Mọi người đều há hốc mồm.
Đấu lôi đài, cuối cùng Gia Thế chỉ thắng 1 điểm đầu người đã là kết quả rất khó chấp nhận với phần đông khán giả. Thế mà trận đoàn đội bây giờ thì sao? Chiến đội Hưng Hân chiếm hẳn chủ động ngay từ đầu trận, Gia Thế ì ạch bị nắm mũi dẫn đi. Nhìn vào cục diện này, rốt cuộc ai là đại ca, ai là nhãi nhép?
Tuy có rất nhiều khán giả kỳ vọng Hưng Hân có thể giành về thắng lợi để khiến mọi người bất ngờ, nhưng nếu thực sự điều đó xảy ra, trong lòng họ cảm thấy khó có thể tin được. Nhưng dù sao điều đó cũng hợp với mong đợi của họ nên chắc chắn sẽ nhóm lên ngọn lửa phấn khích. Nhà thi đấu hoàn toàn không phải là thiên hạ của fan Gia Thế, đây đâu phải sân nhà của chiến đội Gia Thế đâu chứ.
Nhưng những người hy vọng Hưng Hân thắng cũng không có bao nhiêu là fan của Hưng Hân. Họ chỉ thích hóng mấy sự kiện lạ đời không ai ngờ đến, nên sẽ không hô hào cổ vũ Hưng Hân như đám Điền Thất - fan hâm mộ thực thụ. Vì Hưng Hân không được đánh giá cao nên nếu có ai ra sức cổ vũ đều sẽ bị người ta cười vào mặt. Đảng anti mainstream không thích điều này.
Nhưng bây giờ Hưng Hân lại bất ngờ chiếm ưu thế trong trận, đảng ngược dòng xã hội cũng hơi hơi rung rinh. Có vài người hăng máu đã bắt đầu hú hét, những người khác dưới sự ảnh hưởng đó cũng dần dần không che giấu nỗi lòng thầm kín nữa, gia nhập đoàn thể, lớn tiếng cổ vũ Hưng Hân.
Ngược lại, fan Gia Thế nhìn thấy chiến đội nhà mình rơi vào bị động thì hoang mang vô đối. Thật ra nãy giờ bọn họ cổ vũ chỉ là thêm gấm thêm hoa cho có mà thôi, chứ mấy ai ngờ rằng sẽ có lúc mình phải thực sự động viên tinh thần chiến đội thế này đâu chứ! Vì thế trong phút chốc, nhà thi đấu đột nhiên toàn là những tiếng gào thét gọi tên Hưng Hân, át hẳn tiếng của fan Gia Thế. Fan hâm mộ Gia Thế ngớ người nửa buổi mới hoàn hồn, vội vàng ra sức hô hào lấy lại khí thế.
Trên sân thi đấu thể thao, sự cổ vũ của fan thường sẽ là chất xúc tác dành cho tuyển thủ. Thế nhưng Vinh Quang là một ngoại lệ, vì tuyển thủ đều ngồi trong phòng thi đấu khép kín nên không thể nghe được những tiếng cổ vũ này. Việc đó có ai mà không hiểu chứ, nhưng khán giả vẫn đơn phương tình nguyện, mong rằng lòng nhiệt thành của mình có thể truyền đạt sức mạnh đến các tuyển thủ. Các tuyển thủ chuyên nghiệp sẽ chẳng bác bỏ điều đó làm gì, dù họ có không nghe thấy đi nữa thì cũng không thể phụ lòng fan hâm mộ.
Giờ phút này, trong nhà thi đấu vang lên tiếng cổ vũ ngang cơ của cả hai fanclub, nhưng tình thế trong trận vẫn không có bước chuyển ngoặt nào đáng kể.
