Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1499: Bản đồ Bị hủy

Dịch bởi Lá Mùa Thu

Lôi đài, trận quyết định.

Tuy giải quyết Kiều Nhất Phàm rất gọn, tình hình trận trước cũng không cho phép Đại Mạc Cô Yên chiến thắng với đầy máu. Hiện tại, HP anh còn 81%.

Nghênh Phong Bố Trận của Ngụy Sâm thì full cây, nhưng bao nhiêu người sẽ vì tẹo máu chênh lệch ấy mà bắt kèo vị lão tướng già nhất này? Đừng nói fan Bá Đồ với fan trung lập, fan Hưng Hân cũng thấp thỏm, thậm chí một số người còn không hiểu nổi vì sao Hưng Hân lại chọn hắn. Nhìn danh sách lôi đài của Hưng Hân, slot thứ tư là trận quỷ vốn không mạnh về solo, slot thứ năm là lão tướng Ngụy Sâm, chẳng lẽ Hưng Hân không cử dũng tướng lên kết thúc trận đấu?

Hay họ định xem Phương Duệ slot thứ ba là tướng chủ chốt? Họ muốn lấy ba thắng năm?

Nói sao cũng thiếu logic.

Trận đấu chính thức bắt đầu trong lúc Phan Lâm và Lý Nghệ Bác trao đổi về vấn đề trên.

Lão tướng Ngụy Sâm sẽ đánh trận quyết định này thế nào? Mọi người bỗng tập trung tất cả chú ý vào Ngụy Sâm, và họ rất nhanh nhìn thấy hắn có hành động.

Không phải bằng tay chân, mà bằng lời rác rưởi.

"Tao nói nè Tiểu Hàn, mày làm vậy coi sao được? Phá cái bản đồ tới vậy luôn hả?" Hắn chat.

Tiểu Hàn...

Có gió lạnh thổi qua đâu đây.

Xét tuổi nghề, đều là tuyển thủ đời đầu, ai tiền bối hơn ai chứ? Nhưng xét tuổi đời, quả thật Ngụy Sâm có đủ tư cách gọi hai chữ này. Cơ mà, cơ mà... Hàn Văn Thanh với Tiểu Hàn... Sao nó cứ sai sai ở đâu ấy! Tiếng gọi chứa đầy tình cảm quan tâm thân thiết, đặt vào vị đội trưởng mười năm của Bá Đồ, nghe nó chói tai chan chát luôn!

Hàn Văn Thanh sẽ đáp trả thế nào?

Mọi người tập trung ánh nhìn vào bảng chat.

Hàn Văn Thanh không hề nhắn trả. Lời rác rưởi thiếu muối, anh chẳng buồn để ý làm gì. Đại Mạc Cô Yên phóng khỏi điểm spawn rất dứt khoát.

Nghênh Phong Bố Trận cũng lập tức lên đường, có điều cách di chuyển hơi uể oải chậm chạp, phong cách khác hẳn kiểu lao mình dũng mãnh của Đại Mạc Cô Yên.

"Còn đánh gì nữa trời?" Từ khí thế hai bên, không ít khán giả cảm thấy thắng thua đã định.

Sau đó, hai người tiếp cận mặt trước và sau lâu đài.

Bên trong lâu đài bị phá hủy nhưng bên ngoài vẫn giữ nguyên, cửa chính và cửa sau đều hoàn chỉnh. Đại Mạc Cô Yên tiến vào từ cửa sau, giẫm lên đống gạch đá đổ nát như đất bằng.

Cũng vì đổ nát, tầm nhìn trống trải hơn trước rất nhiều, nhưng anh không thấy bóng dáng Nghênh Phong Bố Trận đâu cả.

Không chạy thẳng ra đây nữa sao?

Hàn Văn Thanh dĩ nhiên sẽ suy đoán cách nghĩ, cách hành động của đối thủ. Chọn một bản đồ có lâu đài, đội chủ nhà chắc chắn muốn lợi dụng kết cấu các dãy phòng. Hiện phòng ốc đã bị phá hoại, ưu thế sân nhà không còn, cũng không quá bất ngờ khi Ngụy Sâm rời bỏ nó, chọn chỗ khác đánh.

Tiến vào lâu đài từ cổng sau, Đại Mạc Cô Yên băng ngang tầng một đi về phía cổng chính. Anh quét góc nhìn khắp bốn phía, trông rất điềm tĩnh.

Nhưng fan Bá Đồ nhìn anh điềm tĩnh mà sốt ruột tột độ.

Nghênh Phong Bố Trận nào có đi đường khác?

Hắn vẫn tiến về phía lâu đài đấy, nhưng vòng ra cửa sau thôi. Lúc này hắn đang đứng gần một mặt tường kính phía sau lâu đài, nhìn ngó xung quanh một cách lấm la lấm lét.

Tầm nhìn tầng một trống trải hơn so với trước đó chứ chưa tới mức mênh mông ngút trời. Gạch đá chất đống bốn bề vẫn rất trở ngại tầm mắt.

