Edit & beta: Lá Mùa Thu | Type: Thiên Diệp
*Chương này có chú thích dưới cuối, có chơi game hay không cũng nên đọc bạn nhé, vì nó là thuật ngữ riêng của Vinh Quang, hơn nữa còn liên quan đến chương sau.
Kĩ năng mới cấp 75, mỗi một tuyển thủ, thậm chí là cả người chơi đều sẽ nghiên cứu, bất kể trình cao hay thấp đều có thể nặn ra được vài thứ gì đó hay ho. Chỉ có điều nếu như trình cao, đấu pháp nghiên cứu ra sẽ cực kì hữu hiệu khi áp dụng vào thực tế. Còn nếu trình thấp thì dễ bị hóa giải hơn. Mà ở chuẩn tuyển thủ chuyên nghiệp thì những thứ nghiên cứu ra không còn được khái quát một cách đơn giản chỉ bởi trình cao hay thấp, hoặc đúng hay sai, mà quan trọng nhất là có hợp hay không. Phong cách của mỗi tuyển thủ đều khác nhau, thuộc tính của mỗi nhân vật cũng khác nhau, do đó cách vận dụng mỗi kĩ năng cũng có khả năng sẽ bất đồng. Đó là lí do tồn tại những khác biệt trong lối đánh, bởi mỗi tuyển thủ đều căn cứ vào phong cách và sở trường của mình mà điều chỉnh.
Khưu Phi hiện tại đã không còn là thiếu niên trong trại huấn luyện ngày xưa nữa. Kiên trì ôm hi vọng được cầm nhân vật của chính mình đứng trong trận, cậu từ ngày đầu tiên đã không hề cố gắng bắt chước bất kì ai. Đối với pháp sư chiến đấu, cậu có cách nhìn và cách chơi của riêng mình. Kĩ năng mới cấp 75 dĩ nhiên Diệp Tu cũng sẽ nghiên cứu, nhưng chưa chắc có thể suy diễn ra được lối sử dụng của mọi tuyển thủ khác. Cho dù hắn hiểu rất rõ Khưu Phi, nhưng cũng như Lý Nghệ Bác phân tích vậy, sức trưởng thành của tuyển thủ trẻ không ai có thể lường nổi. Có đến tận hơn một năm để trưởng thành, thêm vào việc tự tìm tòi và vận dụng các kĩ năng mới, Khưu Phi cuối cùng đã tạo ra được lối đánh của riêng mình.
Lạc Hoa Chưởng!
Cách Thức Chiến Đấu lướt tới một bước, vỗ lên Ô Thiên Cơ một chưởng. Ngoại trừ khả năng hóa giải sát thương, khiên còn đỡ được hiệu ứng đẩy lùi, chỉ có điều hiệu quả chống đỡ của một tấm khiên sẽ tỉ lệ thuận với trọng lượng của nó. Ô Thiên Cơ có thể đổi hình thái một cách linh hoạt như thế thì trọng lượng chắc chắn không cao. Điều đó không quá khó để đoán ra được, cho nên lúc này Ô Thiên Cơ biến thành hình thái khiên, Khưu Phi tin rằng nó sẽ không cách nào ngăn cản hiệu ứng đẩy lùi của Lạc Hoa Chưởng.
Đúng như dự đoán, một chưởng vỗ đến, Quân Mạc Tiếu bị cưỡng chế lùi về phía sau. Mà khi Khưu Phi thao tác chiêu Lạc Hoa Chưởng đã tạo ra một góc độ công kích từ dưới lên cao, vì thế Quân Mạc Tiếu bị đẩy lùi, Ô Thiên Cơ cũng bị hất lên, Quân Mạc Tiếu bị hở ra một khoảng trống lớn ở phần thân dưới. Đây chính là kết quả mà Khưu Phi mong muốn. Một chiêu Bá Toái quét thẳng ra, tuy góc nhìn hoàn toàn thấy không rõ nhưng Khưu Phi biết chắc rằng, kết hợp với việc Quân Mạc Tiếu bị cưỡng chế đẩy lùi, hit đánh này sẽ quét đúng vào Quân Mạc Tiếu.
Chỉ thấy Ô Thiên Cơ soạt một tiếng thu lại, mũi ô lần thứ hai biến thành nòng súng. Một tiếng đoàng vang lên, một phát súng bắn ra. Khưu Phi thao tác cũng nhanh, Cách Thức Chiến Đấu mượn tư thế hất của Bá Toái để lách người tránh thoát, nhưng Quân Mạc Tiếu đã dựa vào lực đàn hồi của phát súng kia mà tăng tốc độ lùi về sau của mình. Cuối cùng, chiêu Bá Toái do Cách Thức Chiến Đấu quét vào khe hở tự mình tạo ra đã bị lệch mất một chút.
