Toàn Chức Cao Thủ

Chương 374: Bàng quan

“Cấp 50 hoàn thành khiêu chiến Thần Chi Lĩnh Vực…”

Nếu chuyện này xảy ra với người chơi thường, đủ để làm tất cả hội trưởng ở đây khiếp sợ mà lật bàn. Nhưng bây giờ, biết rõ người phải hoàn thành là Diệp Thu, đại thần đứng đầu trong đám chuyên nghiệp, cú sốc mọi người cũng nhẹ đi một chút.

Nhưng dù thế nào thì đây cũng là một sự kiện điên cuồng chưa từng có ai làm được.

Lúc mở ra thiết lập Thần Chi Lĩnh Vực này, đẳng cấp cao nhất trong Vinh Quang đã là cấp 55. Mà nhiệm vụ này mặc định cấp 50 có thể nhận, cũng là để người chơi trong quá trình thăng cấp từ từ hoàn thành nhiệm vụ. Khiêu chiến Thần Chi Lĩnh Vực, chiến đấu vừa hà khắc vừa có độ khó cao, đồng thời không ít thành tích phải tốn thời gian làm dần, ví dụ như yêu cầu thắng bại trong đấu trường.

Vào những năm đó, nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ khiêu chiến Thần Chi Lĩnh Vực tại cấp 50, ngược lại cũng không phải chuyện bất khả thi, dù sao chỉ chênh nhau 5 cấp thôi. Không ai làm được, là vì nội dung nhiệm vụ quá dài và nhiều, khiến nhiều người bắt đầu thực hiện từ cấp 50, không cẩn thận cấp đã lên mà nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành.

Rồi sau đó, tùy theo giới hạn level tối đa mà không ngừng mở rộng, độ khó của nhiệm vụ khiêu chiến Thần Chi Lĩnh Vực cũng tăng lên. Mà hiện nay giới hạn level cao nhất đã là 70, nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ khiêu chiến Thần Chi Lĩnh Vực ở cấp 50, ắt hẳn là chuyện không thể. Song, nếu đó là đại thần Diệp Thu đứng đầu giới chuyên nghiệp… tất phải nhìn bằng con mắt khác, mọi người sốc thì cứ sốc. Sau đó, cả bọn quả thực xem xét việc khiêu chiến Thần Chi Lĩnh Vực ở cấp 50, vậy còn bao nhiêu thời gian để chuẩn bị đây.

“Ý tôi muốn nói là vậy.” Lam Hà cúi đầu chào cảm ơn. Cuối cùng, người này mới phân tích vấn đề, còn về phần giải quyết vấn đề, cậu ta chỉ đề xuất ý kiến “nhượng bộ” cho tình hình ở khu mới mà chẳng ai ưa thích. Nhưng với Lam Hà, nói hết những thứ bản thân đã nghĩ, cậu bỗng nhiên có cảm giác nhẹ nhõm.

“Chẳng lẽ mình đã không còn muốn gánh trách nhiệm gì với Lam Khê Các ư?” Sau khi phát hiện trong lòng mình có loại cảm giác này, Lam Hà cũng kinh ngạc.

Trong group chat vẫn đang tiếp tục thảo luận.

“Nói thật ra, tôi cho rằng, nếu sức uy hiếp của Diệp Thu lớn đến vậy, phương thức xử lý tốt nhất vẫn là bóp chết hắn ở khu 10, nếu hắn mãi mãi không thể thăng cấp để xông tới Thần Chi Lĩnh Vực, vậy thì quá tuyệt vời.” Tưởng Du nói.

“Nói thì nói thế, cơ mà bóp thế đéo nào được? Bây giờ hắn muốn bóp chết toàn bộ đội tinh anh của chúng ta kìa.” Thiên Nam Tinh nói.

“Lời Lam Hà có lý đó, với tình thế bây giờ, tụi mình quả thực không có biện pháp nào với hắn.” Yên Vũ Tỏa Lâu nói.

“Về mặt thủy chiến, trừ phi cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp, bằng không chúng ta, người không đủ nhiều, thật sự không làm gì được hắn.” Mã Đạp Tây Phong nói.

“Chẳng lẽ chỉ có thể nhượng bộ ở khu mới, đến Thần Chi Lĩnh Vực phân cao thấp?” Có người nói thầm.

“Vãi, nếu công khai thân phận của Diệp Thu, tôi cảm thấy công hội của hắn có thể lọt vào Top 10.”

“Tôi nói thẳng, thật ra bản thân tôi cũng rất thích Diệp Thu, nếu có thể cùng anh ấy khai sáng công hội, lòng tôi hơi bị cồn cào đó…”

“Móa nó!” Mọi người cùng khinh bỉ.

“Nếu Diệp Thu thực sự phát triển công hội, còn thành lập chiến đội quay về Liên minh lần nữa, nó cũng ảnh hưởng tới giới chuyên nghiệp nhỉ? Có lẽ, bên trên sẽ phái ra tuyển thủ chuyên nghiệp can thiệp trong tình huống này ấy!”

