Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1010: Người mới của Gia Thế

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit & beta: Lá Mùa Thu | Type: Thiên Diệp

“Bây giờ tuyển thứ thứ hai ra trận của chiến đội Gia Thế đang đi về phía phòng thi đấu. Tôi nghĩ sẽ có rất nhiều khán giả cảm thấy tuyển thủ này khá lạ mắt. Tên của cậu ấy là Khưu Phi, mới được chiến đội Gia Thế cất nhắc lên từ trại huấn luyện trong mùa giải này. Sau khi chiến đội Gia Thế bị loại ở mùa hè trước, họ đã tiến hành thay đổi trên phạm vi rộng. Ba tuyển thủ chủ lực rời khỏi chiến đội, Tiêu Thời Khâm gia nhập, ngoài ra còn có Khưu Phi được tuyển đến đội chủ lực từ trại huấn luyện.” Phan Lâm giới thiệu tình hình bên Gia Thế.

“Đúng vậy, nếu như tính luôn mùa đông năm ngoái có Diệp Thu giải nghệ và Tôn Tường gia nhập, gần một năm rưỡi nay, coi như Gia Thế đã thay máu hết toàn đội chủ lực.” Lý Nghệ Bác nói.

“Vâng, trong đó có đội trưởng Diệp Thu và đội phó Lưu Hạo, hai nhân vật thường đóng vai trò chủ chốt nhất của chiến đội đều đã ra đi. Thêm vào là Hạ Minh, tuyển thủ liên tục ra sân với vị trí người thứ sáu. Khi Tiêu Thời Khâm chuyển nhượng về Gia Thế, Hạ Minh và Lưu Hạo đã trở thành tuyển thủ trao đổi, chuyển đến chiến đội Lôi Đình. Ngoài ra còn có Quách Dương mùa hè năm ngoái đã gia nhập chiến đội Hô Khiếu.” Phan Lâm kể sơ qua những cuộc chuyển nhượng của chiến đội Gia Thế.

“À, nói tới mới nhớ, mấy tuyển thủ rời khỏi Gia Thế năm vừa rồi đều đánh rất khá.” Lý Nghệ Bác nói.

“Không sai, bây giờ họ đều là chủ lực của chiến đội mình đang ở. Chiến đội Hô Khiếu mà Quách Dương gia nhập kì thực cũng là một chiến đội có cải cách phạm vi lớn trong vòng hơn một năm nay, có tuyển thủ át chủ bài mới là Đường Hạo, ngoài ra còn có Triệu Vũ Triết – người mới tốt nhất trong mùa giải trước – nay đã được đưa lên ghế chủ lực, thêm vào một tuyển thủ có thực lực như Quách Dương, chiến đội Hô Khiếu mùa giải này đạt được thành tích rất hấp dẫn, có thể nói đã bước lên vị thế ông lớn của liên minh rồi ấy nhỉ?” Phan Lâm nói.

“Phải, đối với Hô Khiếu bây giờ, làm sao để vào được tứ kết đã không còn là vấn đề cần phải suy xét. Họ chỉ còn nghĩ cách tiến xa nhất có thể trong vòng tứ kết mà thôi.” Lý Nghệ Bác nói.

“Ngoài ra, sau khi Lưu Hạo và Hạ Minh gia nhập, biểu hiện của Lôi Đình cũng vô cùng tốt. Nửa đầu mùa giải, chiến đội Lôi Đình suýt nữa đã giành được một vị trí vào vòng tứ kết, thế nhưng khi Vinh Quang cập nhật phiên bản mới hồi mùa đông, thành tích của Lôi Đình gặp phải đả kích khá nặng, hiện tại tương đối suy sụp.”

“Những đả kích mà phiên bản mới đem đến cho các chiến đội chắc chắn là rất khó tránh.” Lý Nghệ Bác nói.

“Vâng, Khưu Phi chính là người mới được Gia Thế khai thác từ trong nội bộ sau khi các tuyển thủ xuất sắc vừa kể trên rời khỏi Gia Thế.” Phan Lâm lái câu chuyện về lại trận đấu.

“Mùa giải này đúng là xuất hiện không ít người mới!” Lý Nghệ Bác cảm thán.

“Đúng đó, ví dụ như Lư Hãn Văn của Lam Vũ, Cao Anh Kiệt của Vi Thảo, trong mùa giải này biểu hiện của họ đều cực kì xuất sắc, cùng nhau trúng cử vào đội hình ngôi sao.”

