~ Edit và Beta: Lá Mùa Thu | Type: Tiểu Thiên Diệp ~
Thắng lợi trên sân khách là một lời nhắc nhở về sự ổn định của Luân Hồi.
Đội ngũ này đã hợp tác với nhau suốt ba năm. Họ hỗ trợ nhau, dựa dẫm nhau, giữa các đội viên tồn tại sự ăn ý và tin cậy sâu sắc. Họ chia sẻ cùng một lí tưởng, có tự tin vào bản thân, thất bại trên sân nhà không khiến họ mất đi niềm tin vững chắc trong lòng. Đấu hiệp 2 trên sân khách, họ đồng tâm hiệp lực, đánh đâu chắc đó, không hề nôn nóng dù đã bị dẫn trước một hiệp. Sau một trận đấu kéo dài suốt 2 tiếng, cuối cùng họ chiến thắng Bá Đồ.
Trận này Luân Hồi đánh bền và kiên nhẫn không kém gì các lão tướng, không chỉ một người mà là toàn thể, mỗi một chi tiết nhỏ đều đạt đến cực hạn.
Phong độ hoàn hảo, chiến thắng hoàn mỹ!
Đó là dòng tít lớn trên các tờ báo sau trận đấu, khen ngợi biểu hiện lượt về của Luân Hồi. Họ đã chứng tỏ cho mọi người thấy Luân Hồi hoàn toàn không phải chiến đội một người. Họ là một thể thống nhất, và thể thống nhất này còn vận động một cách ăn khớp 100%.
Không thể không nói, ảnh hưởng từ trận lượt đi đã góp phần đẩy sức mạnh toàn thể của Luân Hồi đến mức tối đa. Đấu pháp Bách Hoa dưới tay Trương Giai Lạc đã mang đến quấy rối và kềm hãm vượt trội cho Chu Trạch Khải. Đánh xa thì không cách nào nhắm chính xác, mà đánh gần lại gặp cao thủ cận chiến như Hàn Văn Thanh. Một Chu Trạch Khải được ca ngợi là vô giải, tuy không thất bại trực tiếp nhưng thực sự đã bị trói tay trói chân hoàn toàn.
Luân Hồi ý thức được vấn đề này nên ở hiệp 2 đã đẩy mạnh cơ chế hoạt động đoàn đội. Những thành viên khác trong đội chơi nổi trội hơn. Trận đấu này đã xảy ra một điều cực kì hiếm gặp: Chu Trạch Khải không có những màn biểu diễn bùng nổ, nhưng mọi người lại vì thế mà thấy được sức chiến đấu của Luân Hồi không thua bất kì ai trong liên minh.
Hai hiệp đấu kết thúc với kết quả hòa. Thắng thua sẽ được quyết định bởi trận cuối cùng diễn ra sau ba ngày trên sân nhà Bá Đồ, bản đồ ngẫu nhiên.
Ai sẽ thắng?
Đánh tới mức này, những phân tích lí thuyết đã không còn ý nghĩa nữa. Cả hai đội đều không ngừng reset nhận thức vốn có của người ngoài về mình, việc họ liên tục tiến bộ, đột phá bản thân ngay trong trận đấu có thể nhìn thấy rất rõ.
Hôm đó, nhà thi đấu đông nghịt không còn một ghế trống. Đúng 8 giờ tối, trận đấu bắt đầu với hạng mục lôi đài.
Phần đấu lôi đài trong hai hiệp trước đều kết thúc bởi chiến thắng của Luân Hồi và tỉ số là 5 - 4 không thay đổi. Tuy hội lão tướng Bá Đồ có kinh nghiệm và ý thức xuất sắc nhưng Luân Hồi là một chiến đội rất hoàn thiện, các tuyển thủ đều đang ở phong độ đỉnh cao, ai cũng có kinh nghiệm thi đấu phong phú. Đối với các lão tướng mà nói, đây là thể loại đối thủ khó xơi nhất. Dù vậy, chênh lệch 1 điểm đầu người chẳng ảnh hưởng bao nhiêu đến trận đoàn đội cả, vì thế phần đấu lôi đài trong thể thức thi đấu mới được đánh giá là một li rượu khai vị trước món chính, không quá nhẹ nhàng nhưng cũng không đến mức khẩn trương.
