Đêm Giáng sinh an lành.
Dù Trần Quả trang trí tiệm net cho ra dáng dấp đêm Noel với người ta, nhưng mục đích quy cho cùng cũng vì thương mại, bản thân cô không mấy chú ý vụ lễ lạt ngày này. Không có tiệc mừng thì thôi, cả cơm tối cũng qua loa hơn bình thường, bưng tô ngồi trước máy tính ăn cho qua bữa, cô còn phải hóng Diệp Tu lùa được bao nhiêu quái kẻ trộm Noel nữa!
Số lượng vẫn không ngừng tăng lên, Trần Quả đã liệt luôn dây thần kinh kích động. Hiện tại tâm trạng của cô chỉ có hồi hộp, vô cùng trông đợi không biết có thể gom được bao nhiêu kẻ trộm Noel.
Mà game thủ của các công hội đang cày cấy ở thành Tội Ác đã bắt đầu nhấp nhổm rồi.
Mười, hai mươi, ba mươi, lùa quái thôi mà. Đến bốn mươi, năm mươi, cả đám ngờ ngợ nhận ra bất ổn.
Người vây xem càng lúc càng đông, đoàn tàu này rất bắt mắt, cả bầy trộm Noel ngang nhiên diễu hành qua phố lớn ngõ nhỏ, tầm nhìn trong thành Tội Ác có tệ tới đâu cũng có thể thấy thấp thoáng từ xa.
Điều bất khả trong lòng mọi người, đang có nguy cơ dần dần trở thành sự thật.
“Muốn làm gì đây?” Tất cả lãnh đạo công hội lớn xôn xao.
Trong đó nhột nhất phải kể đến công hội Gia Vương Triều.
Họ thậm chí còn phát hiện sức ảnh hưởng từ hành vi này của Quân Mạc Tiếu trên số liệu: tốc độ săn giết tại thành Tội Ác của cả đám càng lúc càng chậm lại.
Kẻ trộm Noel là một tài nguyên cố định, hiện tại lại không ngừng bị tên Quân Mạc Tiếu kia cọc trước, số lượng Gia Vương Triều có thể tìm thấy càng lúc càng ít dần.
Tệ hơn nữa, kẻ trộm Noel theo chân Quân Mạc Tiếu càng lúc càng đông, vậy mà đách đứa nào chịu chết cho nhờ. Không chết, ý là không xuất hiện con mới, cũng đồng nghĩa với việc kẻ trộm Noel mà mọi người có thể săn giết trong thành Tội Ác càng lúc càng hẻo.
Phải biết Gia Vương Triều có thể leo lên top đầu bảng thợ săn kẻ trộm Noel là nhờ có thành Tội Ác làm cơ sở, nay nền móng bị người ta đào gốc trốc rễ. Lợi thế về số lượng kẻ trộm Noel không còn, dù có cao thủ nhiều như mây cũng chẳng làm ăn được gì.
Trần Dạ Huy không muốn thế cục khó khăn lắm mới nghiêng về mình hỏng mất, nối tiếp đám Kiếm Phong Sở Chỉ lúc trước, lại điểm mặt thêm mấy cao thủ qua đối phó. Lần này không kiêng dè gì nữa, gặp Quân Mạc Tiếu, tẩn chết thì thôi!
Sau khi đập chết Quân Mạc Tiếu sẽ giành được một bầy kẻ trộm Noel khổng lồ, trao đổi thế này, Trần Dạ Huy nghĩ mà sướng run người.
Kẻ mang mưu đồ ấy không chỉ có mình Trần Dạ Huy. Lợi ích bày ra trước mắt, giết người cướp của với đám cao thủ công hội chỉ là chuyện thường ở huyện.
Ai cũng biết Quân Mạc Tiếu là một đại cao thủ, riêng Trần Dạ Huy còn biết đại cao thủ này ở cấp thần. Nhưng như vậy thì sao, trong tình huống này cao thủ cấp thần còn giở được trò mèo nào ra?
