Trận chiến diễn ra khoảng một phút.
Khi các đội ngũ khác nhận được tin, tìm đường cũng mất một khoảng thời gian. Đợi tới khi họ tìm tới hiện trường, ngay cả thi thể cũng chẳng còn.
Ba người chơi đáng thương đã bị đánh chết.
Thiên Nam Tinh và Xuân Dịch Lão cùng nhận được tin tức này. Người của bọn họ đuổi tới chỗ tọa độ lại không phát hiện dấu vết nào.
“Sao lại thế này?” Hai người cùng hỏi, bị hỏi là Trần Dạ Huy. Bởi vì tin là do Trần Dạ Huy gửi.
“Đã chạy rồi!” Trần Dạ Huy nói.
“Người bên ông đâu?”
“Chết rồi…” Trần Dạ Huy nói.
“Chết rồi?” Trong giọng điệu của cả hai bất cẩn lộ ra vẻ mừng rỡ khó giấu.
“Khụ, nén bi thương…..” Thiên Nam Tinh vội vàng che giấu.
Biết tên kia thực sự nhắm vào Gia Vương Triều, nội tâm gã vui như mở cờ. Tình huống bên Xuân Dịch Lão gã không biết, nhưng phía bên này, cũng do gã cố tình truyền tin tức trễ. Lúc đầu gã chỉ hy vọng Gia Vương Triều chịu khổ, chẳng ngờ lại làm mất tung tích của đám Quân Mạc Tiếu. Mà giờ chỉ mới một phút mà thôi, Diệp Thu mạnh, nhưng một nhân vật cấp 52, năng lực phát huy được bao nhiêu? Dù là vũ khí bạc cũng phải tuân theo quy tắc cấp bậc. Chẳng lẽ trên vũ khí bạc của hắn ta có thuộc tính giảm cấp bậc hả?
Trang bị có thuộc tính giảm cấp bậc, như giảm 5, thì cấp 45 có thể mặc trang bị cấp 50; giảm 10, tức cấp 40 có thể mặc trang bị cấp 50. Loại trang bị này sẽ mất hết giá trị khi nhân vật đạt max cấp, nhưng nó vẫn là một thuộc tính tốt trong giai đoạn thăng cấp.
Thiên Nam Tinh thầm đoán như vậy, song tung tích của mục tiêu vẫn chẳng thể biết được, tìm thử, nhân vật cũng không logout. Không còn cách nào khác ngoài việc cho người đi tìm quanh đây.
“Chậm, quá chậm, chú có trang bị nào xịn hơn không? Cả người chú toàn hàng cùi, chú không thấy hổ thẹn khi mặc chúng sao?” Hai người bỏ chạy trên đường, trận chiến vừa rồi, Hại Người Không Mệt đánh rất sướng tay. Mới đầu hắn có chút tranh hơn thua muốn Quân Mạc Tiếu theo không kịp tiết tấu của mình, nhưng về sau lại dần hưởng thụ bầu không khí phối hợp này. Thành công giết chết ba đối thủ, hơn nữa chỉ trong vòng một phút đồng hồ, hiệu suất cao như thế làm cho hắn rất đắc ý, kết quả trong quá trình chạy trốn, lại bị Diệp Tu nghiêm túc phê bình.
“Anh còn chẳng biết xấu hổ cười nhạo trang bị của tôi à?” Hại Người Không Mệt ngạc nhiên. Cả người tên này toàn đồ sặc sỡ của khu thường, thế mà còn dám nói hắn? Quả thật hắn không hề mặc trang bị mạnh, nhưng bộ đồ đang mặc cũng là sản phẩm của Thần Chi Lĩnh Vực đó.
“Cấp của anh nhiêu? Ở Thần Chi Lĩnh Vực có trang bị của anh sao?” Diệp Tu nói.
“……….” Hại Người Không Mệt không phản bác được. Thân Chi Lĩnh Vực xuất hiện khi cấp cao nhất của Vinh Quang là 55, cho nên chỗ luyện cấp thấp nhất ở đây là 55, trang bị thấp nhất cũng cấp 55.
“Tôi……”
“Im lặng.” Hại Người Không Mệt tính nói gì, lại bị Diệp Tu bảo ngưng, Quân Mạc Tiếu đi ở phía trước chợt dừng lại, rõ ràng phía trước có quân địch.
“Anh ra dụ, chú chuẩn bị Thuật Độn Thổ Chém Đầu, chờ tin của anh.” Diệp Tu nói xong, Quân Mạc Tiếu đã chạy ra ngoài.
“Quân Mạc Tiếu.”
Ở bên ngoài có một giọng nữ gào to, giọng nói hơi quen thuộc.
“Ôi” Quân Mạc Tiếu cũng hoảng hốt gọi hùa, vội chạy về đường cũ.
“Thật đê tiện.” Hại Người Không Mệt khinh thường hành vi của Quân Mạc Tiếu, mặt khác cũng vội vàng phát huy Thuật Độn Thổ Chém Đầu, nhân vật chui xuống đất, nhưng không chui ra ngay. Kỹ năng này cho phép nhân vật ẩn núp trong lòng đất một thời gian, yêu cầu phải sử dụng kiếm ninja. Lúc này, vỏ của kiếm ninja được được sử dụng như một lỗ thông khí.
