Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1393: Hoa cả mắt

Edit & beta: Lá Mùa Thu

Mọi người kỳ vọng vào Tống Hiểu là bởi hắn lâm nguy mà không loạn, luôn luôn tỏa sáng vào đúng thời khắc mấu chốt nhất.

Nhưng đêm nay, Tống Hiểu không cách nào xây dựng lại tường phòng ngự đã bị Quân Mạc Tiếu xuyên thủng. Nếu trước đó trong lúc phòng thủ y có thể cố tình dành chỗ cho cơ hội phản công, thì bây giờ y chỉ còn chống chọi, đỡ đòn, phòng ngự đơn thuần để sinh tồn mà thôi.

Dù là vậy, một người giỏi về phòng ngự cũng sẽ có cách phá vỡ thế tấn công của đối thủ, chớp lấy cơ hội xoay chuyển tình thế. Tố chất tâm lý của Tống Hiểu mạnh, trình phòng thủ lại cao, nên khi y bị Bão Chiêu Tán Nhân đánh cho tối tăm mặt mày như rất nhiều tuyển thủ khác ở vòng bảng, mọi người vẫn cảm thấy y chưa chắc sẽ thua.

Cơ mà bây giờ nhìn lại, trông đợi đó hoàn toàn vô nghĩa. Đánh trong bị động và chịu đòn, Đào Lạc Sa Minh đỡ trái hở phải, vô cùng chật vật. Tâm trạng y đang ra ra sao? Không một ai biết.

"Vẫn còn 10% HP." Phan Lâm chưa chịu từ bỏ hi vọng. Mong mỏi Đào Lạc Sa Minh sẽ trở mình ở thời khắc sống còn, nhưng khi nhìn lượng HP của Quân Mạc Tiếu, hắn gần như suy sụp.

73%.

Quân Mạc Tiếu còn đến từng ấy HP. Tống Hiểu, tuyển thủ chuyên đánh vòng chung kết, vừa ra quân đã gặp xui xẻo hệt như những con người bị củ hành đúng mùng Một.

Sẽ không thua luôn chứ hả?

Nhiều người xem vẫn âm thầm níu kéo, nhất là fan Lam Vũ. Họ đặc biệt có lòng tin với Tống Hiểu vì Tống Hiểu chưa bao giờ khiến họ thất vọng ở những lúc then chốt. Nhưng... cái gì cũng có lần đầu tiên. Tống Hiểu rốt cuộc đã có lần đầu tiên của mình, khi không thể "then chốt" ngay trong vòng chung kết.

Thua rồi.

70% HP là lượng máu Quân Mạc Tiếu còn khi Đào Lạc Sa Minh lặng lẽ ngã gục dưới chân hắn.

Tiếng vỗ tay vang dội khắp nhà thi đấu. Dĩ nhiên, họ đang vỗ tay cho Diệp Tu. Có fan Hưng Hân đã bắt đầu dám hô hào những khẩu hiệu hơi bị láo như một chấp năm này nọ.

Tống Hiểu bước ra khỏi phòng thi đấu. Camera zoom thẳng vào nhưng không thấy y thể hiện thái độ gì khác thường.

"Phong độ Tống Hiểu hôm nay khá gây thất vọng!" Phan Lâm thở dài.

"Hoặc do chúng ta đã kỳ vọng quá nhiều vào anh ta." Lý Nghệ Bác nói, "Trình cá nhân Tống Hiểu không phải thuộc hàng top, chỉ vì tố chất tâm lý mạnh mà phát huy vượt trình ở các trận đấu quan trọng trong vòng chung kết. So với anh ta, các tuyển thủ khác dễ vì căng thẳng quá mức mà lo trước lo sau, dẫn đến phong độ nhấp nhô lên xuống. Giữa nhấp nhô và vượt trình, không quá khó hiểu vì sao Tống Hiểu sẽ tỏa sáng hơn trong vòng chung kết. Chỉ có điều, đối thủ trận đêm nay của anh ta..."

"Nếu nói Diệp Tu căng thẳng khi đánh tứ kết, nghe có phải buồn cười lắm không?" Lý Nghệ Bác nói.

"Vâng." Phan Lâm thừa nhận.

"Cho nên, Tống Hiểu bị Diệp Tu trị là rất bình thường. Nếu đổi thành một tân binh Hưng Hân, có lẽ đã rất khác." Lý Nghệ Bác nói.

"Xem ra Lam Vũ không ngờ Diệp Tu vẫn lên slot đầu. Họ ắt hẳn không muốn Tống Hiểu gặp Diệp Tu đâu." Phan Lâm cũng phân tích.

"Đúng, nào chúng ta cùng xem người thứ hai Lam Vũ là ai." Lý Nghệ Bác nhìn qua màn hình điện tử.

Cách Liên minh tổ chức vòng chung kết hồi hộp hơn hẳn vòng bảng. Nếu ở vòng bảng, tên tuổi sáu tuyển thủ đấu lôi đài thường hiện lên một lượt thì ở vòng chung kết, mười cái tên sẽ hé lộ dần dần. Chưa đến lúc vào trận, mọi người khỏi mơ biết tướng kế tiếp là ai.

