Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1268: Ân oán cá nhân

Edit & beta: Hoa Mùa Hạ

"Ha ha, nói chuyện tiết tấu không biết nhục hả?" Diệp Tu bỗng chen vào.

Hoàng Thiếu Thiên nghe vậy lập tức nhớ ra lúc nãy, mình hô hào "Sắp thắng rồi", tên này lại bảo chẳng thấy. Hiển nhiên, Diệp Tu nhởn nhơ là vì biết rõ phong cách của Hoàng Thiếu Thiên, đoán được hắn sẽ không thể phối hợp mượt với Chu Trạch Khải quá lâu. Quả nhiên, Hoàng Thiếu Thiên mới mạnh miệng tuyên bố xong thì tạch tiết tấu ngay, đến Chu Trạch Khải còn phải "Ý" một tiếng, chứng tỏ sức phán đoán của Hoàng Thiếu Thiên quá tệ.

Sắp thắng mẹ gì? Sắp tự vả mặt thì có!

"Tất cả đứng im! Ân oán cá nhân, solo giải quyết!!" Hoàng Thiếu Thiên đột nhiên quát.

Mọi người đều sửng sốt, xoay góc nhìn qua lại như đang ngắm nghía lẫn nhau.

Sau đó Mộc Vũ Tranh Phong hạ nòng pháo khỏi vai, Phong Thành Yên Vũ bỏ pháp trượng đang giơ cao xuống, Nhất Thương Xuyên Vân đút hai súng vào vỏ, Lạc Hoa Lang Tạ chạy nãy giờ mới tới, ngó qua ngó lại một hồi, cũng bèn cắm trọng kiếm xuống đất. Người đội B mình còn đồng ý ngừng bắn, Vu Phong là đồng đội cũ của Hoàng Thiếu Thiên thì càng không thể không nể mặt.

Khán giả bên ngoài trợn tròn mắt.

Clgt?

Ủa ủa đang đấu đoàn đội mà? Tự dưng đứng yên hết, để hai người solo vậy đó hả? Đùa nhau à? Thiếu nghiêm túc thế? Cho mục sư lên lôi đài là đã lập kỷ lục lịch sử All-Stars rồi, giờ dắt nhau ra solo giữa trận đoàn đội... Còn đoàn đội gì nữa?

Ê nhưng... có vẻ vui!

Sau giây lặng ngắt như tờ, cả nhà thi đấu phấn khích hẳn lên. Má, Ngôi Sao Cuối Tuần năm nay vui vãi bây ơi! Thiếu nghiêm túc thì sao? Nghiêm túc ăn được không? Thích nghiêm túc về coi mỗi tuần mười trận đi bạn! Ở đây chơi lầy mới sướng!

Các nhân vật trong chiến trường đều cất vũ khí. Diệt Sinh Linh vừa chạy tới, đang định giúp Đường Hạo, giờ thấy vậy cũng không biết nên làm thế nào mới phải.

"Bên này sao đây? Cũng cho solo luôn hả?" Tiêu Thời Khâm cất tiếng hỏi. Vương Kiệt Hi với Đường Hạo vẫn đang vật nhau ra đánh kìa!

Đách ai trả lời. Mọi người đã vây quanh Quân Mạc Tiếu và Dạ Vũ Thanh Phiền chờ coi ẩu đả rồi. Diệt Sinh Linh đứng ngẩn người, nhìn tới nhìn lui. Thôi, ôm hộp máy chạy qua coi chung luôn.

"Chú em chắc chắn muốn solo không? Chú em chết rồi là bên đó mất hai người nha." Diệp Tu nói.

"Hừ, thằng sẽ chết là anh." Hoàng Thiếu Thiên nói.

"Nhờ tiết tấu của chú em hả?" Diệp Tu không quên troll.

"Cút cút cút cút cút!" Hoàng Thiếu Thiên ăn troll xịt máu.

"Ok!" Diệp Tu khiển Quân Mạc Tiếu bước tới trước một bước.