Trong lúc điều khiển đoàn tàu lửa này, nửa bước cũng không thể dừng, làm sao có thể đáp trả đám người chơi đánh lén? Đây hầu như không phải quyết đấu chính diện, câu giờ chút đỉnh là đủ chôn hắn trong đám trộm Noel đồ sộ phía sau đương đổ tới rồi.
Các công hội lớn tính chuyện như đúng rồi, đều tự mình điều động nhân lực. Hơn nữa số người không hề ít, sau khi tiêu diệt Quân Mạc Tiếu còn phải chiến với đám trộm Noel, tất nhiên càng đông càng tốt!
Sau đó sự thật phũ phàng hoàn toàn khác xa suy tưởng hoàn hảo của họ.
Kiếm Phong Sở Chỉ vẫn luôn lần theo dấu vết Quân Mạc Tiếu rất nhanh liền phát hiện.
Hành tung đại khái của Quân Mạc Tiếu rất dễ tìm, cả đoàn tàu bí bo xình xịch chạy vòng vòng bao nổi bật. Nhưng muốn tìm được tọa độ chính xác của Quân Mạc Tiếu thì không hẳn dễ xơi.
Quân Mạc Tiếu là đầu tàu, nhưng hiện tại cả đoàn đã loạn cào cào.
Kẻ trộm Noel khác nhau mang thuộc tính khác nhau, trong lúc truy đuổi, tốc độ di chuyển vốn chênh lệch càng thêm phóng đại. Nếu tất cả kẻ trộm Noel đồng bước, người ta còn có thể nhìn hướng đoán người, coi Quân Mạc Tiếu sắp tới ở đâu. Nhưng vấn đề là hành động của đám trộm Noel này chẳng ăn nhập gì nhau cả.
Kẻ trộm Noel ở xa, trong tầm nhìn không hề trông thấy bóng dáng Quân Mạc Tiếu. Nhưng vì cài đặt của hệ thống nên nó vẫn biết được vị trí cụ thể của Quân Mạc Tiếu, dựa vào IQ hệ thống chọn một đường thuận mà đi, chưa chắc đã đúng đường Quân Mạc Tiếu từng chạy qua.
Có thằng chạy hướng đông, có thằng hướng tây, thằng thì trèo tường...
Các người chơi có thể dễ dàng bắt gặp những kẻ trộm Noel đang đuổi theo Quân Mạc Tiếu, nhưng hiếm khi thấy được thằng đầu tàu...
Thấy một kẻ trộm Noel thập thò phố đông, có người đoán Quân Mạc Tiếu ở hướng tây.
Thấy một kẻ trộm Noel lấp ló phố tây, có người đoán Quân Mạc Tiếu ở hướng đông.
Thấy một kẻ trộm Noel hì hục trèo tường, có người đoán Quân Mạc Tiếu đang ở ngõ kế bên.
Kiếm Phong Sở Chỉ dựa vào tin tình báo của các đội viên, tổng hợp tin tức bốn phương, ngó bản đồ điện tử bói vị trí Quân Mạc Tiếu.
Gã một lần lại một lần vỗ ngực đảm bảo là vị trí đó đó, mọi người một lần lại một lần báo cáo nơi đó chẳng có ma nào.
Lúc này đã nghe câu “Không có ai hết.” tới lần thứ tư, lòng tự tin của Kiếm Phong Sở Chỉ bị đánh cho bầm dập, bắt đầu thấy ngài ngại vì mình cứ chỉ bậy đường cho hươu chạy.