“Tôi phát hiện ra một điều rất thú vị. Lư Hãn Văn và Cao Anh Kiệt, tính luôn tuyển thủ Khưu Phi đang ở trước mắt chúng ta, nghề của họ trùng hợp đều là nghề của nhân vật át chủ bài trong đội nhà.”

“Đúng thế… Họ đều sắp sửa trở thành tương lai của chiến đội, cũng là tương lai của liên minh.”

“Chỉ có điều, nếu so với hai tuyển thủ Lư Hãn Văn và Cao Anh Kiệt đã trải qua khảo nghiệm từ giải đấu chính thức, tuyển thủ Khưu Phi trong mùa giải này rất tiếc chỉ có thể thi thố trong vòng khiêu chiến mà thôi!”

“Ừ, tuy cậu ấy có được ghi nhận đã ra trận vài lần, nhưng… haiz, nói thế này có khả năng sẽ thiếu tôn trọng các đối thủ của Gia Thế, nhưng tôi vẫn phải nhận xét rằng tầm vóc của vòng khiêu chiến khó lòng thể hiện ra được trình độ thực sự của chiến đội Gia Thế.”

“Nói đúng lắm.” Lý Nghệ Bác đồng ý.

“Cho nên trận này đối với Khưu Phi mới là cuộc khảo nghiệm thực sự mà cậu ấy phải đối mặt!” Phan Lâm nói.

“Đã vậy đề thi khảo nghiệm còn rất khó. Đối thủ đầu tiên cậu ấy gặp chính là Diệp Thu.”

“Đúng, trên hành tinh này còn có người nào thạo nghề pháp sư chiến đấu hơn Diệp Thu sao?” Phan Lâm nói.

“Khiêm tốn, khiêm tốn chút, ở nước ngoài cũng có rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp Vinh Quang xuất sắc.” Lý Nghệ Bác cười.

“OK, OK…” Phan Lâm cũng chỉ vì quá hăng nên mới thốt lên một câu như thế, chứ không khăng khăng nhất định phải bảo vệ ý mình. Hắn quay lại nói về Khưu Phi: “Nếu Gia Thế thực sự vì muốn bồi dưỡng người kế thừa mà đưa tuyển thủ này lên, vậy thì người vốn dĩ mà cậu ấy phải kế thừa xem ra chính là Diệp Thu!”

“Chuyện đó hiển nhiên quá xá.”

“Nói vậy khi Diệp Thu còn ở Gia Thế, có lẽ đã không ít lần tự thân dạy dỗ Khưu Phi. E rằng họ rất quen thuộc và hiểu rõ lẫn nhau.” Phan Lâm nói.

“Thế nhưng hiện tại Diệp Tu đã đổi nghề mới. Cách chơi tán nhân chưa từng xuất hiện trong giới chuyên nghiệp, không ai dám vỗ ngực nói rằng mình rất hiểu nghề này cả.” Lý Nghệ Bác nói.

“Nhưng sự thông thạo của Diệp Thu đối với pháp sư chiến đấu thì lại không vì đổi nghề mà phai nhạt! Xem ra trận này lại càng gian nan hơn cho Khưu Phi rồi.” Phan Lâm nói.

“Vậy cũng chưa chắc.” Lý Nghệ Bác nở nụ cười, “Diệp Thu hiểu rõ pháp sư chiến đấu nhưng lại chưa chắc hiểu rõ tuyển thủ đang cầm nó. Khưu Phi mà anh ta quen thuộc là Khưu Phi của một năm rưỡi trước. Một tuyển thủ trẻ tuổi như Khưu Phi ở mọi phương diện đều chưa thể định hình được phong cách, thêm vào tốc độ trưởng thành của cậu ấy cũng không ai đoán được. Nếu Diệp Thu vẫn dừng chân ở hiểu biết của mình trong quá khứ, tôi nghĩ Khưu Phi trong trận này nhất định sẽ cho anh ta bất ngờ. Chiến đội Gia Thế sắp đặt một tuyển thủ trẻ tuổi như thế ra trận chắc chắn không thể không có nguyên nhân. Tôi nghĩ nhiều khả năng là xuất phát từ cách nghĩ đó.”

Lần này Phan Lâm đã thực sự bị thuyết phục bởi cái nhìn của Lý Nghệ Bác: “Anh nói đúng lắm.”

