Toàn Chức Cao Thủ

Chương 515: Đây mới là đại chiêu

Tất cả chỉ diễn ra chưa đến một phút đồng hồ.

Kẻ vừa nghiêm chỉnh nói với mình câu “Thời đại của cậu đã đến rồi” – tuy có gọi sai tên, nhưng Kiều Nhất Phàm vẫn cảm thấy lời này thật khiến người ta cảm động. Ấy vậy mà nhoắng cái đã quất ngay một chiêu đánh lén đầy nham hiểm. Tuy Diệp Tu đã cảnh báo “Cẩn thận”, nhưng với Kiều Nhất Phàm thì mọi thứ đã muộn màng.

Khoảng cách giữa hai người chỉ trong gang tấc. Cậu không hề phát hiện ra thuật sĩ của Ngụy Sâm đọc phép, đến khi trông thấy cũng là lúc Diệp Tu hô “Cẩn thận”, tay gã thuật sĩ đã nhấc lên, một tia tử ngoại uốn khúc thoáng chốc quấn chặt Một Tấc Tro.

“Ài, người trẻ tuổi.”

Diệp Tu và Ngụy Sâm đồng thời cảm thán.

“Đậu má, khốn nạn vãi.” Trần Quá sớm đã nhảy dựng lên, nhưng Kiều Nhất Phàm trúng chiêu nghe thấy hai người kia thở dài chỉ thấy xấu hổ tợn. Cẩn thận và nghi ngờ bản thân đã thành thói quen trong cậu, khi gặp phải tình huống thế này cũng không chửi đối thủ đầu tiên, mà tìm nguyên nhân trên người mình trước.

Thế là cậu lại hối hận vì sự bất cẩn của mình. Cậu thấy hai người kia thở dài thật đúng, cậu thật nông nổi, còn non kinh nghiệm quá…

Bấy giờ giãy giụa đã vô ích, Thuật Trói Buộc này không gây thương tổn, chỉ trói chặt hành động của mình. Tuy thời gian có 5s chẳng đáng là bao, nhưng cũng đủ để làm rất nhiều thứ.

Ngụy Sâm cũng nắm chắc thời cơ, phép thuật được ngâm rất nhanh dưới tay thuật sĩ, lại một tia tử ngoại bay ra từ tay gã, uốn lượn tròng lên Một Tấc Tro. Tia tử ngoại này vẫn không gây thương tổn, mà theo tay thuật sĩ nhấc lên, Một Tấc Tro cũng di chuyển bay lên không trung theo động tác tay của gã.

Thuật Thao Túng.

Lại là một kỹ năng thuật sĩ, có thể dùng tia tử ngoại điều khiển mọi thứ, là một kỹ năng hao tổn mana liên tục. Vật bị thao túng càng nặng, mana tiêu hao càng nhiều. Mà thao túng một vật sống như người chơi thì nhiều hơn nữa.

Nghe qua thì thấy trò này rất hay ho, kỹ năng khá ngon để trêu chọc đối thủ, nhưng thực tế kỹ năng này lại rất dễ bị phá. Muốn nghịch mục tiêu mấy phút ư? No way, vài giây thì còn tạm được, bởi người chơi có thể dùng công kích để chặt đứt tia phép này.

Cho nên, kỹ năng chỉ được xài khi đối phương bị rơi vào trạng thái không thể thao tác, hoặc là mau chóng thao túng mục tiêu di chuyển như mình muốn.

Ngụy Sâm cũng tranh thủ khống chế Một Tấc Tro bay lên, định ném cậu sang bên kia bức tường.

Theo góc nhìn khi lơ lửng trên không, Kiều Nhất Phàm có thể thấy bên kia bức tường có một đống người đang nhốn nháo đợi cậu, một khi bị ném sang thì không khác nào đưa dê vào miệng cọp.

“Ông coi tui vô hình đấy à” Diệp Tu cũng hét to, Quân Mạc Tiếu chém thẳng xuống một kiếm.

“Hà hà, biết mày còn đó mà.” Ngụy Sâm cười, vội vàng thu tia tử ngoại lại, Một Tấc Tro đang lơ lửng rơi ập xuống, gã cũng không quan tâm, vội vã thao tác thuật sĩ của mình né tránh kiếm của Quân Mạc Tiếu.

Nhưng cũng chính nhờ khả năng câu giờ đó, đám ô hợp của gã có cơ hội tề tựu về đây.

Một kiếm khách, một nhà quyền pháp, đồng thời phi thân, nhảy qua bức tường thấp sang bên này.

Một kiếm vừa giáng xuống, Quân Mạc Tiếu lập tức xoay người, ngay sau đó là một chiêu Rút Đao Trảm nối gót, đem nhà quyền pháp vừa nghiêng người nhảy sang hất trở về.

