Trần Dạ Huy cũng là lão chiến sĩ có kinh nghiệm chiến đấu dày dặn,muốn nắm tình hình cụ thể từ chỗ Kim Hương mà mãi chưa thấy hồi âm,liền biết tình hình không ổn. Hiển nhiên là tình hình đã nguy cấp đến mức không kịp đánh chữ trả lời rồi.
Có thể đẩy nửa đoàn người vào hoàn cảnh như vậy, Diệp Thu và Hại Người Không Mệt rốt cuộc đã làm gì?
Trần Dạ Huy vừa kinh ngạc vừa không quên cẩn thận báo tin này cho Thiên Nam Tinh và Xuân Dịch Lão trước.
“Cái gì? Sao chạy đến bên kia rồi?”
Hai hội trưởng nghe xong rất ngạc nhiên. Họ không biết Trần Dạ Huy đã bố trí đường trốn cho địch, dựa theo kế hoạch thu hẹp dồn ép của họ, dù đối phương có chạy cũng không thể lẳng lặng trốn thoát như thế, tất phải bị họ phát hiện.
Mãi không có tin tức, hai hội trưởng còn tưởng Quân Mạc Tiếu và Hại Người Không Mệt vẫn nằm trong vòng vây của mình.
Phạm vi tìm kiếm ngày càng thu hẹp, chiến thắng dường như gần ngay trước mắt, hai người không nhịn được kích động, ai ngờ Trần Dạ Huy chợt báo tin, cả hai nhìn lại bản đồ điện tử, tọa độ của chúng so với phạm vi tìm kiếm chênh cmn lệch rất lớn.
“Biết chết liền,bên tụi tui đang đối phó với chúng, còn đang chiến đấu, mấy ông có người gần đó không?” Trần Dạ Huy cực kỳ xảo quyệt, phát hiện tình hình không ổn, bản thân lại chẳng biết cụ thể, nên chẳngdám làm bậy, trước hết cứ để người của hai công hội đi thăm dò thử.
Lần này,hai hội trưởng hoàn toàn bị Trần Dạ Huy lừa gạt, không ngờ mọi chuyện quá phức tạp.
“Hỏi chút đã.” Hai người cùng đáp, lập tức hô hào trong công hội.
“Bên tui có một đội” Thiên Nam Tinh nói rất nhanh.
“Người của ông mautới trợ giúp, người của tụi tui sẽ xuất hiện ngay.” Trần Dạ Huy nói.
“Lại phải bao vây, phiền thật.” Trong lòng Thiên Nam Tinh thầm bực bội, hắn cứ ngỡ Quân Mạc Tiếu và Hại Người Không Mệt luôn chơi trò có cơ hội thì giết, không thì bỏ chạy đánh du kích. Đằng này, tình hình của bọn Kim Hương cực kỳ thảm khốc, Trần Dạ Huy đã xác định chắc dù không biết rõ, nhưng chưa từng hó hé với cả hai.
Diệp Thu quả nhiên chuyên đánh người của Gia Vương Triều, là trả thù đây mà, Gia Vương Triều cũng dở thật, thế mà chẳng bắt được người, Thiên Nam Tinhcòn đang bận suy nghĩ việc này. Tuy gãthích nhìn người của Gia Vương Triều bị đả kích, nhưng nhây mãi gã cũng bực bội lắm.
Trên góc đường.
Sáu người Kim Hương rốt cục chịu không nổi. Nhưng lần này đối phương không gom họ lại dùng AOE, nên tình hình chuyển biến xấu có thứ tự trước sau. Ngay khi kẻ thứ nhất cầm cự không nổi ngã xuống, họ nhìn thấymột đội quẹo khỏi góc đường.
Nhóm người kia thấy bên này náo nhiệt, nhanh chóng chạy tới. Đám Kim Hương mới đầu còn mừng rỡ, tiếp đó phát hiện chỉ có nửa đội, nhất thời thấy hết vui.
Đừng nói là nửa đội, một đội có xuất hiện trước mặt đám này chỉ đủ nhét kẽ răng.
Nhưng nửa độinày không hề giác ngộ, cứ hùng hổ lao tới. Khi tới gần hơn tất cả đều thấy rõ, là người của Trung Thảo Đường.
Phân đội nhỏ thường gồm năm người một tổ. Tổ này đương nhiên cũng không ngoại lệ. Nhận được lời dặn của đội trưởng, bọn họ nhanh chóng đi đến tọa độ này. Còn chưa tới vị trí tọa độ, họ đã thấy cảnh hỗn loạnngay trên ngã tư đường. Khu luyện cấp 55 hoang vắng bình thường chả ma nào tới, có náo nhiệt, còn có thể là chuyện gì?
