Tòa Thành Bị Vùi Lấp

Chương 55

Ngôn Tiêu ngồi trên đùi anh, cảm nhận rõ ràng thứ kia của anh đã thức tỉnh, cứng rắn chống đỡ dưới thân mình.

Chẳng qua chỉ cách một lớp vải, thứ cứng rắn của đàn ông và nơi mềm mại của phụ nữ tiếp xúc cọ sát với nhau.

Cô nhẹ nhàng vặn vẹo thắt lưng, hàng lông mày Quan Dược trong nháy mắt nhíu chặt, hai mắt dính trên người cô không rời, ẩn nhẫn mím chặt môi.

Ngôn Tiêu cực kỳ thích thú nhìn vẻ mặt này của anh, anh giống như con thú đang ngoan cố chống cự, tràn đầy dã tính, một mực khắc chế không chịu phát tác.

"Còn ăn mừng? Anh cho tôi là kẻ biến thái à? Thế là ngược đãi người bị thương đấy." Ngón tay cô vuốt nhẹ yết hầu đang trượt lên xuống của anh, định đứng dậy.

Nhưng đã bị giữ chặt.

"Em như thế này không phải là đang ngược đãi tôi sao?" Tay Quan Dược giật mạnh quần cô xuống. Động tác của anh rất thô lỗ, quần lót cũng bị kéo xuống một nửa, rơi ở trên đùi, bờ mông căng tròn

lộ ra, hình ảnh đó gợi cảm vô cùng.

Hai tay Ngôn Tiêu vịn chặt vai anh: "Đừng cậy mạnh, Tiểu Thập Ca."

Ánh mắt Quan Dược tối lại: "Bị thương thế này không tính là gì."

Ngôn Tiêu nhìn Quan Dược, khuôn mặt anh vẫn mang vẻ trầm tĩnh, giọng nói vì nhuốm màu tình dục mà trở nên khàn khàn.

Viên đạn sượt qua bắp tay trái của anh, dù đã quấn băng nhưng có thể trông thấy nó rất rắn chắc, trên cánh tay đó vẫn còn vết sẹo do dao của Tề Bằng gây ra lúc trước. Những vết thương khiến cơ thể anh không hoàn mỹ, nhưng lại trở nên hấp dẫn hơn.

Người đàn ông khắp người là vết tích đao thương toát lên hơi thở của sự nguy hiểm. Ngôn Tiêu ngửi được mùi vị ấy trên người anh, nhưng cô không hề muốn rút lui, mà trái lại càng trở nên trầm mê.

Một bàn tay anh di chuyển bên trong đùi cô, cơ thể cô đã nóng hừng hực, cởi quần ra, ngồi trở lại trên người anh.

Cô không ngồi hẳn xuống, tay cởi quần jean của anh ra. Cô thở dốc kéo lớp vải thô cứng xuống, chạm phải làn da nóng bỏng nhẵn nhụi của anh.

Quan Dược dùng tay phải ôm cô, không vội vã, cọ nhẹ nơi huyền bí của cô.

Bàn tay đang sờ tìm "áo mưa" của Ngôn Tiêu cũng bắt đầu run rẩy.

Chưa có lần nào lại mê người như lần này. Mặc dù anh không nói gì, nhưng cô lại có thể cảm nhận được sự mãnh liệt của anh, khuôn mặt màu đồng hơi hồng lên, vẻ mặt sáng ngời.

Ngôn Tiêu quay mặt đi, không muốn cho anh thấy đôi môi cô đang không ngừng run rẩy.

Đến khi hai người sẵn sàng thì giống như vừa trải qua một cuộc chiến, hai cơ thể trần truồng dính chặt vào nhau.

"Anh đừng lộn xộn." Ngôn Tiêu ôm cổ anh từ từ ngồi xuống, xúc cảm ập đến khiến cho cô liên tục chớp mắt vài cái, cô từ từ nhẹ nhàng vặn vẹo vòng eo.

Một bên rèm cửa được mở, mặt trời lấp ló qua khung cửa hẹp.

Tay Quan Dược đặt trên eo cô, mắt nhìn cơ thể ửng hồng của cô đang được ánh sáng mặt trời phủ lên một tầng màu vàng ấm áp, quyến rũ mê người, cô nhẹ nhàng nhắm mắt, cắn chặt môi, vòng eo lay động khiến cả người cô tựa như những con sóng.

Anh thiếu chút nữa không nhịn được, kéo gáy cô xuống, cạy đôi môi đang cắn chặt của cô ra, mạnh mẽ ngậm lấy lưỡi cô.

Ngôn Tiêu ngay lập tức dùng hai tay ôm sát cổ anh, hai chân vòng chặt trên thắt lưng anh.

Bên dưới Quan Dược đột nhiên chuyển động, dồn dập va chạm từ phía dưới.

Ngôn Tiêu không nhịn được rên lên, cánh tay đang ôm lấy anh càng siết chặt hơn, tựa như muốn khảm thân thể mình vào trong lồng ngực anh, lúc mở mắt ra, đáy mắt như bao phủ một tầng sương mù.

