Quân Mạc Tiếu trở về khu 10, phe cạnh tranh chỉ có mỗi Lam Hà chạy tới dò hỏi. Ngờ đâu dò hỏi xong, Lam Hà lại tự xoắn xuýt. Tên này cứ huỵch tọech ra mình đến cướp Kị Sĩ Lam Tinh như vậy, rốt cuộc là thật hay xạo? Nếu thật thì có phải vì trang bị không, mà nếu xạo thì hắn muốn làm gì?
Lam Hà cảm thấy bản thân mình thật sự quá rửng mỡ, tự dưng chạy đến hỏi chuyện này.
Thật ra mấu chốt là cậu chỉ thuận miệng hỏi, chẳng ngờ người ta lại trả lời trực tiếp cho mình luôn. Kết quả cậu tự mình xoắn xuýt xem đây có phải sự thật không.
Không nói đến những đối thủ cạnh tranh, chủ yếu là người chơi trong công hội Hưng Hân chào đón hội trưởng. Sau khi hiểu được việc hội trưởng đi Thần Chi Lĩnh Vực là gì, người chơi của công hội Hưng Hân rất đỗi tự hào. Nhưng qua khoảng thời gian tự hào, họ dần phát hiện mấy thứ này chỉ là vinh dự của riêng hội trưởng, bọn họ có xơ múi được gì sao?
Không, hoàn toàn không.
Đã không ưu đãi mà còn hại nhau. Bạn xem, hội trưởng đi Thần Chi Lĩnh Vực cũng từng trở lại một lần. Sau đó đi mãi không về, các kỷ lục ở khu 10 dần bị các công hội khác càn quét. Công hội Hưng Hân của họ chẳng còn nổi bật như lúc mới thành lập, ngày càng trở nên tầm thường.
Lòng người bắt đầu hoang mang, còn chưa xảy ra biến động lớn cũng vì quy mô của Hưng Hân khá lớn so với công hội thường. Nhưng nhìn thấy các công hội của câu lạc bộ phát triển ào ạt, ai cũng tỏ ra ghen ghét. Tất nhiên, người gia nhập Hưng Hân đều hâm mộ chiến tích và thực lực của Quân Mạc Tiếu. Bọn họ đầu quân cho cao thủ, hy vọng có thể hưởng sái chút hào quang của cao thủ. Nhưng tình cảnh bây giờ quả thực chênh lệch quá lớn với mong muốn của họ.
Nay nhìn thấy hội trưởng trở về, không ít người kích động vây quanh. Lần trước Quân Mạc Tiếu trở về càn quét mấy kỷ lục, công hội lại được nở mày nở mặt. Giờ hắn trở về sẽ có hành động vĩ đại gì nữa đây? Người chơi của công hội Hưng Hân đều muốn góp mặt trong đó.
“Hội trưởng, anh đã về rồi.”
“Hội trưởng, lần này trở về chuẩn bị làm gì thế?”
“Hội trưởng định khiêu chiến kỷ lục phải không?”
Đối mặt với sự nhiệt tình của quần chúng, Diệp Tu cười ha ha, cũng không giấu diếm: “Trở về làm chuyện lớn.”
Có ai gia nhập công hội Hưng Hân lại không vì chơi trội chứ? Người chơi với mục đích giải trí sẽ không tụ lại chỉ vì sự lợi hại của bất kỳ ai. Thế nên vừa thấy có chuyện lớn cần làm, mọi người tích cực tự ứng cử: “Hội trưởng làm chuyện lớn gì? Cho tụi em làm cùng với.”
“Cướp BOSS.” Diệp Tu nói.
“Dữ!” Mọi người ngưỡng mộ.
Hội trưởng ra tay quả nhiên không giống bình thường. Từ “cướp BOSS” này chỉ giành riêng cho BOSS hoang dã. Thường thì quái tinh anh hay quái hiếm sẽ không khiến một công hội phải gióng trống khua chiêng như vậy. Tuy mỗi lần giết BOSS hoang dã sẽ được lên TV, nhưng bất kỳ BOSS hoang dã nào tính tới nay đều đứng tên các công hội lớn. Mà nay, công hội Hưng Hân rốt cuộc cũng được tranh giành cơ hội chơi trội này.
“Em đi, cho em đi” Đám người chơi cũng không thèm hỏi giết BOSS nào, tích cực báo danh trước.
“Đi hết!” Câu trả lời của Diệp Tu làm cả công hội dậy sóng. Nhiều người chơi cấp thấp còn đang e mình không thể tham gia vì quá khó, dè đâu nhận được câu trả lời như phúc lợi hiếm có này.
“Giết BOSS nào?” Giờ mới có người xoa tay hỏi.
