Dịch bởi Lá Mùa Thu
"..."
Ba chấm. Câu trả lời của Hàn Văn Thanh vẫn là dấu ba chấm.
Con mồi của anh chỉ là một mục sư. Một mục sư không được bảo kê, bị áp sát phát là lên trời trong một nốt nhạc. Thế mà Hàn Văn Thanh vẫn giẫm chân tại chỗ, vẫn trả lời rằng "đang tiến hành". Ý anh là nãy giờ, anh còn chưa đuổi kịp Tay Nhỏ Lạnh Giá?
Trương Tân Kiệt cảm thấy hơi bị lạ. Tất cả những người hiểu ý nghĩa của dấu ba chấm đều cảm thấy như hắn. Tổ ghi hình bèn chuyển góc quay sang đầu kia chiến trường.
Quả thật, Đại Mạc Cô Yên chưa đuổi kịp Tay Nhỏ Lạnh Giá.
Khoan bàn đến người Bá Đồ hay khán giả, bản thân Hàn Văn Thanh cũng đang kinh ngạc.
Nghề trị liệu vốn chân ngắn, càng không sở hữu kỹ năng thoát thân. Tuy nhà quyền pháp buộc phải áp sát đối thủ mới đánh được, nhưng thân thủ của họ rất nhanh nhẹn, kèm vài kỹ năng hỗ trợ di chuyển, họ chắc chắn vượt xa mục sư về tốc độ.
Nhưng không đuổi kịp là không đuổi kịp!
Phải chăng Tay Nhỏ Lạnh Giá mặc đồ cộng tốc độ chạy?
Chiến thuật này Hưng Hân từng dùng trong vòng khiêu chiến. Mục sư chân dài biến thành chướng ngại cho đối thủ trong trận đó, nhưng trận này Tay Nhỏ Lạnh Giá mặc set đồ trị liệu bạo kích chế riêng, tốc độ hệt như các mục sư bình thường, chân vẫn ngắn và đời vẫn đắng.
Nhưng Đại Mạc Cô Yên lại không bắt được cô nàng.
Dù vô cùng ngạc nhiên, Hàn Văn Thanh biết rất rõ nguyên nhân.
Là vì địa hình.
An Văn Dật thuộc làu đường xá khu làng trong rừng, nơi mà phạm vi hoạt động không chỉ giới hạn trên một mặt phẳng. Nhà cửa xây trên cây tạo thành địa hình nhiều tầng vô cùng phức tạp.
Tay Nhỏ Lạnh Giá di chuyển không nhanh nhưng rất biết lợi dụng địa hình, luồn lách như con thoi. Ban đầu khán giả còn hoảng hồn khi thấy Hàn Văn Thanh không tóm nổi ku mục sư khiếm khuyết của Hưng Hân, nhưng sau một lúc theo dõi diễn biến, mọi người lại cảm thấy Hàn Văn Thanh chưa bị bỏ rơi, còn kè sát theo An Văn Dật như thế là quá imba rồi!
Thật sự quá imba.
Đúng, nếu nói bất ngờ, An Văn Dật còn bất ngờ hơn cả Hàn Văn Thanh. Cậu vốn dĩ cho rằng mình đã nghiên cứu rất sâu, luyện tập rất kỹ, và sẽ chẳng có gì khó nếu muốn thoát khỏi một kẻ truy sát ở khu vực này.
Cậu sai rồi, cậu thất bại rồi.
Hàn Văn Thanh!
Tuyển thủ Vinh Quang mà An Văn Dật hâm mộ nhất là Trương Tân Kiệt, nhưng đã là fan Bá Đồ, không một ai sẽ không tôn kính đội trưởng Hàn Văn Thanh. An Văn Dật đã theo Bá Đồ suốt bao năm, sao có thể không biết rõ về họ? Song chỉ khi bước chân vào giới chuyên nghiệp, An Văn Dật mới hiểu được rằng, sự dũng mãnh từng chiêm ngưỡng qua màn hình tivi chẳng thể sánh nổi một phần trải nghiệm thực chiến.
Cảm giác áp bức khi bị Đại Mạc Cô Yên truy sát làm An Văn Dật chạy một đường là đổ mồ hôi tay một đường, nhưng cậu nào dám dừng lại để lau? Dưới áp lực quá lớn đó, lòng tự tin nhờ nắm rõ địa hình dần dần tan biến. An Văn Dật ko biết mình có thể cố thêm bao lâu nữa. Hàn Văn Thanh còn chat được dấu ba chấm trả lời đồng đội, chứ An Văn Dật thì đừng mơ cục cựa ngoài việc khiển Tay Nhỏ Lạnh Giá chạy như điên. Cậu thậm chí không dám chớp mắt, bởi mỗi quyết định đều phải nhanh chóng hơn cả nhanh chóng, thận trọng hơn cả thận trọng.
Đến giờ vẫn chưa mắc sai lầm ư?
Sự kinh ngạc của Hàn Văn Thanh đã dần dần chuyển từ khả năng lợi dụng nhuần nhuyễn bản đồ của An Văn Dật sang cái đầu lạnh của cậu khi đối diện với áp lực.
