Toàn Chức Cao Thủ

Chương 413: Người xem

Diệp Tu gần quan được lộc, tiện thể hỏi xem Trần Quả có thể giới thiệu không. Trần Quả ở chỗ này mở tiệm net chơi Vinh Quang đã được nhiều năm, cũng nhờ trò chơi mà dễ dàng thân thiết với đám khách. Diệp Tu mới đến đây hai tháng, đã được chứng kiến Trần Quả quen biết cả trăm chục loại người, mà bọn họ cũng chỉ là khách, là người chơi Vinh Quang. Trong những người này có cao thủ, có người mới, có lẽ cũng sẽ có người chơi có thiên phú?

Diệp Tu bình thường không có việc gì lướt lướt qua đám khách chơi Vinh Quang, thật sự không phát hiện ra được gì, nhưng Trần Quả chắc chắn biết nhiều hơn hắn. Chẳng qua những người này hầu hết đều là fans Gia Thế, Trần Quả hôm đó không chịu phát sóng trận đấu của Gia Thế, đã đắc tội một nhóm người rồi. Nói đến cùng thì quan hệ hai bên chỉ là quen biết mà thôi, chưa mang tình cảm, trở mặt đương nhiên còn nhanh hơn lật sách.

“À… Thật sự chưa từng phát hiện chuyện này, kể cả có, cũng không còn đến giờ.” Trần Quả trả lời.

“Là sao?”

“Đối diện là chiến đội Gia Thế, nếu quả thật có nhân tài như vậy, đám tụi chị đã sớm khuyên người ta đi Gia Thế huấn luyện rồi, còn chờ đến phiên cậu khai quật à?” Trần Quả nói.

“Ánh mắt của mấy người đáng tin sao?” Diệp Tu hỏi.

“Không đáng tin, vậy cậu còn hỏi chị làm gì?” Trần Quả tức giận.

“Có hay không còn chưa rõ, để tui giám định thử.” Diệp Tu nói.

“Chú mày cứ ra vẻ! Theo chị biết, những người này giỏi lắm cũng ngang chị thôi.” Trần Quả nói.

Diệp Tu đành thở dài: “Xem ra không gặp được mấy chuyện tốt như gần quan được lộc rồi.”

“Làm gì mà không, Tiểu Đường thì sao?” Trần Quả nói.

“À... chuyện này...” Diệp Tu cũng nhất thời bất cẩn. Lúc này mới phát hiện chuyện gần quan được lộc, hắn đã sớm tóm được một em. Đường Nhu là nhân tài ngay cả Vương Kiệt Hi cũng có ý đồ lôi kéo bồi dưỡng, Diệp Tu tùy tiện vào tiệm net cũng có thể gặp, vận may xem như khá tốt. Người chơi Vinh Quang lên đến nghìn vạn, tuyển thủ chuyên nghiệp ít ỏi vài trăm, khan hiếm nhân tài như vậy, đương nhiên chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.

“Máy tính khi nào thì xong?” Mấy chuyện chỉ có thể ngộ không thể cầu như vậy, nghĩ nhiều cũng chả được gì, Diệp Tu đành quan tâm chuyện trước mắt.

“Cũng sắp xong rồi.” Trần Quả nói.

Vừa dứt lời, người giày vò máy tính nãy giờ cũng đã đứng lên vỗ vỗ màn hình nói: “Tốt rồi.”

“Đi thử một chút.” Trần Quả ý bảo Diệp Tu lên.

Diệp Tu đương nhiên thử Vinh Quang, đăng nhập trò chơi, hết thảy trôi chảy như bình thường, bèn lập tức gật đầu. Trần Quả đi qua đó, nói vị trí thư mục mà hắn nghiên cứu, rồi khe khẽ nói mật khẩu. Dáng vẻ lén lút như vậy, người không biết khẳng định sẽ tưởng họ đang làm chuyện xấu.

“Được, tui biết hết rồi.” Diệp Tu gật đầu. Trần Quả lập tức dẫn người nọ rời đi. Người ta không làm miễn phí, vật vã xong liền theo Trần Quả đi thanh toán.

Được chơi máy riêng, Diệp Tu cũng không có cảm giác gì khác biệt. Điều khiển Quân Mạc Tiếu tiếp tục làm nhiệm vụ khiêu chiến Thần Chi Lĩnh Vực. Trên đường tùy tiện nhìn bảng đẳng cấp, cấp 50 có mỗi mình hắn, chỉ có thể thở dài tắt cửa sổ.

Trần Quả thanh toán xong, lập tức quay lại. Cô biết rõ Diệp Tu ngoài nhiệm vụ khiêu chiến Thần Chi Lĩnh Vực cũng không có gì để làm. Tán nhân cấp 50, bất luận là đánh phó bản hay đánh quái hoang dã, đều không nhận được kinh nghiệm.