“BOSS 50 Kị Sĩ Lam Tinh, biết không?” Diệp Tu hỏi.
“À, không rõ lắm….” Đa số đều trả lời như vậy. Mọi người chỉ coi thông tin về BOSS hoang dã trên web, thứ này đã bị các công hội có câu lạc bộ chiếm độc quyền rồi.
“Không biết thì lên mạng tìm hiểu, biết thì đến Hoang Mạc Phía Tây chia ra luyện cấp, ai phát hiện gì thì lập tức gởi tin.” Diệp Tu nói.
“Rõ!” Cả bọn nhiệt huyết sôi trào đáp lại. Hội trưởng trở về chưa được năm phút đã lập tức hành động, phong cách này mới quyết đoán làm sao.
Người chơi của công hội Hưng Hân đổ xô về Hoang Mạc Phía Tây, kể cả những kẻ đang cần lên mạng tìm hiểu BOSS hoang dã. Dù sao chỉ là xem tin trên web, họ có thể mở song song với cửa sổ game.
Cùng lúc đó, hội trưởng của các công hội lớn có câu lạc bộ cũng nhận được tin này.
“Cái gì, muốn cướp Kị Sĩ Lam Tinh?”
Dạ Độ Hàn Đàm, Xa Tiền Tử, Cô Ẩm, Bối Đăng Đạn, Yên Vũ Thương Thương… đều nhận được tin tình báo sau Lam Hà một chút. Hơn nữa tình báo này còn có được rất dễ, người ta rao thẳng lên kênh công hội, nằm vùng của họ chỉ cần không bị mù là có thể dò hỏi được.
Không công hội nào chịu solo chính diện với đối thủ Quân Mạc Tiếu này. Vì thế Dạ Độ Hàn Đàm nhanh chóng tìm Xa Tiền Tử, Xa Tiền Tử tìm Cô Ẩm, Cô Ẩm tìm Bối Đăng Đạn, tuần hoàn như thế, group chat được phủi bụi mấy tuần của đám hội trưởng khu 10 lại được tái sinh. Chủ đề thảo luận xưa như trái đất: Làm thế nào để đối phó Quân Mạc Tiếu.
Quân Mạc Tiếu muốn cướp Kị Sĩ Lam Tinh.
A, mày cũng phái nằm vùng chứ gì?
Lời dạo đầu chỉ vỏn vẹn hai câu, sau đó các đại biểu trừng mắt nhìn nhau. Mỗi lần đối mặt với Quân Mạc Tiếu là mỗi lần xuất hiện một khoảng lặng như vậy.
“Hình như có gì đó sai sai?” Dễ dàng lấy được tin tình báo làm mọi người đực mặt ra, Xa Tiền Tử chỉ ra vấn đề để cả bọn cùng phân tích.
“Tao chưa từng thấy công hội nào lại hành động rầm rộ như vậy.” Yên Vũ Thương Thương nói.
“Hơn nữa hắn chắc chắn biết chúng ta có cài nằm vùng bên trong?” Dạ Độ Hàn Đàm nói.
“Cố ý, tuyệt đối là cố ý” Thế là tất cả cùng nhất trí.
“Cố ý, nhưng ý đồ là gì?” Lam Hà chỉ ra vấn đề mới.
“Giương đông kích tây, ám độ trần thương?”
“Làm chúng ta hiểu nhầm mục tiêu của hắn là Kị Sĩ Lam Tinh, rồi điều động hết quân chủ lực sang Hoang Mạc Phía Tây, song thực tế hắn lại ôm ý đồ khác?”
“Dám lắm.”
“Vậy mục đích thật của hắn là gì?”
“Khoan đã, cứ bình tĩnh. Lỡ như mục tiêu của hắn là Kị Sĩ Lam Tinh thật, hắn cố tình làm chúng ta nghĩ hắn đang đánh lạc hướng, phân tán lực chú ý của chúng ta thì sao?” Lại có người bảo.
“Vậy sao hắn không lẳng lặng làm?” Có người nói: “Lực chú ý của chúng ta vốn đã lỏng lẻo, ai sẽ theo dõi sít sao con BOSS kia cả ngày chứ?”
“Có lý.” Dạ Độ Hàn Đàm đồng ý với quan điểm này.
“Cho nên, hắn ta đang đánh lạc hướng chúng ta?” Xa Tiền Tử hỏi.
“Người của công hội bọn chúng đã hành động rồi.” Yên Vũ Thương Thương nói: “Tất cả mọi người.”
