Con đường dẫn khỏi nhà thi đấu không quá tối, ít ra vẫn chừa vài bóng đèn chiếu sáng. Kiều Nhất Phàm lẳng lặng ra ngoài, lượn một hồi, cậu chợt phát hiện bản thân đã lạc đường.
Kiều Nhất Phàm không biết nên khóc hay cười, cậu còn chưa quen nhà thi đấu, cộng thêm đi một mình, thành thử tìm không được đường ra.
Thảm bại trên sàn đấu, nghĩ con đường chuyên nghiệp của mình sắp sửa kết thúc, Kiều Nhất Phàm luôn cố chịu đựng, nhưng lúc này tìm mãi không thấy lối thoát, cậu rốt cuộc không nhịn được sự chua chát trong lòng, nước mắt tức thì rơi xuống. Kiều Nhất Phàm nâng cánh tay liên tục quệt mạnh nó xuống.
Sự đau đớn trong lòng làm cậu mạnh mẽ hơn, cậu không tin ngay cả một lối thoát mình cũng không tìm được. Đưa tay gạt phăng nước mắt, Kiều Nhất Phàm không để ý phương hướng nữa, một mực đi thẳng về trước.
“Em liều quá đấy.”
Một giọng nói chợt vang lên từ lối nhỏ u ám. Kiều Nhất Phàm giật mình chững lại, nhưng sau cùng chỉ lắc đầu. Đây chỉ là một lối đi mà thôi, nghe thấy tiếng nói thì có gì lạ?
Nghĩ thế, Kiều Nhất Phàm tiếp tục cất bước, nhưng cậu vẫn nghe thấy giọng nói kia: “Đang nói em đó, còn đi nữa!”
Kiều Nhất Phàm ngẩn người, nói mình ư? Cậu dừng bước quay đầu, một bóng đen dài hằn nghiêng trên đất, có người đang đứng nơi đấy, trong bóng tối không rõ mặt mũi.
“Anh… nói em à?” Kiều Nhất Phàm chưa dám xác nhận.
“Đúng vậy.” Người ấy bước đến, rồi tiếp tục nói: “Anh hiểu ý em, em muốn mượn sân khấu này hòng phô bày năng lực chơi trận quỷ của mình, tuy nhiên, đối thủ em chọn trâu quá rồi đấy? Thế mà dám chọn Lý Hiên? Em nghĩ gì vậy hả?”
Giọng nói vang vọng trong hàng lang nhỏ hẹp, câu nói trở nên dài hơn, Kiều Nhất Phàm chợt cảm thấy cả âm thanh lẫn giọng điệu đều có chút quen thuộc, chờ người bước đến trước mặt, nhìn rõ mặt mũi, cậu phát hiện mình quả thật không quen. Kiều Nhất Phàm còn đang ngơ ngác, đối phương đã nói xong, Kiều Nhất Phàm ngập ngừng đáp: “Em chơi trận quỷ nên…”
“Nếu em muốn nhờ người chỉ dạy, chào hỏi tiền bối, em chọn Lý Hiên là chính xác, nhưng nếu muốn phô bày năng lực điều khiển trận quỷ của mình, vậy người em không nên chọn nhất chính là Lý Hiên.”
Kiều Nhất Phàm hơi giật mình. Trong lúc thi đấu, cậu cũng ngầm cảm thấy mình có chỗ suy nghĩ không kĩ lưỡng, nay nghe thấy vậy chợt tỉnh ngộ.
“Cả giới Vinh Quang này không ai hiểu trận quỷ hơn Lý Hiên, thế mà em lại muốn thể hiện kỹ thuật đánh trận quỷ của mình trước mặt Lý Hiên, đương nhiên sẽ bị khắc chế chặt chẽ. Múa rìu qua mắt thợ, làm sao trình độ của em có thể phát huy dù chỉ một phần mười?”
Kiều Nhất Phàm hiểu, hoàn toàn hiểu rõ.
Suy nghĩ của cậu vẫn theo lối mòn của các tân binh trong tân binh khiêu chiến, lựa chọn cao thủ Lý Hiên cùng nghề nghiệp, song cậu lại quên mất mục đích tham gia tân binh khiêu chiến của mình không hề giống người khác. Cậu muốn phô diễn trận quỷ nhưng lại chọn đối thủ quen thuộc trận quỷ nhất, đây quả thực là tự tạo một chướng ngại lớn cho mình.
“Huống hồ…” Đối phương lại nói tiếp: “Tài trí và kỹ thuật của trận quỷ chỉ đáng giá nhất khi ở cùng đoàn đội, trong một trận solo như tân binh khiêu chiến, kỹ thuật và suy nghĩ vì đồng đội của trận quỷ khó mà thể hiện hết được, thêm kinh nghiệm ít ỏi của em, mới luyện chưa đầy một tháng đã muốn khiêu chiến Lý Hiên, anh hết biết nói sao luôn…”
“Đại thần Diệp Thu!” Nói đến đây Kiều Nhất Phàm rốt cuộc biết được người trước mặt là ai. Người vừa biết thân phận vừa biết cậu chơi trận quỷ vốn không nhiều, ban đầu cậu còn ngơ ngác, nghe âm thanh quen thuộc mà không nghĩ ra gì, giờ nghe người ta biết nhiều như vậy, nghe kỹ thêm, cậu dần nhận ra thân phận người ấy.
