Tòa Thành Bị Vùi Lấp

Chương 51

Người phụ nữ rõ ràng là người đã có tuổi, tóc vấn cao, mặc bộ áo thêu của kiểu Trung Quốc, rất có khí chất, nhìn Ngôn Tiêu khách khí cười: "Cô Ngôn, tôi tên Hứa n Diệp. Tiểu Nhữ nhắc về cô với tôi rất nhiều, cuối cùng cũng có cơ hội đứng trước mặt cô cảm ơn."

Ngôn Tiêu khách sáo trả lời: "Không có gì."

Hứa n Diệp thái độ lãnh đạm, nụ cười cũng nhàn nhạt, không nói gì thêm, quay người đi múc một bát cháo lớn, bưng ra ngoài: "Cô cứ từ từ ăn."

Ngôn Tiêu biết rõ bà ta mang đồ cho Ngũ Gia: "Ông chủ kia bị cảm đã đỡ chưa?"

Hứa n Diệp cầm bát cháo dừng lại ở cửa: "Vẫn chưa, trông rất nghiêm trọng."

Ngôn Tiêu nhìn bà ta ra cửa, quay đầu hỏi Hứa Nhữ: "Cậu với Dì cậu không thân thiết sao?"

Hứa Nhữ sững sờ: "Sao chị biết?"

"Đoán, vì tôi chưa bao giờ thấy cậu nhắc tới bà ấy."

Hứa Nhữ hơi ngại: "Đúng vậy, Dì em rất nghiêm khắc, chuyện gì của em cũng quản rất chặt, hơn nữa bà cũng lớn tuổi nên em với Dì không có chuyện gì nói với nhau."

Ngôn Tiêu trong lòng tự nhủ khó trách: "Nhìn Dì cậu tuổi cũng không lớn lắm."

Hứa Nhữ nhỏ giọng: "Hơn sáu mươi, nhìn không giống sao?"

Ngôn Tiêu hơi ngạc nhiên: "Thật không? Quả thật tôi nhìn không ra."

"Tóc Dì đen là do nhuộm, dượng em so với Dì còn nhỏ hơn ba bốn tuổi, lúc Dì lấy chồng đã gần bốn mươi rồi, lại không thể sinh con. Nhưng tình cảm của hai người họ rất tốt, dượng em như thế nhưng chưa bao giờ ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, đối với bác em tốt lắm."

Ngôn Tiêu rất muốn cười, Tề Bằng cũng thật biết diễn, với thuộc hạ thì vô tình vô nghĩa, nhưng về đến nhà là trở thành người bác người chồng tốt.

Cháo đã nguội, Hứa Nhữ đẩy đến trước mặt Ngôn Tiêu: "Chị ăn đi, em lấy thêm dưa muối cho chị." Nói xong đứng dậy đi đến chỗ một cái tủ gỗ nhỏ.

Ngôn Tiêu cầm bát lên uống vài hớp, thấy Quan Dược đi vào hậu viện, cô bỏ bát xuống đi ra ngoài.

Hứa Nhữ lấy dưa muối xong, mang ra bàn thì thấy trong phòng không còn ai.

Ánh mặt trời chói mắt, Quan Dược vừa đi vừa híp hai mắt lại, đôi chân bước nhanh, bóng dáng in rõ ràng trên mặt đất.

Đi thẳng một đường đến góc của gian phòng, anh cúi người xuống, xách một thùng xăng lên, vừa xoay người liền trông thấy Ngôn Tiêu.

"Ăn sáng chưa?"

Ngôn Tiêu chỉ húp vài thìa cháo nhưng không cảm thấy đói: "Ăn rồi."

Quan Dược cầm theo thùng xăng quay trở lại: "Tôi phải đổ thêm xăng cho xe."

Ngôn Tiêu đuổi theo anh: "Nói chuyện xong với Tề Bằng rồi?" "Ừ, lập tức lên đường luôn."