Quả nhiên ngoại giới nhận xét không sai, tân binh Hưng Hân có thể trình cao hoặc thấp, nhưng ai ai cũng có tâm lý cực vững. Một tân binh bị Hàn Văn Thanh truy đuổi thế này mà vẫn tỉnh táo, nhận định đường lối cẩn thận và chuẩn xác.
Hàn Văn Thanh không khỏi nghĩ đến một người: Trương Tân Kiệt, người hợp tác lâu năm của anh.
Gọi là hợp tác nhiều năm, chứ kỳ thực mùa giải thứ tư Trương Tân Kiệt mới gia nhập Bá Đồ. Ngày ấy trong mắt Hàn Văn Thanh, hắn chỉ là một hậu bối, một tân binh. Nhưng, tân binh Trương Tân Kiệt của những ngày đầu cũng không khác gì An Văn Dật hôm nay, đặt bước chân đầu tiên lên chiến trường lớn cỡ nào cũng không biết run rẩy. Nhờ sự bình tĩnh và thận trọng đó, hắn mới trở thành hậu phương kiên cố nhất của cả chiến đội Bá Đồ.
Xét về trình, An Văn Dật còn lâu mới sánh nổi với Trương Tân Kiệt ngày xưa, nhưng tinh thần và ý chí của cậu ta lại khiến Hàn Văn Thanh chợt nhớ về quá khứ đã qua.
Tuy nhiên, anh sẽ không vì thế mà chùn tay. Đừng nói đây chỉ là một tuyển thủ hơi giống Trương Tân Kiệt, cho dù Trương Tân Kiệt thật sự chuyển nhượng đến đội khác và rồi chạm trán anh trong tình huống tương tự, anh cũng sẽ tuyệt đối đem toàn lực ra ứng phó. Trong cách nhìn của anh, đó chính là sự tôn trọng lớn nhất.
Truy sát!
Tiếp tục truy sát!
Trả lời Trương Tân Kiệt thêm lần nữa, Hàn Văn Thanh không hề nhụt chí, không hề cảm thấy túng quẫn vì mãi chưa tóm được một tên tân binh. Tinh thần tập trung tối đa, anh chỉ quan tâm một điều duy nhất: Làm sao bắt kịp Tay Nhỏ Lạnh Giá?
Đúng lúc này, Tay Nhỏ Lạnh Giá đột nhiên bẻ góc, sang ngang cái rụp.
Bẻ góc bất ngờ là một trick thường thấy để cắt đuôi, nhưng suốt đường truy đuổi nãy giờ, Hàn Văn Thanh chưa từng thấy An Văn Dật sử dụng.
Trick này dùng sự bất ngờ để thử thách độ nhạy của đối thủ, chỉ cần đối thủ phản ứng nhanh, thao tác ổn thì vẫn bắt kịp như thường. Do vậy, An Văn Dật mới không sử dụng vì quá nguy hiểm. Cậu biết rõ sức nặng của trị liệu như mình trong cuộc đấu đoàn đội. Dù rằng trình thấp, bị gọi là khiếm khuyết của Hưng Hân, nhưng chỉ cần còn sống, cậu vẫn có tác dụng rất lớn.
Thế nên An Văn Dật rất biết tự bảo vệ mình. Song hiện tại, cậu lại đi nước cờ hiểm đã lảng tránh suốt bấy lâu.
Phục Hổ Đằng Tường!
Đại Mạc Cô Yên lập tức ra chiêu hổ báo. Anh lao thẳng đến trước trong tiếng ồ lên dữ dội của khán giả.
Không trúng!
Phục Hổ Đằng Tường húc trượt một cách suýt soát, nhưng khi ra chiêu, Hàn Văn Thanh đã thủ sẵn bước kế tiếp. Đạp không trúng con mồi mà trúng gốc cây, Đại Mạc Cô Yên thụp người xuống, mượn lực giẫm mạnh và búng mình!
Nhờ lực giẫm, tốc độ của Đại Mạc Cô Yên tăng vọt. Anh lao đi như pháo rời nòng, thế mà An Văn Dật cứ như đã đoán trước mọi việc, sớm khiển Tay Nhỏ Lạnh Giá lăn sang bên. Đại Mạc Cô Yên lần thứ hai đánh hụt, hết cách xoay chuyển.
Thiên Cân Trụy!
Hàn Văn Thanh vội bật Thiên Cân Trụy cho Đại Mạc Cô Yên rơi gấp xuống, nhưng vì cú giẫm mượn lực vừa rồi quá mạnh nên dù phanh vội và thả rơi, anh cũng đã nhảy quá lố. Nhìn lại, Tay Nhỏ Lạnh Giá bỏ xa anh một khúc.
Trúng kế rồi!
Hàn Văn Thanh vừa khiển Đại Mạc Cô Yên đuổi theo, vừa bất đắc dĩ thở dài.