Song, kết quả của hai lượt đấu trước không tiếp tục tái diễn nữa. Phe thắng lôi đài vẫn là Luân Hồi, nhưng tỉ sổ lần này là 5 - 3, thắng thua đã quyết ngay từ người thứ tư.
Bị dẫn trước 2 điểm, fan hâm mộ Bá Đồ bắt đầu bất an, trên khán đài có thể nghe thấy những tiếng xôn xao vang vọng khắp nơi.
Nhìn một cách tổng thể thì Bá Đồ không hề bị vượt mặt hẳn trong bất kì ván đấu nào cả, cái sự lấy bốn tướng thắng năm tướng của Luân Hồi là thành quả của ưu thế tích góp qua từng ván. Nhưng cũng chính vì vậy mới khiến người ta cảm thấy sốt ruột, lo âu, vì đây rõ ràng là hiện tượng tụt hậu của cả đội. Bá Đồ xảy ra vấn đề gì ư?
Fan Bá Đồ không biết, chỉ có thể ngồi cầu trời chiến đội kịp thời điều chỉnh, đừng để mọi nỗ lực đổ sông đổ biển trong thời khắc sống còn thế này. Còn nhóm fan Luân Hồi ít ỏi trong nhà thi đấu thì cuồng nhiệt hẳn lên, bởi cơ hội chiến thắng đang vẫy tay với họ.
Sau phút nghỉ ngơi, trận đoàn đội bắt đầu. Đội hình đôi bên không có bất kì thay đổi nào so với hai hiệp trước đó. Bản đồ mới toanh, vị trí spawn đối xứng.
Vừa spawn xong, năm nhân vật của chiến đội Bá Đồ chả buồn nhìn ngó xung quanh, đồng loạt lao thẳng ra giữa.
Cả nhà thi đấu sửng sốt, ngay sau đó là một tràng hoan hô nhiệt liệt. Cảnh tượng này có khác gì mở màn của trận Bá Đồ thắng dứt khoát trên sân khách hồi lượt đi? Không quan tâm gì khác, trực tiếp đột phá tiến công chính diện, bắt trận đấu phải đi theo tiết tấu của mình hoàn toàn.
Fan Bá Đồ sáng rỡ cả mắt, sung sướng trông chờ tình huống cũ diễn ra lần nữa. Những tràng cổ vũ nổi lên không ngừng.
Chỉ riêng mình Diệp Tu nhìn thấy cảnh này thì bỗng nhíu mày.
“Có gì không ổn à?” Trần Quả gần đây có thói quen quan sát động thái của Diệp Tu khi cùng ngồi xem thi đấu, chỉ cần có cơ hội là muốn nghe Diệp Tu bình luận vài câu.
“Gấp gáp quá.” Diệp Tu nói.
“Ủa? Hiệp đầu họ cũng đánh giống vậy đó thôi?” Trần Quả nói.
“Không so sánh thế được. Trận đầu là sân nhà Luân Hồi, bên Luân Hồi có ưu thế bản đồ nên Bá Đồ phải đánh nhanh để tạo bất ngờ, dập tắt ưu thế của đối thủ và giành tiết tấu về tay mình. Nhưng trận hôm nay hai bên đều không biết gì về bản đồ, không bên nào hơn bên nào cả, Bá Đồ đánh kiểu này chưa chắc có lợi.” Diệp Tu nói.
“Bó tay mày ơi.” Ngụy Sâm ngồi một bên đột nhiên lên tiếng, “Thể lực của Bá Đồ theo không nổi.”
Thể lực!