Quan Dược ôm cô xoay người đè cô ngã xuống giường.

Vốn dĩ anh có ý định sẽ làm một cách dịu dàng, nhưng ý định đó nhanh chóng bị phá bỏ.

Cơ thể Quan Dược liên tục phát lực, nhấp nhô lên xuống, va chạm như không biết mệt mỏi, sau cùng chống hai tay bên người Ngôn Tiêu, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt khoá chặt hình ảnh cô đang rên rỉ.

Quả thực như muốn lấy mạng anh.

Không bị bên ngoài quấy rầy, lần hoan ái này của bọn họ diễn ra rất lâu.

Đôi chân dài của Quan Dược đè lên người Ngôn Tiêu, ôm chặt cô vào trong lồng ngực, hai cơ thể trần truồng quấn chặt nhau, anh lấy chăn đắp lên.

Ngôn Tiêu phát hiện ra vết máu rỉ ra trên cánh tay anh đã lan rộng, đẩy nhẹ anh: "Vết thương của anh cần phải băng lại."

"Không sao hết."

"Nhỡ có xảy ra chuyện gì, lại trách tôi đã quá ác với anh, tôi sẽ thành tội nhân đấy."

Khoé miệng Quan Dược nhếch lên, lúc bỏ cái chân đang gác lên người cô ra còn cọ nhẹ vài cái:

"Em thực sụ là thủ phạm."

Anh kéo chăn ra ngồi ở mép giường tháo băng gạc.

Ngôn Tiêu cả người bủn rủn, chậm rãi ngồi dậy, giơ tay ra giúp anh băng bó.

Vẻ mặt anh rất bình tĩnh, lúc quấn băng gạc quanh vết thương rất nhanh chóng thuần thục. Anh cũng không phải là khoác loác, vết thương này đối với anh chỉ là chuyện nhỏ, dường như việc này đã thành thói quen từ lâu.

Ngôn Tiêu nhìn vết sẹo rất sâu trên vai anh, cô giơ tay sờ lên, nhớ tới câu nói "Có khả năng anh ta có lai lịch bất chính" của Lý Chính Hải.

Khi đó cô trả lời cô sẽ ghi nhớ, nhưng thật ra đối với cô chuyện này không quan trọng. Cô căn bản không quan tâm lai lịch của anh ra sao.

Quan Dược nắm tay cô kéo lại, khiến bộ ngực cô dán sát sau tấm lưng rắn chắc của anh, nghe thấy giọng anh trầm thấp: "Còn muốn ăn mừng lần nữa?"

"Bảo vệ tính mạng quan trọng hơn đó Thập ca~" Cả người mệt mỏi khiến giọng nói cô trở nên trầm thấp và mềm mại hơn.

Trêu anh xong cô liền buông anh ra, mệt mỏi nằm xuống.

Thật sự quá mệt mỏi, sau một lần phóng túng dường như tất cả sự mệt mỏi của mấy ngày qua đều ập đến, không thể nào chống đỡ nổi.

Quan Dược nhanh chóng quay trở lại nằm xuống giường, ôm cô từ phía sau: "Mệt thì ngủ đi." Hiện giờ cảnh sát cũng đang bận bịu xử lý vụ án của Ngũ Gia, sẽ không phân phối lực lượng để

truy đuổi anh, nơi này vẫn rất an toàn.

Ngôn Tiêu "Ừ" một tiếng, nhắm mắt lại, chỉ một lát sau hô hấp dần đều đều.

Quan Dược kéo chăn lên, cũng nhắm mắt lại.

Căn phòng trở nên yên tĩnh, giấc ngủ này của hai người rất ngon.

Lúc Ngôn Tiêu thức dây, bên ngoài trời đã sẩm tối, chỉ còn vái anh sáng cuối chiều còn le lói trên bệ cửa sổ, có lẽ bọn họ đã ngủ tầm năm sáu tiếng.

Cô lật người, trông thấy Quan Dược đang ngồi bên giường mặc quần áo, một tay kéo khoá quần, nhìn cô: "Tỉnh rồi thì dậy thôi, phải đi rồi."

Ngôn Tiêu ngồi dậy, lề mề một lát mới đi chân trần vào nhà vệ sinh, không lâu ra thì đi ra, mặc quần áo vào.

Quan Dược đứng cạnh cửa sổ hút thuốc, mắt nhìn cơ thể trần truồng của cô.

Thân hình cô thon thả trắng mịn như sứ, đường cong đầy đặn, một vẻ đẹp tinh tế.

Anh chưa từng ngắm nhìn thân thể cô một cách cẩn thận như vậy.

"Chúng ta đi như thế nào?" Ngôn Tiêu cài cúc áo, quay người nhìn anh.

Chiếc việt dã kia đã hỏng hẳn rồi.

Quan Dược nhìn ra phía ngoài cửa sổ, dụi thuốc: "Tôi đã liên hệ xong rồi, em đi theo tôi là được."

Ngôn Tiêu đeo túi trên lưng.

Lúc này ra ngoài rất thích hợp, đã là chạng vạng tối, người đi lại trong thôn không nhiều, trên đường cũng ít xe qua lại.

