Lam Hà lại đứng hình, phải mất một lúc lâu cậu mới trả lời, “Tại sao tui phải quản lý công hội giúp anh?”
“Thì cậu đang chán mà…”
Câu chuyện lại quay về lối cũ, Lam Hà phát cáu lên. Tình huống này cũng thật quái thai, cậu mà nói ra ngoài có khi còn bị người ta chửi là điên ấy chứ. Một kẻ nằm vùng thiếu chuyên nghiệp như cậu, một kẻ nằm vùng đã mất hết niềm tin, một kẻ nằm vùng bị đối phương đào xới tận gốc rễ, vậy mà được người ta giao cho trọng trách cao cả… Nếu không phải đã biết đối phương là đại thần cỡ bự, còn cậu chỉ thuộc hạng tép riu, thì Lam Hà thật nghi ngờ phải chăng đang có một âm mưu to lớn xoay quanh mình hay không.
“Thực ra cũng không nhiều việc lắm đâu.” Diệp Tu gửi tin sang bảo: “Cậu nhìn kênh công hội mà xem, đàn gà này có những vấn đề gà đến khó đỡ.”
“Tui xem rồi.” Thật ra Lam Hà không hề để ý kênh công hội mãi đến khi Diệp Tu bảo, mở rồi mới thấy cả màn hình trải đầy những cuộc bàn luận trông rất khạo.
Lúc đầu Diệp Tu còn cố gắng sửa sai hai tiếng liền, nhưng cứ động đến vấn đề nào là đám gà lại phát huy lối suy nghĩ gà đến đó. Làm mớ tri thức đầy tiêu chuẩn và chính xác của Diệp Tu cũng bị virut gà ăn mòn.
Dẫn dắt một đám như thế, thực chất chả phải người lãnh đạo nữa, mà trở thành một bảo mẫu luôn rồi…
Về phương diện này thì Lam Hà chắc chắn là một kẻ dày dặn kinh nghiệm. Đây chính là công việc mà đám hội trưởng của công hội lớn đến khu mới khai hoang hay làm. Chẳng qua lúc khai hoang thì người ta dắt thêm nhiều trợ thủ, không đến mức người đông mà thiếu hụt cao thủ cốt cán như Hưng Hân.
À không, cao thủ cốt cán thì có đấy, nhưng để siêu cấp đại thần như Diệp Thu chỉ dẫn một đàn gà, Lam Hà cũng thấy hơi quá.
Nhưng năm trăm em gà lận đấy… Chỉ nghĩ đến việc phải chỉ huy một đống đó,Lam Hà đã thấy rùng mình ớn lạnh. Rồi cậu chàng lại nhanh chóng đập đầu mình, tự dưng cậu lại đâm đầu suy nghĩ việc này làm gì chứ? Cậu là hội trưởng Lam Khê Các khu 10 cơ mà, chạy đến công hội nhà người ta làm bảo mẫu còn ra thể thống gì.
Lam Hà vừa nghĩ vừa cẩn thận dòm trước ngó sau.
Cậu đang kề vai chiến đấu cùng đồng nghiệp, không thể để họ biết chuyện kinh dị này được.
Ấy thế mà Quân Mạc Tiếu vẫn không ngừng gửi tin, từng cái từng một, trật tự rõ ràng, cho Lam Hà thấy rõ công tác tiếp theo phải triển khai thế nào, phân công nhiệm vụ ra sao.
“Ế, tui còn chưa đồng ý giúp anh đâu?” Lam Hà đáp trả.
“Ầy không sao, nghe chút cũng có lợi, nó có thể giúp cậu quản lý Lam Khê Các đó.” Diệp Tu nói.
“Một người hai account, quản lý hai công hội, có khi cậu chính là người đầu tiên trong lịch sử đấy.” Diệp Tu lại bồi thêm một cú.
Lam Hà cũng mường tượng ngay cảnh tượng trên, sau đó lại kịp thời sực tỉnh: Gì vậy nè, sao cứ như kiểu cậu đồng ý với tên kia rồi?
“Lam Khê Các trả cậu bao nhiêu một tháng?” Diệp Tu lại hỏi.
Vấn đề tiền nong tương đối nhạy cảm, nhưng quả thực không thể không đề cập tới. Những người như Lam Hà chính là game thủ chuyên nghiệp trong truyền thuyết. Có mức thu nhập ổn định hơn người chơi thường, cũng đồng thời là nhân viên củacâu lạc bộ Lam Vũ, chẳng qua nơi làm việc lại là thế giới ảo.
