“……” Đỗ Phong đi qua chỗ giá sách cao, lẳng lặng nghe.
Trong lòng tự nhiên tràn đầy hoài nghi.
Theo Hàn Ngự (Đỗ vũ) nói, tối hôm qua hắn không hề phòng bị biến mất tại” Xích Phượng Cung”. Cũng biết rằng, Tiêu Dao Vương Lục Thuấn Hành chính là ân sư của mình, Hoàng đế nguyện ý thú Lục Vũ Hạo, một phần là vì tòa bảo thạch sơn làm tăng sinh ý, một phần cũng là muốn mượn thế lực thế lực của vị Tiêu Dao Vương kia.
Lục Vũ Hạo lúc nhỏ không rõ nguyên nhân gì mà bị đồn đãi thành tên ngốc, thậm chí trước đó còn leo lên tường thành rồi nhảy xuống, sau lại được Lục Thuấn Hành tìm về.
Nếu” Hoàng Phi Hồng” là người của sư phụ, chính mình không cần để tâm. Sư phụ luôn luôn coi trọng mình, nhưng là nếu hắn là người của sư phụ, lại vì sao phải giả mạo thân phận, vì sao không nói rõ ý đồ của mình?
Rất nhiều điểm đáng nghi!
Đỗ Phong nhìn thấy Lục Vũ Hạo chuyên tâm đọc sách, ánh mắt sắc bén lưu động đánh giá, tựa hồ muốn tìm hiểu đến tột cùng.
Đỗ Lam lại cao hứng chạy tới, Lục Vũ Hạo đem hắn mà ôm vào lòng, cười nói,” Lam nhi a, cha ngươi ở Hoàng cung làm chức vụ gì? Vì cái gì các ngươi có thể tới nơi này? Là hoàng thân quốc thích sao?”
Hắn mị mắt – hừ, tuyệt đối không phải người của sư phụ, nếu do sư phụ phái đến không thể không biết mình là ai!
” Ôi…… Phi Hồng ca ca……” Đỗ lam đảo đảo mắt, chu miệng nói,” Cha ta là đại thần trọng yếu trong triều…… Được Hoàng đế đặc biệt phê chuẩn tùy ý đi lại trong cung.”
“……” Quỷ mới tin ngươi! Lục Vũ Hạo mỉm cười nhìn Đỗ Lam – tiểu tử này tuyệt đối không đơn giản: bản thân một mình đối mặt tám hắc y nhân cư nhiên lâm nguy không hề sợ, chính mình xuất hiện thì lại tỏ ra đáng thương. Hắn nói Đỗ Phong là hắn cha? Cha hắn chí ít cũng phải độ 30 tuổi. Nhìn thế nào cũng thấy mới hơn hai mươi tuổi – Độ tuổi này không có khả năng trở thành trọng thần a? Tuổi còn quá trẻ, không biết này quốc gia có hay không qui chế, nhưng là trọng thần bình thường cũng không thể để một tên trẻ tuổi đảm đương.
Quan trọng nhất chính là Đỗ Phong trên người lại toát ra khí thế vương giả…… Sách, vừa nhìn đã đoán được là người cầm quyền.
” Phi Hồng ca ca a…… Lam nhi thấy phụ thân gần đây vì việc có nên hay không cũng Thủy Nguyệt quốc gia chiến mà phiền não.” Đỗ lam vặn vẹo thân mình, tựa vào trong lòng ngực Lục Vũ Hạo, ” Thủy Nguyệt quốc ở rất gần Thiên Phong, Thái hậu nương nương lại là Thủy Nguyệt quốc công chúa. Nhưng Thủy Nguyệt quốc đích thiên tai liên tiếp mấy năm không ngừng, mất mùa đói kém, binh lính, dân chúng lại thường xuyên cướp đoạt lương thực của bách tích Thiên Phong quốc ở biên giới.”
Lục Vũ Hạo thiêu mi – đây tuyệt đối không phải là vấn đề mà một tiểu hài tử có thể hỏi, người này……
” A a…… Ta chỉ là một diễn tử, không thể thảo luận chuyện quốc gia đại sự a.” Lục Vũ Hạo giả bộ cười.