Vị trí hiện tại của Nghênh Phong Bố Trận không cho phép hắn nhìn thấy Đại Mạc Cô Yên ở cửa chính.

Thế là hắn đổi chỗ, tiếp tục lấm lét nhìn trộm. Tuyển thủ Bá Đồ, fan Bá Đồ ngoài trận chỉ hận không thể xông vào báo cho Hàn Văn Thanh biết, rằng tên kia đang lén lút đằng sau anh kìa!

Lần đổi chỗ này đã giúp Nghênh Phong Bố Trận nhìn thấy Đại Mạc Cô Yên. Đại Mạc Cô Yên đang đứng gần cửa xoay góc nhìn một vòng, chẳng lẽ muốn đi?

Cộc cộc cộc!

Ngụy Sâm vội khiển Nghênh Phong Bố Trận dùng thủ trượng gõ mạnh lên bệ cửa sổ. Thuật sĩ cũng có động tác vung vũ khí đánh thường đấy!

Không rõ Bàn Tay Tử Vong được chế bởi vật liệu gì mà khi va chạm với bệ cửa sổ bằng gạch lại gây nên âm thanh nằng nặng khó nghe. Ngụy Sâm còn sợ Hàn Văn Thanh chưa phát hiện, tiếp tục ra sức gõ mấy cái nữa.

"Bên này, bên này nè!" Hắn chat lên cả kênh chung.

Đại Mạc Cô Yên quay đầu, góc nhìn hướng về phía hắn.

Ngụy Sâm rất hài lòng: "Thấy tao chưa?"

Hàn Văn Thanh không đáp, chỉ có bước chân Đại Mạc Cô Yên là kiên định lao tới.

Nghênh Phong Bố Trận lập tức rụt cổ về. Trái hay phải? Khán giả biết, nhưng Hàn Văn Thanh thì không. Nghênh Phong Bố Trận bứt ra mấy ô, đến một cửa sổ có tầm nhìn khác để lấp ló quan sát bốn phía.

Hàn Văn Thanh hành động rất nhanh, Đại Mạc Cô Yên mới đó đã lao đến mặt tường kính, trông như muốn húc vỡ kính chạy ra.

"Đúng là phần tử phá hoại!" Ngụy Sâm lẩm bẩm. Bàn Tay Tử Vong của Nghênh Phong Bố Trận giơ lên, năng lượng chú thuật lấp lánh, hắn đang bắt đầu ngâm xướng.

Hắn muốn tập kích, nhưng khán giả còn nhìn ra thì lẽ nào một tuyển thủ lão làng như Hàn Văn Thanh lại không?

Ầm! Cửa kính vỡ, Nghênh Phong Bố Trận theo bản năng chỉ Bàn Tay Tử Vong vào nơi phát sinh tiếng động, nhưng... Chỉ có kính vỡ, không thấy người nào xuất hiện.

Đại Mạc Cô Yên đập kính, sau đó di chuyển sang bên mấy bước, đập tiếp.

Ầm! Tấm kính thứ hai vỡ, vẫn không thấy ai nhảy ra.

"Trò trẻ con, nhạt toẹt, đách chơi với mày." Ngụy Sâm chat lên, khiển Nghênh Phong Bố Trận quay lưng bỏ đi. Đi thật, không đùa.

Ầm! Ầm!

Hàn Văn Thanh hôm nay như đổi nghề dỡ nhà. Đại Mạc Cô Yên đập thêm hai bức tường kính, xong tấm thứ tư thì xông ra ngoài.

Trái? Phải?

Góc nhìn xoay thật nhanh về hai hướng.

Không bóng người...

Ngụy Sâm chat một câu rồi khiển Nghênh Phong Bố Trận rời đi thật. Làm đủ trò gây chú ý, chuẩn bị tập kích, thế mà nói bỏ là bỏ.

Đại Mạc Cô Yên đập kính, hùng hổ nhào ra ngoài, rốt cuộc nhìn như thằng hề.

Thằng hề? Hai chữ này, có bao giờ liên quan đến Hàn Văn Thanh?

"Chán sống hả??" Fan ruột Bá Đồ gầm thét. Ngụy Sâm đùa bỡn đội trưởng họ, họ muốn nổi điên.

Ngụy Sâm đang làm gì? Đang khiển Nghênh Phong Bố Trận hùng hục leo lên nóc lâu đài từ mặt bên, vừa leo vừa nhìn xuống dưới xem Đại Mạc Cô Yên có đuổi theo mình không, trông cứ gọi là luống cuống.

Quả nhiên, Đại Mạc Cô Yên xuất hiện ngay trong tích tắc!

Phá cửa xông ra, nhìn quanh không thấy ai, Hàn Văn Thanh có sẽ đắn đo nghĩ ngợi? Không, anh chọn một hướng rồi lao đi tiếp thôi.