Đi qua gian phòng trước của khách sạn, ra đến bên ngoài, xe đang đỗ ở ven đường, qua một đêm đã có cả một đống cát bên trên, hơn nữa trước đó còn bị đâm, nhìn chiếc xe vừa bẩn vừa lếch thếch.

Quan Dược cúi người đổ xăng vào bình, liếc Ngôn Tiêu: "Có chuyện muốn nói à?"

Ngôn Tiêu đi theo, cúi thấp xuống, ghé sát vào anh: "Tề Bằng cũng mang vợ đi theo, anh có nhìn thấy không?"

"Có thấy, đó là ý của Ngũ Gia, ông ta muốn Tề Bằng mang cả nhà đi du lịch làm bình phong che mắt."

Ngôn Tiêu nghiêng người, cảm thấy lão già này thật thâm hiểm, nhưng điều cô muốn nói không phải chuyện này: "Tề Bằng kêu vợ mình chăm sóc Ngũ Gia, lẽ nào..."

Chưa nói hết câu Quan Dược đã lắc đầu: "Không thể nào, vừa rồi bà ta mang cháo đến tôi đang đứng ở đó, bà ta còn không được vào cửa, là Tề Bằng nhận lấy đưa vào."

"..." Ngôn Tiêu còn định nghe ngóng về ngoại hình của Ngũ Gia từ phía Hứa Nhữ, nghe xong câu này thì biết là không còn cơ hội.

Đổ hết cả can xăng vào bình, Quan Dược đứng thẳng: "Không cần vội, chỉ cần ông ta chịu tự mình đi ra tòa thành là được."

"Tại sao?" Ngôn Tiêu đến gần hơn, gần như dán sát lên người anh: "Có phải anh đã sớm có kế hoạch ở chỗ đó sẽ đem ông ta..."

Quan Dược vứt cái thùng không sang bên cạnh, mở cửa xe: "Lên xe nói." Ngôn Tiêu ngồi trên xe, anh cũng lên xe theo, đóng chặt cửa.

"Từ chỗ này, nơi gần tòa thành nhất là thôn Phong Miếu. Tề Bằng sẽ mang người nhà đi trước, ban đêm mới đưa Ngũ Gia đến thôn Phong Miếu gặp chúng ta, sau đó cùng chúng ta đi chỗ tòa thành, đến nơi sẽ làm khai quật luôn."

"Đây đều là sắp xếp của Ngũ Gia?"

"Phải."

Ngôn Tiêu kiên nhẫn chờ anh nói vào điểm chính: "Sau đó thì sao?" "Phong Miếu là một nơi không tệ, người của tôi đều chờ ở đó."

Vì tối hôm qua anh gọi điện cho Thạch Chung Chu, cho nên phản ứng đầu tiên của Ngôn Tiêu chính là đồng đội của anh trong đội khảo cổ, bây giờ mới nhận ra đồng đội anh nói chính là những người trong tổ chức Văn Bảo.

Anh định ở chỗ đó chế ngụ Ngũ Gia, trong trường hợp đó, ngay cả tòa thành kia Ngũ Gia cũng không thấy được thì đã bị tóm rồi.

"Cho nên tôi đoán không sai?"

"Không đoán sai." Quan Dược nói: "Đến lúc đó em có thể gọi điện cho Lý Chính Hải." Ánh mắt Ngôn Tiêu nhìn anh trở nên sâu xa, đẩy cửa xuống xe. Quan Dược kéo cô lại: "Sao lại nhìn tôi như vậy?"

Ngôn Tiêu quay đầu lại, đối diện với sống mũi cao thẳng của anh, cô giơ tay nhéo nhéo chóp mũi anh: "Cảm thấy anh quá thông minh mà thôi, đàn ông quá thông minh sẽ làm phụ nữ rất có áp lực."

Quan Dược cúi đầu, lông mày hạ thấp xuống, ánh mắt anh đột nhiên trở nên thâm trầm, thật lâu sau mới nói: "Tôi đôi khi cũng không thông minh như em nghĩ."

"..." Ngôn Tiêu khẽ nhướng mày.