Hoàng Thiếu Thiên hít sâu, sắc mặt dần lạnh lùng như sát thủ. Dạ Vũ Thanh Phiền nhấc kiếm quang Băng Vũ bên người, chuẩn bị lướt lên.

"Khoan!" Diệp Tu đột nhiên quát.

"Khoan cái gì?" Hoàng Thiếu Thiên nổi giận. Vào mode hết rồi, khoan là wtf?!

"Trọng tài, trọng tài nghe thấy tôi không?" Diệp Tu cất cao giọng.

Xung quanh tĩnh lặng mấy giây, sau đó kênh chung hiện lên một dòng chat.

Hệ thống: "Muốn gì?"

Khán giả cười lật ghế. Chào các bạn người chơi, đây là thông báo chính thức từ hệ thống: "Muốn gì?" Cứu, cười chết bố rồi.

"Cho xin tắt voice chat tạm thời được không?" Diệp Tu nói.

"Anh đi chết đi!" Hoàng Thiếu Thiên gào to. Chẳng chờ thêm nữa, Dạ Vũ Thanh Phiền lập tức Rút Đao Trảm!

Diệp Tu trả lời bằng một cú Trượt Đất. Quân Mạc Tiếu trượt dưới lưỡi kiếm, cắt sát vào cướp quyền tấn công. Dạ Vũ Thanh Phiền nhảy lên, Ngân Quang Lạc Nhẫn đâm xuống Quân Mạc Tiếu đang nằm dưới đất. Ô Thiên Cơ trong tay Quân Mạc Tiếu hóa thành chiến mâu, Long Nha nhắm thẳng Dạ Vũ Thanh Phiền trên không trung. Mâu dài kiếm ngắn, Dạ Vũ Thanh Phiền chắc chắn sẽ trúng chiêu trước.

Tuy nhiên Hoàng Thiếu Thiên không hổ là cao thủ hàng đầu, trong tình huống đó hắn lại có thể bẻ cho lưỡi kiếm va vào Ô Thiên Cơ, biến chiêu tấn công thành một hit đỡ đòn.

Keng!

Hai món vũ khí bạc va chạm. Dạ Vũ Thanh Phiền thừa cơ đáp đất, kiếm trong tay không ngừng dù chỉ một khắc. Tiên Nhân Chỉ Lộ!

Đây là chiêu hất văng, nhưng Quân Mạc Tiếu đang nằm lăn trên đất nên hiệu ứng hất sẽ đổi thành đông cứng có xác suất. Diệp Tu biết rõ điều này, bèn cho Quân Mạc Tiếu lăn một vòng sang bên. Lưỡi kiếm quét sát qua hắn, rạch bùn đất văng tung tóe. Quân Mạc Tiếu thuận thế bật dậy, ném một quả lựu đạn, Dạ Vũ Thanh Phiền thu kiếm giơ lên. Ầm! Lựu đạn nổ tung giữa hai người.

Người xem căng thẳng theo dõi trận đấu mà không dám chớp mắt. HP cả hai nhân vật đều không còn nhiều, đôi bên chỉ cần một cơ hội sẽ có thể dứt điểm đối thủ. Thế tấn công của tuyển thủ chuyên nghiệp không chỉ gói gọn trong việc tung chiêu, bởi họ luôn sẽ chuẩn bị cho tràng liên kích sau đó. Diệp Tu và Hoàng Thiếu Thiên đánh rất thận trọng vì ai cũng ngầm hiểu thắng thua chỉ quyết định bởi một hit.

Khói lựu đạn chưa tan, Quân Mạc Tiếu đã lao lên tấn công. Áo Choàng Bóng Đêm xuất hiện giữa làn khói trông rất quái dị, nhưng Hoàng Thiếu Thiên đã quá rành rẽ mấy ngón trò của Diệp Tu, lẽ nào không đề phòng sẵn? Tích tắc lựu đạn bị chém nổ, hắn đồng thời cũng cho Dạ Vũ Thanh Phiền nhảy lùi né chiêu.