Ngôn Tiêu thận trọng đi ra, quan sát thấy phía trước lờ mờ có xe cảnh sát đi qua liền nấp sau một gian hàng nằm ở ven đường, đó là một quầy bán ngô luộc, vừa hay che khuất người cô.

Trên quầy bày một chậu đồng, bên trong xếp đầy ngô luộc, mùi thơm tỏa ra khiến Ngôn Tiêu bất giác cảm thấy đói. Cô duỗi tay chọn đại hai bắp, cúi đầu lấy tiền, đột nhiên trên đầu được đội một chiếc mũ.

Cô vô thức nghiêng đầu sang, thấy thân hình cao lớn của Quan Dược đang đứng phía sau, đội mũ lưỡi trai, vành mũ kéo xuống thấp, chỉ có thể nhìn thấy bờ môi mỏng và cằm của anh.

"Anh mua à?"

"Ừ."

Cô bỏ chiếc mũ trên đầu xuống, lườm anh: "Thẩm mỹ kiểu gì thế, sao chọn màu này?" Mầu hồng thẫm, quê mùa chết đi được.

"Tôi tiện tay mua nó trong cửa hàng." Quan Dược lấy chiếc mũ đội lại lên đầu cô, còn cúi đầu nhìn một lần: "Không phải trông rất đẹp sao?"

"..."

"Tôi nói thật."

Là thật, trong mắt anh, khuôn mặt này dù đội gì đều rất đẹp.

Thấy anh khen mình chân thành như thế, Ngôn Tiêu cầm một trái bắp ngô nhét vào tay anh, xoay vành một sang một bên, không tháo xuống nữa.

Nơi này cát to gió lớn, đi đường đội mũ trùm khăn là chuyện bình thường, vì vậy bộ dạng của bọn họ lúc này không thu hút chú ý.

Hai người cúi đầu thuận lợi ra đến đầu thôn, ngô cũng đã ăn hết. Hai bên đường, một bên là sa mạc, một bên là những dãy núi kéo dài và nhà cửa của người dân.

Ngôn Tiêu đi theo Quan Dược vào trong hoang mạc, không bao lâu đã thấy một chiếc xe, bên ngoài xe có một người đàn ông đang ngồi xổm, trông thấy bọn họ liền đứng dậy, dáng người cao gầy.

"Thập ca."

Là Xuyên Tử.

Có vẻ như cậu ta đã chờ ở đây rất lâu, vừa thấy mặt đã hỏi: "Sao đến giờ anh mới đến?"

Quan Dược đến gần: "Có chút việc."

"Việc gì?"

Quan Dược không trả lời, ngồi lên xe.

Ngôn Tiêu suýt nữa không nhịn được bật cười, tiếc là vành mũ anh kéo xuống quá thấp nên không thấy rõ vẻ mặt anh lúc này.

"Tối qua cảnh sát không đuổi theo các cậu chứ?" Quan Dược chuyển đề tài.

Xuyên Tử nói: "Không có, làm gì có ai thông thuộc sa mạc hơn chúng ta chứ."

Quan Dược gật đầu, lấy di động ra: "Tôi gọi một cuộc điện thoại xong rồi đi."

Ngôn Tiêu nhìn anh đi ra xa, nghe thấy anh gọi Tiểu Thạch, có lẽ đang hỏi tình hình bên cậu ta. Bên cạnh đột nhiên có tiếng kêu: "Thập tẩu."

Ngôn Tiêu quay đầu, thấy Xuyên Tử tủm tỉm cười, dưới ánh hoàng hôn nhìn anh ta rất hiền lành.

"Anh vừa gọi tôi là gì?"

"Là Thập tẩu đấy."

Quan Dược có lẽ nghe được lời của anh ta, quay đầu nhìn về phía cô.

Vành mũ che đi ánh mắt anh, trông anh rất thâm trầm, Ngôn Tiêu biết rõ anh đang nhìn mình. Cô thấy không được tự nhiên, xoay mặt đi chỗ khác, thấp giọng nói: "Đừng gọi tôi như vậy." Xuyên Tử ngạc nhiên, sau đó tỏ ra đã hiểu: "Biết rồi, chị dâu da mặt cũng mỏng quá." "..."

Quan Dược trở lại, nói với cô: "Tiểu Thạch nói bên bọn họ không có chuyện gì, chúng ta đi thôi."

Ngôn Tiêu tháo mũ ra, ngồi vào trong xe, Quan Dược cũng theo sau, ngồi ở ghế sau cùng cô.

Xuyên Tử lái xe, những nguy hiểm xảy ra tối qua dường như không ảnh hưởng gì đến anh ta, anh ta vừa lái xe vừa mở nhạc, thỉnh thoảng còn âm ỉ hát theo: "Thập ca, đội khảo cổ của anh chắc sẽ bị cảnh sát điều tra, những thành viên kia..."

"Không sao cả, tôi có sắp xếp" Quan Dược cắt đứt lời anh ta. Xuyên Tử nuốt xuống những lời định nói tiếp: "Vậy cũng được."