Còn tay kiếm khách kia thì ngoài tầm với của Diệp Tu. Hai kẻ này không nhảy cùng nhau, giữa hai người có khoảng cách, kẻ trước người sau. Khoảng cách và thời gian xảo quyệt làm Diệp Tu không thể chú ý từng người một. Còn phía Một Tấc Tro, cậu rơi phịch xuống đất sau trạng thái lơ lửng cùng lúc với tay kiếm khách.

“Băng Trận” Diệp Tu hú lên, Kiều Nhất Phàm không dám chậm trễ, vội vàng phóng Băng Hồn.

“Cắt đi” bên phía Ngụy Sâm cũng phản ứng không chậm, lập tức chỉ huy tay thuộc hạ khó khăn lắm mới có được. Kiếm khách cũng siêu nghe lời, lập tức bổ tới một chiêu Rút Đao Trảm.

Kiều Nhất Phàm thấy một kích này của đối phương rất nhanh, chắc chắn có thể đến trước khi mình kịp ngâm phép xong, bất đắc dĩ đành ngừng lại tránh né. Kết quả là mặt đất đột nhiên xuất hiện một vầng hào quang, chính là kết giới của Đao Trận.

“Trảm”

Diệp Tu ra lệnh, Một Tấc Tro né thoát được Rút Đao Trảm kia liền lập tức phản kích bằng một chiêu Nguyệt Quang Trảm, thời cơ tấn công vừa chuẩn. Kiếm khách vừa thu chiêu Rút Đao Trảm, cơ bản không thể tránh né, bị ánh sáng của Nguyệt Quang Trảm bổ lên người.

Mãn Nguyệt Trảm.

Quỷ Trảm.

Một Tấc Tro thi triển liền tù tì hai chiêu trảm, đẩy kiếm khách lên trước mặt Diệp Tu. Quân Mạc Tiếu bước lên trước, đón ngay được kiếm khách, lại hất sang phía thuật sĩ của Ngụy Sâm. Ngụy Sâm gặp phải tình huống bất đắc dĩ hệt như Kiều Nhất Phàm vừa mở Băng Trận ban nãy, buộc phải ngừng ngâm phép để né tránh.

“Mở hết trận lên.” Diệp Tu hô lên, lại bắn lên trời một phát súng, bắn cho một em khác đang định nhảy sang rơi bẹp xuống. Đến Ngụy Sâm cũng phát điên rú lên, “Tụi bây xếp hàng đi xe bus đấy à? Sang hết đây cho tao.”

Khó khăn lắm mới có một em trợ lý kiếm khách để chia đôi sự tấn công của đối phương, kết quả là đám thuộc hạ còn lại quá ư là chết nhát, nửa ngày giời cũng không thấy em thứ hai nhảy sang.

Đôi bên cách nhau có mỗi bức tường đổ, tiếng của Ngụy Sâm được đám người bên kia nghe rõ rành rành, thế là túm tụm nhau đứng dưới tường, một, hai, ba, cả đám lần lượt nhảy sang. Kết quả chỉ thấy chân tường bên này bỗng xuất hiện ánh sáng xanh, vẽ một vòng tròn trên đất, theo ánh sáng xanh đồng thời dâng lên, nhóm người vừa nhảy sang đã bị Thăng Thiên Trận đưa lên trời.

“Đệt…” Ngụy Sâm tức giận chửi thẳng, nhưng gã cũng bó tay rồi. Dưới sự che chở của Quân Mạc Tiếu, Một Tấc Tro đã thành công mở một Viêm Trận, thuật sĩ của Ngụy Sâm đang ở trong kết giới, có thể tránh sát thương của ngọn lửa đã không tệ, nào còn thời gian thi triển phép thuật? Còn em kiếm khách kia thì khỏi phải bàn. Trước mặt tuyển thủ chuyên nghiệp, tác dụng chính của ẻm chỉ là làm mồi nhử. Giờ rõ ràng gặp phải Quỷ Trận gây sát thương quần thể, kiếm khách không có bản lĩnh ung dung tránh thoát sát thương trong Viêm Trận, bị đốt sứt đầu mẻ trán, cũng may có sự áp chế cấp bậc mà thương tổn không lớn lắm.

Mãi mới chờ được sự trợ giúp của đàn em, ấy vậy mà vừa mới sang đây đã bị Thăng Thiên Trận của Quân Mạc Tiếu hất tung lên trời. Cả đám ngả nghiêng, chới với giữa không trung, Ngụy Sâm trông mà muốn ứa nước mắt.

Sau khi rơi xuống đất, có người Chịu Thân thành công, có người thất bại, người thành công rồi thì bị kẻ không thành công đè thất bại. Kết quả, Quân Mạc Tiếu trực tiếp quăng một chiêu Động Kiếm Phá Đất, đẩy ngã đám người đang lố nhố, hất toàn bộ từ ngoài Quỷ Trận vào trong Quỷ Trận.

