“Anh em, lên đê!” Tiền Phương Cách Hải hú một tiếng, xông lên trước nhất. Đây vốn không phải là hành động pháp sư nguyên tố nên làm, pháp sư nguyên tố dù mạnh, nhưng bình thường đều trốn đằng sau phóng phép.
“Từ từ ba!” Trảm Lâu Lan lập tức chen lên, dùng cơ thể mình ép người ra đằng sau. Vừa mới nhấn mạnh có thể gặp được kẻ địch mạnh, phải cẩn thận, vậy mà Tiền Phương Cách Hải éo coi vào đâu, ngược lại còn hăng hơn. Trảm Lâu Lan hiểu rõ tính tên này, cho nên hơi cáu, đồng thời cũng thấy khó xử.
“Để mấy ổng lên đi, tụi mình đứng đây, được dịp tiết kiệm chút sức.” Diệp Tu cười nói.
“Tiểu Bắc, Dạ Tịch.” Trảm Lâu Lan kêu hai tiếng gọi người bên cạnh, ba người đều theo nghề cận chiến, đội hình bình thường đều cho cận chiến lên trước.
Tiền Phương Cách Hải đành ngoan ngoãn ra sau, chỉ là pháp trượng trong tay cứ vung vẩy không dừng. Diệp Tu bên cạnh nhìn thấy, biết là người này đang liên tục thao tác, xem ra là ngứa tay muốn chiến lắm rồi.
Diệp Tu cười cười, tuy rằng hắn đang giữ vị trí thiện xạ, cự ly công kích xa hơn, nhưng nhìn thấy Tiền Phương Cách Hải nôn nóng như vậy, phát mở đầu cho ổng lo đi... Diệp Tu chỉ ngại mình nổ súng rồi, người này lại lãng phí kỹ năng hoặc tìm đường xông lên trước.
“Thiên Lôi Điện Hỏa! Tiểu Bắc nhảy.” Đến gần hơn chút, Diệp Tu đột nhiên lên tiếng.
“Tới rồi!” Tiền Phương Cách Hải hét to một tiếng, pháp trượng vẫn xoay vù vù giơ lên cao. Nếu như ma mới nhìn thấy, có lẽ cảm thấy thả phép lúc này có hơi sớm. Nhưng Tiền Phương Cách Hải là dân chuyên, biết Diệp Tu hạ lệnh, đã tính sẵn hết tốc độ của bên kia với cả tốc độ của mình, bây giờ thao tác là vừa đúng.
“Nhảy?” Tiểu Bắc lên tiếng nghi hoặc, may là hắn vừa nhảy vừa hỏi. Không có lỡ việc.
“Che pháp trượng.” Diệp Tu cười.
“Éc...” Tiểu Bắc không ngờ là lí do này. Hắn hiện tại đang đứng trước Tiền Phương Cách Hải, vị trí của pháp trượng chỉ đến chính là nơi phép thuật đổ xuống, người chơi có kinh nghiệm có thể nhờ vào quan sát đoán được chính xác vị trí phép thuật công kích. Diệp Tu bảo hắn nhảy, che mất pháp trượng, không cho bên kia nhìn ra, thêm nữa, còn có thể che luôn động tác của pháp sư, để người ta khỏi biết mình đang công kích.
ĐOÀNG!!
Sấm rền vang trời. Giữa mây đen cuồn cuộn, một tia sét giáng mạnh xuống. Trên mặt đất hực lên ánh đỏ, sáng chói cả vùng. Chợt nghe ba tiếng “pằng pằng pằng” vang như bật nắp chai, đất đá đỏ au mù mịt tung bay, ánh lửa đỏ rực bùng lên.
Kỹ năng cấp 70 của pháp sư nguyên tố, Thiên Lôi Địa Hỏa – một pháp thuật công kích bao gồm cả thuộc tính quang và thuộc tính hỏa.
Trên mặt đất, quang hỏa đan xen dệt thành lưới, kín không kẽ hở, người lọt trong lưới này mà không nát bấy, vậy thật xin lỗi hiệu ứng tráng lệ của nó.
Diệp Tu không ra lệnh nữa, chỉ tập trung nhìn phạm vi kỹ năng. Trong vùng lửa điện lập lòe đằng trước, bóng người mơ mơ hồ hồ, vẫn đang xông tới với tốc độ chóng mặt.
“Muốn chết hả!” Tiền Phương Cách Hải hoảng sợ nói.
Thiên Lôi Địa Hỏa là một kỹ năng kéo dài, trong vùng lửa điện tung hoành, bị đánh trúng một lần là tính sát thương một lần. Cho nên nếu dính skill này, đứng yên so với xông ra ngoài thì tỷ lệ sát thương sẽ giảm bớt rất nhiều. Người chơi có kinh nghiệm gặp phải, thường sẽ đứng bất động chờ kỹ năng chấm dứt. Mà bây giờ bên kia rõ ràng đang xông ra, Tiền Phương Cách Hải tất nhiên kinh ngạc.