“WTF?” Tất cả mọi người trợn mắt há mồm. Lúc bọn họ diệt BOSS đều cử đội tinh nhuệ, đội chủ chốt, hiếm khi nào cử cả công hội xáp lá cà. Bởi họ biết con BOSS nào cũng phải cạnh tranh, nếu mỗi lần đều kéo cả bầy như đánh thế chiến thì mọi người sẽ phải chịu tổn thất nặng nề. Hơn nữa nền móng ở khu mới còn chưa ổn định, mọi người không dám tùy tiện, ngược lại cẩn thận khắc chế thực lực. Dù sao đây cũng không phải những thứ nhất định phải có.
Bởi vì nơi này còn là khu thường, vật phẩm hiếm ở khu thường không cùng cấp độ với vật phẩm hiếm ở Thần Chi Lĩnh Vực. Một nguyên nhân quan trọng nhất là: khu thường có tới mười, mà Thần Chi Lĩnh Vực chỉ có một.
Nhưng hiện tại công hội Hưng Hân không tuân theo quy tắc ngầm như công hội bọn họ, người ta hô hào cả công hội. Điều này làm công hội của các câu lạc bộ bó chân bó cẳng. Nếu họ vẫn dẫn theo đội tinh nhuệ của mình như trước, thì dù có tinh nhuệ mấy cũng sẽ bị biển người bao phủ.
“Đù má, chúng ta cũng phải gọi người đè bẹp Hưng Hân.” Cô Ẩm hô lên
“Từ từ!” Dạ Độ Hàn Đàm bỗng nảy ra một ý kiến: “Có lẽ đây mới là mục đích chính của hắn? Hắn rất rõ cách đoàn đội của chúng ta hành động. Liệu hắn có cố tình dẫn cả bầy để dụ tất cả đội tinh nhuệ của ta tập trung hết sang đấy, sau đó hắn sẽ hành động ở nơi khác?”
“Chuẩn! Lỡ mà khoảng cách của hai nơi cách xa nhau, khi chúng ta nhận được tin quay trở về, ước chừng không còn kịp nữa.” Xa Tiền Tử cũng đồng ý.
“Gượm đã. Đây là BOSS hoang dã, thời gian xuất hiện cũng không phải theo ý hắn, hắn dùng Kị Sĩ Lam Tinh để đánh lạc hướng, lỡ giết xong Kị Sĩ Lam Tinh rồi mà mục tiêu của hắn vẫn chưa xuất hiện, vậy chẳng phải công cốc sao?” Yên Vũ Thương Thương nói.
“Không phải, ông nên nghĩ vậy nè. Hiện tại lực lượng của hắn đã tụ tập đến Hoang Mạc Phía Tây, cho nên chúng ta cũng phải tấn công ở đấy. Suy ra, nếu mục tiêu của hắn xuất hiện sớm hơn Kị Sĩ Lam Tinh, âm mưu của hắn cũng thực hiện được. Còn nếu rơi vào trường hợp giết xong Kị Sĩ Lam Tinh trước, vậy hắn đổi BOSS khác rồi triển lần nữa là được. Tóm lại, đây là tỉ lệ 50/50. Đánh BOSS nào trước khó nói lắm, bản thân hắn cũng không thể chắc chắn trăm phần trăm được đâu phải không?” Dạ Độ Hàn Đàm suy xét khá cẩn thận.
“Tuần này còn con BOSS nào chưa giết?” Chúng ta nên bắt đầu từ manh mối này nhỉ?” Bối Đăng Đạn đột nhiên nói.
Các công hội lớn tất nhiên biết mấy tin tình báo kiểu này, sau đó lần mò các khu luyện cấp cách xa Hoang Mạc Phía Tây trên bản đồ
“Ê khoan!” Lúc này Xa Tiền Tử chợt bảo: “Bên tui vừa nhận được tình báo, không biết mấy ông có phái lính nhà mình chú ý không?”
“Chuyện gì?” Lập tức có người hỏi.
“Nếu Quân Mạc Tiếu giương đông kích tây, tất nhiên sẽ giữ đội chủ lực đối phó với mục tiêu thật, thành thử tui đã cử người chú ý hướng đi của những nhân vật chủ chốt kia, kết quả không ngoài dự liệu.” Xa Tiền Tử phát hiện điểm quan trọng, không nói tỉ mỉ sẽ cảm thấy không đã.
“Ý là ông phái người chú ý tới Hàn Yên Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn ấy hả?” Dạ Độ Hàn Đàm lập tức ngộ ra.
“Coi bộ ông cũng làm y chang tui.” Xa Tiền Tử nói.
“Chúng đi đâu?” Dạ Độ Hàn Đàm hỏi.
“Giờ còn chưa biết, tóm lại, phương hướng chắc chắn không phải là Hoang Mạc Phía Tây, người của tui vẫn đang quan sát.” Xa Tiền Tử nói.
“Ok, theo dõi kĩ vào” Ai nấy phấn khởi hệt như phát hiện được đại lục mới.
Âm mưu đồ ←_←