Không ai hiểu rõ hai chữ đó ảnh hưởng thế nào đến trạng thái tuyển thủ bằng Ngụy Sâm. Hồi vòng khiêu chiến có một trận đoàn đội đánh quá lâu, từng khiến hắn tốn không ít sức và rồi càng lúc trạng thái càng trượt rõ. Mấy lão tướng Bá Đồ tuy trẻ hơn hẳn Ngụy Sâm, nhưng cường độ đối kháng của vòng chung kết há có thể đặt ngang hàng với vòng khiêu chiến mà so?
Đã vậy không những cường độ đối kháng lớn, lịch trình thi đấu cũng dày hơn nhiều. Vòng bảng đánh mỗi tuần một trận còn vòng chung kết thường sẽ là 3 - 4 ngày một trận. Mùa giải này lại áp dụng thể thức thi đấu mới, xác suất đánh thêm hiệp phụ rất cao, chiến đội Bá Đồ rõ ràng phải đánh hiệp phụ tận hai lần mới vào được tổng chung kết. Ngược lại, đối thủ của họ là chiến đội Luân Hồi giải quyết gọn hơ cả tứ kết lẫn bán kết chỉ bằng bốn lượt đấu.
Luân Hồi đánh ít hơn Bá Đồ hai trận đồng nghĩa với thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn một tuần. Nhất là trước tổng chung kết, trong lúc Luân Hồi được nghỉ ngơi thì Bá Đồ vẫn phải khổ chiến hiệp thứ 3 với Vi Thảo, đánh xong nghỉ chưa tới ba ngày lại phải bay tới thành phố S đánh tiếp với một Luân Hồi full máu full mana.
Trận đó Bá Đồ chiến thắng nhờ vẫn đang trên đà hăng tiết, nhưng khi về đến sân nhà mình thì lại thua cuộc sau 2 giờ ác chiến với Luân Hồi. Vấn đề thể lực e rằng đã xảy ra với Bá Đồ ngay từ lúc đó rồi. Mệt nhọc bởi chinh chiến suốt cả một mùa giải, gặp thêm cường độ cao của vòng chung kết, tuổi tác đúng vào thời điểm này giáng một đòn lạnh lùng xuống những lão tướng không biết cúi đầu.
Thế nhưng họ không chấp nhận số phận, càng không chịu thua dễ dàng như vậy. Biết rõ đánh lâu sẽ bất lợi nên trong hiệp chung kết cuối cùng, bất chấp tình thế không thích hợp, họ vẫn đánh bằng khí thế như hiệp đầu. Thua phần lôi đài khả năng là để tiết kiệm sức, họ muốn dành nhiều tinh thần và thể lực nhất có thể cho phần đoàn đội mang tính quyết định hơn.
Bây giờ, thời khắc liều mạng tử chiến đến cùng đã điểm, có lẽ mỗi một người trong họ đều đã mệt mỏi tột độ, nhưng ý chí vẫn vực họ dậy để hoàn thành từng thao tác một.
Xông lên! Chiến độ Bá Đồ xông lên!
Còn Luân Hồi? Luân Hồi lại vào lúc này thể hiện thái độ trái ngược hoàn toàn với Bá Đồ. Vào trận, họ không lập tức lao thẳng ra giữa, rõ ràng đang tránh đụng độ chính diện. Cả chiến đội Luân Hồi đều di chuyển vòng qua bên cánh, làm chiến đội Bá Đồ hùng hổ chạy ra mà không gặp ai.
Chỉ thế thôi đã đủ cho những người có thể nhìn thấy mấu chốt vấn đề tắt lửa lòng. Trong một trận quyết đấu quan trọng nhường này, mỗi động tác, mỗi chi tiết nhỏ đều sẽ bị soi bằng kính hiển vi. Chiến thuật mở đầu game của Luân Hồi có khả năng không phải trùng hợp, mà là do đã nhìn ra sự suy giảm thể lực của Bá Đồ. Bản thân họ là người trực tiếp đánh trên sàn đấu nên có thể cảm nhận được thay đổi trong trạng thái của chiến đội Bá Đồ rõ ràng hơn, trực tiếp hơn bất kì ai, thậm chí hơn cả bản thân Bá Đồ.