Tất cả phụ thuộc vào việc Vinh Quang phát triển ngày một lớn mạnh, bao gồm các giải đấu chuyên nghiệp và những công hội mang tính chất chuyên nghiệp. Ngoài ra, giống với các công hội chuyên nghiệp dưới trướng câu lạc bộ như họ, còncó những công hội không phụ thuộc vào câu lạc bộ, nhưng tựu chung thì đều mang tính chất chuyên nghiệp.
Nói cách khác, đám kia cũng có phòng làm việc đoàng hoàng, chẳng qua là trong Vinh Quang mà thôi, đây là hình thức công hội tồn tại. Cày thuê, mua bán vật phẩm ảo, mua bán nguyên liệu, vân vân và vân vân, tất cả đều trong phạm vi kinh doanh của đám kia.
Nếu so sánh, công hội có câu lạc bộ không bao trọn đủ loại nghiệp vụ như các công hội trên. Mà những người nhận lương từ câu lạc bộ, thực tế cũng chỉ có những nhân vật cốt cán tầng lớp trên. Còn số khác thì do fan đóng góp, người hâm mộ thích dùng cách này để cống hiến chút gì cho chiến đội mà mình yêu thích.
Lam Hà là 1 trong 5 đại cao thủ đứng đầu Lam Khê Các, lại là hội trưởng đi khai hoang khu mới, Diệp Tu thừa hiểu người như thế nhất định sẽ ăn lương của câu lạc bộ Lam Vũ, cụ thể là bao nhiêu, Diệp Tu cũng biết sơ sơ. Tuy rằng câu lạc bộ cũng có lớn có nhỏ, nhưng tổng thể thì không chênh nhau quá nhiều.
Chính Lam Hà cũng không ngờ Diệp Tu sẽ hỏi chuyện này, nhưng nhờ vậy mà cậu có thể đoán được dã tâm của đối phương. Chỉ có quyết tâm thành lập chiến đội mới dùng cách này để củng cố nhân viên công tác lớp trên của mình.
Kết quả chẳng đợi cậu trả lời, Diệp Tu đã gửi tin: “Không quan trọng bao nhiêu, dù sao giờ tụi này cũng không có, cậu cứ làm đi, sau có cơ hội sẽ trả một cục cho.”
Lam Hà hộc máu, đắn đo nửa ngày hóa ra vẫn là lao động công ích à, chẳng qua lời hứa hẹn của Diệp Tu, Lam Hà vẫn rất tin tưởng. Tuy có đôi khi hắn làm người ta phải nghiến răng không nói được gì, nhưng Lam Hà vẫn thấy hắn là người rất đáng tin.
“Tạm thời thế đã nhỉ? Còn gì khác không?” Diệp Tu lại hỏi.
“Nè, tui chưa đồng ý cái gì đâu.” Lam Hà vùng vẫy.
“Khách sáo cái gì.”
“Ai bảo khách sáo, tui là hội trưởng Lam Khê Các khu 10 đó, làm quái gì có thời gian đi quản lý cho công hội nhà anh.” Lam Hà nói.
“Thế sao cậu em vẫn rảnh hơi log acc nhỏ đến công hội tụi anh bách bộ hả?” – Diệp Tu vặn vẹo.
Sau đó lại bổ sung: “Lại còn bại lộ thân phận nữa chớ.”
Lam Hà cứng lưỡi. Quả thật bây giờ cậu không có tâm trạng đi quản lý công hội, thậm chí còn tỏ rõ thái độ với Xuân Dịch Lão. Còn về thái độ bên phía câu lạc bộ sau đó thế nào, cậu chưa rảnh quan tâm. Dù sao, cậu cũng không phải dạng fan cố phấn đấu vì lòng nhiệt tình, muốn làm thì làm, muốn đi thì đi. Vì tiền cậu mới tận tâm tận sức. Giờ đột nhiên nói câu đó cho Xuân Dịch Lão, tuy chưa đến mức từ chức, nhưng Lam Hà thấy mệt mỏi thật sự, tạm thời chả thiết quản lý hay điều hành gì nữa.
Ai ngờ chưa lười được 2 tiếng đã bị Quân Mạc Tiếu đổ cho cả mớ việc, còn rất chi là chân thành giao trọng trách quản lý Hưng Hân cho, thậm chí còn cho cậu cả cái quyền đá người chơi ra khỏi công hội. Việc này, Lam Hà thật chả biết phải giải quyết ra sao.
“Cậu trông kìa, 2 con gà đó lại cãi nhau… mà chả đứa nào nói đúng.” Diệp Tu lại gọi.
Lam Hà mở kênh công hội ra, thấy hai pháp sư nguyên tố đang thảo luận cách build điểm, ai cũng cố chấp cho rằng mình đúng, nhưng kết quả đều sai bét nhè.