“OK, bây giờ Khưu Phi đã đi vào phòng thi đấu rồi. Trận đấu sắp sửa bắt đầu.”

Từ khi Diệp Tu lên sân, đề tài để bình luận viên chém tung tóe bắt đầu nhiều dần. Sau đó Khưu Phi lên sân, hai bình luận tiếp tục một xướng một họa, thao thao bất tuyệt, bây giờ trận đấu chuẩn bị khai hỏa, Phan Lâm lại càng thêm high. Một trận quyết đấu thế này, bản thân hắn cũng vô cùng chờ mong chứ nói chi ai.

“Đang xuất hiện trên màn hình chính là số liệu nhân vật của Khưu Phi: pháp sư chiến đấu Cách Thức Chiến Đấu. Chiến đội Gia Thế không hổ là chiến đội nắm giữ Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu, Cách Thức Chiến Đấu của Khưu Phi có mức vũ trang rất cao: 10 món trang bị bạc, dư sức đứng ngang hàng với rất nhiều nhân vật cấp đại thần! Và thuộc tính cuối cùng của nhân vật cũng rất xuất sắc, 1314 điểm sức mạnh, 1310 điểm trí lực, Cách Thức Chiến Đấu của Khưu Phi giống hệt phong cách của Nhất Diệp Chi Thu: sức mạnh và trí lực tương đối bình quân.”

“Haha, lúc mới nhìn thấy số liệu này tôi đã suýt giật mình. Căn bản còn cao hơn Nhất Diệp Chi Thu nữa mà!”

“Hahaha, xem ra chỉ đạo Lý lại quên mất rồi, bây giờ là thời đại 75, có lẽ anh đang nhớ nhầm đến số liệu của Nhất Diệp Chi Thu thời 70.”

“Còn không phải sao? Thói quen suốt mấy năm nay, nhất thời làm sao thay đổi được chứ.” Lý Nghệ Bác nói.

“Hi vọng sau trận đấu này, cho dù là Cách Thức Chiến Đấu hay Nhất Diệp Chi Thu đều sẽ để lại ấn tượng mới mẻ cho anh. OK, bây giờ đã chính thức bắt đầu vào trận rồi, vẫn là bản đồ Thị Trấn Bến Tàu như cũ. Nhân vật đôi bên đã xuất hiện trên bản đồ, họ sẽ làm gì đây?”

“Ồ, không ai di chuyển vòng vèo cả! Không có ai đi vòng, bất luận là Diệp Thu… ngại quá, tên anh ta là Diệp Tu, bất luận là Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu hay Cách Thức Chiến Đấu của Khưu Phi, đều không ai chọn lối di chuyển chiến thuật. Hai bên đều phóng thẳng ra giữa bản đồ.” Phan Lâm kêu lên.

“Ừ, cách xử lý này của Khưu Phi rất đúng. Dù cậu ấy có thể mang đến bất ngờ sll cho Diệp Thu, ặc… Diệp Tu, nhưng tôi nghĩ cậu ấy không nên mưu đồ khiến Diệp Tu bất ngờ trên phương diện chiến thuật đâu ha.” Lý Nghệ Bác nói.

“Anh phán chỉ có chuẩn.”

“Còn về phía Diệp Tu, tôi nghĩ nếu đây là trận lôi đài thứ nhất, chắc anh ta cũng phải tính toán mà chọn chiến thuật di chuyển. Nhưng bây giờ Hưng Hân đã bị Tiêu Thời Khâm xúc liên tục ba người rồi, cần phải có ai đó đứng ra nhanh chóng nâng cao sĩ khí. Vào thời điểm thế này, anh ta phải đánh cho cứng và mạnh, nếu có thể đạp đầu tuyển thủ Gia Thế một cách trực diện thì chắc chắn sẽ là một liều thuốc cho trái tim phe mình. Dù sao đi nữa, phần đấu lôi đài không phải quyết định tất cả. Kế tiếp còn đấu đoàn đội, nếu lúc này đã teo vì khí thế của Gia Thế thì Hưng Hân thua chắc rồi. Vấn đề khẩn yếu nhất của Diệp Tu bây giờ chính là cứu về tinh thần cho chiến đội Hưng Hân.”