Vì thế trận đoàn đội này, Luân Hồi không vội. Họ sẽ chậm rãi đánh kéo dài với Bá Đồ.
Diễn biến trận đấu đã chứng thực điều đó. Luân Hồi cứ cố gắng né tránh va chạm chính diện với Bá Đồ, không chịu chơi cứng mà liên tục tìm cơ hội quấy phá cho đối thủ hao mòn dần dần. Có một tay đấm siêu đỉnh thuộc loại tấn công xa như Chu Trạch Khải, oanh tạc AoE tầm trung như Giang Ba Đào, lại thêm thích khách sẵn sàng bùng nổ dame bất kì lúc nào như Ngô Khải, nhu đạo khống chế đơn cực mạnh như Lữ Bạc Viễn, chỉ cần chụp trúng bất kì mục tiêu nào là xé lẻ mục tiêu đó được… Đội hình của Luân Hồi muốn chơi quấy rối cũng sẽ gây ra uy hiếp rất lớn. Dù chiến đội Bá Đồ có lá chắn đấu pháp Bách Hoa của Trương Giai Lạc, nhưng bản thân đấu pháp Bách Hoa đã là một sự hao tốn cực lớn đối với cả tuyển thủ lẫn nhân vật, dùng vào lúc mấu chốt nhất chứ ai lại giờ giờ phút phút căng cả não ra dùng thế này.
Bá Đồ tả xung hữu đột hết mấy đợt nhưng chỉ giành được ít ưu thế lẻ tẻ chứ không gây ra sát thương trí mạng nào cho Luân Hồi. Quan trọng hơn, họ không thể tháo gỡ cục diện trước mắt. Nếu không phải do vấn đề thể lực, nếu không ngại đánh tiếp thì ưu thế trận này vẫn nghiêng về phía Bá Đồ. Nhưng người nào nhìn ra vấn đề cũng sẽ biết, tình hình của Bá Đồ càng lúc càng bất lợi theo những ưu thế lẻ tẻ đó.
Sức tập trung của họ đang phân tán, phản ứng đang chậm dần, thao tác đang từ từ cứng lại… Ý chí có thể khiến họ kiên cường chống chọi, nhưng chỉ chống chọi thôi thì không đủ chiến thắng. Bá Đồ cần phong độ đỉnh cao, phát huy hoàn hảo mới thắng được một Luân Hồi mạnh mẽ đến thế.
Đáng tiếc, họ lúc này làm sao có thể? Sau một pha đột kích quấy rối của Luân Hồi, chiến đội Bá Đồ rõ ràng chậm mất một nhịp, sơ hở lập tức bị Chu Trạch Khải nắm lấy. Suốt hai hiệp đấu trong tổng chung kết không có biểu hiện nổi bật nào, hắn rốt cuộc đã tạo nên pha quyết định thắng thua trong trận cuối cùng. Nhất Thương Xuyên Vân bùng nổ một tràng Bắn Loạn Xạ, làm rối loạn hoàn toàn đội hình Bá Đồ. Các nhân vật khác thừa thế xông lên cùng lúc, chớp lấy cơ hội triển khai thế tấn công toàn diện. Lần này Luân Hồi không lùi bước nữa mà đánh luôn một đợt dứt điểm. Bên Bá Đồ, các lão tướng đã đến cực hạn từ lâu, họ vẫn tiếp tục cố gắng, nhưng không cách nào tránh khỏi vô số sơ hở trong thao tác.
Chiến thắng phần đoàn đội thuộc về Luân Hồi với tỉ số 6 - 1, đưa tổng điểm cuối cùng của cả hiệp đấu lên thành 11 - 4. Chiến đội Luân Hồi thành công bảo vệ ngôi vương, cũng đã trở thành chiến đội kế tiếp đoạt hai quán quân liên tục trong lịch sử liên minh sau Gia Thế.
Thành tích huy hoàng đó xảy ra ngay trên sân nhà Bá Đồ, nơi mà giờ phút này lặng ngắt như tờ.