Anh buông cô ra: "Em chuẩn bị đi, sẽ lập tức lên đường."

Ngôn Tiêu tựa lưng vào ghế nhìn anh, mái tóc ngắn của anh sau vài ngày bôn ba trên đường đã dài hơn, trên cằm lún phún râu, mặt quay ra ngoài cửa sổ, mắt nhìn về phía sa mạc vàng óng phía xa.

Cô xoa nhẹ đầu ngón tay, đối với lời nói vừa rồi của anh cô cũng không suy xét kỹ, sau đó mở cửa xuống xe.

Đi lên cầu thang trở lại phòng nghỉ, đóng cửa lại, lấy điện thoại ra gõ một dãy số. Lý Chính Hải có vẻ rất bận rộn, thật lâu sau mới bắt máy: "Ngôn Tiêu à?" Ngôn Tiêu nói: "Là tôi."

"Anh vừa định gọi cho em, em đang ở chỗ nào?"

"Vẫn còn ở Tây Bắc."

Đầu bên kia Lý Chính Hải dừng lại một lát: "Chỗ anh hai hôm trước mới bắt được một ổ trộm mộ, trong đám người bị truy đuổi có người rất giống em."

Ngôn Tiêu suy nghĩ một lát, cũng không giấu diếm: "Phải, là tôi, chính vì vậy tôi mới gọi điện cho anh."

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Giọng nói của Lý Chính Hải trở nên nghiêm túc.

"Là hiểu lầm, tôi đang trên đường chạy trốn khỏi người của Ngũ Gia, đúng lúc gặp cảnh sát đang truy đuổi ở đây, sợ liên lụy bản thân. Anh cũng biết danh tiếng của tôi hiện giờ, bị cảnh sát rượt đuổi, nếu việc này lộ ra lại được lên trên mặt báo."

Qua điện thoại cũng không biết liệu Lý Chính Hải có tin hay không, một lúc sau cũng không thấy đầu bên kia có động tĩnh.

Ngôn Tiêu nhân cơ hội nói: "Tôi biết rõ hành tung của Ngũ Gia."

Lý Chính Hải lập tức nói: "Em biết? Ở đâu?"

"Thôn Phong Miếu."

"Em khẳng định?"

"Khẳng định, có thể tối nay ông ta sẽ xuất hiện ở đó, có tin tức tôi sẽ báo cho anh, đừng chủ động liên lạc với tôi."

Ngôn Tiêu nói xong cũng dập máy.

Dưới tầng có tiếng nói chuyện, cô đi đến gần cửa sổ nhìn xuống, Tề Bằng đang đỡ Ngũ Gia đeo kính đen bịt khẩu trang lên xe, từ góc của cô nhìn chỉ thấy đỉnh đầu mái tóc hoa râm của ông ta, thoáng một cái đã vào trong xe.

Cô quay người sắp xếp đồ, đeo ba lô đi xuống tầng.

Lúc đến bên cửa xe, gặp bác cháu Hứa Nhữ ra khỏi khách sạn chuẩn bị lên xe.

Hứa Nhữ đeo một ba lô leo núi to đùng, có vẻ muốn ngồi cùng xe với Ngôn Tiêu, vừa đi về phía cô vừa nháy mắt ra hiệu.

Có thể hiểu tại sao cậu ta làm vậy, dù sao trong chiếc xe kia đều là trưởng bối, quá nhàm chán.

Nhưng Ngôn Tiêu không có ý định giúp cậu ta, làm như không thấy, trực tiếp lên xe.

Quan Dược đã khởi động xe, sẵn sàng đi bất cứ lúc nào.

Ngôn Tiêu nhìn về phía sau, thấy Hứa Nhữ không cam tâm tình nguyện ngồi lên chiếc Land Rover kia, trong miệng còn lẩm bẩm: " Kế hoạch lúc trước đi Dương Quan, Đôn Hoàng, còn có Gia Dục quan chưa đến được nơi nào, so giờ lại đi đến nơi đó chứ?"

