần Quả cũng không thể tả rõ mối quan hệ đấy. Trong Liên minh Chuyên nghiệp lãnh đạm này, nhân vật và tuyển thủ bị chia thành hai bộ phận khác nhau. Với những người chơi thích Vinh Quang, có người hâm mộ sự mạnh mẽ của nhân vật đạt đẳng cấp chuyên nghiệp, có người lại ngưỡng mộ kỹ thuật cao siêu của tuyển thủ chuyên nghiệp. Vì thế danh hiệu như Đấu Thần, mới đầu có chút người cho đấy là Nhất Diệp Chi Thu, có chút người lại nghĩ người đứng sau lưng điều khiển Nhất Diệp Chi Thu – Diệp Thu càng xứng đáng hơn, chuyện này đã xảy ra rất nhiều tranh luận. Nhưng dần dần, những tranh luận tương tự như thế, cũng dần cho rằng danh hiệu thuộc về nhân vật.
Đơn giản vì nhân vật là doanh trại kiên cố, tuyển thủ chỉ là đám binh lưu chuyển.
Tuyển thủ sẽ ầm ĩ đòi chuyển đội, tuyển thủ sẽ tụt dốc thậm chí không được ủng hộ, tuyển thủ rồi cũng sẽ giải nghệ, nhưng nhân vật thì không. Chỉ cần câu lạc bộ nguyện ý, nhân vật vẫn có thể nắm chặt trong tay mình mà nâng cao không ngừng, thời gian càng lâu, điểm kỹ năng có thể ngày càng nhiều, trang bị có thể mạnh hơn. Nhiều đại nhân vật hiện giờ đang oai phong một cõi trong Vinh Quang, hầu như được tạo từ khu 1, số năm tồn tại cũng gần mười năm.
Người điều khiển chúng đều đã thay đổi không biết bao nhiêu người; nhưng uy danh của chúng vẫn không hề suy giảm kể từ ngày nổi trội.
Hoa tàn rồi có ngày lại nở, người già đi khó bề trẻ lại.
Một nhân vật mạnh, chỉ cần một tuyển thủ mạnh điều khiển thì có thể hiển lộ được hết uy lực của nó. Mà tuyển thủ thì sao? Trước quy luật của tự nhiên, ai cũng không thể chiến thắng được sự vô tình của thời gian.
Tuy nhiên Diệp Thu và Nhất Diệp Chi Thu lại là một ngoại lệ hiếm thấy. Nhân vật và người điều khiển đã sống mái với nhau suốt mười năm, đấy là chuyện có một không hai trong Vinh Quang. Trong khi nhân vật của anh ấy trải qua biết bao biến hóa của người thao tác, khi các tuyển thủ dần biến mất sau màn, để lại danh hiệu cho nhân vật. Đấu Thần, vẫn luôn dành cho Diệp Thu và Nhất Diệp Chi Thu. Từ ngày danh hiệu ấy trở nên vang dội, Đấu Thần luôn thuộc về cả hai.
Tiếc thay, Nhất Diệp Chi Thu cuối cùng chỉ là một nhân vật, mà Diệp Thu lại là một tuyển thủ. Tuyển thủ nhất định phải cất bước đi trước, nhân vật sẽ mãi mãi kế thừa danh hiệu mà tiếp tục.
Khi các nhân vật khác đã trải qua rất nhiều lần chuyển đổi, Đấu Thần, đây chỉ mới là lần đầu tiên. Thế nên sẽ có một đám người chơi xót xa rơi lệ, cũng sẽ có Trần Quả vì nhắc đến Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu mà trở nên ủ ê. Với cô, ngay một khắc Diệp Thu rời khỏi ấy, danh hiệu Đấu Thần này thoáng chốc đã trở nên không trọn vẹn rồi. Thứ vốn gửi gắm biết bao cảm tình, đột nhiên cứ thế mà vỡ tan.
Đường Nhu không hiểu được sự ưu thương này của Trần Quả, cô chỉ có thể lẳng lặng ngồi cạnh cô ấy, chẳng nói câu nào mà nắm lấy tay cô ấy.
Nhưng dù sao Trần Quả cũng là Trần Quả, ngày hôm qua đã đau khổ một trận rồi, cứ tiếp tục đau khổ cùng một chuyện không phải phong cách của cô nàng. Chỉ ủ ê trong phút chốc, tinh thần của cô lại phấn chấn lên, nhìn Đường Nhu nói: “Chức nghiệp của Đấu Thần là pháp sư chiến đấu, thế nào, em muốn chơi thử ư?”
“Được chứ! Nói không chừng lúc ấy em sẽ trở thành chủ nhân của Nhất Diệp Chi Thu kia, có khi còn là Tân Đấu Thần nữa ấy?” Đường Nhu nói.
“A! Mục tiêu này cao quý hơn ngàn lần việc đánh bại tên Diệp Tu gì đấy! Tiểu Đường em nhất định phải coi đây là mục tiêu cố gắng!” Trần Quả cười nói.
“Được!” Đường Nhu mỉm cười gật đầu.
“Giờ chị nói cho em vài điều về pháp sư chiến đấu nhé?” Trần Quả nói.
“Ừ.” Đường Nhu gật đầu.
