“Hừ, làm giá khỉ gì!”
“Để hắn giải nghệ cũng vì tốt cho hắn, hắn còn có thể làm gì nữa chứ?”
“Phải đấy phải đấy, xem ra hắn cũng biết điều, không dựa vào câu lạc bộ dưỡng lão.”
Diệp Thu và Tô Mộc Tranh vừa rời khỏi, đám người ở lại phòng họp chợt như phục hồi tinh thần, lại bắt đầu bàn tán thảo luận. Vẻ mặt của Tôn Tường vẫn không ổn, cậu không tham dự, chỉ lại gần quản lý: “Tôi không hiểu, vì sao anh ta lại chịu chấp nhận điều kiện như thế?”
“Cậu ta không thể không chấp nhận.” Quản lý nói.
“Vì sao?”
“Bởi vì cậu ta không trả nổi tiền bồi thường hợp đồng.” Quản lý đáp.
“Không… Không thể nào?” Tôn Tường kinh ngạc, Diệp Thu này chính là một tuyển thủ chuyên nghiệp đã dốc sức bảy năm ở liên minh đấy, đẳng cấp còn là hàng đầu, dù hắn có từ chối tất cả các hoạt động thương mại, chỉ bằng tiền lương cũng không thể đến mức trả không nỗi tiền bồi thường.
“Cậu không chơi từ thuở đầu, cậu không hiểu được. Liên minh thời kỳ đầu, tuyển thủ chuyên nghiệp cũng không nở mày nở mặt như hiện tại, mọi người đều sống tạm bợ, đa số đều phải làm thêm. Hồi đó, những người bị loại bỏ đều rất thảm, phần lớn thanh xuân đều dành cho trò chơi, không có nghề thành thạo nên cuộc sống về sau đa phần rất túng quẫn. Diệp Thu là thiên tài thời ấy, dựa vào trình độ đi thẳng đến hôm nay, thế nhưng, cậu ta có rất nhiều bạn bè như thế kia.”
“Ý của ông là, tiền bạc của anh ta đều trợ giúp cho bạn bè?” Tôn Tường trừng lớn mắt.
“Đúng vậy.”
“Nếu anh ta rất cần tiền, sao lại không chịu nhận những hoạt động thương mại?” Tôn Tường hỏi.
“Tên này có nguyên nhân mà không cho người khác biết.” Quản lý nói.
“Ông có bao giờ đoán thử chưa?” Tôn Tường hỏi.
“Có lẽ liên quan đến người nhà cậu ta.” Quản lý đáp.
“Hử?”
“Từ trước đến giờ chưa ai biết chuyện về người nhà cậu ta, cậu ta cũng không hề nhắc đến, chuyện này rất kỳ quái, thế nên tôi nghi ngờ điểm này.” Quản lý nói.
“Cái người này… thật có nhiều bí ẩn a!” Trong tay Tôn Tường cầm chiếc thẻ tài khoản Nhất Diệp Chi Thu mà Diệp Thu đưa cho, cậu biết, Nhất Diệp Chi Thu được tạo trước cả khi Liên minh chuyên nghiệp được hình thành, tài khoản trò chơi của Diệp Thu được sử dụng suốt đến giờ, là một trong những tài khoản cổ nhất ở Vinh Quang.
“Được rồi, không nhắc đến cậu ta nữa, hôm nay ông chủ bận nên không đến được, nhưng đặc biệt đưa tôi chai rượu mình cất kỹ nhiều năm, dành riêng để chào mừng cậu.” Quản lý nói.
“Ha ha, thế thì cảm ơn! Gia Thế có tôi, nên trở mình rồi.”
Diệp Thu rời đi.
Tô Mộc Tranh đứng ở cửa lớn câu lạc bộ, cô vẫn nhìn Diệp Thu suốt quãng đường cả khi bóng lưng hắn biến mất. Hắn không ngừng quay người vẫy tay với cô, nước mắt Tô Mộc Tranh sớm rơi đầy mặt.
Không nhiều lời từ biệt, Diệp Thu tổng cộng chỉ nói tám chữ: “Nghỉ ngơi một năm, sau đó trở về.”
Tô Mộc Tranh không nói chữ nào, chỉ nặng nề gật đầu. Cô đã không còn là một thiếu nữ ngây thơ chưa hiểu sự đời từ lâu rồi, cô đã có can đảm để tự mình đối mặt rất nhiều chuyện.
Bông tuyết bay đầy trời, mùa đông năm nay, thật lạnh buốt.
Tuyết rơi?
Khi Diệp Thu rời khỏi câu lạc bộ, trong lòng vẫn chưa nghĩ đến bước tiếp theo. Sống ổn định nhiều năm, bất chợt phải thay đổi, hắn vẫn chưa kịp thích ứng, hắn chỉ nghĩ thôi cứ đi như thế này trước đã, cứ thế mà đi, đi đến khi bản thân nghĩ rõ ràng mới thôi.
Ai biết trời lại không cho hắn cơ hội này, cứ phải để tuyết rơi xuống lúc này, đã thế càng lúc càng lớn. Bông tuyết nhanh chóng ướt đẫm vai hắn, đầu tóc cũng kết băng, không tránh là không được.
Diệp Thu xem trái xem phải, ven đường có một tiệm net, ánh đèn vẫn rực rỡ trong đêm, hắn vội vàng mà chạy đến.
Trong tiệm net rất ấm, Diệp Thu bước vào phủi xuống tuyết đọng trên người, ở trước quầy mướn một máy.