Anh không phải dạng tướng trí tuệ thiên về mưu kế, còn đối thủ tuy là tân binh, nhưng giỏi lừa lọc hơn anh rất nhiều. Lợi dụng địa hình, An Văn Dật đoán chính xác những gì Hàn Văn Thanh sẽ làm và lập ra một kế hoạch thoát thân đầy nguy hiểm. Xuất thân là fan Bá Đồ, An Văn Dật dĩ nhiên biết rõ đội trưởng Hàn Văn Thanh của mình thế nào. Từ ngày vào giới chuyên nghiệp, những hiểu biết ấy đều làm lợi cho việc nghiên cứu đối thủ. Hôm nay, tất cả đã trở thành vũ khí dưới tay cậu, được cậu sử dụng một cách hoàn hảo.
Khán giả và hai bình luận viên thì không nghĩ nhiều đến vậy, chỉ có điều, họ rõ hơn Hàn Văn Thanh lý do An Văn Dật phải chơi cú hiểm. Bởi vì kênh chat Hưng Hân phát sinh tín hiệu, Diệp Tu đang gọi An Văn Dật quay về tập trung.
Có thể ư?
Giây phút nhìn thấy dòng chat từ Diệp Tu, mọi người đưa ánh mắt về Đại Mạc Cô Yên đang đuổi sát gót Tay Nhỏ Lạnh Giá mà tự hỏi trong lòng. Và rồi, pha thoát thân ngoạn mục của Tay Nhỏ Lạnh Giá đã xóa tan mọi ngờ vực của họ.
Nhưng hãy khoan vui mừng quá sớm!
Có một mục tiêu cần đến, đường chạy của An Văn Dật bị bó buộc hẳn. Cậu phải chọn lựa gắt gao hơn để hướng di chuyển không quá lệch. Trong khi đó, Hàn Văn Thanh cũng nhận được tin từ Trương Tân Kiệt. Hắn báo cho anh tọa độ toàn quân, đồng thời hỏi vị trí của anh hiện tại.
Đối chiếu hai sự kiện, ý đồ hành động của An Văn Dật lập tức bị Hàn Văn Thanh nhìn thấu.
Chỉ cần biết đối thủ đang muốn làm gì, Hàn Văn Thanh có thể dự đoán chính xác hơn. Anh đỡ phải mù mờ, đỡ phải cắm đầu chạy theo mục tiêu một cách thiếu định hướng.
Đại Mạc Cô Yên truy sát Tay Nhỏ Lạnh Giá càng lúc càng khớp nhịp, thỉnh thoảng còn khiến người xem ngỡ rằng hai người không phải truy đuổi và trốn chạy, mà đang đi cùng con đường, hướng về cùng điểm đến. Những trick lừa tình của An Văn Dật cũng mất hết tác dụng.
Lộ hàng rồi!
Phát hiện Đại Mạc Cô Yên hành động gọn gàng và rút ngắn khoảng cách thấy rõ, An Văn Dật liền nhận ra vấn đề. Nhưng đã đến nước này, có tiếc nuối cũng vô ích.
Chạy!
Chỉ còn con đường duy nhất là chạy. Chơi trick cũng chỉ phí công, phí thời gian mà thôi. Đây là đường đua tốc độ đúng nghĩa, nhưng một mục sư làm sao chạy thắng một nhà quyền pháp? Hi vọng của An Văn Dật đều đặt tại đồng đội, mong họ nhanh chóng cứu viện mình.
Phóng Chạy!
Thí thể lực, Tay Nhỏ Lạnh Giá kiên quyết bật Phóng Chạy. An Văn Dật muốn kéo giãn khoảng cách lớn nhất trong thời gian ngắn nhất. Nhưng tiếc thay, đâu chỉ mình cậu mới biết xài chiêu này? Hàn Văn Thanh cũng biết, và ngoài truy đuổi Tay Nhỏ Lạnh Giá, sắp tới Đại Mạc Cô Yên không cần sử dụng điểm thể lực cho việc gì cả.
Phóng Chạy, Phóng Chạy hết tốc lực!
Đại Mạc Cô Yên cũng thí thể lực chạy theo. Khoảng cách giữa hai nhân vật rút ngắn với một vận tốc mắt thường có thể nhìn thấy.
"Đuổi kịp rồi!!" Phan Lâm gào lên.
Cao Phi Cước!
Đại Mạc Cô Yên phi thân tung ra một cước. Chẳng dễ gì mới đuổi kịp Tay Nhỏ Lạnh Giá, anh dĩ nhiên không muốn dùng các chiêu đá văng để giúp cô nàng bay xa khỏi mình. Anh chọn kỹ năng hất mục tiêu lên không của nhà quyền pháp, cho Tay Nhỏ Lạnh Giá lơ lửng để từ từ giải quyết.
Thế nhưng...
Ầm ầm ầm!
Ba đốm lửa bùng nổ trước mặt Đại Mạc Cô Yên và Tay Nhỏ Lạnh Giá. Tay Nhỏ Lạnh Giá không bị xây xước, còn Đại Mạc Cô Yên bị sóng khí hất đi. Một bóng người luồn lách giữa rừng, cực nhanh vọt đến sát bên Đại Mạc Cô Yên, mang theo một vệt sáng.
"Học đâu ra cái trò bắt nạt con nít thế hả?" Kênh chat chung, là lời trào phúng lạnh lùng đến từ Diệp Tu.