“Pháp sư chiến đấu là chức nghiệp thuộc hệ Pháp Sư, lấy ma pháp tự cường hóa bản thân mình rồi cận chiến đối thủ, thông thạo 2 loại vũ khí, trường côn hoặc là chiến mâu. Tốc độ công kích của trường côn đều là 8, ra chiêu nhanh. Tốc độ của chiến mâu thì là 2, khá chậm, nhưng sát thương cao, phạm vi lớn. Riêng chị thích chiến mâu hơn, khí phách hơn, không khí phách sao còn chẳng biết xấu hổ mà xưng Đấu Thần chứ? Em xem Nhất Diệp Chi Thu lúc ấy chẳng phải cũng dùng chiến mâu ư, có một lần......”
“Quả Quả......” Đường Nhu nhắc nhở Trần Quả lạc đề.
“A…......” Trần Quả “khụ” một hồi, tiếp tục nói, “Đặc điểm chủ yếu của pháp sư chiến đấu là có thể dùng ma pháp Huyễn Văn và Ý Chí Đấu Giả học được sau khi thức tỉnh để cường hóa thuộc tính của chính mình. Hơn nữa Ý Chí Đấu Giả này, là một kỹ năng bị động hoàn toàn dựa vào kỹ thuật của người điều khiển để nâng cao năng lực của nhân vật, nếu thấy một pháp sư chiến đấu càng đánh càng mạnh, đứng bao giờ bất ngờ. Nhất Diệp Chi Thu được vinh danh Đấu Thần, cũng bởi vì thao tác của Diệp Thu có thể......”
“Quả Quả!” Đường Nhu bó tay.
“Được rồi được rồi, tụi mình xem video đi, vừa xem vừa chỉ em được không?” Trần Quả nói.
“Ừ.” Đường Nhu gật đầu. Trần Quả chẳng cần lên mạng tìm, cô mà thiếu video về Đấu Thần ư? Không biết sưu tầm được bao nhiêu rồi, vừa mở một cái đã hớn hở kể lể với Đường Nhu, nói một hồi chỉ còn lời ca tụng.
“Ai nha, em xem em xem, cái này......”
“WOW WOW WOW, 88 cái quay người liên kích, em biết cái này có thể khiến Ý Chí Đấu Giả tăng được bao nhiêu thuộc tính không?”
“Ha ha ha, cái thằng ngốc này, tự mình đâm đầu vào.”
“Quả Quả......” Đường Nhu bó tay lần ba.
“Chị không thấy em nên xem mấy thứ sơ cấp trước ư? Chị vừa vào đã bảo em học tập vị cao thủ đứng đầu trong giới pháp sư chiến đấu rồi?” Đường Nhu cực kì bất lực bảo.
“Ây, thế à! Để chị tìm đã!”
Hai cô gái cứ thế chìm đắm trong quá trình học tập pháp sư chiến đấu, đến cả khi có một nhân viên trực net chạy tới bảo hai người ăn cơm, cũng bị Trần Quả bực bội đuổi đi.
Mãi đến lúc có một giọng nói mà hai ngày nay vẫn để Trần Quả vừa nghe đã nâng cao tinh thần từ sau lưng truyền đến: “Ồ, đang học pháp sư chiến đấu?”
Diệp Tu!
Trần Quả lập tức quay đầu: “Thì sao, cậu quản được à?”
“Tiểu Đường muốn chơi pháp sư chiến đấu?” Diệp Tu hỏi.
“Vâng.” Đường Nhu gật đầu.
“Thứ này anh có thể dạy em a!” Diệp Tu nói.
“Hừ, không cần.” Trần Quả bày tỏ khinh thường.
“Chị chủ, chị có biết mình vừa từ chối gì không?” Diệp Tu nghiêm túc bảo.
“Hừ.” Trần Quả hoàn toàn mặc kệ, quay đầu nói với Đường Nhu: “Những bài hướng dẫn về pháp sư chiến đấu này đều do Diệp Thu viết, em xem đi, chị đã xếp hết cho em rồi, từ thấp đến cao, từ thuộc tính kỹ năng đến cả trang bị, kỹ thuật, kinh nghiệm và kỹ xảo thực chiến, phương pháp luyện tập, còn có bộ sưu tập những video đầy đủ và đặc sắc này nữa.”
“Vâng.” Đường Nhu liên tục gật đầu.
“Thật là, người thiệt chỉ bảo thì không cần, nhất định phải tự học thành tài hả?” Diệp Tu lầm bầm.
“Cậu ra chỗ khác chơi, mấy cái chỉ bảo của cậu sánh bằng một phần vạn mấy bài hướng dẫn này hả?” Trần Quả nói.
“Ài...... mấy người đừng hối hận đó!” Diệp Tu thở dài.
“Cậu ồn chết được.” Trần Quả chẳng thèm quay đầu lại. Đường Nhu xoay đầu nhìn Diệp Tu cười nói: “Có câu hỏi gì thì em sẽ hỏi anh.”
“Ha ha, em rất nhanh sẽ có thôi, bài hướng dẫn mà em đang xem là của chín năm trước, trong chín năm qua hệ thống có điều chỉnh, trang bị của người chơi có sự tiến triển, tuy bản hướng dẫn này vẫn có thể xem nhưng có 4 chỗ phải chú ý chút, những điểm mà nơi đấy nhắc đến hoàn toàn không phù hợp với pháp sư chiến đấu của hiện tại.” Diệp Tu nói.