“Ầy….Xem Ngôi Sao Cuối Tuần, thái độ của các tuyển thủ chuyên nghiệp đối với sự trở lại của Diệp Thu, phần lớn là mong đợi mà! Ngay cả Hàn Văn Thanh cũng thế, anh ta là tử địch của Diệp Thu đó.”

“Giời đó là chương trình thôi, cho quần chúng xem phải thể hiện mình rất cool rất phong độ chớ, thế mà còn không biết?”

“Đéo, XXX nhà tụi tao chắc chắn không phải.” Trong cùng một thời gian, câu này xuất hiện rất nhiều. Hội trưởng của các công hội đều nhảy ra ủng hộ tuyển thủ nhà mình, cho rằng tuyển thủ nhà mình rất chân thật, những người khác mới là kẻ giả tạo trước mặt công chúng.

Bấy giờ chẳng ai còn là hội trưởng nữa, cả đám đã trở thành fan cuồng số 1 của mỗi chiến đội và tuyển thủ, vì giữ gìn danh dự nhà mình mà cãi nhau chí chóe. Náo loạn hơn chừng mười phút, Xuân Dịch Lão bởi vì không thích chat nên trầm mặc may mắn không tham dự vào, đầu óc vẫn thanh tỉnh, gã nhanh chóng gởi spam một lèo icon.

Mọi người nghía qua, đó là Xuân Dịch Lão, còn gửi liên tiếp mấy tin, tất cả bèn chú ý rồi nhanh chóng ngừng tranh chấp.

“Thái độ của CLB mới là mấu chốt.” Đầu thanh tỉnh – Xuân Dịch Lão gõ ra tám chữ khi cả bọn đã im lặng.

Mọi người vừa nhìn đã hiểu ngay. Thái độ của đám tuyển thủ chỉ đại biểu một người mà thôi. Nếu muốn phái tuyển thủ chuyên nghiệp vào game online, phải cần câu lạc bộ đứng ra mới được.

“Thái độ của câu lạc bộ…” Tưởng Du lẩm nhẩm mấy chữ này một lần, mọi người cảm thấy gã định nói gì, bèn lập tức yên lặng.

“Tôi quyết định, Trung Thảo Đường bọn tôi chấp nhận đề nghị của Lam Hà, chọn nhượng bộ tại khu mới, bọn tôi… rời đi trước.” Ai nấy không ngờ rằng, Tưởng Du còn chưa mở miệng, họ lại nhận được câu như vậy từ Thiên Nam Tinh. Mọi người còn chưa thảo luận xong, sao người này lại định rời khỏi rồi? Ai ai cũng thấy khó hiểu, đang muốn hỏi, Thiên Nam Tinh đã rời khỏi group chat, kể cả hội trưởng khu 10 Xa Tiền Tử của Trung Thảo Đường.

“Có hơi lạ nhỉ?” Nhìn thấy Thiên Nam Tinh rời khỏi, Yên Vũ Tỏa Lâu lập tức nói.

“Đúng vậy, tên này đột nhiên quyết định nhượng bộ, chắc nó có âm mưu gì chăng?” Mọi người nhao nhao đoán mò đoán non.

“Á, có lẽ nào…” Trước định nêu ý kiến mà bị Thiên Nam Tinh cắt ngang, Tưởng Du rốt cuộc nói tiếp.

“Hiện tại đã là gần cuối mùa giải, là thời điểm tất cả các đội chạy nước rút, nếu lúc này đi quấy rầy, còn khiến các tuyển thủ chuyên nghiệp phân tâm đến xử lý chuyện hỏng bét trong game. Đừng bảo câu lạc bộ có cam tâm tình nguyện hay không, tôi nghĩ thực ra chẳng ai trong chúng ta mong như thế đâu nhỉ? Dù sao, chúng ta bận trước bận sau trong game, mục đích cuối cùng vẫn là vì ủng hộ chiến đội đạt được thành tích tốt nhất, mà không phải dùng chuyện của ta kéo chân chiến đội. Cục diện trước mắt này, nếu thật sự muốn giải quyết bằng cách chiến đấu, thì đây không phải chuyện một sớm một chiều, ai cũng rõ việc đuổi giết nhau trong game rất hao phí tinh thần. Nếu câu lạc bộ chủ động nhúng tay, chuyện này không thành vấn đề, nhưng nếu chúng ta đi xin, đó là chúng ta ngay cả cái nào quan trọng, cái nào không quan trọng cũng chẳng phân biệt được.” Tưởng Du nói không ngừng nghỉ.

“Chuẩn.” Mọi người nghe xong, nhao nhao đồng ý.