Nên cả năm dù trông không rõ vẫn mau mau vọt tới, lại gần nhìn lập tức thấy Quân Mạc Tiếu và Hại Người Không Mệt. Phóng to góc nhìn liền phát hiện trừ hai tên đó còn có chừng mười người, ưu thế nhân số chiếm rõ rệt.
Năm người hớn hở nhào tới, đến khi có thể nhìn gần hơn, chợt phát hiện có gì đó sai sai. Hình như không phải 10 ngườicùng vây bắt Quân Mạc Tiếu và Hại Người Không Mệt, mà là hai nhóm đang khai chiến.
“Chuyện gì xảy ra?” Đội trưởng của phân đội nhỏ năm người kinh ngạc kêu lên, tiếp đó liền thấy mấy kẻ treo chữ công hội Gia Vương Triều trên đầu liên tiếp ngã xuống, còn những tên xử lý chúng, ngoại trừ tên mình, thì không hề gắn tên công hội.
Sau khi giết người, đám này cònthuận tay chôm luôn những trang bị rơi vãi, rồikhông hề nghỉ ngơi, xông thẳng về phía nửa đội của họ.
Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy…
Đội trưởng của phân đội nhỏ khẽ đếm, bỏ mệ, đối phương gồm bảy người, nhiều hơn phe ta hai người, Quân Mạc Tiếu và Hại Người Không Mệt còn là cao thủ không phải dạng vừa, làm sao đánh lại đây? Chuồn mau thôi!
Mới đầu cả năm còn lơ ngơ, bây giờ sáng dạ vô cùng, khônghỏi gì, thử cũng không, bèn quay đầu phắn mất. Đội trưởng phân đội nhỏ chỉ có thể nhắn cho hội trưởng của mình một tin: “Quân địch đông lắm, tới bảy người lận.”
Tin tức này, dĩ nhiên trả giá bằng máu của tất cả.
Tám chữ, cậu đội trưởng kia không rõ mình mất bao lâu để đánh và gửi đi, nhưng chỉ trong tích tắc ấy, đối phương đã quấn lấy họ.
“Mọi người chạy trước đi.”
Cậu đội trưởngrất nghĩa khí, biết mình chết chắc, cậu vội nói ra câu thoại rung động sến lụa vô cùng kia, sau đó gục luôn.
Không sai, cậu đã ngã xuống.
Đọc xong lời thoại và chưa kịp làm gì hết.
Đội trưởng kia cảm thấy mình chẳng khác gì một gốc rơm rạ, mà thứ đập vào mặt chính là ổ châu chấu. Châu chấu mang đi tất cả, cậu cô độc, cậu tịch mịch, hạt thóc của cậu trống trơn, cậu bị hiếp chết.
“Đệt, CLGT!” Linh hồn của cậu đội trưởngbay lên trời, chẳng thể nói gì nhìn chằm chằm phía dưới. Bảy tên kia cứ như sói đói, đánh về phía bốn em còn lại của phân đội nhỏ.
Làm gì vậy? Đánh BOSS cũng không cần hăm hở thế đâu?
Đồng chí đội trưởng muốn chờ mục sư công hội tới hồi sinh, ai ngờ lại thấy một tấn bikịch.
Bốn đồng đội không thể vì câu “Mọi người chạy trước đi” của cậu mà thực sự trốn thoát, bảy tên châu chấu mau chóng đuổi theo,vận dụng các kỹ năng di động thần tốc vừa đúng, chỉ chớp mắt đã cản được bốn người.
Tiếp đó là một cuộc chiến.
Cuộc chiến giữa võ mồm và đao kiếm.
Bởi lẽ, phân đội nhỏ đáng thương ngoài việc rống lên ăn vạthì chẳng làm được gì, nhanh chóng bị đối thủ bắt kịp đánh ngã, cuối cùng trở thành bốn cái xác trên đất, linh hồn trôi lơ lững trên không, song linh hồn không thể nhìn thấy nhau. Chẳng qua xác còn nằm trên đất, linh hồn tất nhiên là xác trên không.
“Cái gì? Bảy người???”
Trần Dạ Huy và Thiên Nam Tinh nhận được tin, cơ hồ chỉ xê xích một tẹo.
Kim Hương bị giết, cuối cùng cũng có thời gian để gửi tin; cậu đội trưởng nọ hy sinh sau Kim Hương bị giết không bao lâu.
“Bảy người, chuyện gì xảy ra hả?” Thiên Nam Tinh chất vấn Trần Dạ Huy. Trần Dạ Huy không hề nhắc tới tình hình này trước đó.
“Tui cũng vừa biết.” Trần Dạ Huy đành bảo, “Trong tin tình báo lúc nãy không hề nhắc tới, chỉ nhắn gọi viện trợ thôi.”