Tới gần nhìn, Diệp Tu quả nhiên đang làm nhiệm vụ khiêu chiến.

Hôm qua đã hoàn thành năm cửa, hiệu suất cao làm cho Trần Quả chỉ đành tán thán. Trước khi có Diệp Tu, người chơi tại tiệm net Hưng Hân này, một ngày qua được hai cửa là đã đủ khoe khoang. Với nhiệm vụ khiêu chiến Thần Chi Lĩnh Vực, nào có ai không nhìn máy tính đến đỏ cả mắt, hận đến mức muốn đập luôn cái máy tính.

Mà có vài kẻ chơi game hành nghề mượn cơ hội này đẩy mạnh việc làm thuê nhiệm vụ khiêu chiến Thần Chi Lĩnh Vực, quả nhiên lời không ít. Nhưng họ làm không phải vì bản thân nắm chắc nhiệm vụ, cả bọn cũng làm từng đơn hàng với tâm trạng muốn đập mẹ cái máy tính cho rồi.

Lúc đầu, Thần Chi Lĩnh Vực là tập trung của người chơi tinh anh, mà bây giờ, những người chơi kiếm đủ cách đục nước béo cò vào Thần Chi Lĩnh Vực ngày càng nhiều. Nhưng dù nói thế nào, trình độ của người chơi tại Thần Chi Lĩnh Vực so với ở khu thường đương nhiên cao hơn. Không nói đến nhiệm vụ khiêu chiến kinh khủng kia, chỉ với hoàn cảnh sinh tồn khắc nghiệt của Thần Chi Lĩnh Vực, còn muốn đập máy hơn làm nhiệm vụ khiêu chiến.

Điểm khác biệt của Thần Chi Lĩnh Vực với khu thường chính là: PK không bị phạt.

Ở khu thường, ít nhất còn có thiết lập {nick đỏ}. Tuy không thấy tác dụng gì nhiều, nhưng ít nhất nó cho thấy một thái độ, thái độ của những giới hạn. Mà tại Thần Chi Lĩnh Vực, giết người không bị bất cứ hình phạt gì, mức độ tổn thất khi chết còn cao hơn, dễ đoán được điều này sẽ tạo ra một cục diện hỗn loạn như thế nào.

Hỗn loạn như vậy, nếu là một newbie, cả ngày chắc chắn sẽ bị khi dễ đến hộc máu. Không tranh thủ thời gian đi gia tăng trình độ của bản thân thì ngày nào ra đường cũng có nguy cơ bị giết. Hoàn cảnh hà khắc, làm cho phần lớn người mới ở Thần Chi Lĩnh Vực đều rất mạnh.

Trong lúc Trần Quả ngẩn ngơ, Diệp Tu đã thuận lơi hoàn thành nhiệm vụ khiêu chiến thứ sáu. Trần Quả định nói gì, chợt nghe bên cạnh truyền đến một tiếng kêu sợ hãi: “Má!”

Trần Quả quay đầu lại, liền thấy sau lưng có người, vẻ mặt hoảng sợ, trợn mắt há mồm mà nhìn chăm chú vào màn hình Diệp Tu.

Chờ đến khi Diệp Tu quay đầu lại, người này mới xem như phục hồi tinh thần, nhưng biểu tình sợ hãi trên mặt không cách nào biến mất, trừng mắt nói: “Người anh em, đây là nhiệm vụ khiêu chiến của Thần Chi Lĩnh Vực à?”

“Ừm…” Diệp Tu gật đầu, cái này không gạt được ai, lúc làm nhiệm vụ khiêu chiến tại Thần Chi Lĩnh Vực, trên màn hình sẽ hiển thị, nhìn cái là biết.

“Này này này… Cũng quá trâu rồi, lần thứ bao nhiêu rồi?” Người này hỏi, hiển nhiên, thấy Diệp Tu liên tục hoàn thành nhiệm vụ, gã cho rằng Diệp Tu đã trải qua trăm ngàn lần thất bại, cuối cùng mới tôi luyện ra được.

“Nhiều lắm, đếm không nổi.” Diệp Tu cười nói.

“Mặc kệ bao nhiêu lần, chuyện này đã rất giỏi rồi, cửa thứ mấy đó? Tui không thấy giới hạn thời gian!” Người nọ nói.

“Sáu.”

“Cửa thứ sáu? Thứ sáu…” Người nọ nhớ lại, “Cửa thứ sáu… Không có giới hạn thời gian sao?”