“Ái chà… thật là… cách biến đổi Ô Thiên Cơ của Quân Mạc Tiếu thật đúng là khó lường.” Phan Lâm cũng cảm thấy tiếc nuối cho cú công kích không trúng mục tiêu của Khưu Phi.
“Điều mấu chốt nằm ở chỗ nó đổi hình thái rất nhanh, chỉ nháy mắt là ráp xong.” Lý Nghệ Bác nói.
“Nhưng thế tấn công của Khưu Phi không hề dừng lại!” Phan Lâm kêu lên.
Hào Long Phá Quân!
Cách Thức Chiến Đấu xách mâu lên đâm thẳng Hào Long Phá Quân về phía trước, tuy vậy hit đánh này có vẻ như bị Diệp Tu đoán được, Quân Mạc Tiếu trong lúc lùi lại đã cưỡng chế đổi hướng. Không ngờ, cú đâm của Hào Long Phá Quân lại không phải một đường thẳng, nó bỗng dưng xuất hiện một độ cong rất nhỏ. Quân Mạc Tiếu đã vặn người lệch đi, nhưng rốt cuộc vẫn rơi vào đường đâm của Hào Long Phá Quân, lúc này muốn né đã không còn kịp, Diệp Tu chỉ đành vội vàng điều khiển Quân Mạc Tiếu ra chiêu Đỡ Đòn. Kĩ năng phòng ngự tuyệt đối này nếu tăng max cấp thì có thể giải trừ được sát thương, nhưng dưới lực xung kích quá mạnh của Hào Long Phá Quân, cánh tay phải cầm kiếm của Quân Mạc Tiếu bị chấn văng qua một bên, cả người ngửa ra sau một góc lớn trong quá trình bị đẩy lùi, rõ ràng đã rơi vào trạng thái đông cứng.
“Đẹp!” Phan Lâm kêu lên, không ngờ đánh xong một hit không trúng, Khưu Phi đã rất nhanh bổ khuyết.
“Yessss, hit này đánh ra quá dứt khoát. Ắt hẳn Khưu Phi cũng đoán được Diệp Tu sẽ cho Quân Mạc Tiếu né tránh, nhưng cụ thể là né qua phải hay né qua trái? Tôi nghĩ cậu ấy không chắc chắn nhưng vẫn điều khiển Hào Long Phá Quân tách ra một góc cong, cũng giống như đá phạt đền vậy, chọn đại một hướng trái hoặc phải để đánh cược. Và Khưu Phi đã đá một cú rất kiên quyết!” Lý Nghệ Bác nói.
“Hit này nếu không trúng thì e rằng sẽ biến thành sơ hở rất lớn.” Phan Lâm nói.
“Cái đó đương nhiên, nhưng bây giờ cậu ấy thắng cược rồi. Cậu ấy đã cướp được cơ hội vào tay mình, Vinh Quang hay là hay ở chỗ đấy!” Lý Nghệ Bác say sưa nói.
“Đúng vậy, tuy rằng Diệp Tu cũng nhanh tay dùng chiêu Đỡ Đòn để ngăn cản hit đánh này, tránh được sát thương, nhưng vẫn dính hiệu ứng đông cứng của Hào Long Phá Quân. Bây giờ Khưu Phi đang ra liên kích.” Phan Lâm kêu lên. “Thiên Kích hất lên trời, dùng Huyễn Văn ma pháp để giữ chặt mục tiêu trong trạng thái đông cứng và lơ lửng. Đây là đấu pháp truyền thống của pháp sư chiến đấu, nhưng đấu pháp này có độ khó rất cao!”
“Không sai, cũng chính vì độ khó của đấu pháp này cực cao nên cuối cùng mới đơn giản hóa thành đấu pháp Bóng Tự Do dễ dàng nắm bắt hơn. Bóng Tự Do có sức mạnh không kém, hiện nay càng lúc càng được nhiều tuyển thủ sử dụng. Còn đấu pháp gốc này quá bài bản, chẳng còn mấy ai dùng nữa.” Lý Nghệ Bác nói.
“Nhưng nghe nói đấu pháp này trên lí thuyết có thể đạt đến cảnh giới hoàn hảo, không cách nào hóa giải.” Phan Lâm nói.
“Trên lí thuyết mà thôi.” Lý Nghệ Bác cười cười, “Dù là Diệp Thu của thời đỉnh cao, cũng chỉ từng một lần duy nhất có thể dùng đấu pháp này mà liên kích đối thủ đến chết thôi nhỉ?”