Trong chớp mắt, một bóng người lao ra khỏi vùng sáng. Mà người này tí khói lửa cũng không dính, làm Tiền Phương Cách Hải há hốc mồm. Giống như đao chém, hay súng đạn bắn phụt máu, người trúng phép thuật cũng sẽ có biểu hiện tương ứng. Mà người kia vẫn còn nguyên vẹn, chỉ có một lí do duy nhất, là hắn căn bản không bị Thiên Lôi Địa Hỏa đụng tới.
“Quắc đờ?” Tiền Phương Cách Hải hết sức hãi hùng, người này rõ ràng xông thẳng từ trận địa của Thiên Lôi Địa Hỏa, pháp sư chiến đấu cũng không có kỹ năng dịch chuyển tức thời, giỏi lắm là đạp Huyễn Văn không thuộc tính tăng tốc độ chút đỉnh mà thôi.
Pháp sư chiến đấu trước mặt võ trang đầy đủ, dưới chân, trên cánh tay, bàn tay, mũi mâu, cán mâu, năm chỗ đều có ma pháp trắng, đỏ, vàng, xanh, tím chấn động, rõ ràng là đã kích hoạt cả năm loại Huyễn Văn, một mình dẫn đầu vượt qua Thiên Lôi Địa Hỏa, ý chí chiến đấu không hề thua kém Tiền Phương Cách Hải.
“Kỹ năng Thiên Lôi Địa Hỏa này, ông cần luyện thao tác thủ công mới được.” Diệp Tu không ngạc nhiên như mọi người, mà mượn cơ hội giảng bài cho Tiền Phương Cách Hải.
“Sao?” Tiền Phương Cách Hải giật mình. Thao tác thủ công của Thiên Lôi Địa Hỏa, ý chỉ sau khi phóng kỹ năng, dùng thao tác để khống chế vị trí giật điện và phun lửa. Nhưng mà auto của hệ thống đã đủ trâu bò, thay vì làm vậy, nhiều pháp sư thích ném vài skill sát thương cao vào trận hơn, Tiền Phương Cách Hải cũng cảm thấy như vậy mới càng thực tế, trong giới chuyên nghiệp, cũng ít người thao tác thủ công kỹ năng này.
Nói vừa dứt câu, pháp sư chiến đấu kia đã vọt đến trước mặt. Pháp sư chiến đấu đạp Huyễn Văn không thuộc tính, tốc độ di chuyển chỉ trong nháy mắt.
Ba người Trảm Lâu Lan hộ phía trước lập tức nghênh đón, Trảm Lâu Lan vung kiếm lên, trực tiếp một chiêu Đâm Sầm, ý đồ muốn đẩy pháp sư chiến đấu này về trận địa của Thiên Lôi Địa Hỏa. Chiêu đơn giản như vậy, bình thường không có khả năng đẩy lùi được một cao thủ. Nhưng bây giờ Trảm Lâu Lan không chỉ có một người, bên trái hắn, pháp sư chiến đấu Tiểu Bắc nhấn Lạc Hoa Chưởng, bên phải nhu đạo Dạ Tịch hai tay nện đất – Địa Lôi Chấn.
Ba người liên thủ, phạm vi công kích càng thêm mở rộng. Còn pháp sư chiến đấu kia, không tránh sang trái cũng không sang phải, đón chiêu Đâm Sầm của Trảm Lâu Lan, lúc đến gần đột nhiên nhảy vọt lên.
Cú nhảy này, vừa lúc tránh được sóng xung kích của Địa Lôi Chấn, nhưng Đâm Sầm đâu phải skill cố định, thấy người kia nhảy lên, Trảm Lâu Lan nhích chuột, mũi kiếm của cuồng kiếm sĩ cũng nhích theo, vẫn nhắm thẳng vào pháp sư chiến đấu trên không.
“Lăn về sau!” Diệp Tu đột nhiên hô lên.
“Hả?” Ba người đều tỏ vẻ ngạc nhiên, không biết hắn nói ai.
“Không lẽ là tui?” Trảm Lâu Lan đối diện với kẻ địch, đoán chừng là nhắc mình. Gã tin tưởng Diệp Thu vô điều kiện, vội vàng chuẩn bị thao tác lăn về sau, nhưng vì suy nghĩ lung tung mà đã chậm mất một nhịp.
Chiến mâu của kẻ kia như rắn độc đâm vào không khí, mũi kiếm Trảm Lâu Lan nhích lên, nhưng cuối cùng vẫn hụt một khoảng, chiến mâu dài hơn, trực tiếp đâm vào người gã.