“Không sai. OK, bây giờ song phương đã chạy đến giữa bản đồ. Vốn là một cặp tuyển thủ quen thân nhau, có thể còn có tình thầy trò nữa, thế nhưng khi vào trận họ lại không giao lưu bất kì một lời nào, chỉ trực tiếp lao về phía đối phương. Lúc này khoảng cách giữa họ chỉ còn khoảng 40 đơn vị người đứng, chẳng mấy chốc sẽ đụng độ.”

“30 đơn vị! Ồ! Tấn công rồi! Diệp Tu đã mở đầu tấn công trước, Quân Mạc Tiếu còn chưa dừng bước đã nã phát súng đầu tiên.” Phan Lâm gào to.

“Món vũ khí bạc trong tay Quân Mạc Tiếu cực kì thú vị. Nó có thể biến thành nhiều loại hình thái, trước mắt trong những gì chúng tôi biết đến thì đã bao gồm 6 hệ nghề, cho nên Diệp Tu có thể điều khiển Quân Mạc Tiếu tha hồ sử dụng toàn bộ mọi kĩ năng mà tán nhân được phép học của toàn bộ 6 hệ. Rất nhiều người chơi mới có thể không biết về tán nhân, ở vào thời kì đầu của Vinh Quang, cách chơi này đã từng thịnh hành một khoảng thời gian, nhưng vấn đề kĩ thuật lớn nhất chính là việc gián đoạn ra chiêu khi thay đổi vũ khí. Mọi người ai cũng biết, đa phần các kĩ năng trong Vinh Quang đều cần có vũ khí tương ứng mới có thể sử dụng. Tán nhân muốn sử dụng kĩ năng của nhiều nghề thì cần phải không ngừng thay đổi vũ khí, thao tác điều khiển rườm rà không nói, thời gian chờ hồi phục thiết lập bởi hệ thống cho hành động đổi vũ khí cũng hạn chế việc tấn công vô cùng nghiêm trọng. Nhưng Ô Thiên Cơ trong tay Quân Mạc Tiếu hiện tại đã giải quyết vấn đề này một cách hoàn hảo. Việc đổi hình thái của nó dường như không hề tồn tại vấn đề chờ hồi phục. Món vũ khí này có thể nói đã được chế tạo đo ni đóng giày cho tán nhân. OK… đề tài này sẽ nói sau, chúng ta cùng xem diễn biến trận đấu trước đã.” Lý Nghệ Bác nhìn thấy hai bên đã lao vào quần nhau trong trận, vội vàng ngừng màn phổ cập giáo dục.

“Quân Mạc Tiếu bắn phát súng đầu tiên, bị Khưu Phi điều khiển Cách Thức Chiến Đấu né tránh, sau đó anh ta không chọn lối đánh kite có ưu thế về cự li tấn công, mà vẫn tiếp tục nhào thẳng tới Cách Thức Chiến Đấu.”

“Cách Thức Chiến Đấu ra tay, bắt đầu bằng Lạc Hoa Chưởng!”

“Quân Mạc Tiếu di chuyển, né được rồi!”

“Ồ! Chỗ này có một chi tiết nhỏ…”

“Bá Toái!!!” Phan Lâm gào lên một tiếng cắt ngang ý đồ giải thích của Lý Nghệ Bác, mà Lý Nghệ Bác cũng bất đắc dĩ phải nhường, vì hai bên vừa lao vào đã phang nhau kịch liệt, không cho hắn cơ hội show trình.

“Quân Mạc Tiếu đỡ được rồi! Đây là kĩ năng Đỡ Đòn của kiếm khách! Sau Lạc Hoa Chưởng, Bá Toái của Cách Thức Chiến Đấu nhảy ra rất đột ngột, Quân Mạc Tiếu không cách nào né tránh, chỉ đành dùng Đỡ Đòn để cản chiêu.” Phan Lâm kêu gào.


Kite (thả diều): lối đánh của các class có khả năng tấn công từ xa (súng, cung, pháo thậm chí là giáo dài…) vừa chạy vừa đánh khiến đối thủ không cách nào tiếp cận mình, như thả diều. Thường các class này mặc trang bị nhẹ, tốc độ di chuyển cao nên mới có thể kite được. Các class ngâm phép tuy không có ưu thế về tốc độ chạy, nhưng vì khả năng tấn công xa và thường sẽ có một số kỹ năng khống chế như làm chậm, trói… cũng có thể đánh theo lối kite.

Chiêu dùng kiếm Đỡ Đòn của kiếm khách:

Untitled