“Có lẽ tên Thiên Nam Tinh cũng nghĩ tới điều này, nhưng mà nó cũng âm hiểm thật. Bản thân không muốn còn chả thèm nói rõ, để chúng ta lại, lợi dụng bên ta có người báo cho câu lạc bộ, chúng chỉ ngồi há miệng chờ sung, không làm chiến đội phân tâm, tốt quá đó!” Tưởng Du nói.

“Thiên Nam Tinh không đáng một đồng.” Mọi người cùng khinh bỉ Thiên Nam Tinh.

“Thật ra, nó không cần phải làm thế.” Tưởng Du gởi một icon cười thần bí.

“Sao, ông nói coi.” Mọi người rất ủng hộ Tưởng Du. Bởi vì trong lòng mọi người đều rõ, nhất định là Tưởng Du đã nghĩ ra biện pháp không tồi, nên mới nói toạc ý đồ của Thiên Nam Tinh. Bằng không, nếu nhận ra điểm này mà vẫn bó tay, gã tuyệt đối sẽ im lặng rời khỏi như Thiên Nam Tinh, còn phải nói sao?

Ai trong công hội cũng hiểu, chẳng qua không nói toạc ra thôi. Những tên vừa mắng Thiên Nam Tinh không đáng một đồng, thật ra trong mắt mọi người, chẳng ai là người tốt cả.

“Chuyện Diệp Thu muốn quay về giới chuyên nghiệp, chắc chắn chẳng thằng nào muốn thấy.” Tưởng Du nói.

Mọi người im lặng chờ đợi Tưởng Du công bố đáp án.

“Chẳng lẽ mọi người quên chuyện kì quái giữa Diệp Thu và công hội Gia Vương Triều rồi hả?” Rốt cuộc Tưởng Du cũng công bố đáp án.

“Ồ…”

Tin nhắn tỏ vẻ giật mình thoáng cái đầy màn hình.

Quan hệ giữa Diệp Thu và công hội Gia Vương Triều dĩ nhiên rất kì quái. Lấy thân phận cùng năng lực của Diệp Thu, rời khỏi chiến đội, nếu thật sự đảm nhiệm chức hội trưởng công hội nhà mình trong game còn dư xăng nữa là. Dù không ở lại làm việc cho câu lạc bộ, vào game cũng nên có chút tình nghĩa giao du với công hội nhà mình chứ?

Đằng này không có, chẳng có gì cả.

Trước kia không biết thân phận của Quân Mạc Tiếu thì thôi, giờ đã biết rồi, ai ai cũng thấy chuyện này kỳ quái từ lâu. Lúc trước cũng có người PM hỏi rõ hội trưởng Trần Dạ Huy của Gia Vương Triều, đối phương chẳng hó hé gì, hiển nhiên là có nội tình.

Mọi người không đoán ra tình hình cụ thể, nhưng họ khẳng định Diệp Thu có mâu thuẫn với Gia Thế, hơn nữa còn chẳng phải mâu thuẫn bình thường. Có khi chuyện giải nghệ là bị ép buộc, nên Gia Thế không muốn nhìn thấy Diệp Thu tái xuất giang hồ, không thì ép người ta giải nghệ làm gì.

“Nên chúng ta cứ ngồi yên không làm gì, mặc cho Diệp Thu và Hưng Hân phát triển, nhất định sẽ có người đứng ngồi không yên hơn ta.” Tưởng Du nói.

“Hơn nữa, mọi người đừng quên, thành tích năm nay của Gia Thế không tốt. Theo tình huống hiện nay, giữ được một ghế trong Liên Minh còn được, nhưng muốn đi sâu vào tứ kết thì hoàn toàn không nổi. Do đó chúng có dư sức lực để vào game đối phó Diệp Thu!” Tưởng Du nói tiếp.

“Có lý… cơ mà…” Tất cả mọi người có vẻ hơi do dự.

“Tụi mình cũng bó tay với cục diện này rồi, không bằng lui một bước, tỏ thái độ cho đám Gia Thế xem. Sau đó chúng ta quan sát phản ứng của chúng. Nếu chúng vẫn không hành động, chúng ta lại nghĩ biện pháp khác?” Tưởng Du hiển nhiên đã nghĩ kỹ lưỡng. Cũng may gã làm kẻ thù truyền kiếp của Gia Thế nên luôn nhạy cảm với đối thủ, nên mới có thể nghĩ ra phương án này đầu tiên.

“Bàng quan” Xuân Dịch Lão tổng kết lại phương án mà Tưởng Du nói.

“Đúng vậy!” Tưởng Du cảm thấy đắc ý, hai bên giao thủ, bên nào chịu thiệt gã cũng vui hết. Có điều theo nhiều mặt, gã vẫn hy vọng Diệp Thu bị áp chế. Dù sao trong game xuất hiện một đại thần như vậy, sức cạnh tranh thật đáng sợ, còn khó chơi hơn toàn bộ công hội Gia Vương Triều cộng lại.