“Thêm máu thêm máu!!” Lệnh của Tiêu Thời Khâm khá dư thừa. Thời điểm thế này chẳng lẽ Trương Gia Hưng còn có thể khoanh tay đứng nhìn? Mục sư Chức Ảnh của y đã muốn lao lên hồi máu ào ào cho Liên Tiến từ lâu rồi, nhưng chưa đi là vì bên phía Hưng Hân đâu có để yên. Ngoại trừ Hiểu Thương của Ngũ Thần, Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu cũng quấy rối y không ngừng. Mấy kỹ năng trị liệu tức thời đã sớm được Trương Gia Hưng sử dụng, bây giờ đang chờ cooldown, còn Thuật Hồi Máu cần ngâm xướng thì không cooldown nhưng lại không cách nào sử dụng. Chức Ảnh không ngừng di chuyển như đang kiếm chỗ để xem rõ hơn cảnh người ta vây giết đồng đội nhà mình vậy.
“Yểm trợ yểm trợ!”
Trương Gia Hưng cũng gào lên trên kênh đoàn đội.
Câu này cũng dư thừa chẳng khác nào Tiêu Thời Khâm kêu hắn thêm máu. Tiêu Thời Khâm không biết yểm trợ mục sư hồi máu à? Hắn đương nhiên biết chứ, nhưng có điều hắn không thể thực hiện một cách hiệu quả được, vì tình thế trước mắt có một nhân tố rất chi là bó chiếu. Đó chính là… Hưng Hân đông hơn.
Yeah... Đông hơn. Bắt đầu từ lúc Diệp Tu đích thân gia nhập và chỉ huy hành động của Hưng Hân, ưu thế này đã được đẩy lên đến mức thất đức. Trương Gia Hưng không hồi máu nổi, Tiêu Thời Khâm cũng không yểm trợ nổi. Mà hai người bọn họ đâu phải người chơi bình thường! Trương Gia Hưng là trị liệu chủ lực của ông lớn Gia Thế, Tiêu Thời Khâm dữ hơn nữa, tuyển thủ cấp ngôi sao luôn, trước đó hắn còn thể hiện tung tóe trên lôi đài rồi xuống sân bằng một cách cực kỳ phong độ kìa. Nhưng bây giờ đối mặt Hưng Hân, cả hai đều chật hết cả vật.
May mà nỗ lực của hai người cũng không phải toàn bộ đổ sông đổ biển. Chức Ảnh vẫn tranh thủ được dăm ba cơ hội hồi chút máu, thêm vào bản thân Thân Kiến giãy dụa đấu tranh, tuy tình huống cực kỳ đáng ngại nhưng chưa đến mức tuyệt vọng.
Những lời kêu gọi lẫn nhau trông có vẻ cực kỳ nghiệp dư của Tiêu Thời Khâm và Trương Gia Hưng trên kênh đoàn đội lúc này mới thấy tác dụng thật. Mấy câu kiểu đó mà cũng có thể chat lên được thì tình hình của Gia Thế bên này căng thẳng cỡ nào? Tôn Tường và Khưu Phi bất chấp hậu quả mà tăng tốc chạy tới, những kỹ năng như Hào Long Phá Quân cũng không tiếc sử dụng để thêm xăng. Tổ ghi hình zoom ra toàn bản đồ, cho khán giả nhìn thấy thời gian Nhất Diệp Chi Thu và Cách Thức Chiến Đấu gia nhập chiến trường đã chỉ còn đếm bằng giây.
Dã tràng xe cát?
Mọi người đều đang nghĩ đến thành ngữ này trong đầu. Nếu hai pháp sư chiến đấu đến được chiến trường, họ chắc chắn có thể thay đổi cục diện. Nhân vật của chiến đội Hưng Hân yếu quá, lượng sát thương gây ra không đủ. Nếu đổi lại là các nhân vật nhà giàu ngang ngửa Gia Thế thì e rằng Thân Kiến đã đầu thai ba kiếp rồi.
Hưng Hân có chiến thuật hoàn hảo, phát huy hoàn hảo, nhưng cuối cùng lại thua bởi nhân vật quá bất lực?