“Không có…”

“Không có giới hạn...” Người này lại ngơ ngác. Cửa thứ sáu không cần chiến đấu, nhưng lại khảo nghiệm tổng hợp. Ven đường bố trí các loại chướng ngại và địa hình, cần người chơi sử dụng tốt các loại động tác cùng với phối hợp động tác mới có thể thuận lợi thông qua. Thông thường người chơi qua cửa này, đều đi cẩn thận, chỗ nào cũng chầm chậm từng bước. Kết quả Diệp Tu lại đi liên tục, lúc làm không hề ngừng lại, điều này làm người nọ tưởng lầm cửa nào giới hạn thời gian nên mới phải khẩn trương như vậy. Kết quả phát hiện không phải thế, làm vậy chỉ vì rất tin tưởng vào bản thân mà thôi.

“Người anh em ở khu mấy?” Người nọ hỏi.

“Khu 10.”

“Khu 10??” Người nọ lại khiếp sợ, “Khu 10 mới mở được hai tháng, lên 70 rồi hả??”

“Đâu, tui cấp 50, nhận nhiệm vụ trước thử thôi!” Diệp Tu không dám nói mình muốn ở cấp 50 hoàn thành xong toàn bộ nhiệm vụ.Ánh mắt của anh bạn kia đã càng trừng càng lớn rồi, cho gã thêm kích thích, Diệp Tu sợ mắt của gã sẽ rớt ra luôn.

“Thiệt trâu bò!” Người nọ khen.

“Ha ha.” Diệp Tu cười cười.

“Người anh em giờ làm cửa tiếp theo đúng không?” Người này cũng quen thuộc quá trình của Thần Chi Lĩnh Vực, xem phương hướng mà Diệp Tu điều khiển nhân vật liền hiểu ngay.

“Đúng vậy!” Diệp Tu bảo.

“Không ngại có người nhìn chứ?” Người nọ ngược lại rất khách sáo.

“Không ngại.”

Vì vậy ông bạn nọ dứt khoát ngồi xuống vị trí vốn là của Đường Nhu bên cạnh Diệp Tu, cứ thế mà xem.

Cửa thứ bảy phải chiến đấu, một BOSS cùng một đám đệ tử, sau một phút đồng hồ, miệng người nọ đã không khép được.

“Đây… Đây là cái gì vậy?” Thứ gã khó hiểu đương nhiên là vũ khí Ô Thiên Cơ.

“Vũ khí bạc.” Diệp Tu nói.

“Vũ khí bạc…bạc…bạc?” Hai tiếng “bạc” về sau của người nọ được cố ý hạ giọng, lộ ra bộ dạng hiểu biết rõ. Rõ ràng hai chữ này nếu nói ra, lập tức sẽ khiến mọi người vây xem. Chuyện như vậy từng xảy ra một lần. Lúc ấy bên trong đám khách có không ít người chơi khu 10, còn thêm bạn tốt với Quân Mạc Tiếu, hiện tại online còn có thể thường xuyên thấy. Diệp Tu sống rất tốt ở khu 10, những người này tất nhiên đã chứng kiến hết, còn đến cả tiệm net Hưng Hân, thấy Diệp Tu rảnh rỗi đều rất sùng bái.

Đương nhiên, những người này hoàn toàn không biết thân phận thật của Diệp Tu, chỉ nghĩ hắn là cao thủ có trình độ. Lại còn may mắn có điều kiện công tác là trực net, khiến hắn có thời gian chơi mà thôi. Dù sao, khu 10 phần lớn là người mới, cách nghĩ của họ không quá mức phức tạp.

Mà những tên lão làng có kinh nghiệm thì sao? Lúc ấy, họ thoáng sợ hãi vì vũ khí bạc, chẳng qua nó mới cấp 5, nên cũng không để ý nhiều. Bọn họ không chơi ở khu 10, tất nhiên không biết Quân Mạc Tiếu đang hot cỡ nào ở khu 10. Những người ở khu 10 thì biết, nhưng mọi người dù chơi cùng tiệm lại không quen biết nhau, ai chơi máy nấy không dính dáng gì. Cho nên Diệp Tu vẫn hành động trong âm thầm, không gây tiếng vang gì lớn.

Mà người anh em này, cũng khá cẩn thận, không dám lớn tiếng, chỉ ở đấy kinh ngạc một mình, thực sự là kiềm chế đến mức khó chịu. Ngoại trừ vũ khí bạc, một phút đồng hồ kia gã còn phát hiện một sự thật.

“Người anh em chẳng lẽ chưa chuyển nghề hả?”

“Đúng vậy, không chuyển.”

“Đây là ý gì?” Người nọ cảm thấy khó hiểu.

“Tán nhân, chưa nghe bao giờ à?” Diệp Tu nói.

“Tán nhân tui hiểu, nhưng chú…” Người nọ cũng không phải người chơi đủ lâu, gã chỉ biết tán nhân là nhân vật trước cấp 20 còn chưa chuyển nghề, lại không biết thật lâu trước đây tán nhân chính là nghề thứ 25 của Vinh Quang.

“Cứ thế mà luyện đến 70 thôi.” Diệp Tu nói.