“Ồ, thế à…” Nghe Diệp Tu nói xong, câu trả lời của cuồng kiếm sĩ nom đầy vẻ suy tư.
“Vậy sao ông biết trận thế bao vây của chúng?” Cuồng kiếm sĩ lại hỏi.
“Thì tui cũng phải quan sát và tìm hiểu một thời gian, rồi mới dựa vào khoảng cách, hướng hành động và độ rộng của bản đồ đoán ra được.” Diệp Tu nói.
“Thế mà cũng được à?” Cuồng kiếm sĩ hết hồn.
Những gì Diệp Tu nói, Hại Người Không Mệt từng nghe mang máng, mới đầu cũng không tin. Sau này theo chân Diệp Tu, sáng tỏ tên này khá am hiểu về việc bố trí của đối thủ. Không nhất định nắm rõ hoàn toàn, nhưng ít ra đạt đến một lê vồ cao hơn Hại Người Không Mệt.
“Tụi mình phải học hỏi nghe chưa.” Cuồng kiếm sĩ lại dặn dò mấy kẻ đi cùng.
Tình báo mà Xuân Dịch Lão nhận được không hề nhắc tới nhóm cuồng kiếm sĩ chính là năm người Nghĩa Trảm Thiên Hạ: cuồng kiếm sĩ Trảm Lâu Lan, pháp sư chiến đấu Tiểu Bắc, nhu đạo Dạ Tịch, pháp sư nguyên tố Tiền Phương Cách Hải, mục sư Thiên Diệp Ly Nhược. Diệp Tu bắn tin cho Trảm Lâu Lan, bảo họ sang đây luyện tập.
Đám Trảm Lâu Lan ôm mộng bước vào giới chuyên nghiệp, không cần thiết phải luyện cấp. Nhưng đụng đến trang bị phải nghĩ khác. Diệp Tu không thăm dò vấn đề này, hắn cho rằng đám Trảm Lâu Lan sẽ không tự tin đến mức nghĩ chỉ bằng đống đồ cùi mìa ở Thần Chi Lĩnh Vực là có thể phát triển trong giới chuyên nghiệp. Trảm Lâu Lan không nói rõ kế hoạch của mình, Diệp Tu cũng không hỏi.
Có điều, việc nâng cao kỹ thuật cá nhân và sự phối hợp đoàn đội không hề có giới hạn. Đặc biệt là sau trận đấu với Diệp Tu, Hoàng Thiếu Thiên và Vương Kiệt Hi, đám Trảm Lâu Lan đã vứt phăng tham vọng hư cấu lúc ban đầu. Bây giờ, mục tiêu khi bước vào giới chuyên nghiệp trong năm đầu của họ là ở vững “vị trí an toàn”.
Vị trí an toàn, ý là đừng rơi vào hai thứ hạng cuối bị loại thẳng.
Gia nhập năm đầu đã bị knock out không phải chuyện mới. Nhưng đám Trảm Lâu Lan ngẫm mà hãi hùng, nếu không gặp Diệp Tu, với thái độ lấy quán quân như đúng rồi của họ trước đây, e rằng chỉ tăng số lượng cho đống chuyện cũ rích kia.
Phải nâng cao.
Đây là suy nghĩ duy nhất của đám Trảm Lâu Lan lúc này. Họ không vào giới chuyên nghiệm chỉ để ngắm cảnh, không thuộc loại fan hài lòng với những gì đã có như Trần Quả, họ nghiêm túc muốn chơi ra trò trong cái giới này.
Biết Diệp Tu là đại thần Diệp Thu, nhóm Trảm Lâu Lan tất nhiên muốn học thêm nhiều điều từ hắn. Cũng vì vậy, Diệp Tu mới hú họ đến trong tình cảnh hôm nay.
Tuy đây không phải tình cảnh thường gặp trong trận đấu chính quy, nhưng lại là một cơ hội tốt để tôi luyện đoàn đội. Cũng như hôm chiến đấu cùng đám tuyển thủ chuyên nghiệp hôm nọ – một cơ hội chỉ tình cờ gặp chứ không phải muốn là được.
Họ vừa đến, tức thì đã tấn công như vũ bão dưới sự chỉ huy của Diệp Tu, đừng nói đám Kim Hương chết dưới tay họ, ngay chính họ cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Trong suốt quá trình chém giết, họ cảm thấy mình học được rất nhiều.
Ai mà chẳng biết đấu pháp AOE? Nhưng không phải ai cũng có thể vận dụng đấu pháp AOE đến mức này.
Đó là chuẩn chuyên nghiệp đấy mấy đứa.
Trảm Lâu Lan cứ canh cánh suy nghĩ ấy trong lòng. Điều này cũng thức tỉnh cả bọn, họ phải có chiến lực như vậy thì mới mong sinh tồn được trong giới chuyên nghiệp này. Nhưng với hiện tại, nếu không có Diệp Tu ở bên chỉ huy, họ tự nhận mình không làm được.