Bóng của Nhất Diệp Chi Thu và Cách Thức Chiến Đấu đã bắt đầu xuất hiện trong tầm nhìn. Quan sát HP của Liên Tiến, Tiêu Thời Khâm tính toán một phát rồi khẽ thở phào, đồng thời trong lòng cũng thầm hổ thẹn. Không lâu trước đây khi hắn vẫn còn ở Lôi Đình, chiến đội nhà hắn thường xuyên thua bởi khác biệt nhân vật như thế này. Khi đó, hắn cũng thường tưởng tượng nếu mình có thể nắm trong tay một quân đoàn giàu có, thực lực hùng hậu thì sẽ ra sao. Bây giờ rốt cuộc hắn đã toại nguyện, quân đoàn của hắn đủ mạnh để càn hết, chấp hết những phát huy hoàn hảo của Hưng Hân, thế nhưng lúc này Tiêu Thời Khâm lại có chút khó chịu trong lòng. Dùng thực lực nhân vật để hoành hành bá đạo từng là ước ao của hắn, vậy mà khi thật sự nhờ vào cách đó để giành về khả năng chuyển biến tốt, thì hắn lại không vui nổi.
Đám nhân vật của Hưng Hân…
Tiêu Thời Khâm nhìn về phía đám nhân vật của Hưng Hân, đột nhiên sửng sốt.
WTF?
Nhân vật của Hưng Hân sao chỉ có bốn người?
Mục sư đâu? Mục sư Tay Nhỏ Lạnh Giá của Hưng Hân đâu?
Luống cuống yểm hộ Chức Ảnh cứu trợ Liên Tiến, Tiêu Thời Khâm bất ngờ để lỡ mất một biến cố quá trọng đại. Bây giờ đột nhiên phát hiện, trong lòng chấn động, hắn lập tức nghĩ đến tọa độ của khu vực này.
Chết rồi!
Diệt Sinh Linh của Tiêu Thời Khâm bỗng lao lên như một nhân vật cận chiến. Hành động ấy khiến Trương Gia Hưng giật hết cả mình.
Hắn muốn phát động phản công sao?
Nhưng Tôn Tường và Khưu Phi vẫn chưa áp sát đến mà! Ngay cả khi họ đến, một kỹ sư máy móc như Diệt Sinh Linh cũng đâu cần xung phong đi đầu thế này?
Ngay sau đó, Trương Gia Hưng cũng phải trố mắt.
Một bóng người nhanh chóng gia nhập chiến trường, một nhân vật vốn không nên xuất hiện ở đây.
Bánh Bao Xâm Lấn!
Lại có thể là Bánh Bao Xâm Lấn!
“Tên này chui ra từ lúc nào vậy?” Đừng nói là Tiêu Thời Khâm và Trương Gia Hưng nãy giờ quá bận tay bận chân không chú ý thấy, bên phát sóng có góc nhìn thượng đế cũng chú tâm vào diễn biến trận đấu, không phát hiện ra một trong số các nhân vật của chiến đội Hưng Hân lúc này đã đổi thành người khác.
Bây giờ không còn thời gian để chiếu lại nữa, Bánh Bao Xâm Lấn nhập trận như thánh giáng trần, giơ tay một phát là ra ngay chiêu Chụp Yết Hầu. Nhai hành đến mờ cả mắt, Thân Kiến chẳng hề có chuẩn bị gì với cái tên lẽ ra không nên tồn tại này, lập tức bị chụp cổ móc dậy. Xoay góc nhìn qua, Thân Kiến thốt lên một tiếng hoảng hồn. Gã hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác rằng, đời em thôi đã như lá thu bay!
Thân Kiến có thể liều mạng kháng chiến đến giờ phút này là nhờ độ trâu của nhân vật Liên Tiến, nhưng vào thời điểm mấu hết cả chốt, Hưng Hân lại bất ngờ thay người?
Trị liệu Tay Nhỏ Lạnh Giá rút lui, lưu manh Bánh Bao Xâm Lấn vào trận.
Hưng Hân không còn là bốn tay đấm, mà là năm!