Vừa ngồi vào xe, Hứa n Diệp liền nói: "Làm sao mà cháu vẫn còn phàn nàn thế?" Cậu ta vâng lời không lên tiếng.

Ngôn Tiêu thôi không nhìn nữa, lúc này Quan Dược bắt đầu cho xe chạy.

Đi được một lát, anh mới hỏi: "Đã liên lạc xong rồi?"

Ngôn Tiêu liếc nhìn chiếc Land Rover qua kính chiếu hậu: "Xong rồi, tiếp theo phải xem ai may mắn."

Đôi khi muốn làm được việc phải dựa vào vận khí, cô xui xẻo một đường cho đến hôm nay, thế nào thì cũng đến lúc đổi vận rồi. Lão già Ngũ Gia kia lẩn trốn cho đến ngày hôm nay, may mắn cũng không thể để lão một mình chiếm mãi được.

Con đường này buồn tẻ nhàm chán, đâu đâu cũng chỉ thấy một màu vàng đơn điệu cùng cát bụi mù mịt, không có cảnh vật gì để xem, thôn trấn cũng không thấy đâu.

Ngôn Tiêu đã quen với khung cảnh như vậy nên không còn cảm giác gì, ngược lại Hứa Nhữ ở phía sau lại tỏ ra rất hào hứng.

Giữa buổi Tề Bằng và Quan Dược có liên lạc với nhau một lần, trong điện thoại còn nghe được giọng cậu ca hỏi này hỏi kia.

Suốt quãng đường ai cũng có tâm tư, chỉ riêng cậu ta có phần háo hức.

Chạy xe đếm trưa, trên đường vẫn không có điểm để dừng lại, cơm trưa cũng không thể ăn, chỉ có

thể tiếp tục lái về phía trước, đến hơn ba giờ chiều mới thấy một thị trấn.

Ở nơi xa xôi thế này, trên đường không có bóng người. Xe của Tề Bằng vượt qua chiếc việt dã của Quan Dược, dọc theo đường chạy một vòng, dừng trước cửa một quán ăn trông có vẻ được, ông ta mở cửa đi xuống, vẫy tay ý bảo Quan Dược dừng lại.

"Mọi người đều đói rồi, xuống ăn cơm đi, bữa này ông chủ mời." Đến nơi này rồi, ông ta liền thay đổi cách xưng hô.

Hứa Nhữ xuống xe đầu tiên, cậu ta đã đói đến sắp không chịu nổi nữa.

Hứa n Diệp nói thầm với Hứa Nhữ hai câu, sau đó đi theo cậu ta vào quán cơm.

Ngôn Tiêu vừa cảm thấy đây chính là cơ hội tốt để trông thấy tướng mạo của Ngũ Gia, thì đã thấy Tề Bằng đóng cửa xe chiếc Land Rover lại.

"Đi theo chúng tôi vào ăn, ông chủ bị cảm vẫn chưa khỏe, không tiện ngồi cùng bàn. Đi thôi." Ngôn Tiêu lạnh mặt nhìn ông ta đi vào cửa, quay đầu chửi thầm trong bụng.

Tay bị Quan Dược nắm lấy, kéo cô đi, khi đi qua chiếc Land Rover còn đi rất nhanh, không hề dừng lại, càng không hề tỏ ra tò mò.

Ngôn Tiêu ngoắc ngoắc trong lòng bàn tay anh, ghé sát thì thầm: "Yên tâm đi, một bước cuối cùng, tôi sẽ nhẫn nhịn."

Quan Dược không quay đầu lại: "Thật không tệ, bây giờ tôi nghĩ gì em cũng đều biết hết." Câu nói dừng ở đó mà không tiếp tục, hai người nhanh chân bước vào quán.

Bên trong quán không rộng nhưng rất sạch sẽ. Thời điểm này không có khách đến, các bàn đều trống trơn, chính giữa đặt một chiếc bàn tròn lớn, Tề Bằng và mấy người kia đã ngồi ở đó.