Màn hình lớn đang bắt đầu hiển thị cái tên thứ hai bên cột Lam Vũ.

Lư Hãn Văn, kiếm khách Lưu Vân.

"Ừm..." Lý Nghệ Bác muốn nói lại thôi. Lư Hãn Văn hiện vẫn là tuyển thủ nhỏ tuổi nhất Liên minh, nhưng đã có hai năm đánh ở vị trí chủ lực, hai lần lọt top Ngôi sao. Mùa giải xé tem, vì sai lầm cá nhân, cậu từng tự mình gánh lấy trách nhiệm lớn nhất cho thất bại của cả chiến đội.

Phương thức dưỡng dục nhân tài mà Lam Vũ dành cho Lư Hãn Văn thật sự quá bạo. Ngày nay, không chiến đội nào sẽ ném một tân binh mới ra ràng lên sàn đấu cho tự sinh tự diệt như thế, mà sẽ chầm chậm vun đắp từng bước một. Nhìn cách Lam Vũ dùng Lư Hãn Văn, không ít người đã tỏ ý lo lắng.

Bước chân vào Liên minh, tân binh cần thời gian thích nghi cường độ và tiết tấu đánh giải chuyên nghiệp. Rất nhiều tuyển thủ trẻ không thiếu tài năng, sức thích nghi cũng mạnh mẽ, vừa xuất hiện đã tỏa sáng và nhận được phản ứng tích cực từ mọi phương diện. Nhưng ít có tân binh nào biết rằng, cái mà họ đang đối mặt không phải diện mạo thật của giới chuyên nghiệp. Sự mới mẻ không chỉ đến từ một phía. Giới chuyên nghiệp mới mẻ với họ, họ cũng mới mẻ với giới chuyên nghiệp. Khi họ biểu hiện xuất sắc và nổi bật, họ sẽ bắt đầu bị các chiến đội quan tâm, nghiên cứu. Lúc đó, tân binh mới phải chạm trán với giới chuyên nghiệp thực thụ, nơi có những con người vì thắng bại mà không từ mọi thủ đoạn.

Vô số tân binh sẽ bị dập tơi tả ở giai đoạn này. Đây chính là rào cản tân binh mà người ta thường nói tới. Bao nhiêu tuyển thủ đẳng cấp đại thần hàng top hiện tại, đều đi lên từ rào cản ấy.

Khi họ thành công vượt qua nó, có rất nhiều tuyển thủ tài giỏi khác lại không thể. Đả kích quá nặng, áp lực quá lớn đều là bất lợi cho quá trình người mới trưởng thành, và thế là họ chơi mờ nhạt dần.

Theo cách mọi người nhìn nhận, Lư Hãn Văn của Lam Vũ đang rơi vào tình thế bất lợi kể trên. Không ngoài dự đoán, khi bị các chiến đội thi nhau nghiên cứu, phong độ và số liệu của cậu trên sàn đấu liền trượt dốc. Song, Lư Hãn Văn không vì vậy mà chìm luôn. Cậu không ngừng nỗ lực, tiếp tục sinh tồn. Không khác gì lúc mới ra mắt Liên minh, nguồn sống tươi trẻ luôn tồn tại trong cậu.

Phong độ xuống dốc? Sai lầm cá nhân liên lụy cả đội?

Lư Hãn Văn đều đã trải qua. Cậu từng đau đớn khổ sở, nhưng bản tính tích cực của cậu không hề mất đi. Cậu thật sự là một thiếu niên tràn đầy sức trẻ, nhiệt huyết bừng bừng. Ngực cậu ôm nắng mai sáng rỡ, chẳng tồn tại chút hoang mang mù mờ.

Phương pháp bồi dưỡng Lam Vũ đã dùng, chính là cách thích hợp với cậu nhất. Cậu không cần được bảo vệ, cậu có thể tự mình nghênh đón mọi trở ngại. Ngã càng đau, cậu đứng dậy càng nhanh. Từ mỗi bước mỗi va vấp, mãi đến một ngày phi thật nhanh, bay thật xa.

"Trận này, chỉ đạo Lý thấy thế nào?" Phan Lâm nhìn ra Lý Nghệ Bác định nói gì đó mà cố nhịn.

"Diệp Tu kinh nghiệm dày dặn, Lư Hãn Văn nhiệt huyết bừng bừng, một cặp đấu rất thú vị." Lý Nghệ Bác cười.

Phan Lâm nghĩ đó không phải điều Lý Nghệ Bác thực sự muốn nói, nhưng đang trực tiếp nên không tiện gặng hỏi, hắn chỉ đành giới thiệu sơ lược về Lư Hãn Văn trong lúc thiếu niên kia đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi lên sàn đấu.

"Thật ra, Lư Hãn Văn cũng có tâm lý vững lắm!" Thấy cậu nhóc gặp Tống Hiểu trên đường, Phan Lâm bỗng nói.