Họ chỉ nắm được vai trò của từng nghề, còn kết hợp chúng với nhau, tổ hợp kỹ năng hay vận dụng ra sao, họ còn thua xa Diệp Tu.
“Thu hình, thu lại hết.” Trảm Lâu Lan PM.
“Tất nhiên có thu hết rồi.” Tiền Phương Cách Hải đáp.
“Chút nữa nghiên cứu kỹ rồi tụi mình luyện theo.” Trảm Lâu Lan nói.
Trong khi nói chuyện, đội 7 người có bắt gặp một nhóm nhỏ của Lam Khê Các. Đội 10 người vừa thấy nhóm 7 người đã lập tức sợ hãi cao chạy xa bay.
Lần này là thật, không phải dụ địch xâm nhập. Bởi bên trên đã ra chỉ thị, đoàn đội dưới 30 người phải né tránh xung đột.
Sức chiến đấu của đội 5 người được ba hội trưởng phóng đại thành 30 người mà vẫn cảm thấy bất an và không nắm chắc. Hiện cả bọn đang tập trung tổ đội thành đoàn, dùng trăm người ứng chiến.
Trong lúc vô tình, ba công hội thật sự quên mất hành động đuổi giết của mình, họ đã hiểu cục diện bây giờ trở thành một cuộc chiến cân sức. Cả bọn cần tập trung lực lượng chiến đấu với đối thủ.
Do đó vừa thấy đối thủ ở khoảng cách xa, đội 10 người đã quay đầu phắn mất, chưa kịp để 7 người kịp ngăn chặn.
“Đuổi theo không?” Trảm Lâu Lan hỏi.
“Đuổi.” Diệp Tu nói.
7 người chạy theo hướng 10 người kia.
“Chú ý tiết tấu của tui.” Diệp Tu nói xong.
Mấy người bên cạnh bắt đầu lưu ý cách di chuyển của Quân Mạc Tiếu.
Mới đầu nhóm 10 người chỉ muốn chuồn càng xa càng tốt, không hề giữ sức, ngó thấy nhóm 7 người bị cắt đuôi, cả bọn liền an tâm. Ai ngờ nhóm 7 người kia lại nhanh chóng xuất hiện sau lưng, giữ khoảng cách không xa không gần. Nhóm 10 người muốn tăng tốc, chợt phát hiện sức bền đã hết. Bền hết không thể chạy nhanh, tốc độ giảm hẳn một bậc. Kể từ khi đó, họ thấy 7 người càng lúc càng gần, càng lúc càng gần.
“Tụi bây tới lẹ lên!” Còn cách nhiều bước như thế, nhưng nhóm 10 người đã vứt sạch tự trọng hô cứu mạng, spam đầy kênh công hội bằng tọa độ của mình.
“Gắng lên!” Người trong công hội đành đáp. Muốn qua cũng phải mất một khoảng thời gian.
“Sắp rồi sắp rồi sắp cmn rồi.” Nhóm 10 người loạn cào cào, mếu máo tới nơi. Địch ngay trước mặt mà chỉ có thể bó tay, cảm giác chờ chết thật ra khủng khiếp hơn cái chết rất nhiều.
“Thôi xong, viện binh tới không kịp ” Đội trưởng nhóm 10 người nhìn quanh bốn phía, ngoại trừ đội 7 người càng lúc càng gần, chẳng còn ma nào ở đây cả.
“Tính sao đây?” Có đội viên mếu máo hỏi.
“Logout” Đội trưởng dứt khoát.
“Hả?” Có đội viên kinh ngạc.
“Không là chết lãng nhách đó, đội núp lùm kia không hề yếu, vậy mà chết chùm chưa tới 1 phút.” Đội trưởng nói.
“Vậy out lẹ thôi, sắp vào tầm bắn rồi.” Trong đội có người hô lên.
Tiếp đó nối đuôi nhau thoát game, 10 đóa hoa trắng lưu lại trên đường tới của 7 người, cả 10 em oanh liệt offline.
“Không phải đó chứ?” Bảy người đều ngơ ngác, kể cả Diệp Tu. Họ không cho rằng mình sẽ ép đối thủ offline luôn.
“Hướng Đông!” Diệp Tu không hề chần chờ, lập tức đưa ra chỉ thị mới, đội ngũ thay đổi đội hình phá vòng vây trước đó, thẳng tiến hướng Đông.
“Vì sao?” Chỉ cần có cơ hội, Trảm Lâu Lan sẽ học hỏi từng chỉ thị, từ lý thuyết học hỏi nghệ thuật lãnh đạo.