Ngôn Tiêu thấy mặt Hứa Nhữ đầy vẻ buôn chuyện nhìn chằm chằm bàn tay cô và Quan Dược đang nắm nhau, cô cử động ngón tay, sau đó rút tay ra.

Quan Dược nghiêng đầu liếc nhìn cô, mím môi, thu tay về.

Hứa n Diệp không có ở đây, Tề Bằng cầm thực đơn đưa cho Hứa Nhữ xem, cậu ta chờ đến khi Ngôn Tiêu ngồi xuống liền đẩy sang chỗ cô: "Chị, chị chọn món đi."

Quan Dược ngồi đối diện cậu ta: "Đừng khách sáo, ai chọn cũng như nhau."

Tề Bằng cười nói: "Để cô Ngôn chọn đi, cô Ngôn đi chuyến này đã chịu vất vả không ít."

Ngôn Tiêu không hề nhìn ông ta, vắt chéo chân, chọn đại hai món ăn, sau đó đưa cho Hứa Nhữ: "Xong rồi, cậu chọn tiếp đi, tôi đi nhà vệ sinh một lát."

Hứa Nhữ đành phải nhận lại.

Ngôn Tiêu ra khỏi đó, tìm nhân viên phục vụ hỏi thăm, tìm được nhà vệ sinh, đẩy cửa đi vào.

Bên trong có hai gian, cô đẩy một bên thấy có khóa, hẳn là có người trong đó, vì vậy cô đi vào bên còn lại.

Vừa vào trong ngồi xuống thì cửa gian bên cạnh mở, có người đi ra, vặn nước rửa tay, sau đó đóng cửa đi.

Ngôn Tiêu xong việc cũng đi ra, đến bên cạnh bồn rửa tay.

Bồn rửa ở đây khá đơn sơ, được làm từ gạch và xi măng, vòi nước đều rỉ sét, bên cạnh đặt một bánh sà phòng safeguard.

Ngôn Tiêu cầm lấy bánh xà phòng, thấy bên cạnh có một vật, vừa nhìn liền thu hút sự chú ý của cô, dùng hai ngón tay cầm vật đó lên nhìn cho thật kỹ.

Đó là ban chỉ, tuy nhiên lại quá nhỏ, không đeo vừa ngón cái. Nó lại càng giống như một chiếc nhẫn, nhưng lại quá rộng. Chất liệu bằng ngà voi, ngà voi trắng cực kỳ tinh khiết, bề mặt tạo cảm giác trơn mịn, chứng minh rằng có từ rất lâu rồi, hoa văn điêu khắc trên mặt cũng không phải là kiểu hiện đại.

*ban chỉ: nhẫn đeo ở ngón cái.

Cô còn muốn xem tỉ mỉ hơn nhưng lúc này cửa toilet bị đẩy ra, Hứa An Diệp đi đến, thấy nhẫn ở trong Ngôn Tiêu liền thở phào nhẹ nhõm::"May quá không bị người khác nhặt được."

Ngôn Tiêu hỏi: "Cái này của bà?"

Hứa n Diệp gật đầu: "Là của ta, lão Tề tặng tôi, vừa rồi tôi rửa tay ở đây."

Vậy thì không ngạc nhiên, đây là đồ cổ, Ngôn Tiêu từng trông thấy cái tương tự, là cống phẩm do các quốc gia Nam Á nhỏ cho cống nạp cho hoàng thất thời nhà Minh. Đây là hàng thật, hoặc tương đồng với nguyên bản. Loại nhẫn kiểu này vừa thực dụng lại còn xa xỉ, trên thị trường rất hiếm gặp. Xem ra Hứa Nhữ nói không sai, Tề Bằng quả thực rất thương vợ, món đồ này vô cùng đắt tiền.

Cô trả lại nhẫn cho bà ta.

Hứa n Diệp nói cảm ơn, đeo lên ngón áp út, không vừa với kích thước ngón tay của bà ta, chỉ đeo được đến đốt ngón tay, bà ta không để ý, cứ đeo như vậy, trông không ra gì.