"Đúng, tâm lý là thứ khó rèn hơn kỹ thuật. Lư Hãn Văn còn nhỏ mà đã thế, thật quá hiếm thấy." Lý Nghệ Bác nói.

"Hai tuyển thủ Lam Vũ tạm dừng chân trao đổi với nhau. Lẽ nào Tống Hiểu đang truyền đạt kinh nghiệm cho Lư Hãn Văn?" Phan Lâm suy đoán.

"Lam Vũ có sẵn kinh nghiệm rồi mà nhỉ?" Lý Nghệ Bác nói. Ở vòng bảng, Lam Vũ và Hưng Hân đã từng giao thủ hai lần.

"Có khi nào anh ấy phát hiện ra điều gì mới?" Khi Phan Lâm nói xong câu này, Tống Hiểu và Lư Hãn Văn đã trao đổi xong. Lư Hãn Văn lên sân, Tống Hiểu quay về hàng ghế Lam Vũ.

"Khó đánh lắm hả?" Hoàng Thiếu Thiên hỏi y.

"Hoa mắt luôn chứ." Tống Hiểu ngồi xuống, nhắm mắt lại.

"Hoa mắt?"

"Cái Ô Thiên Cơ đó, biến hình như điên, một giây cũng không chịu yên, ức chế vl." Tống Hiểu nói.

Người Lam Vũ hai mặt nhìn nhau. Trong kế hoạch train đối phó Hưng Hân, Diệp Tu và tán nhân dưới tay hắn đương nhiên chiếm phần quan trọng nhất, nhưng cái khó là làm sao xử lý?

"Thôi rồi mẹ ơi!" Trịnh Hiên, tuyển thủ chơi chuyên gia đạn dược than trời.

Quấy rối tầm nhìn là công việc của chuyên gia đạn dược. Đấu pháp Bách Hoa của Trương Giai Lạc có thể không ai chơi ngang trình hắn, nhưng đã là chuyên gia đạn dược thì ít nhiều phải học cách dùng. So với đấu pháp Bách Hoa, phương thức của Diệp Tu khác hẳn. Chuyên gia đạn dược lợi dụng hiệu ứng ánh sáng để che phủ thị giác, còn Diệp Tu là trực tiếp tấn công thị giác đối thủ! Khiến đối thủ hoa mắt thật sự, hệt như tác dụng của Đạn Pháo Sáng vậy!

"Cậu nói gì với Hãn Văn?" Dụ Văn Châu hỏi Tống Hiểu.

"Tôi bảo nó cố gắng theo đường bên, hoặc vòng ra sau, đừng đánh chính diện. Đánh chính diện dễ nôn lắm, thật đấy, các anh có cơ hội thử là biết." Tống Hiểu nói.

Dụ Văn Châu bèn không hỏi thêm, chỉ nhìn Lư Hãn Văn khuất sau cánh cửa phòng đấu. Tải nhân vật xong, Lưu Vân và Quân Mạc Tiếu cùng spawn ra trên bản đồ.

Tính tình Lư Hãn Văn không thích quanh co. Cậu khiển Lưu Vân phóng thẳng trung lộ, còn Diệp Tu tiếp tục đi vòng nhưng không phải tuyến đường của trận trước. Trận trước hắn cho Quân Mạc Tiếu vòng cánh trái, trận này thì qua phải.

"Lại xảo trá nữa rồi!" Hoàng Thiếu Thiên nghiến răng, trong lòng có chút lo lắng. So với người ngoài chiến đội, hắn dĩ nhiên hiểu rõ phong cách của Lư Hãn Văn. Cậu nhóc không giỏi đối phó trường phái chơi zâm. Zâm thường thôi còn được, chứ cái zâm của Diệp Tu ấy à, Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy khen bao nhiêu cũng khen không hết.

"Lư Hãn Văn xông thẳng, Diệp Tu đi vòng." Phan Lâm bắt đầu tường thuật.

"Diệp Tu trông có vẻ không vội, không có ý định cướp chỗ." Lý Nghệ Bác quan sát tốc độ di chuyển của Quân Mạc Tiếu và nói.

"Lần này anh ấy định tập kích từ góc nào đây?" Phan Lâm nói.

Lối đi vòng của Diệp Tu không như trường phái chơi zâm chân chính. Người chơi zâm sẽ vừa đánh vừa núp, địch tiến ta lùi, địch lùi ta xọc, gây ức chế cho đối thủ tột cùng, còn Diệp Tu hầu hết sẽ chỉ đánh lén để giành chủ động, rồi từ đó tạo liên kích cho đối thủ húp cám. Tuy nhiên, lúc này đang là lôi đài, cần cố gắng giảm thiểu thiệt hại, nếu Diệp Tu quyết định chơi zâm đúng chuẩn cũng không khó hiểu. Sách giáo khoa Vinh Quang mà, nghĩ Diệp Tu có đấu pháp nào không biết xài?

Cho nên, zâm hay không zâm?

Mọi người nhìn theo lối di chuyển thong dong của Quân Mạc Tiếu mà hồi hộp.