Đỗ Lam lại không chịu nhượng bộ,” Không quan hệ, coi như ngươi giúp Lam nhi được không?” Hai con mắt trong suốt nhìn Lục Vũ Hạo, khiến hắn chỉ có thể nói,” Khụ, ta đây nói Lam nhi không được cười ta nga.”
” Hắc?” Đỗ lam thần thái sáng láng nhìn Lục Vũ Hạo.
” Ách…… Kỳ thật nếu bách tính của họ đói, liền đem chỗ dư thừa mà cấp cho họ. Dân chúng tự nhiên không phản kháng…… Nếu chỉ vì vậy liền khai chiến, tựa hồ rất không tôn trọng Thủy Nguyệt quốc.” Lục Vũ Hạo lắc lắc đầu tiếp tục nói,” Kỳ thật, một khi đã là nước láng giềng, tự nhiên việc buôn bán hỗ trợ nhau rất nhiều, bọn họ cũng sẽ không nguyện cùng Thiên Phong quốc đối địch. Nếu Thái hậu nguyên lai là Thủy Nguyệt quốc công chúa, nếu phá vỡ giao tình cuối cùng biến thành trong không vui mà chẳng phải là mất nhiều hơn được? Hơn nữa Đường Lang Bộ Thiền Hoàng Tước ở phía sau…… Nói không chừng…… Vạn nhất là các quốc gia khác châm ngòi hoặc là cố ý gây chuyện thị phi…… Muốn thừa dịp Thiên Phong – Thủy Nguyệt tương tranh mà ở giữa ngư ông đắc lợi……”
” Nói cho cùng–!” Đỗ Phong từ sau giá sách đi ra, nói,” Hoàng Phi Hồng sư phó không hổ là đệ nhất “Phi Hoa Lâu”, kiến thức cách nói năng quả nhiên không giống bình thường.”
Lục Vũ Hạo còn chưa nói xong, liền gặp một người từ đâu đi ra, trong lòng tự nhiên biết quả thực thử tài chính mình.
Trúng kế sao chứ? Lại cúi đầu nhìn đứa nhỏ vô tội trong lòng mình……
Thừa hơi a…… Bổn thiếu gia cũng không phải thứ để tiêu khiển…… Còn không phải đang hoài nghi thân phận của ta. Vừa khen vừa uy hiếp, rõ ràng bọn họ cũng biết mình ngụy tạo thân phận – đáng sợ nhất căn bản là không có ai là Hoàng Phi Hồng, chính mình lại cùng bọn họ diễn một trò hài kịch.
Thật sao thành diễn tử…… Ai…… Sơ sót a……
” Không dám nhận. Chính là bất tài, mong rằng Đỗ đại nhân không cần đem tại hạ trục xuất “Phi Hoa Lâu.” A, bổn thiếu gia còn không nghĩ bị các ngươi phát hiện, lại còn theo bồi ta diễn! Ta là không muốn phiền toái a.
Đỗ Phong không giận ngược lại cười, nghe được ngư khí khiêu khích của Lục Vũ Hạo, xem ra là nhân vật đáng giá,” Không dám, không dám, Đỗ mỗ chỉ có hy vọng cùng Phi Hồng sư phó làm cái bằng hữu, chẳng biết ý ngươi như thế nào?”
Lục Vũ Hạo lạnh nhạt cười,” Được cùng đỗ đại nhân “trọng thần trong triều” làm bằng hữu, thật sự là chiết sát tại hạ. Bất quá ‘tứ hải giai huynh đệ’, chỉ cần Đỗ đại nhân không chê, tại hạ tự nhiên không từ chối.”
Đỗ Phong tiêu sái cười,” Được một câu ‘tứ hải giai huynh đệ’. Phi Hồng sư phó cùng ta tại đây kết bằng hữu.”
“…… Không khách khí.” Ách…… Ăn nói nho nhã khiến bản thân thực khó chịu……
” A a, Phi Hồng ca ca, ngươi cùng cha ta kết bằng hữu a!” Đỗ Lam ôm lấy Lục Vũ Hạo.
Trong lòng cười khổ.
Xong rồi, xong rồi…… Lại gặp phải một cái chướng ngại vật trên đường chạy trốn…… Tên Đỗ Phong lai lịch bất minh a……
Sau Thiên Phong quốc quả nhiên không cùng Thủy Nguyệt quốc khai chiến, mà là đem lương thực dư thừa cấp cho thủy nguyệt quốc.