Tiêu Thời Khâm chính vì phát hiện ra điều này nên mới bất chấp lao tới. Hắn biết rõ đối đầu với sát thương từ năm nhân vật đồng loạt focus, Liên Tiến không thể chịu nổi đến lúc Nhất Diệp Chi Thu và Cách Thức Chiến Đấu cứu viện, hắn cần phải lao vào phá cục diện ngay lúc này.
Hiện giờ Hưng Hân không có trị liệu, nếu bên mình nhân cơ hội dồn hỏa lực lên một nhân vật nào đó của tụi nó, thêm vào Tôn Tường và Khưu Phi sắp gia nhập, cùng nhau tấn công mạnh mẽ một đợt, biết đâu còn có thể trao đổi thành công một mạng.
Tiêu Thời Khâm tính hết trong lòng, nhưng rồi lại thấy Ô Thiên Cơ trong tay Quân Mạc Tiếu giũ ra…
Tiêu Thời Khâm khóc ướt bàn phím… Trong lúc cấp bách, hắn lại quên mất tên tán nhân này. Truy rằng trị liệu của tán nhân không đủ mạnh, nhưng con muỗi nhỏ vẫn chích rất đau, trong một trận đấu chuyên nghiệp, một chi tiết nhỏ nhặt nhất vẫn có thể quyết định thắng thua. Có Quân Mạc Tiếu ở đó bơm máu, e rằng Hưng Hân vẫn có thể chống chọi đến lúc đổi trị liệu vào trận trở lại. Xét cho cùng, vị trí đang đứng hiện tại cách khu vực thay người rất gần. Ngay vào lúc Tiêu Thời Khâm ý thức được tọa độ chỗ này mới hoàn toàn hiểu rõ ý đồ của Hưng Hân. Chỉ có điều hắn đã phát hiện quá trễ.
Bánh Bao Xâm Lấn vào trận, lượng sát thương của chiến đội Hưng Hân trong nháy mắt tăng hẳn một bậc. Diệt Sinh Linh của Tiêu Thời Khâm lao lên thì bị Quân Mạc Tiếu ngăn cản, ý đồ quấy rối đội hình địch của hắn hoàn toàn thất bại.
Diệp Tu không cách nào giết hắn trong vòng một nốt nhạc, nhưng cản trở một lúc thì không thành vấn đề.
Ầm!
Giữa pháo lửa vang lên ngập trời, nhà quyền pháp Liên Tiến cuối cùng đã ngã xuống.
Sau biểu hiện khó coi nhất trên lôi đài, Thân Kiến lại tiếp tục trở thành tuyển thủ đầu tiên bị K.O trong trận đoàn đội. Nếu nói công bằng thì đó hoàn toàn không phải do lỗi của gã. Rơi vào tình thế nguy ngập nhường này, bất kỳ tuyển thủ nào cũng khó lòng giải quyết. Đáng tiếc thay, thi đấu thể thao đôi khi tàn khốc thế đấy. Tình thế nguy ngập cứ phải xảy ra trên người gã, để rồi đất diễn của gã trong trận chung kết chấm dứt tại đây. Gã chưa kịp phát huy, cũng chưa kịp tỏa sáng. Đối với một số khán giả chỉ nhìn kết quả không nhìn quá trình mà nói, đứa bị First Blood phải ngừng cuộc chơi cũng chính là đứa đánh ngu nhất trận.
Nếu xét thấu đáo từ đầu đến giờ, trận đoàn đội này có bất kỳ một ai đánh ngu như hợi sao? Không hề, mỗi người đều nỗ lực phát huy khả năng của mình. Nhưng một khi đã thi đấu đối kháng thì chắc chắn phải có thắng có thua, Thân Kiến chỉ là một kẻ bị loại đáng thương. Có thể nói gã chính là người bất hạnh nhất đêm nay. Trong trận đấu quan trọng nhất của Gia Thế mùa giải này, biểu hiện của gã thật quá mờ nhạt. Thân Kiến ngồi vật ra, mơ hồ thấy được cái thời ngồi băng ghế dự bị ngày xưa đã quay trở lại với mình.
Edit & beta: Lá Mùa Thu | Type: Lixu