Trong trạng thái Thuật Độn Thổ Chém Đầu dưới lòng đất, tầm nhìn sẽ bị thu hẹp thành một vòng tròn nhỏ, nằm trong phạm vi phía trên đỉnh đầu. Người chơi có thể điều chỉnh góc nhìn, có điều góc độ không lớn lắm.
Vừa mới ẩn náu, bóng dáng của kẻ mặc đồ sặc sỡ kia lại chạy về, trừ bỏ tên Quân Mạc Tiếu thì chẳng còn người thứ hai ăn mặc buồn nôn như vậy.
Quân Mạc Tiếu vừa quẹo vào ngõ hẻm đã lập tức phi thân nhảy lên đỉnh. Rồi hàng loạt tiếng bước chân lộn xộn nối tiếp, một đám người vọt vào, không phải một đội cũng tới nửa đội.
Thế nhưng dẫn nhiều người như thế, Hại Người Không Mệt kinh hãi, chợt thấy trên kênh hiện ra tin: “Lại là bậc thầy pháo súng kia, tấn công nhỏ rồi chuồn êm.”
Vòng tròn góc nhìn của Hại Người Không Mệt xoay ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy trong đội có một bậc thầy pháo súng, ID trên đầu: Kim Hương.
Còn dám bảo không có thù gì với bậc thầy pháo súng ư?
Nhắm vào như thế, Hại Người Không Mệt vô cùng hoài nghi ý đồ của thằng chả. Lúc này đánh ai mà không phải đánh, tao cố tình không đánh bậc thầy pháo súng đấy. Hại Người Không Mệt hả hê tính toán, đang chuẩn bị ra tay, chợt nghe thấy bậc thầy pháo súng Kim Hương kia hô lên: “Chạy đâu rồi? Còn tên Hại Người Không Mệt nữa, tìm ra phải giết chết tụi nó.”
“Giết bố? Bố giết mày trước.” Hại Người Không Mệt vừa nghe thấy, lập tức tấn công về phía Kim Hương. Công kích của Thuật Độn Thổ Chém Đầu không chỉ cố định mỗi đỉnh đầu, mà lấy đỉnh đầu làm tâm vòng tròn, nói cách khác có tác dụng ngầm di động dưới đất. Theo dõi và biết Kim Hương đã bước vào phạm vi, Hại Người Không Mệt không nói hai lời, lập tức ra Thuật Độn Thổ Chém Đầu, chui từ dưới đất lên, một kích thẳng tới đối phương.
Kim Hương bị hất thẳng lên trời, Hại Người Không Mệt trái lại nghe theo lời Diệp Tu, nhân vật xoay ngược trên không, đầu dưới chân trên, phi cước đạp thẳng cằm Kim Hương, bay bổng dùng một chiêu tiêu diệt.
Kim Hương vốn đã bị Thuật Độn Thổ Chém Đầu hất bay, nay còn bay cao bay xa hơn. Người chơi chung quanh còn đang trong giai đoạn phản ứng, phía trên đỉnh đầu đã có một chiến mâu đâm tới, thẳng vào người Kim Hương, sau đó là một cú lộn ngoạn mục, thế mà dùng Viên Vũ Côn, trực tiếp kéo Kim Hương lên trên nóc nhà, sau đó thản nhiên vung tay, một trái lựu đạn cứ thế lao thẳng xuống.
Lựu đạn! Mọi người không muốn trốn cũng phải trốn, sóng xung kích gây hiệu quả thổi bay, trừ khi tiến vào trạng thái Bá Thể, bằng không không thể chống cự.
Hại Người Không Mệt cùng Quân Mạc Tiếu là đồng đội, đương nhiên không có việc gì, trực tiếp nhảy lên, kiếm ninja cắm vào tường. Tường ngõ hẻm này thấp, nhảy một cái là có thể lên trên. Quân Mạc Tiếu ở trên đã ra tay, Hại Người Không Mệt còn bực chuyện Kim Hương kiêu ngạo vừa nãy, không nhiều lời đã đổi cục diện thành vây đánh.
“Hai đứa bây muốn chết à.” Kim Hương vẫn còn hô hào.
Hai người không nói lời nào, tiếp tục quất.
“Hôm nay Gia Vương Triều sẽ không bỏ qua cho hai đứa bây.” Kim Hương la to.
“Hừ, Gia Vương Triều? Giỏi lắm à?” Hại Người Không Mệt tự cao tự đại, hắn chuyên nhặt mót của các công hội lớn, chưa từng sợ ai.
“Cô em chắc là người mới nhỉ? Còn chưa rõ tình hình à? Biết anh là ai không?” Diệp Tu cũng bực lắm, sự kiêu ngạo của cô bé này quá ư là ngây thơ.