Hai quốc không chỉ có quan hệ thân nhân thân mật, hiện tại lại lui tới thường xuyên.
Lục Vũ Hạo tại” Xích Phượng Cung” Nghe Lâm Nhất Niên thao thao bất tuyệt nói Hoàng đế biết bao nhân ái mà đối đãi với con dân Thủy Nguyệt quốc…… Lục Vũ Hạo lắc đầu, cảm thấy đột nhiên nhớ lại Đỗ Phong nói hắn có thể mệnh lệnh hoàng đế ban chiếu.
Xem ra…… Quả thực không phải nhân vật tầm thường.
Chính mình cùng bọn họ về sau cũng ở chung một khoảng thời gian, bình thản dị thường, tuy nhiên trong lòng bất đồng tâm sự, nhưng lại năng tới gặp nhau. Đỗ Lam tiểu quỷ kia chính mình cũng thực thích, tuy thật sự không giống với một đưa nhỏ 10 tuổi.
Một bên cắn hạt dưa một bên nhíu mi suy tư.
Theo lời Lâm Nhất Niên, vị đại ca của Hoàng đế, cũng chính là tiền nhiệm hoàng đế đã chết năm năm trước. Nhị tỷ của Hoàng đế xuất giá Trần Phi quốc. Hoàng đế là con thứ ba, cũng chính là con ruột Đương kim Thái hậu, cùng đại hoàng tử chung một mẫu thân. Còn có một Tứ đệ tên là Lãnh Mẫn Chi, ba năm trước đây tự động thỉnh đến chấn thủ biên giới Thiên Phong quốc và Địa Hỏa quốc.
Thật sự là phức tạp a……
Xem ra Đỗ Phong không có khả năng là hoàng thân quốc thích.
Nhưng là vì cớ gì mà nhi tử của hắn bị ám sát?
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời sáng lạng. Vài con ma tước xẹt qua. (ma tước: chim sẻ)
Nơi này cùng với Trung Quốc không có khác biệt lớn, y phục mang thiên hướng thời Tống, kiến trúc lại giống thời Minh Thanh. Đương nhiên khác nhau chính là không hề có kim ngõa hồng tường. (kim ngõa hồng tường: ngói vàng, tường đỏ)
Nếu có cơ hội gặp lại bằng hữu ta hội không tha cho nàng! Ta Lục Vũ Hạo thề với trời!
Cắn mạnh hạt dưa, Lục Vũ Hạo thừa hơi, lẩm bẩm nói,” Bổn thiếu gia cũng không tin…… Có tài năng đem ta bẻ cong?”
Đang nghênh ngang đắc ý thì cung nhân lại hô to một tiếng,” Hoàng đế bệ hạ giá lâm–! Thái tử điện hạ giá lâm–!”
Lục Vũ Hạo cùng Lâm Nhất Niên đều kinh hãi.
Bởi vì người nọ hiện tại thân chỉ mặc lớp áo trong, tóc tán loạn…… Hơn nữa miệng còn lưu lại vụn hạt dưa……
Dùng lời nói thô tục tục một chút chính là – Bộ dạng khó coi.
Dùng lời nói ác ý một chút chính là – Dung mạo xấu xí.
Dùng lời nói đơn giản một chút chính là – Một kẻ điên!
Nhưng hiện tại đi đâu để thay y phục.
Đành phải lộn xộn xông ra ngoài – dù sao chính mình vốn là kẻ điên, mặc kệ nó!
Tới nội đường đi qua phòng ngoài, Lục Vũ Hạo lại ngây ngẩn cả người.
Cái người mặc y phục Hoàng đế vẻ mặt cao cao tại thượng kia, bên cạnh chính là tiểu nam hài hôm trước còn nằm trong lòng mình cười……
Không phải Đỗ Phong cùng Đỗ Lam thì là ai?
Aha cáp…… Hoàng đế Lãnh Phong Lam, thái tử Lãnh Lam……
Lục Vũ Hạo cúi đầu hạ quỳ cười lạnh nói,” Tham kiến hoàng đế bệ hạ……”
Hắn như thế nào sớm không nghĩ tới…… Sách…… Đúng là chuyện đùa! Hắn hắn hắn là thật sự muốn chạy trốn a a a a a–!