Tiếp đó là Ngân Quang Lạc Nhẫn, bắt người Quật Ngã…

Thương tổn không đáng sợ, đáng sợ là phạm vi của công kích này. Đám trẻ nhà Ngụy Sâm không sao đứng di chuyển được, Ngụy Sâm thấy mà tâm trạng muốn cào chết Quân Mạc Tiếu cũng có. Chưa dừng lại ở đó, Quỷ Trận của Một Tấc Tro lần lượt được mở ra, có khống chế có thương tổn, tuy cấp thấp, nhưng nhiều Quỷ Trận như thế chồng lên nhau cũng có chút khả quan.

“Tao nói chưa ý nhỉ, chỉ bằng cấp của hai đứa bây là không có cửa đẩy tụi này vào chỗ chết được đâu.” Tuy tình hình trước mắt không khả quan lắm, nhưng Ngụy Sâm cũng tính cả rồi. Cấp bậc của Quân Mạc Tiếu và Một Tấc Tro đều thấp, đây chính là điểm trí mạng, bởi tuy hai người có thể khống chế tốt cục diện, nhưng cũng không thể lợi dụng nó để giành chiến thắng. Nếu đây là hai kẻ cấp 70, đánh đến giờ phút này thì có khi Ngụy Sâm đã sớm đầu hàng rồi.

Kết quả là lời vừa thoát khỏi miệng, đã thấy một giọng nữ oang oang kêu lên, “Tên vô liêm sỉ kia, ăn một pháo của chị mày đây.”

Một tiếng nổ vang.

Không phải pháo, mà là một cột sáng.

Vệ Tinh Xạ Tuyến của bậc thầy pháo súng giáng thẳng từ trời xuống, đánh vào giữa đám người, bao chùm toàn bộ cả đám vừa ngã chồng chéo lên nhau. Mấy cột sáng nhỏ hơn tách ra quét hết cả những người không bị bao phủ. Không gian giữa hai bức tường chỉ là một con ngõ hẹp, rộng được bao nhiêu?

Kỹ năng cũng không phải của nhân vật cấp 50 có thể sử dụng. Lần này là nhân vật cấp 70 thật rồi. Sát thương không bị áp chế cấp bậc, lại còn là đại chiêu nữa kìa.

“Móa nó, con mụ dưa héo này sao cũng tới” Ngụy Sâm nghe ra là tiếng phụ nữ, nói chuyện cũng đách lễ phép gì. Bởi gã biết quả này tạch rồi. Đừng thấy đối phương chỉ có ba người, riêng Quân Mạc Tiếu và Một Tấc Tro đã khống chế cục diện rất tốt. Người của gã bị gom như gom quái. Sau đó nhân vật cấp 70 này xuất hiện, lại còn là bậc thầy pháo súng đầy bạo lực, đã có Đao Trận tăng sức mạnh, lại thêm cả Ôn Trận giảm phòng ngự, Vệ Tinh Xạ Tuyến vừa giáng trần, Ngụy Sâm đã thấy máu của một loạt người trong đoàn đội tụt “vèo”, ào ào như xả lũ.

Vệ Tinh Xạ Tuyến vừa quét xong, một chiếc bật lửa lại được ném tới. Một cây nấm khói lại hút sạch sinh mệnh của một đống người. Nối gót bằng một phát pháo chỉ thiên, nở tung hạ xuống, Pháo Mảnh Đạn nổ cũng là một kỹ năng diện rộng. Còn được gia tăng sát thương bởi Quỷ Trận tăng công kích còn đó, Quân Mạc Tiếu đứng bên cũng đổ dầu vào lửa. Ngụy Sâm trốn cho mình còn chưa xong, thấy tên một số thành viên trong đoàn đội lại tối om, thực sự là bó tay.

“Thằng cha vô liêm sỉ đó trốn đâu rồi?” Trục Yên Hà của Trần Quả đang đứng trên bức tường, nom rất ư là oai phong. Lúc này, cô chính là đại chiêu, là công cụ giết người, cô tiêu diệt toàn bộ đoàn đội đối phương. Tầm mắt quét một lượt, lại không thấy bóng tay thuật sĩ kia đâu.

“Chết rồi hử?” Trần Quả vừa hỏi vừa điều khiển Trục Yên Hà cầm súng nã xuống dưới mấy nhát. Một số người chơi bình thường bị Một Tấc Tro và Quân Mạc Tiếu đón trái đón phải, đứng lên cũng không biết chạy đường nào. Chả khác nào đứng trước pháp trường, trốn không được, chạy không xong, chỉ có thể mặc cho đao phủ hành hình.

“Không, trèo tường chạy rồi.” Diệp Tu thấy rõ hành động của tay thuật sĩ Ngụy Sâm kia, chỉ nã một phát súng qua, bởi hắn thật sự không rảnh để ngăn chặn.

“Đúng là cái đồ vô liêm sỉ thiếu nghĩa khí.” Trần Quả trợn mắt há mồm. Gã ta bỏ tất cả đồng đội để thoát thân một mình ư?