“Đây là Kim công túa đó, cần gì biết chú mày là ai.” Trần Quả ở cạnh xen ngang, vừa gặp lại Kim Hương, Trần Quả đã hớn hở ngay lập tức, lần này cả tự kiểm điểm cũng cho qua, lên tinh thần ngay, chỉ tiếc rằng Trục Yên Hà của cô không thể từ trên trời giáng xuống gia nhập trận vây đánh này.
“Tôi biết anh là ai, nhưng chỉ bằng mỗi mình anh, có thể làm gì chứ?” Kim Hương dám khinh bỉ Diệp Tu, ngờ đâu Hại Người Không Mệt lại nổi giận.
Mỗi mình anh? Con nhóc này quả thật bơ hắn luôn, chẳng lẽ hắn không phải người sao?
Lần này Hại Người Không Mệt hiểu sai ý, lời Kim Hương nói với Diệp Tu là từ một góc độ khác, không phải ngay bây giờ. Bấy giờ, cô quả thực không có ý phớt lờ Hại Người Không Mệt, trước đó Hại Người Không Mệt từng làm cô thảm hại, cùng Quân Mạc Tiếu giết cô cướp trang bị, tên này đã sớm bị cô ghi thù rồi.
“Chết đi.” Hại Người Không Mệt gào thét, nhào lên càng thêm hung dữ. Làm Diệp Tu nhất thời khó hiểu. Chú em này đã xây dựng phần tình cảm vững chắc với mình rồi ư? Người ta đang nói mình, thằng chả nổi điên làm gì? Thật ra Diệp Tu cũng không biết rằng đây là do Hại Người Không Mệt hiểu lầm đó.
“Chú tới?” Diệp Tu hỏi thử
“Tôi tới” Hại Người Không Mệt đáp ứng ngay và luôn.
“Nhanh chút.” Diệp Tu nói, xoay người ra chiêu Súng Nòng Xoay, đạn như mưa vãi nghiêng, đạp đổ tất cả những kẻ leo tường hay nhảy nhót đang chuẩn bị leo lên nóc.
Pháp thuật, lựu đạn, đạn pháo…….
Bên dưới hẻm nhỏ, một đống kỹ năng tầm xa ập xuống. Dù cộng toàn bộ thương tổn không đủ gây mất mạng, nhưng hiệu quả của chúng lại làm đám người chơi bên dưới ngã trái ngã phải.
Lần này đội của Kim Hương gồm mười người, bản thân cô ta bị hất lên, chín người phía dưới nghĩ nát óc cũng không thể nào đi lên. Quân Mạc Tiếu cố thủ trên nóc, đủ chiêu trò công kích, không cần tổn thương quân địch, chỉ cần vị trí di chuyển đủ làm địch ngã xuống.
Góc nhìn hơi cao, mọi nơi đảo qua, thấy một đội mới của đối phương đang lao về phía bên này, hiển nhiên sau khi bại lộ vị trí, đối phương lại triệu tập viện binh.
“Còn bao lâu?” Diệp Tu hỏi Hại Người Không Mệt.
“Trang bị rác rưởi này không phát huy hết thực lực” Lần này, Hại Người Không Mệt tự mắng mình luôn, ghét bỏ trang bị nhặt mót trên người không mạnh, không thể trút hết cơn tức.
“Bảo nếu nhỏ nộp vũ khí đầu hàng sẽ tha chết.” Diệp Tu nói.
“Gì vậy?” Hại Người Không Mệt nghe không rõ.
“Ý trên mặt chữ đó.” Diệp Tu vừa nói, nghiêng nhảy ra, dùng Vỡ Núi Kích chém rơi người chơi muốn nhảy lên.
“Chết nè.” Cuối cùng, Hại Người Không Mệt gào to một tiếng, Diệp Tu chuyển góc nhìn lại, cũng không biết dùng kỹ năng gì, Kim Hương phun máu bay thật xa.
“Đệt, quá lãng phí thời gian.” Diệp Tu không phòng thủ trên nóc nữa, điều khiển Quân Mạc Tiếu nhảy lên.
“Muốn chết à.” Hại Người Không Mệt kêu lên.
“Trang bị.” Diệp Tu kêu to, Quân Mạc Tiếu nhanh nhẹn nhảy như cá, bắt được món trang bị tuôn ra và đang bay theo Kim Hương.
Hại Người Không Mệt hãi hùng, hoàn toàn không nhìn thấu tên này.
Ba người trước đó bị giết rơi trang bị, hắn cũng chẳng thèm nhìn qua, sao bây giờ lại vì trang bị mà nhanh như hổ đói vồ mồi vậy?
Chẳng lẽ… lại là trang bị cam.
Lần này Hại Người Không Mệt giết rất chuyên tâm, trút hết thù hận, hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề trang bị. Kim Hương bị đánh bay chỉ là thi thể bị vứt trong mắt hắn, chả thèm liếc mắt những một cái. Thứ rơi ra bị Quân Mạc Tiếu nhặt, chẳng lẽ lại là trang bị cam? Chẳng lẽ thằng chả chính là kẻ nhặt mótcao cấp chỉ để ý trang bị cam?