Cổ tay xoay tròn, mâu này vừa ra đúng là chiêu Viên Vũ Côn, Trảm Lâu Lan bị đánh bay ra ngoài, không khí đè nặng làm gã ngã ngửa về sau, không cách nào Chịu Thân, đó là hiệu quả cưỡng ép ngã xuống của Viên Vũ Côn.
Lúc Trảm Lâu Lan bị ném xuống đất, cũng là khi pháp sư chiến đấu bên kia đáp xuống. Chiến mâu rút về sau, cơ thể vọt lên trước, rồi đột ngột xoay người 180 độ, chiến mâu quét ngang, hai chớp sáng lóe lên, đâm tới hai bên trái phải.
“Cái đờ mờ!!” Tiểu Bắc đớ người, hắn là pháp sư chiến đấu, lập tức nhận ra kỹ xảo này, đây là kỹ năng cấp thấp Đâm Liên Chớp, đâm liền hai kích. Mà pháp sư chiến đấu kia có thể đem hai kích này tách ra đánh hai người liên tục, tức phải cần trình độ cao siêu thế nào mới làm được, nhất là giữa Tiểu Bắc và Dạ Tịch còn có khoảng cách! Hai kích liên tục đến trình độ này, Tiểu Bắc hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.
“Phốc phốc” Hai tiếng, hai kích bất ngờ khiến ai cũng không né được. Đâm Liên Chớp có kèm hiệu quả đánh lui, đánh liên tiếp hai người làm hiệu quả giảm bớt, nhưng mỗi người đều bị đâm lùi về nửa bước. Pháp sư chiến đấu lại lập tức bật lại, người hướng về trước, bốn người không ai yểm hộ, pháp sư chiến đấu thao tác liên tục, tiếp nối một chiêu Lạc Hoa Chưởng.
Hại Người Không Mệt phản ứng nhanh nhất, người bắn nhanh như lò xo, gập người giữa không trung, hai chân đạp mạnh, đúng là Tước Lạc.
Kỹ năng này phát động nhanh, phương hướng có thể do người chơi tùy nghi thay đổi, mỗi lần Hại Người Không Mệt dùng gần như đều bách phát bách trúng.
“Ầm!”
Lạc Hoa Chưởng tung ra.
Cùng lúc, Hại Người Không Mệt đã giẫm lên vai pháp sư chiến đấu, hắn dùng Tước Lạc đánh trúng đối phương, nhưng cũng không thể ngăn được Lạc Hoa Chưởng. Chỉ cản được chút khí thế của chưởng này, Tiền Phương Cách Hải trực diện đối chưởng nhờ vậy tranh thủ nhảy về sau tránh thoát hiểm cảnh.
Hại Người Không Mệt chuẩn bị xoay người trượt khỏi vai pháp sư chiến đấu, sợi dây thừng móc ở chuôi kiếm trong tay hất ra, định tiếp một chiêu Thuật Xoay Người Tròng Đầu.
“Tránh ra!” Không ngờ lúc này bỗng nghe Quân Mạc Tiếu kêu một tiếng, Hại Người Không Mệt ngơ ngác rơi xuống, lại thấy mũi mâu chớp lên, cơ thể đang rơi bị đính giữa không trung. Tiếp theo, một loạt ma pháp Huyễn Văn đập tới, chỉ một kích đã tống hết lên người hắn.
Ầm ầm ầm ầm ầm ầm!!
Giữa không trung tiếng nổ của Huyễn Văn vang lên không dứt, Hại Người Không Mệt như con vụ xoay vòng vòng sau đó bắn ra ngoài, cứ vậy bị ma pháp Huyễn Văn nổ bay.
Ngay lúc này, điện lửa nổi lên, pháp sư nguyên tố bên kia phóng Thiên Lôi Địa Hỏa đáp trả, ba người Trảm Lâu Lan vừa bị pháp sư chiến đấu đánh thoáng chốc đã ngập trong vùng kỹ năng. Mấy người bên kia vừa thoát khỏi Thiên Lôi Địa Hỏa của Tiền Phương Cách Hải, lại lao vào trận Thiên Lôi Địa Hỏa của phe mình.
Trong vùng chớp sáng giao nhau nào sét nào lửa, tất cả lẫn lộn không thể phân biệt. Âm thanh sấm sét che giấu âm thanh kỹ năng công kích. Rất nhanh đã thấy ba bóng người bay ra. Chính là ba người Trảm Lâu Lan bị đối thủ đập văng ra ngoài.
Trảm Lâu Lan và Dạ Tịch thao tác Chịu Thân ngồi xổm trên đất. Tiểu Bắc đập mặt ngay bên chân Quân Mạc Tiếu. Rõ ràng là đã dính phải kỹ năng cưỡng ép ngã xuống của bên kia.
Tiếp theo một quả cầu điện tích ngưng tụ, âm thanh loẹt xoẹt vang lên làm tất cả đều giật mình.
Kỹ năng của ma kiếm sĩ: Trận Sóng Điện Quang!