Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1362: Lúc nào cũng thế

Edit & beta: Lá Mùa Thu

Chầm chậm tiếp cận, Lưu Hạo thận trọng khiển Ám Vô Thiên Nhật bước từng bước chân vững chãi, góc nhìn ổn định, không để lộ sơ hở.

Nhưng khán giả bên ngoài lại ngáp dài.

Vì vị trí mà Ám Vô Thiên Nhật đang đi đến không hề có Quân Mạc Tiếu. Lúc nãy vọt vào trụ đá xong, Quân Mạc Tiếu đã lùi ra sau theo hướng vuông góc, đổi qua một trụ đá khác. Góc nhìn Thượng Đế đôi khi spoil thế đấy. Khán giả không cách nào cảm nhận nỗi căng thẳng trong lòng Lưu Hạo, chỉ đành tội nghiệp dùm cái sự cẩn thận hết sức vô nghĩa của hắn.

Sóng Kiếm Phá Đất!

Ám Vô Thiên Nhật ra chiêu. Kiếm Sóng cuồn cuộn bắn đi, đất đá văng tứ tung, mọi trụ đá xung quanh đều bị cắt thành hai nửa. Chiêu này của Lưu Hạo đã phân vùng rõ rệt, kẹp khu vực có trụ đá kia vào giữa. Thời cơ hắn chờ đợi chính là đây. Ám Vô Thiên Nhật lướt ngang kéo giãn tầm nhìn, Kiếm Sóng Băng Sương!

"Oáp ——"

Khán giả vẫn tiếp tục ngáp. Ở đó không có ai đâu, đánh vui quá chi vậy Lưu Hạo? Quân Mạc Tiếu chạy cả khúc rồi, xa khỏi phạm vi tấn công rồi. Hắn sẽ không dính chiêu. Ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu. Người đó đang rất hăm hở, tặng mất hai chiêu cho không khí.

Hả? Không có?

Khi Lưu Hạo phát hiện sự thật phũ phàng thì cả kinh. Nhưng với kinh nghiệm phong phú và bản đồ quen thuộc, hắn ngay lập tức đoán ra cách Quân Mạc Tiếu trốn khỏi tầm mắt mình.

Ám Vô Thiên Nhật bắt đầu truy đuổi. Hắn lần theo chính xác tuyến đường Quân Mạc Tiếu đã chọn. Fan sân nhà thấy vậy, high lên vỗ tay rần rần.

Lưu Hạo thật sự đã đến gần Quân Mạc Tiếu, nhưng lần này hắn không dám chắc Quân Mạc Tiếu đang ở đâu. Tuy nhiên, khán giả không biết hắn nghĩ gì. Thấy Ám Vô Thiên Nhật di chuyển quá đúng đường, họ tưởng hắn biết vị trí mục tiêu rồi.

Kỳ thực, Lưu Hạo còn đang đánh trắc nghiệm cơ! Fan sân nhà chỉ nhìn khoảng cách giữa cả hai càng lúc càng gần thì gào thét vỗ tay, và rồi trố mắt khi thấy Ám Vô Thiên Nhật quét Sóng Kiếm Phá Đất về phía không người.

Wtf?

Gì vậy ba?

Khán giả ngơ ngác, cả nhà thi đấu biến thành một vở kịch câm.

Ám Vô Thiên Nhật tiếp tục làm như trước đó, hai chiêu Kiếm Sóng kèm kéo giãn góc nhìn.

Phát hiện trụ đá trống hoác, Lưu Hạo âm thầm bỏ A, nhìn qua B và C.

Chắn chắn là một trong hai trụ này!

Song, Lưu Hạo bắt đầu bất an. Vốn khi lần theo dấu vết, hắn rất tự tin. Tuy di chuyển cả một đoạn đường không bắt gặp Quân Mạc Tiếu, hắn vẫn đinh ninh đối thủ không thoát khỏi bàn tay mình. Chỉ cần Quân Mạc Tiếu sẩy tay nhẹ phát là mình sẽ thấy ngay!

Ấy vậy mà vẫn không thấy, cho nên chỉ còn ba lựa chọn A, B và C. Theo Lưu Hạo tính toán, khả năng A đúng là thấp nhất, nhưng hắn lại chọn A trước. Đây là thính. Khi tấn công vào vị trí A, kỳ thực ánh mắt hắn lại tập trung vào B và C. Hắn tin chắc Diệp Tu sẽ ra tay đúng vào lúc hắn đánh sai mục tiêu.

Tương kế tựu kế.

Ơ nhưng Diệp Tu không ra tay. Vì thế, dù đã thành công loại bỏ một lựa chọn, Lưu Hạo lại bắt đầu nảy sinh nghi ngờ về hai lựa chọn còn lại.

Khán giả bên ngoài quýnh lên.

Quân Mạc Tiếu bên kia kìa! Quét một chiêu không trúng thì lo quét tiếp đi! Sao dừng lại chi?