Áo Choàng Bóng Đêm chụp hụt, Hoàng Thiếu Thiên đắc ý đang định mở miệng troll nhau, bỗng cảm thấy lớp đất dưới chân lún xuống.

Thuật Độn Thổ Chém Đầu!

Quân Mạc Tiếu đột ngột từ dưới lòng đất chui ra, ai nấy hoảng hốt ồ lên. Lúc này khả năng phản ứng imba của Hoàng Thiếu Thiên mới lộ rõ. Hắn không lường trước được chiêu độn thổ, thế mà Dạ Vũ Thanh Phiền vẫn kịp nhảy lùi thêm bước nữa bằng bản năng và tốc độ tay cực cao, đã vậy còn chém thêm một nhát kiếm. Thời gian eo hẹp, nhát kiếm này chỉ là một hit chém bình thường chứ chẳng phải kỹ năng, dễ dàng bị cú bật của Quân Mạc Tiếu hất văng. Hắn vung tay về phía Dạ Vũ Thanh Phiền.

Ném Cát!

Không muốn ăn debuff mù, Hoàng Thiếu Thiên vội xoay góc nhìn. Biết Diệp Tu sẽ lợi dụng, Dạ Vũ Thanh Phiền vừa quay mặt vừa giương kiếm. Tam Đoạn Trảm! Cả người Dạ Vũ Thanh Phiền vút đi theo kiếm, thoát khỏi Ném Cát.

Tam Đoạn Trảm do Hoàng Thiếu Thiên sử dụng không đưa hắn đi quá xa, chỉ vỏn vẹn vài ô thôi. Giữa ánh kiếm lấp loáng, Dạ Vũ Thanh Phiền đột nhiên xuất hiện sau lưng Quân Mạc Tiếu, hit thứ ba của Tam Đoạn Trảm chém tới.

Quân Mạc Tiếu chẳng quay đầu. Hắn gác Ô Thiên Cơ lên vai, soạt một tiếng giương rộng, nhát kiếm chém trúng mặt khiên. May mà Khiên Thiên Cơ không hóa giải toàn bộ sát thương, Hoàng Thiếu Thiên coi như cũng có lời.

Hay là mình cứ bất chấp hết quẩy luôn đi heng?

Một ý nghĩ nhảy ra trong đầu Hoàng Thiếu Thiên. HP Quân Mạc Tiếu còn ít hơn Dạ Vũ Thanh Phiền do bị hắn và Nhất Thương Xuyên Vân focus lúc nãy. Bây giờ Quân Mạc Tiếu dùng khiên đỡ đòn là hành động bất đắc dĩ, nếu Dạ Vũ Thanh Phiền quẩy đủ nhiệt tình, sát thương đủ đậm, cũng có khả năng tiễn hắn về trời.

Nhưng Hoàng Thiếu Thiên chưa nghĩ xong, Tam Đoạn Trảm chưa rút về, Quân Mạc Tiếu đã giữ nguyên tư thế che ô, phốc một cái nhảy lùi.

"Đồ xảo quyệt!" Hoàng Thiếu Thiên mắng. Cú nhảy với tấm khiên còn đang giương rộng khiến Dạ Vũ Thanh Phiền hết đường đánh tiếp, mà khi Quân Mạc Tiếu thu ô, có thể chờ đợi phía sau sẽ là cơn bão kỹ năng cận chiến của tán nhân!

Ơ khoan, có gì đó sai sai?

Mình sao thế này...

Hoàng Thiếu Thiên kinh ngạc phát hiện, Dạ Vũ Thanh Phiền đang trong trạng thái choáng váng!

Hắn hoảng hồn hiểu ra.

"Thuẫn Kích đó..." Một giọng nói vang lên giữa đám người đứng xem. Cả hội quay đầu, thấy là Vương Bất Lưu Hành.

"Sao anh qua đây rồi?" Tiêu Thời Khâm vừa hỏi vừa chuyển góc nhìn.