Fan Bá Đồ ban đầu còn sợ đội trưởng mình quên nhìn trên đầu, nhưng sự thật chứng minh Hàn Văn Thanh không lơ đãng như họ lo ngại. Hành động đầu tiên của anh khi bẻ cua chính là quét góc nhìn khắp từ trên xuống dưới.

Anh rất nhanh nhìn thấy Nghênh Phong Bố Trận đang lật đật leo tường. Ngụy Sâm dáo dác ngó xuống liên tục nên cũng lập tức thấy anh.

Hắn lập tức tăng tốc, bộ dáng càng thêm luống ca luống cuống.

Đối thủ ở ngay trước mặt, nhưng Hàn Văn Thanh không cách nào tấn công. Xét về khoảng cách, không ai tay ngắn bằng nhà quyền pháp. Các nghề cận chiến như kiếm khách hay cuồng kiếm còn độ dài kiếm để cộng vào khoảng cách, chứ nhà quyền pháp thì cánh tay và cẳng chân chính là max phạm vi của họ rồi.

Đuổi theo!

Hàn Văn Thanh đương nhiên không chịu thua. Anh xoay góc nhìn, nhanh chóng tìm kiếm điểm tựa, khiển Đại Mạc Cô Yên chạy tới, giẫm đạp, mượn lực nhảy lên...

Đây không phải địa hình Hàn Văn Thanh từng train, nhưng với kinh nghiệm Vinh Quang mười năm, khả năng thích nghi của anh sao có thể xét theo người thường? Tốc độ của anh còn nhanh hơn cả Nghênh Phong Bố Trận đang vừa leo vừa xem chừng.

"Há há." Ngụy Sâm đột nhiên cười. Nghênh Phong Bố Trận bất ngờ không leo lên nữa. Bàn Tay Tử Vong chỉ xuống dưới, bắt đầu ngâm xướng.

Tốc độ Đại Mạc Cô Yên tuy nhanh nhưng vẫn kém về khoảng cách, muốn ngắt ngâm xướng là không thể.

Nhìn thấy Nghênh Phong Bố Trận cast chiêu, Đại Mạc Cô Yên bỗng lợi dụng tích tắc lơ lửng khi mượn lực nhảy để hất tay.

Đạn Sóng Khí!

Kỹ năng khí công sư cấp thấp được phóng đi.

Không có kỹ năng tấn công tầm xa là điểm yếu cực lớn với nhà quyền pháp, nên hầu hết trường hợp, họ sẽ học các chiêu tầm trung như Đạn Sóng Khí. Tuy sát thương không cao, vẫn có thể ngắt vài chiêu ngâm xướng từ đối thủ. Như lúc này, Đạn Sóng Khí bay về phía Nghênh Phong Bố Trận, nếu hắn né tránh thì coi như mất ngâm xướng.

Nghênh Phong Bố Trận giữ yên không né.

"Haha." Thậm chí hắn còn cười.

Bốp!

Kình khí vỗ thẳng vào người hắn, nhưng luồng chú thuật ngưng tụ trên Bàn Tay Tử Vong cũng đã cùng lúc lan tỏa.

Cùng lúc thật ư?

Đương nhiên không thể.

Nghênh Phong Bố Trận ngâm xướng hoàn tất chứng tỏ Đạn Sóng Khí vẫn quá yếu, chẳng qua sự chênh lệch đó rất nhỏ bé, không dễ phát hiện, chỉ có hệ thống mới phân biệt được.

Ngâm xướng thành công!

Ngụy Sâm không kịp né tránh Đạn Sóng Khí, may sao sát thương rất thấp và cũng không gây rung chấn, cả người Nghênh Phong Bố Trận vẫn giữ vững.

Kỹ năng hắn cần đã được cast ra.

Mưa Hỗn Loạn!

Dùng Mưa Hỗn Loạn trong tình huống này, thật quá ác ôn. Đại Mạc Cô Yên đang nhảy lên, làm gì còn đường né?

Né thì không, nhưng trốn thì được.

Hàn Văn Thanh phát hiện một chỗ có thể che chắn, tạm thời bỏ việc truy đuổi để khiển Đại Mạc Cô Yên nhảy về phía nọ.

Mưa Hỗn Loạn rơi xuống, Đại Mạc Cô Yên an ổn đụt mưa gần đó.

"Đẹp!" Ngụy Sâm bất ngờ khen cả đối thủ. Nghênh Phong Bố Trận cũng nhảy xuống dưới.

Sau cú nhảy, hắn gom được nửa người Đại Mạc Cô Yên vào góc nhìn.

Ánh sáng chú thuật lần thứ hai lấp lánh trên Bàn Tay Tử Vong.

Quỷ Ám!

Lại là một kỹ năng thế này.

Đại Mạc Cô Yên hết đường trốn chạy. Nếu nhảy ra ngoài, anh sẽ dính Mưa Hỗn Loạn, e rằng còn bết bát hơn.

Mãnh hổ... bị nhốt vào cũi rồi.

Giữa nơi đầu không chạm trời, chân không chạm đất, chú thuật bay tới, trúng!