Ám Vô Thiên Nhật nhấc đoản kiếm trong tay, đột ngột ngâm xướng Trận Sóng. Quả là một cách để gom cả hai vị trí B và C tấn công cùng lúc.

Bất ngờ đúng lúc này, Quân Mạc Tiếu thản nhiên bước ra từ vị trí B.

Lưu Hạo hết hồn, vội ngắt ngâm xướng. Hắn chưa kịp đổi chiêu thì Hồ Quang Thiểm lóe lên, Quân Mạc Tiếu rút kiếm lao đến trước mặt Lưu Hạo.

"Không thay đổi chút nào. Chú em vẫn cứ đánh một cách... dối trá như thế." Diệp Tu nói, đồng thời Quân Mạc Tiếu chém ra Thập Tự Trảm. Với khoảng cách hiện tại, rất khó để né hai nhát chém đan xéo của Thập Tự Trảm. Lưu Hạo phản ứng tương đối nhanh. Ám Vô Thiên Nhật giơ đoản kiếm lên đầu, dùng kỹ năng Đỡ Đòn của kiếm khách để cản chiêu Quân Mạc Tiếu. Mượn lực đẩy, hắn thuận thế lùi về sau.

"Chú em biết anh ở đâu, sao không đánh tới luôn? Cứ phải vòng vèo làm gì?" Diệp Tu không khiển Quân Mạc Tiếu đuổi theo, chỉ chat lên.

"Đó gọi là dối trá?" Lưu Hạo cười lạnh gõ chữ, "Chẳng lẽ anh chưa từng?"

"Anh từng, nhưng không ai dối trá từ đầu đến đuôi như chú em cả." Diệp Tu trả lời.

"Anh cho rằng mấy lời này sẽ khiến tôi dao động tâm lý?" Lưu Hạo nói.

"Nếu chú em dao động thật, thì đó là chuyện tốt." Diệp Tu nói.

"Bớt nhảm lề đi!" Lưu Hạo rốt cuộc đã mất kiềm chế. Có ai nhịn mãi được đâu?

"Ok!" Diệp Tu đáp. Quân Mạc Tiếu bắt đầu di chuyển.

Lưu Hạo cười khẩy. Trong mắt hắn, Diệp Tu sai lầm to rồi. Lúc nãy Ám Vô Thiên Nhật đang ngâm xướng, Quân Mạc Tiếu nhảy ra quá đột ngột, áp sát quá đột ngột, thế nhưng Diệp Tu lại không nắm lấy cơ hội úp sọt hắn ngay là quá ngu. Đánh đúng một hit rồi đứng lải nhải là thế éo nào? Lưu Hạo nhìn mà vui lắm. Ban đầu thấy Quân Mạc Tiếu xuất hiện, hắn còn tưởng sắp ăn liên kích đến nơi, vì khoảng cách đó không phải cự ly tác chiến sở trường của ma kiếm sĩ. Ngờ đâu Diệp Tu lại ngừng tay, cho hắn có cơ hội bứt ra. Khác nào thả hổ về rừng? Lưu Hạo đã sẵn sàng tấn công tiếp. Hắn không sợ chạm trán trực diện với Diệp Tu, vì đó là điều hắn nhắm tới từ đầu khi xông thẳng đến giữa bản đồ.

Này thì giảng đạo! Trả giá to nhé con!

Lưu Hạo gào thét trong lòng. Ám Vô Thiên Nhật vung kiếm, Kiếm Sóng Rực Lửa ào ạt cuốn về phía Quân Mạc Tiếu.

Ầm!

Quân Mạc Tiếu tránh không kịp sóng lửa dữ dội, tức thì bừng lên như ngọn đuốc, cháy thành tro tàn.

Hừ!

Lưu Hạo tiếp tục cười khẩy. Thuật Phân Thân? Trò mèo cũ rích, xài mãi!

Ám Vô Thiên Nhật đã sớm nhảy lên, gần như cùng lúc quét ra Kiếm Sóng Rực Lửa. Hắn vặn người giữa không trung. Sóng Kiếm Phá Đất!

Kiếm Sóng cuồn cuộn dâng trào từ lòng đất, nhưng chỉ quất trúng vạt áo Quân Mạc Tiếu. Ám Vô Thiên Nhật đánh trật rồi. Quân Mạc Tiếu không đứng ngay sau lưng hắn mà chếch qua một chút. Sóng Kiếm Phá Đất vì thế chỉ sượt ngang người hắn.

"Ai nói chú em anh chắc chắn phải ra sau lưng?" Diệp Tu nói.

Bóng kiếm lóe lên. Rút Đao Trảm!