“Tọa độ của Diệp Thu có chút ảo.” Kiếm Phong Sở Chỉ báo cáo Trần Dạ Huy, “Hắn không phải trốn chạy vô định, hắn tính toán tốc độ của đám trộm Noel phía sau rồi dẫn dắt, lợi dụng chênh lệch tốc độ của quái tạo ra cục diện vô cùng ảo diệu. Chúng ta có thể dễ dàng bắt gặp kẻ trộm Noel đuổi theo hắn, nhưng không tài nào nắm được phương hướng chính xác của Diệp Thu.”
“Là sao? Tìm không thấy?” Tâm trạng Trần Dạ Huy tệ đi trong thoáng chốc.
“Dùng kỹ thuật thì không xong rồi... Chỉ đành dựa vào vận may.” Khi trận Bàn Tơ Xoắn Ốc bị phá, Kiếm Phong Sở Chỉ chịu đả kích nặng nề, mất cả lòng tin. Gã không phải ma mới, sau một trận đối kháng đã rõ khoảng cách địch ta. Tuy rằng sau đó không ngừng cố gắng, nhưng sự thật tàn khốc, Diệp Thu vẫn cao tay hơn gã một bậc, gã không cách nào đoán được hướng đi của Diệp Thu.
Còn mấy thứ từa tựa vận may thì không ai điều khiển được.
Diệp Tu tính toán tốc độ di chuyển, lợi dụng địa hình, dẫn đám trộm Noel chạy loạn xạ nhiễu loạn thị giác thính giác, nhưng nếu may mắn, đi lung tung đụng trúng mặt hắn, hắn cũng đành bất lực.
Tạm thời thực sự có mấy người như vậy, vừa qua đường chợt nhác thấy bóng ai.
“Quân Mạc Tiếu!!” Một người hớn hở reo lên.
Dù chưa trông rõ ID trên đầu nhân vật, nhưng tình hình một thằng chạy trước N đứa bám đuôi phía sau, không phải Quân Mạc Tiếu cầm đầu xe lửa còn ai vào đây.
Sau đó cả đám trông theo dáng Quân Mạc Tiếu nhún người lấy đà, một tiếng súng vang dội, lên nóc nhà là lên nóc nhà...
Ba giây sau, đập vào mắt là một đám trộm Noel đang lũ lượt leo tường.
Cả đám vội vàng chạy sang đường kế bên.
Ô hay! Đường bên đây cũng một hàng trộm leo tường.
Vẫn còn trên nóc nhà!
Nhân vật cấp 34, không phải ai cũng dễ dàng leo nóc nhà được.
Vì vậy ai lên được đều lên, còn lại xum xoe vây kín ngõ ngách, đường xá hai bên chật ních người, đồng thời cả bọn cũng không quên tranh thủ thời gian gọi viện trợ.
Sau đó lại thấy Quân Mạc Tiếu chạy trên nóc nhà chảy xuống đường, lại từ đường nhảy sang dãy khác, liên tục mấy con phố, những người chơi không biết leo tường đã bị cắt đuôi.
Người chơi hệ Xạ Thủ ngược lại cắn rất chặt. Mọi người đều là cao thủ, nhảy nhót gì đều là chuyện muỗi, đuổi Quân Mạc Tiếu chạy khắp phố.
Quân Mạc Tiếu Phi Súng di chuyển.
Xạ thủ toát mồ hôi.
Gã không thể Phi Súng đuổi theo. Di chuyển bằng Phi Súng đều phải bay ngược. Cả đám xạ thủ đều không thể vận dụng chiêu này chơi cút bắt với Quân Mạc Tiếu được. Vậy coi như đưa lưng về phía họng súng người ta rồi còn gì, trong lúc người ta Phi Súng sẵn tay tặng mi mấy viên kẹo đồng. Dù không bắn chết mi, đuổi bắt bị động thế này cũng bỏ mẹ lắm rồi.
Dù không biết Quân Mạc Tiếu là Diệp Thu, nhưng ít ra ai cũng rõ Quân Mạc Tiếu là một đại cao thủ. Tay thiện xạ tất nhiên không dám đọ thao tác độ khó cao với đại cao thủ.