“Haha, replay kinh điển nhất trong lịch sử Vinh Quang, tôi đã xem rồi, cực kì ngoạn mục.” Phan Lâm nói.
“Đúng vậy, kinh điển có nghĩa là một và chỉ một mà thôi. Ngay cả bản thân Diệp Thu cũng không thể phát huy thêm lần nào giống vậy nữa. Do đó, ai dùng đấu pháp này mà có thể liên kích đến 10+ hit ở mức độ hoàn hảo, không thể hóa giải là quá giỏi rồi.” Lý Nghệ Bác nói.
“Nhưng chúng ta đều biết nếu dùng Bóng Tự Do, trong thời gian ngắn tung ra 15+ hit chẳng phải việc khó khăn gì.” Phan Lâm nói.
“Đúng, khả năng bộc phát của Bóng Tự Do mạnh hơn, lại còn dễ thao tác hơn, nếu chỉ nói về hiệu quả thực chiến, cá nhân tôi cho rằng nó thực dụng hơn đấu pháp truyền thống này rất nhiều.” Lý Nghệ Bác nói.
“Nhưng bây giờ Khưu Phi lại lựa chọn đấu pháp khó thao tác này.”
“Vậy có thể do cậu ấy không còn cách lựa chọn nào khác. Điều kiện tiên quyết của Bóng Tự Do là phải có sẵn Huyễn Văn ma pháp, chí ít bốn cái trở lên. Nhưng Diệp Tu đã có ý đồ giảm thiểu tối đa tiếp xúc khi tấn công, khiến Khưu Phi không cách nào tạo ra Huyễn Văn. Khưu Phi cũng chỉ xuất phát từ bất đắc dĩ, nên đành chọn đấu pháp này.”
“Vậy tại sao cậu ấy không đổi thành lối tấn công khác?”
“À thì… nói chung nếu dùng đấu pháp này mà đánh ra được liên tục mười mấy hit, sát thương vẫn tương đối đáng kể. Khưu Phi có lẽ cũng không muốn bỏ qua cơ hội chẳng dễ mới tranh thủ được.”
“Phải ha, bây giờ cậu ấy đang đánh ổn lắm.”
“Ừ, khá êm, đây đã là hit đánh thứ 7.”
“8 hit rồi.”
“Cứ thế này đánh ra 10 hit cũng không vấn đề, chúng ta cùng xem thử sau đó có thể duy trì được bao lâu.”
Trong thời gian hai bình luận viên trao đổi với nhau, Khưu Phi đã hoàn thành 10 hit liên kích. Cậu dán mắt nhìn vào màn hình, không dám buông lơi dù chỉ mảy may. Cậu biết rõ độ khó của đấu pháp này, lại càng biết rõ đối thủ hiện tại của mình đã từng nghiên cứu đấu pháp này thấu đáo đến cỡ nào. Cũng chính vì anh ấy hiểu quá thấu đáo nên mới có thể nghiên cứu thành công, đưa đấu pháp này lên đến chuẩn “hoàn hảo, không thể hóa giải”.
10 hit rồi!
Mức tiêu chuẩn đã đạt được, nhưng Khưu Phi vẫn tiếp tục không buông lỏng. Cơ hội hiếm có, cậu muốn tranh thủ để tạo ra sát thương cao nhất có thể.
11 hit, 12 hit, 13 hit…
Liên kích vẫn tiếp tục không ngừng. Thật ra, bây giờ Khưu Phi đã không còn cảm giác thấy bao nhiêu khó khăn nữa. Đầu óc cậu dường như đã đông lại, mọi suy nghĩ đều ngừng hẳn, thao tác hoàn toàn như bản năng, nhất định phải bắt Quân Mạc Tiếu không thể thoát khỏi mũi mâu của mình, bắt Huyễn Văn liên tục tích sẵn, lượn lờ quanh thân, chờ lệnh của mình phóng ra bất cứ lúc nào.
15 hit, 16 hit, Khưu Phi bắt đầu high. Cậu cảm thấy trạng thái của mình hôm nay đặc biệt tốt. Ban đầu cậu chỉ dự định đánh vừa phải thôi, rồi tìm một cơ hội để kết thúc bằng đại chiêu, nhưng bây giờ thì sao? Cậu hoàn toàn có khả năng tiếp tục.
Liên kích đến chết luôn?
Phan Lâm và Lý Nghệ Bác đã bắt đầu bàn đến việc này, khán giả ai cũng mong mỏi nhìn thấy cảnh này, nhưng Khưu Phi thì không nghĩ vậy.
Vẫn có thể thêm 1 hit nữa!
Đó là ý nghĩ duy nhất trong lòng cậu.