“Ờ, là anh.” Diệp Tu gật đầu, vốn hắn luôn giấu mặt, người có thể nhận ra hắn chỉ có những tuyển thủ có cấp bậc nhất định trong Liên minh, kẻ chưa từng lên sàn đấu chính thức như Kiều Nhất Phàm thì chưa từng thấy được mặt thật của Diệp Tu tuy có cùng thuộc giới chuyên nghiệp.
“Đừng nghi ngờ khả năng của chính mình.” Diệp Tu nói, “Nhưng em cũng đừng nghĩ khả năng hiện tại có thể khiến người ta chú ý mà tuyển em vào đội ngay. Người có tiềm năng rất nhiều, muốn được đội chuyên nghiệp nhìn trúng, ít ra em cũng phải có chút bản lĩnh. Em còn kém một trận quỷ chuyên nghiệp nhiều lắm, nhưng em còn trẻ, kinh nghiệm sẽ tích tụ theo thời gian, hãy tiếp tục chờ cơ hội. Mới một tháng mà đòi khiêu chiến trận quỷ đứng đầu? Vinh Quang không đơn giản như em nghĩ đâu.”
Cuộc nói chuyện khiến Kiều Nhất Phàm xấu hổ không thôi.
Trước kia cậu luôn biết bản thân không tốt, sau khi được đại thần cổ vũ, cậu bỗng trở nên tin tưởng chính mình. Cậu cảm thấy nếu đại thần Diệp Thu có thể nhìn ra tiềm năng của mình thì những người khác cũng có thể thấy được, thứ cậu cần chính là một cơ hội, một sân khấu như vậy.
Cho nên cậu mới tham gia tân binh khiêu chiến lần này.
Chọn Lý Hiên làm đối thủ là một suy nghĩ cực kỳ bất cẩn, giờ cậu đã hiểu đạo lý này, nhưng cậu không hối hận.
Bởi vì lựa chọn ấy không làm cậu bỏ lỡ điều gì, mà có lựa chọn đối thủ khác đi chăng nữa, cậu chỉ mới luyện trận quỷ chưa đầy một tháng, thực sự có thể phô diễn đủ tài năng để đả động chiến đội chuyên nghiệp ư?
Diệp Tu chỉ rõ điều đấy cho cậu, giúp cậu hiểu ý định của mình nông nổi nhường nào.
Kiều Nhất Phàm đã thay đổi suy nghĩ của mình, cậu đồng ý với ý kiến của đại thần. Từ trước đến giờ, cậu chưa hề cảm thấy mình là một thiên tài như Cao Anh Kiệt, mà đại thần cũng chưa từng đánh giá cậu như vậy.
Đại thần chỉ từng nói thích khách không thể bộc lộ hết tiềm năng của cậu, trận quỷ sẽ thích hợp hơn, không hơn.
Bản thân mình chỉ cần tiếp tục rèn luyện, mãi cho đến ngày có thể tỏa sáng thật sự.
Kiều Nhất Phàm gạt đi giọt nước mắt cuối cùng, tuyệt vọng trong lòng bỗng bay biến, bởi lần này cậu đã thực sự thấy rõ chính mình, biết vị trí hiện tại của bản thân.
Cơ hội? Sân khấu?
Giờ còn quá sớm để nghĩ tới chúng. Cơ hội chỉ dành cho người có chuẩn bị, còn cậu thì sao? Cậu chưa chuẩn bị tốt đã muốn hấp tấp bắt lấy cơ hội không tệ này, kết quả tất nhiên là ngã đau.
Nhưng từ thời khắc này, Kiều Nhất Phàm quyết tâm không nghĩ nhiều nữa. Cậu chỉ cần chuyên tâm rèn luyện kỹ thuật thôi. Lỡ mùa giải kết thúc mà vẫn không có chiến đội nào nhận cậu? Điều duy nhất quấy nhiễu cậu bấy lâu đã được thông suốt
Chiến đội có nhận mình không, lo hoài thì có ích gì? Tự cải thiện trình độ bản thân mới có thể đạt được cơ hội ấy. Dẫu có tạm thời vất vưởng sau mùa giải này cũng chẳng hề chi. Cậu còn trẻ, còn có thể tiếp tục rèn luyện, tiếp tục chờ đợi, chẳng qua chỉ bắt đầu lại từ đầu thôi, cùng lắm lại làm một tân binh.
Lối đi vẫn tối đen, nhưng sau khi Kiều Nhất Phàm suy ngẫm về tất cả, trong lòng như bừng nắng hạ.
“Cám ơn tiền bối.” Kiều Nhất Phàm cảm kích tận đáy lòng nói với Diệp Tu.