“Máy số 47 khu C.” Cô gái ở quầy thông báo vị trí máy, tiếp đấy trả lại chứng minh cho người chơi máy, kết quả ngẩng đầu lên đã không có ai. Cô gái cũng không quá kinh ngạc, hiển nhiên với chuyện này đã gặp qua nhiều lần. Lặng lẽ cất kỹ chứng minh, người nào phát hiện không thấy sẽ tự động tìm đến.
Máy số 47 khu C, Diệp Thu men theo biển số tìm kiếm. Quy mô tiệm net này không nhỏ, máy khá nhiều, có tới hai tầng. Khu C… Diệp Thu nhìn thấy tấm biển treo trên trần nhà, hắn không cần phải lên lầu 2.
Khi đếm tới số 47, Diệp Thu hơi ngớ người, vị trí này rõ ràng đã có một cô gái ngồi, hơn nữa còn chơi Vinh Quang, đang solo với người ta trên đấu trường, thao tác kịch liệt khiến chiếc đuôi gà cao cao sau đầu hơi đung đưa.
Nhìn sườn mặt cô gái nọ, nhìn nhân vật bậc thầy pháo súng của cô trên màn hình, Diệp Thu hơi hoảng hốt, hắn thiếu chút cho rằng người ngồi ở đấy là Tô Mộc Tranh.
Nhưng hắn rất nhanh chóng nhận ra không phải, Tô Mộc Tranh luôn dịu dàng bình tĩnh, dù đang PK kịch liệt, vẫn có thể giữ nguyên nụ cười. Lại nói, Diệp Thu đôi khi nhìn Tô Mộc Tranh khẽ cười vươn súng khiến người khác nổ thành bã, sau đấy lại lễ phép xin lỗi, không hiểu sao chợt cảm thấy ớn lạnh.
Còn cô gái trước mặt này, dáng vẻ cũng xinh đẹp, trong sáng, dịu dàng, nhưng hành động nghiến răng nghiến lợi chà đạp bàn phím và chuột đầy hung ác và mạnh mẽ của cô nàng chỉ khiến người ta cảm thấy con nhỏ này chắc chắn có âm mưu gì đây.
“Sát khí quá kinh người, nhưng thật đáng tiếc…” Diệp Thu nhìn rõ màn hình, hắn nhìn ra cô gái này nhanh chóng sẽ gay go. Không ngoài dự đoán, cô vừa lộ ra sơ hở đã bị đối thủ nắm bắt ngay, một bộ chiêu liên kích quăng đến, máu vẫn còn ít ỏi thoắt cái đã cạn sạch.
“Đệt!” Diệp Thu nghe thấy cô gầm lên một tiếng, vung tay đập bàn phím, tắt luôn trò chơi.
Diệp Thu do dự có nên ngồi vị trí này hay không, cô gái đã quay đầu, liếc mắt thì nhìn thấy Diệp Thu đang lưỡng lự, bực mình đứng dậy hỏi: “Chơi máy?”
Diệp Thu gật đầu.
“Ngồi đây đi!” Cô nói xong cũng đi mất.
Diệp Thu lắc đầu trước tố chất chiến đấu thiếu bình tĩnh của người chơi bình thường, song vẫn ngồi vào vị trí.
Trần Quả buồn bực, vô cùng buồn bực. Vừa mới solo với người ta trong đấu trường Vinh Quang, đánh 52 ván, kết quả chả thắng nổi ván nào, cô quả thực không thể tin đây là sự thật.
Tài khoản của cô cũng không kém, Trần Quả sờ “Trục Yên Hà” đang nằm trong túi mình, tài khoản này trong đám người chơi bình thường có thể nói là rất mạnh. Mà trình độ của Trần Quả cũng không tính là kém, cô chơi Vinh Quang cũng được 5 năm rồi. Đối thủ vừa rồi của cô, tài khoản không bằng cô, vậy mà đánh đến nỗi 52 ván cô không thắng nổi 1 ván.
“Là một đại cao thủ.” Trần Quả gật gật đầu kết luận.
“Chị chủ, chị chưa thoát game đúng không? Sao tên kia còn chơi tiếp.” Trần Quả vừa đi vừa nghĩ, đột nhiên bên cạnh truyền đến một câu. Trần Quả nghiêng đầu nhìn sang, trên máy tính bên cạnh là khách quen của tiệm, đang thò đầu dòm về phía máy mình vừa ngồi.
Tiêu! Trần Quả hoảng sợ vội vàng chạy về. Vinh Quang trở nên “hot”, khiến thiết bị đăng nhập tài khoản Vinh Quang trở thành phụ kiện thông thường gắn liền với máy tính, ở tiệm net thì càng không thể thiếu. Do chỉ cần đút thẻ vào khi đăng nhập, nên ở nơi công cộng như tiệm net, mọi người sau khi đăng nhập xong đều cất cẩn thận.
Một thẻ là một tài khoản, thẻ mất có thể báo mất giấy tờ, vì vậy kẻ trộm tài khoản đều tuyệt chủng. Nhưng ở nơi như tiệm net, thường có người sơ suất quên thoát game hoặc chưa thoát hoàn toàn, kết quả bị kẻ đến sau thừa gió bẻ măng, trộm tiền và trang bị. Trần Quả vừa mới thua suốt 52 trận nên khá nóng nảy, không chú ý, game chưa thoát mà chỉ quay về màn hình nền.
Trần Quả vội vã xông về phía trước, quả nhiên nhìn đến tên nọ đang điều khiển tài khoản của mình, nhưng dường như không phải là trộm trang bị, mà đang chiến đấu hăng say với người ta trong đấu trường. Trần Quả còn chưa kịp đến gào rú, đã thấy trên màn hình nhảy ra hai chữ to: “Vinh Quang!”