Nhát kiếm chém vào Ám Vô Thiên Nhật đang lơ lửng. Hắn không cách nào né tránh, mà Đỡ Đòn cũng vừa dùng xong chưa kịp cooldown, đành vội vàng chém ra một nhát kiếm thường. Nó sao đè nổi Rút Đao Trảm? Rút Đao Trảm đập ngược đoản kiếm của Ám Vô Thiên Nhật vào người hắn. Hắn quỵ xuống, dưới chân là sóng lửa còn chưa tắt hết.

Tuy vậy, hit chém thường vẫn có chút tác dụng. Ám Vô Thiên Nhật chỉ quỵ xuống chứ chưa ngã lăn hoàn toàn. Lưu Hạo ổn định cơ thể Ám Vô Thiên Nhật, cố gắng đáp một cú vững vàng.

Phập!

Vừa chạm đất, một tiếng động vang lên từ dưới chân. Lưu Hạo cúi góc nhìn, thấy một cái bẫy chụp vào cổ chân Ám Vô Thiên Nhật.

Kỹ năng đạo tặc: Cạm Bẫy. Hiệu ứng: Hạn chế di chuyển.

Lưu Hạo mặt đen như mõm chó. Cái bẫy này Quân Mạc Tiếu đặt lúc nào, hắn không hề phát hiện. Nhìn vị trí, lẽ nào là thời điểm Ám Vô Thiên Nhật quét Kiếm Sóng Rực Lửa tới, Quân Mạc Tiếu lợi dụng màn lửa che tầm nhìn mà cài sẵn?

Bất kể ra sao, Ám Vô Thiên Nhật đã trúng chiêu. Trong thời gian Cạm Bẫy tác dụng, hắn khó thể di chuyển dù chỉ nửa bước. Lần này Diệp Tu không định tán gẫu với hắn nữa. Lựu đạn, Ném Cát, Phấn Xua Tan... Quân Mạc Tiếu chưa áp sát đã ship đến một mớ đồ, toàn là thứ cần phải né tránh. Ám Vô Thiên Nhật ngoài việc xoay góc nhìn né debuff mù của Ném Cát, còn lại thì lãnh trọn thân em. Hắn thấy ánh sáng tím sẫm của linh hồn quỷ dữ trên lưỡi kiếm Quân Mạc Tiếu lấp lánh nhảy nhót, trên mặt đất dần hình thành một kết giới: Đao Hồn Thủ Hộ, gọi tắt Đao Trận, tăng cao sức mạnh và trí lực, buff sức chiến đấu diện rộng cho nhân vật.

Lúc này Quân Mạc Tiếu mới thật sự tấn công.

Bão Chiêu Tán Nhân!

Hiệu ứng Cạm Bẫy còn, Ám Vô Thiên Nhật ăn đòn sml. Hiệu ứng Cạm Bẫy biến mất, Ám Vô Thiên Nhật vẫn ăn đòn sml.

Lưu Hạo khóc ròng. Bản đồ này hắn đã thủ sẵn từ lâu, chờ đến thời khắc mấu chốt sẽ lấy ra hút fan. Đêm nay là một trận đấu quan trọng, đối thủ là Diệp Tu đã lập kỷ lục 35 trận thắng. E rằng không đêm nào sàn đấu solo sáng như đêm nay, nếu hắn có thể thắng Diệp Tu. Nghĩ thế nên Lưu Hạo bèn lấy bảo bối ra xài. Bảo bối quả nhiên rất có ích, hắn chỉ bằng một pha truy đuổi chính xác tuyến đường mà được vỗ tay rào rào như mưa đấy thôi.

Nhưng rồi cũng chỉ đến thế.

Hắn không còn cơ hội khác để lợi dụng bản đồ. Chỉ một chiêu Cạm Bẫy, Diệp Tu đã khóa di chuyển của hắn, sau đó nhẹ nhàng bày thế tấn công, không cho hắn khả năng tìm che chắn hoặc khoảng trống phản kích nào.

Thua à?

Cứ thế mà thua à?

Mình chuẩn bị rất kỹ, nhưng lại thua một cách không thể giãy dụa?

Không được! Không đúng! Mình cố gắng hết sức rồi mà! Mình dốc công nhiều lắm! Chiến thắng đâu? Bóng dáng chiến thắng đâu, không thấy? Chẳng lẽ, thật sự mãi mãi không thể chiến thắng người này?

Lưu Hạo cảm thấy sợ hãi.

Đây là trận đấu hắn bài bố mọi mặt, bằng mọi khả năng. Hắn cho rằng ưu thế nghiêng hẳn về mình, nhưng kết quả là, một giây áp đảo cũng chưa từng có. Cứ như thể, hắn vẫn là tên nhóc học viên trong trại huấn luyện, ngước nhìn Đấu Thần cao cao tại thượng kia đi đến, chọn đại một tấm bản đồ, và rồi đánh bại hắn dễ dàng.

Vì sao?

Vì sao lại thế?

Ám Vô Thiên Nhật ngã xuống. Lưu Hạo suy sụp, gào thét trong phòng đấu.

Nhưng có ai nghe thấy hắn đâu?

36!