Về độ hiểu biết thì Lam Hà không thể bằng Diệp Tu, lại càng không thể tinh thông toàn bộ các nghề như Diệp Tu được, nhưng giáo dục những chú gà mờ chả có tẹo kiến thức căn bản nào thì vẫn thừa. Lam Hà nhìn mấy cái, rốt cuộc không thể chịu nổi mà lôi 2 em nó ra dạy bảo.
Hai em nhi đồng thấy bỗng dưng có người tên “Tuyệt Sắc” sáp vô, lại không phải hội trưởng, còn cho là một chú gà khác nhảy vào thảo luận. Kết quả người ta nói cả hai đều sai hết, chẳng phục tí nào. Đến khi trông level thì nhoắng cái ngoan liền. Trò chơi mà, cấp cao chưa chắc là cao thủ, nhưng ma mới vẫn luôn đinh ninh như thế.
Lam Hà đã bắt đầu thì không dừng lại được. Bắt đầu tổ chức các thành viên online đi cày phó bản làm nhiệm vụ, phân công gọn gàng đâu vào đấy. Hiển nhiên bắt tay vào những việc cụ thể, Lam Hà hơn hẳn Diệp Tu nhiều. Diệp Tu quản lý công hội từ trước khi hắn bước thân vào giới chuyên nghiệp, bao nhiêu năm không động tay vào những chi tiết nhỏ nhặt đó.
“Ai đấy?” Tô Mộc Tranh và Đường Nhu tò mò hỏi. Trần Quả không chống đỡ nổi cơn buồn ngủ nên đi ngả lưng rồi.
“Lam Hà, hội trưởng khu 10 của Lam Khê Các.” Diệp Tu trả lời hai cô.
Cả hai nghe xong đều khó hiểu.
“Sao người của Lam Khê Các lại giúp chúng ta quản lý công hội?” Tô Mộc Tranh hỏi.
“Cậu ta là hội trưởng nhưng chả hiểu sao lại chạy sang chỗ tụi mình làm mật thám. Vừa bị anh bắt được, dù sao cũng biết rõ nhau nên cho làm thử, em coi, giải quyết êm xuôi, giỏi hơn anh nhiều.” Diệp Tu nhìn Lam Hà vừa ra tay, kênh công hội đã đâu vào đấy, tài năng đó làm hắn mặc cảm ghê lắm.
“Anh dụ dỗ người ta đó à?” Tô Mộc Tranh hỏi.
“Còn chưa, nhưng anh đoán cậu ta có tâm sự. Rành rành một hội trưởng lại chạy đi nằm vùng đã rất bất thường rồi, mà khi đám đứa kia rút hết, riêng cậu ta vẫn ở lại. Nãy anh gọi đi PK cũng không thấy cậu ta giấu diếm, vừa hỏi đã nhận luôn, giờ cứ thử xem thế nào đã rồi tính tiếp.” Diệp Tu trẩ lời.
“Ây ây” Đúng lúc này Diệp Tu lại nhận được tin của Lam Hà.
“Sao thế?”
“Anh cho tui cái danh hiệu “Bảo mẫu số 1” là cái quái gì vậy, xóa, xóa ngay” Lam Hà đang bận rộn chỉ đạo trên kênh công hội thì đột nhiên thấy trên đỉnh đầu nhân vật của mình lù lù danh hiệu “Bảo mẫu số 1 công hội Hưng Hân”
Mỗi thành viên công hội đều được mặc định là “Thành viên công hội XX”, hai chữ “Thành viên” có thể được sửa bởi người có quyền chỉnh sửa thiết lập trong công hội, khá nhiều cao thủ công hội đều tự đặt cho mình danh hiệu thật kêu. Lam Hà cũng bị Diệp Tu đặt là “Bảo mẫu số 1”, dù đúng đấy, nhưng cậu không hề thích điều này.
“Hể? Không thích à? Thế đặt là gì?” Diệp Tu hỏi.
“Không cần gì cả, cứ để mặc định là được.” Lam Hà thích làm bình dân hơn.
“Ờ…” Diệp Tu cũng không troll cậu, lập tức đổi về danh hiệu thường. Lam Hà lại cắm đầu làm việc trên kênh công hội.
“Ban đầu vất vả chút, qua mấy bữa sẽ có thêm người đến phụ cậu một tay.” Diệp Tu nói với Lam Hà.
“Mấy ngày?’ Lam Hà khó hiểu.
“Chắc năm ngày.” Diệp Tu trả lời.
“Năm ngày… ra vậy, bảo sao anh yên tâm để tui làm, hóa ra chỉ là part time 5 ngày.” Lam Hà đáp.
“Đâu có, chỉ cần cậu bằng lòng, cậu có thể làm tiếp mà.” Diệp Tu trả lời.