Thiên Nam Tinh im im, giờ không phải lúc tính sổ nhau.
“Ngoài Quân Mạc Tiếu và Hại Người Không Mệt, còn ai nữa?” Hai hội trưởng đều hỏi vấn đề giống nhau.
“Không biết, năm tên không quen biết, không có công hội, tên cũng lạ hoắc.”
Hai người đều nhận được đáp án giống nhau.
Trần Dạ Huy đột nhiên hoảng sợ, bởi vì hắn thình lình nhớ ra, bên cạnh Diệp Thu lúc này tụ tập một đám cao thủ rất giỏi, trình độ xấp xỉ dân chuyên nghiệp, có lẽ là những thành viên trong chiến đội chuyên nghiệp hắn gầy dựng sau này.
Mà những gì Kim Hương miêu tả về thực lực đối thủ, càng làm Trần Dạ Huy tin tưởng hơn.
Người áp chế được sức ép của các công hội lớn như họ, nếu không phảidân chuyên nghiệp thì cũng xêm xêm đấy. Đấu pháp AOE nhanh gọncần trình độ phối hợp tương tự, nói chung, phải ăn ý như dân chuyên nghiệpmới có thể PK được mạnh đến vậy.
Với nhân số hiện tại, có thể ngăn được chúng sao?
1 phút đánh chết 12 người, đồng nghĩa với việc nếu họ dùngphân đội nhỏ chặn lại, đối phương có thể đột phá bằng cách càn quét.
3 người đối mặt Quân Mạc Tiếu và Hại Người Không Mệt, diệt đoàn.
5 người đối mặt Quân Mạc Tiếu và Hại Người Không Mệt, 2 người chết, còn lại bỏ chạy.
Bây giờ đối mặt 7 tên này, phải áp dụng đội hình thế nào đây? Chí ít về mặt đối chiến, đội hình 25 người có vẻ không phải đối thủ của chúng.
Giết không nổi, cũng có nghĩa ngăn không được. Cản chân? Đấu với một hai người còn có thể dây dưa, bởi vì lực sát thương của một hai người có hạn, nhưng bây giờ là bảy người, hai đợt công kích thì giết được một em. Với đấu pháp AOE mạnh mẽ của đối thủ, cản chân chẳng khác gì chịu chết.
Không có biện pháp, không có cách nào…
Trần Dạ Huy cảm thấy nhức đầu, nhưng Thiên Nam Tinh và Xuân Dịch Lão hiển nhiên vẫn chưa hiểu rõ sự kiện nửa đoàn của Kim Hương bị đánh chết là to tát cỡ nào. Năm người bị giết nhanh gọn không có gì đáng bất ngờ, đối thủ có cao thủ như Quân Mạc Tiếu và Hại Người Không Mệt, lại thêm ưu thế về nhân số, năm người dĩ nhiên không phải đối thủ.
“Phân đội nhỏ nhập chung thành cả đội, mau lên.” Hai hội trưởng đều đang dặn dò.
Cả đội, hay đội mười người. Trước đây lấy năm làm đơn vị, mà bây giờ, họ chuẩn bị dùng mười người phản kích.
“Chúng cho rằng mình có thể đánh bại từng người, vậy chúng ta nên nhanh chóng tụ tập, đừng vội hiển lộ tin tức, chờ chúng tiến vào phạm vi công kích, một phát tiêu diệt” Thiên Nam Tinh và Xuân Dịch Lão đang thương lượng.
“Ừ, không sai” Trần Dạ Huy cũng tán đồng. Hắn đã biết nhóm người này lợi hại thế nào, nên hắn rất mong đám Thiên Nam Tinh và Xuân Dịch Lão cũng được trải nghiệm thực chiến. Thành thật mà nói, sức chiến đấu của chiến đội chuyên nghiệp, họ có là lãnh đạo của các công hội cũng không thường xuyên cảm thụ được. Thỉnh thoảng có cơ hội cùng tuyển thủ công hội nhà mình chơi đùa, họ cũng chỉ coi đây như việc vui đùa, không một ai nghiêm túc.
“Đông Tây Đường 3, đi về phía Tây” Có tình báo đưa tới.
“Đừng coi thường, chờ chúng tiến sâu thêm chút. May quá, vừa vặn là phạm vi chúng ta mới lục soát, vòng vây chưa giải tán hết ” Thiên Nam Tinh mừng rỡ nói.
“Đúng vậy đúng vậy” Trần Dạ Huy vừa phụ họa vừa lén truyền tin tức, mà chỉ thị của hắn chỉ là nửa câu của Thiên Tam Tinh: “Đừng coi thường, chờ dặn dò của anh.”