Gã đành phải từ tốn chạy chậm, rút súng bắn tỉa đối phương. Chỉ tiếc khoảng cách hai người khá xa, Diệp Tu vừa trông thấy bóng cả đám từ đầu phố đã té mất tăm.
Những người đuổi theo kẻ trộm Noel cũng dần lộ dạng, có kẻ nhảy xuống từ nóc trái, có người lăn ra từ nóc phải, thậm chí có người còn lao ra từ cuối phố.
Người chơi thiện xạ bỗng cảm nhận được đoàn xe lửa Diệp Tu gây hỗn loạn đến mức độ nào.
Quân Mạc Tiếu chạy tới đầu đường, lập tức rẽ ngoặt, mất hút khỏi tầm nhìn của thiện xạ.
Người chơi thiện xạ báo cáo với tổ chức, vừa xoay người dùng Phi Súng tăng tốc độ. Đâu ngờ tới Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu nấp trong góc nhô đầu ra nhìn gã một cái, thấy gã quay người Phi Súng đuổi theo, bèn len lén chuyển sang hướng ngược lại.
Kỹ xảo nho nhỏ ấy chưa hẳn đã hoàn toàn gạt được tên kia.
Nhưng Diệp Tu dùng tầng tầng lớp lớp kỹ xảo như vậy chồng chất lên nhau, cấu thành mạng lưới mê cung ảo diệu.
Nhiều công hội đều chỉ thị đơn giản: đuổi theo kẻ trộm Noel.
Bởi vì tất cả người chơi đều biết rằng, kẻ trộm Noel có hệ thống làm hậu thuẫn, đều mang góc nhìn thượng đế, không cần nhìn cũng biết Quân Mạc Tiếu ở đâu. Đường đi của chúng đều chuẩn xác, luôn luôn nhắm về hướng Quân Mạc Tiếu.
Cơ mà những kẻ trộm Noel không thấy Quân Mạc Tiếu trong tầm mắt, tức nghĩa tốc độ di chuyển kém xa Quân Mạc Tiếu, nếu cứ theo bọn chúng, chỉ sợ vĩnh viễn cũng chẳng tới chỗ người ta.
Các người chơi hiểu được điều này, nên không ngừng lựa chọn mục tiêu, quá chậm liền cho rơi, sau đó tìm đứa nhanh hơn mà đuổi.
Mà đây cũng là một trong những ưu thế lớn nhất Diệp Tu có thể kiên trì đến bây giờ.
Tốc độ di chuyển.
Chỉ mỗi tốc độ di chuyển, Diệp Tu đã vượt xa hầu hết người chơi.
Tốc độ Phi Súng của súng trường – vũ khí bạc cấp 25, trên lý thuyết chỉ những người chơi cầm pháo chữ cam cấp 30 mới bì kịp hắn. Nhưng người cầm được vũ khí cam tuyệt không nhiều. Có vũ khí cam lại thêm kỹ thuật điêu luyện cấp Diệp Tu lại càng không có. Còn những nghề đủ đường cản trở khác, pháp sư chiến đấu bận chờ Huyễn Văn xuất hiện, ma đạo học giả muốn bay nhanh thao tác phải vững, Tam Đoạn Trảm của kiếm khách còn phải CD...
Sau sáu giờ kiên trì kéo quái, Diệp Tu đã sớm vượt qua cục diện gian nan mới đầu. Kẻ trộm Noel sau lưng càng nhiều hắn càng có lợi. Kẻ trộm Noel đông như kiến vỡ tổ chạy tán loạn, làm ai cũng không cách nào xác định được vị trí chính xác của hắn.
322 kẻ trộm Noel.
Con số làm người ta kinh sợ ấy, các công hội lớn không tài nào biết được. Người rõ ràng nhất, chính là Trần Quả vẫn lặng lẽ đếm bên cạnh Diệp Tu.