Ngôn Tiêu cũng không cười bà ta, xoay người, cầm xà phòng rửa tay.

Rửa xong, quay người lại vẫn thấy bà ta vẫn còn đứng đó.

"Cô Ngôn..." Hứa n Diệp muốn nói lại thôi, dừng một lát mới nói thêm: "Lão Tề lần này đột nhiên đi cùng mấy người, còn mang theo ông chủ, có phải muốn làm chuyện gì không?"

Ngôn Tiêu vẩy nhẹ tay: "Ý bà là sao?"

Hứa n Diệp nhíu mày, Ngôn Tiêu lúc này mới phát hiện ra quả thực bà ta đã già, các nếp nhăn trên trán rất sâu.

"Không nói rõ được, có điều bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên lão Tề đưa cả nhà đi du lịch, còn mang theo ông chủ của lão, ông chủ kia... luôn khiến người khác thấy rất cổ quái." Hứa n Diệp nhìn cô, giọng nói lại mang cảm giác tâm tình của bậc trưởng bối: "Nếu thật như có chuyện gì, mong cô không giấu giếm tôi."

"Không có gì, ông ấy muốn mang ông chủ đi tham quan, vừa hay bọn tôi lại biết rõ nơi đó, chỉ thế thôi."

Ngôn Tiêu đi trước, Hứa n Diệp cũng đi ra theo.

Chỉ ra ngoài một lát mà thức ăn đã được bày hết lên bàn, chưa có ai động đũa, vẫn đang đợi hai người bọn họ quay trở lại.

Ngôn Tiêu ngồi xuống, ánh mắt Tề Bằng quét về phía cô, rồi chuyển sang nhìn Hứa n Diệp, có vẻ như khẳng định không để lộ ra cái gì mới tươi cười giục mọi người ăn cơm.

Người này quả thực biết diễn, trước mặt người nhà vừa ôn hòa lại hay cười.

Bữa cơm này ăn không hề ấm áp, Tề Bằng không nói chuyện nhiều với Quan Dược, chỉ có Hứa Nhữ thi thoảng nói đôi ba câu, còn lại mọi người đều yên lặng ăn cơm.

Chuông trên tường reo, Quan Dược ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã sắp bốn giờ, anh để đũa xuống nói:

"Tề ca, chúng tôi qua đó trước."

"Được, trên đường chú ý an toàn." Tề Bằng cười tít mắt dặn dò một câu.

Ngôn Tiêu đi theo Quan Dược ra cửa.

Trước khi lên xe lại đi qua chiếc Land Rover kia, cửa sổ xe chỉ hé ra một tí, cô lờ mờ nhìn thấy người bên trong dưới ánh sáng mờ tối của xe đang ngồi thẳng tắp.

Nếu như đây là một ông lão thông thường, cô sẽ cảm thấy người đó rất khỏe mạnh. Nhưng đối với lão ta, cô chỉ cảm thấy lão quả thật vô cùng nhẫn nại.

Lên xe, lúc cho xe chạy Quan Dược liếc nhìn Ngôn Tiêu ngồi bên cạnh, cô đang nhìn chằm chằm con đường phía trước, ánh mắt đó sáng lên. Theo như lời cô nói, đó chính là kích động và hưng phấn.

Đi dọc ranh giới sa mạc là tiến vào thôn Phong Miếu, trời lúc này nhá nhem tối.

Đường trong thôn đều là đường bê tông, dọc bên đường chất đống rơm cuộn và cây mầm. Ngôn Tiêu từng thấy cái này trên TV, dùng để chống cát.

Xe chạy ngang qua thôn, thôn vừa cũ và nhỏ, bánh xe lăn trên con đường đá sỏi, dừng lại.

Trước mắt là một mặt nước nhẹ nhàng uốn lượn, cách đó không xa là một gò đất đã bị gió cát thổi mòn.

Nơi này vô cùng yên tĩnh giống như chỉ có hai người bọn họ.

Quan Dược nói: "Chờ thôi."