“Cố lên!” Diệp Tu gật đầu, xoay người chuẩn bị rời đi.
“Vậy còn tiền bối?” Kiều Nhất Phàm bỗng lớn tiếng hỏi, “Sao anh lại giải nghệ sớm như vậy?”
Sau khi Diệp tu giải nghệ, Vi Thảo được xem là người trong giới chuyên nghiệp có quan hệ thân thiết với hắn nhất. Mỗi cuối tuần đều ỉ ôi cá cược, lại còn thua sạch sành sanh. Trong đó tất nhiên nhờ ưu thế tán nhân cả, nhưng tốt xấu gì cũng mang tiêu chuẩn chuyên nghiệp, đến xác suất thắng một ván cũng chưa thấy thì hơi quá đáng. Bỏ đi ưu thế chức nghiệp, trình độ kỹ thuật của đối thủ hiển nhiên cũng rất quan trọng.
Trình độ kỹ thuật trâu bò thế lại chọn giải nghệ, bên Vi Thảo đã sớm bàn luận xôn xao. Kiều Nhất Phàm thoát khỏi khúc mắc của mình, giờ chợt lớn tiếng hỏi về Diệp Tu.
Diệp Tu chỉ quay đầu cười: “Anh cũng đang tìm cơ hội đây.”
Kiều Nhất Phàm giật mình: “Anh còn trở về ư?”
“Đương nhiên, tuy anh có hơi già, nhưng chưa nghĩ buông tay bao giờ đâu” Diệp Tu nói xong xoay người đi, vẫy tay với Kiều Nhất Phàm, bóng dáng dần dần mờ đi trong lối đi u ám.
Kiều Nhất Phàm đứng một mình hồi lâu, mãi mới cất bước rời đi. Cõi lòng sáng tỏ, con đường nên đi cũng trở nên rõ hơn. Lối đi vẫn như trước, đi mấy bước là tới, tức khắc sẽ chuyển ra ngoài. Chẳng qua, hướng chuyển ra không phải rời đi, mà quay về phía nhà thi đấu, quay về sân khấu tràn ngập ánh sáng kia.
Giữa sân đấu, một vòng khiêu chiến mới đang được tiến hành. Vì tân binh khiêu chiến đều có sẵn nhân vật để chọn, mấy ID y chang nhau, chẳng phân biệt được ai với ai. Nhưng hai nhân vật của tuyển thủ vòng này, ID trên đỉnh đầu không hề xa lạ.
Đức Lý La và Đường Tam Đả.
Hai acc đều là những nhân vật chuyên nghiệp hiện tại của Liên minh. Trong trận đấu tân binh khiêu chiến bao gồm quy tắc không được dùng tài khoản của bản thân vì để tránh lão tướng chiếm nhiều lợi thế hơn,. Nhưng nếu tân binh có yêu cầu, tất nhiên vẫn có thể sử dụng tài khoản của bản thân.
Hiển nhiên bên tân binh đã đưa ra yêu cầu trong trận khiêu chiếu này.
Đường Hạo, làm tân binh năm hai của chiến đội Bách Hoa, hồi tân binh năm nhất vẫn là nhân vật không chút tiếng tăm, nhưng sau một mùa hè lại như trở thành người khác, trong giải đấu bỗng nổi trội, sau khi đội trưởng Bách Hoa Trương Giai Lạc đột nhiên giải nghệ, gã trở thành người quan trọng nhất của Bách Hoa.
Chỉ tiếc một điều là, nhân vật lưu manh Đức Lý La mà gã sử dụng không xứng tầm với biểu hiện thần cấp của gã trong giải đấu.
Làm tân binh mới được hai năm, Đường Hạo vẫn có đủ tư cách tham gia tân binh khiêu chiến. Nhưng loại người đã có chút tiếng tăm trong hàng tuyển thủ như gã, tuy thân phận vẫn là tân binh, nhưng phần lớn cũng khinh thường việc tham gia tân binh khiêu chiến lần nữa. Vậy mà Đường Hạo lại báo danh lần này, đối thủ gã chọn chính là tuyển thủ chơi cùng nghề Lâm Kính Ngôn, còn thẳng thắng yêu cầu sử dụng tài khoản chính.
Lão tướng bị khiêu chiến không có quyền từ chối, Lâm Kính Ngôn đành phải dùng tài khoản lưu manh đứng đầu Vinh Quang của mình ra trận.
Mục đích trận này của Đường Hạo, hiển nhiên không chỉ chào hỏi, càng không phải thỉnh giáo. Trong Vinh Quang hiện tại, danh tiếng của gã rất cao, nhưng những tuyển thủ lưu manh đều cho rằng Lâm Kính Ngôn mới là bảo đao chưa rỉ. Trận khiêu chiến này là khiêu chiến thật, Đường Hạo muốn dùng hiện thực để thuyết phục mọi người.
Bởi ngay lúc trình bày lý do khiêu chiến, Đường Hạo chỉ nói bốn chữ: Lấy hạ khắc thượng.