"Đánh xong rồi." Vương Kiệt Hi đáp.

Quả nhiên, bên kia đã không còn bóng dáng Đường Tam Đả. Chỉ có thể là xanh cỏ.

Bên này solo cũng sắp xong. Đại cục đã định, Hoàng Thiếu Thiên mắng chửi không ngớt, lời lẽ tràn đầy ấm ức.

Quân Mạc Tiếu vác ô nhảy lùi hòng hạn chế Dạ Vũ Thanh Phiền tấn công? Quá ngây thơ! Thuẫn Kích đó con, là Thuẫn Kích của kị sĩ đó con! Cái chiêu Thuẫn Kích gây choáng khi trúng mục tiêu ấy.

Hoàng Thiếu Thiên ban đầu không nhận ra do Thuẫn Kích là chiêu cấp cao, thêm vào khi Ô Thiên Cơ giương rộng, ai cũng vô thức cảm thấy nó chỉ như cái ô mà thôi. Tác dụng của khiên vẫn có nhưng không thật sự là khiên đúng nghĩa. Quân Mạc Tiếu vác ô trên vai nhảy lùi, ai mà ngờ trong đó còn giấu cả một kỹ năng cấp cao như Thuẫn Kích?

Dạ Vũ Thanh Phiền ăn choáng, Quân Mạc Tiếu liên kích một cách ez. HP bọt bèo, Dạ Vũ Thanh Phiền chịu không nổi một đợt sát thương, ngã xuống giữa tiếng mắng ngợp trời của Hoàng Thiếu Thiên.

Đến đây đội A chỉ còn hai mạng: Chu Trạch Khải và Tiêu Thời Khâm - người mới vào trận đã bị biến thành khán giả. Đội B hơi thiếu thốn máu nhưng năm mạng vẫn sống sờ sờ. Kết quả trận đấu đã không còn gì khó đoán.

Vương Kiệt Hi đánh xong Đường Hạo quay về, đứng ở một vị trí mà Tiêu Thời Khâm nhìn phát ra ngay: Chỗ có thể lập tức liên thủ Diệp Tu giáp công Diệt Sinh Linh.

"Vậy xong luôn hả?" Tiêu Thời Khâm trưng cầu dân ý.

"Ủa vậy hai mình vô đây làm gì?" Vu Phong hỏi Tiêu Thời Khâm. Hai người vác vũ khí chạy hộc máu vào, đứng xem một trận solo, rồi... rồi thôi hết chuyện.

"Hay hai ông cũng solo một phát?" Có người trong đám đông kêu lên.

"Nghỉ." Tiêu Thời Khâm không hứng thú lắm.

"Ừ, khỏi đâu." Vu Phong cũng chẳng ham.

"Vậy dứt điểm đi!" Vương Kiệt Hi nói, Vương Bất Lưu Hành vung chổi đập mặt Diệt Sinh Linh. Tiêu Thời Khâm phản ứng theo bản năng, né tránh, giáng trả. 5 vs 2, đội B thắng không chút áp lực.

Đối Kháng All-Stars thế là kết thúc. Khán giả trên khán đài và khán giả trước tivi đều chưa hết phê pha. Giai đoạn 5v2 cuối cùng không có gì để xem, nhưng trước đó thì điểm sáng vô số. Chỉ buồn cho bên phát sóng, vì trận đoàn đội có thể nói là bữa tiệc thịnh soạn nhất event Ngôi Sao Cuối Tuần, thế mà bữa tiệc đêm nay chỉ trôi qua trong năm phút.

"Mới năm phút thôi đấy à?" Tất cả mọi người đều chẳng tin nổi.

Quả là năm phút đồng hồ ngoạn mục!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Tháng này xử lý quá nhiều việc, thật sự là... có hơi đuối. Chương 1270 sẽ dứt điểm All-Stars, sau 1270 Lá xin phép nghỉ ít hôm, không quá số lẻ, để hồi mana và sắp xếp chuyện nhà nhé.