1 hit, cái cậu truy cầu chỉ là 1 hit, nhưng cứ 1 hit rồi lại 1 hit, không ngừng truy cầu, 20 hit!
Cách Thức Chiến Đấu của Khưu Phi đối mặt với chuyên gia pháp sư chiến đấu, thế mà có thể thực hiện được liên kích 20 hit.
Tiếng hú hét đủ để lật nóc nhà thi đấu lại bắt đầu rộ lên, fanclub Gia Thế lúc này cảm thấy vô cùng tự hào. Họ có nhiều tuyển thủ xuất sắc đến vậy, họ là vô địch!
Nhưng vào lúc này, liên kích hit thứ 21 rốt cuộc xuất hiện một sai lầm cực nhỏ.
Không ai phát hiện ra sai lầm đó, thậm chí chính cả bản thân Khưu Phi cũng không. Cậu đã thực hiện thao tác cho hit kế tiếp rồi, bình luận viên và khán giả cũng đều đang chờ mong hit kế tiếp.
Nhưng khi hit này đánh ra, Khưu Phi nhìn thấy động tác của Quân Mạc Tiếu.
Hit thứ 22?
Trong lòng Khưu Phi đã chấm hỏi trước hết thảy.
Hit thứ 22 vẫn trúng mục tiêu, nhưng Quân Mạc Tiếu ngay sau đó cũng hóa thân thành một làn khói.
Thuật Phân Thân!
Khưu Phi phát hiện kịp thời, lập tức nghĩ đến cần phải phòng bị sau lưng. Nhưng đòn tấn công lại đến từ dưới chân.
Thuật Độn Thổ Chém Đầu!
Quân Mạc Tiếu chui ra từ mặt đất, đánh phát trúng ngay. Sau đó một cú Lên Gối hất Cách Thức Chiến Đấu lên không trung, thế tấn công được phát động, chỉ trong chớp mắt, người ra liên kích và người bị liên kích đã đổi vị trí. Cách Thức Chiến Đấu văng lên trời, Quân Mạc Tiếu lập tức bắt đầu tiết mục nối đủ loại kĩ năng thành chuỗi của mình.
Khán giả trong nhà thi đấu trăm miệng một lời mà đếm số liên kích của Khưu Phi, nhưng tới tiếng đếm thứ 22, đúng vào khoảnh khắc mà ảnh phân thân của Quân Mạc Tiếu bị chọt thành khói, đã kẹt lại trong cổ họng không thể hô lên tiếp tục. Đảo mắt, số liệu thống kê kĩ thuật giật đùng đùng trên màn hình đã không còn là số liên kích của Cách Thức Chiến Đấu nữa rồi.
“Thật tiếc quá.” Nhưng Phan Lâm đâu buồn lo ngại cho Khưu Phi, hắn chỉ tiếc nuối khi thấy một bộ liên kích quá đẹp phải chấm dứt.
“Có thể ở trước mặt Diệp Tu mà cầm pháp sư chiến đấu đánh ra liên kích đến mức này, cậu ấy đã phi thường phi thường xuất sắc. Và cũng chỉ mình Diệp Tu mới có thể chụp được sơ hở trong nháy mắt đó.”
Lý Nghệ Bác nói chắc như đinh đóng cột, nhưng sơ hở trong nháy mắt đó nằm ở chỗ nào? Kì thực căn bản hắn không hề biết. Hắn chỉ cho rằng mình nhìn không thấy thì chắc chắn là Khưu Phi đã để lộ sơ hở. Xét cho cùng, cũng là vì bản thân hắn quá tin vào một điều: bộ đấu pháp lỗi thời mà Diệp Tu nghiên cứu tới nghiên cứu lui mới tạo ra được này, nếu đánh cho chuẩn, sẽ là hoàn hảo, không thể hóa giải.
Bóng Tự Do: một lối đánh của pháp sư chiến đấu trong DnF (game được cho là nguồn cảm hứng để Hồ Điệp Lam viết Toàn Chức Cao Thủ), cụ thể như sau:
Pháp sư chiến đấu có 4 loại Huyễn Văn, tạo thành 4 lối đánh, mỗi lối đánh chọn 1 hoặc 2 loại Huyễn Văn nhất định làm chủ. Huyễn Văn có hình vòng tròn, xoay quanh người pháp sư chiến đấu, sử dụng bằng cách bắn/ném ra nên gọi là “bóng”. Bóng Tự Do đơn giản chính là có gì ném nấy, không lấy bóng nào làm chủ cả.
Thật ra nên dịch là Bóng Bắn Bậy nghe cho vui tai nhỉ?
Lá Mùa Thu