“Đối phương đã nắm được sức chiến đấu của phe ta, có lẽ chúng đang tập kết đâu đấy, nếu tiếp tục đuổi theo, e rằng sẽ đụng phải một đội quân đông đảo, quay về phòng thủ đã.” Diệp Tu giải thích.
Đội bảy người thay đổi hướng Đông, đồng thời, ba công hội lớn hoàn toàn mất dấu họ.
Chính chuyện tập trung lực lượng đã khiến khu vực khống chế bị thu hẹp. Nếu đội vừa rồi chịu hy sinh, linh hồn còn có thể thay máy giám thị xác định địa điểm, nào ngờ cả đội quyết đoán logout. Giây phút này, phương hướng của đội bảy người, ngoại trừ bản thân họ thì không ai biết được.
Do đó, sau một hồi ba công hội lớn hớn hở tập hợp lực lượng lại, cùng nhau trao đổi tình báo thì đứa nào đứa nấy trợn tròn mắt. Quân Mạc Tiếu ở đâu? Đách biết. Đám người kia đi đâu rồi, đách biết luôn.
“Đệch, quá gian xảo!” Thiên Nam Tinh buồn bực. Sau khi có thêm chiến lực từ phe đồng minh Nghĩa Trảm Thiên Hạ, tên kia bèn chuyển thế bị động thành thế chủ động, cắn ngược lại, họ mới vội vàng thay đổi sách lược. Ngờ đâu đối thủ vẫn trên cơ họ, lúc người ta trốn tránh không chủ động nữa, đổi về bị động, họ lại gặp khó khăn.
Lại không thể chia nhau tìm kiếm như trước. Tất cả sẽ thành bánh bao thịt người, làm mồi cho sói chứ không phải chó ấy.
Tiếp tục duy trì lực lượng đông đúc thế này? Số đội ít, khả năng khống chế khu vực quá hẹp, người ta lượn mấy vòng là tránh được hết.
Ba công hội rơi vào tình cảnh khó xử, một lối thoát như đặt trước mặt họ lúc này, thôi khó quá bỏ đi.
Thật không cam tâm! Đầu quân hùng hổ đã đời, vậy mà kết thúc trong ê chề thế sao? Ba hội trưởng bỗng cảm thấy mình như quay về khu 10, rơi vào hoàn cảnh bị Quân Mạc Tiếu làm cho bó chân bó cẳng ở đó. Cả bọn cứ tưởng mọi chuyện sẽ thay đổi khi tới Thần Chi Lĩnh Vực, nhưng đây là Thần Chi Lĩnh Vực… Mà hình như mọi chuyện vẫn y xì đúc thì phải?
“Công hội khác thế nào...” Trần Dạ Huy chợt nhớ tới chuyện gì.
“Chắc đang hóng hớt cả rồi...” Thiên Nam Tinh thở dài.
Có cớ tốt để đuổi giết Quân Mạc Tiếu, bọn họ sẽ không keo kiệt chia sẻ thông tin với những công hội khác. Nhưng trước khi ba công hội lớn ra trận hay rơi vào tình thế báo động, những công hội khác sẽ vây xem trước. Ba hội trưởng lý giải tình huống này, bởi nếu là mình thì họ cũng sẽ làm vậy. Việc diệt trừ Quân Mạc Tiếu trực tiếp mang lại lợi ích chung, vậy nên không cần tích cực xông xáo, mọi người biết nhường nhịn vô cùng.
“Cứ thế mà kết thúc à, chẳng cam lòng tẹo nào.” Xuân Dịch Lão buồn bực gào rú. Nhưng ngoài như vậy, còn cách nào khác chứ? Tiếp tục gia tăng nhân số ư? Xuân Dịch Lão nghĩ.
Trần Dạ Huy lẳng lặng tháo tai nghe, cầm lấy di động đặt trên bàn.
“Diệp Thu đang ở trong game, dẫn theo mấy thằng ất ơ vừa lập chiến đội tên Nghĩa Trảm Thiên Hạ gì đó hoành hành ngang ngược.” Lưu Hạo vừa bắt điện thoại xong, đã đặt xuống quay đầu nói.
“Hừ, mấy thằng đó hả? Chả có gì đặc biệt.” Tôn Tường lạnh lùng đáp.
“Nhưng dư sức đối phó với đám người chơi thường trong công hội.” Lưu Hạo bảo, “Nghe bảo bảy người dễ dàng đánh chết một đội.”
“Mình tôi cũng có thể đánh chết một đội người chơi thường.” Tôn Tường nói.
“Ha ha, tất nhiên rồi.” Lưu Hạo bảo, “Trong tay tôi đúng lúc có mấy thẻ tài khoản, tụi mình có thể tạo chút bất ngờ cho chúng.”
“Hử?” Ánh mắt Tôn Tường đột nhiên sáng bừng, “Thú vị đấy.”