Tòa Thành Bị Vùi Lấp

Chương 41

Mặt trời đã lên cao, ngoài trời hơi nắng.

Lưu Sảng đưa tay lên che mặt, thấy Ngôn Tiêu vẫn đang nhìn chằm chằm vào màn hình di động, tò mò hỏi: "Có chuyện gì?"

Ngôn Tiêu chớp mắt: "Không có gì."

Nói không có gì là giả, đây không phải là lần đầu, tên đàn ông này lại làm theo ý mình, một câu dặn dò cũng không có.

Nhưng mà...

Chiếc xe việt dã vẫn còn đỗ ở đây, anh để lại xe cho cô, sớm muộn gì cũng sẽ tìm cô. Cô nhìn sang Lưu Sảng: "Cô hỏi xong rồi chứ? Tôi còn có việc phải đi trước." "Hỏi xong, cảm ơn cô đã hợp tác." Lưu Sảng giơ tay ra: "Tạm biệt." "Ừ, tạm biệt."

Ngôn Tiêu quay đầu, gặp một người đang đi đến, một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát, dáng người cao to, cắt tóc húi cua, cách một đoạn xa đã kêu Lưu Sảng: "Tiểu Lưu, con phố này đã kiểm tra chưa? Kiểm tra xong rồi đi."

Lưu Sảng nói: "Không có gì để kiểm tra, nên em đợi Lý đội trưởng đến."

Ngôn Tiêu và người cảnh sát đi qua nhau, đi được một đoạn xa, đột nhiên thấy anh ta kêu một tiếng: "Ngôn Tiêu?"

Cô quay đầu lại, người cảnh sát đó nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh, giống như đang phân tích cô. Trong vòng vài giây, anh ta gật đầu: "Đúng là em rồi, anh không nhận lầm."

Ngôn Tiêu nhìn kỹ mặt anh ta, người này khoảng ba sáu ba bảy tuổi, khuôn mặt chính trực.

"Anh là..." Cái tên đã nằm trong miệng, nhưng nhất thời lại không nhớ ra được.

Người kia cười, nhắc cô: "Lý Chính Hải."

"À đúng, là anh, Lý đội trưởng."

"Là anh."

"Anh từ Thượng Hải được điều đến đây?"

"Phải, anh làm đơn xin chuyển đến đây cũng nhiều năm rồi, nơi này cổ vật bị mua đi bán lại quá hoành hành, hiện giờ anh phụ trách ở đây."

Ngôn Tiêu nhớ tới lần bắt Chu Mâu, khi đó ở bên ngoài bìa rừng trông thấy một nam một nữ cảnh sát, vì ngồi ở xa nên cô không để ý, bây giờ nghĩ lại, một trong hai người đó chắc hẳn là anh ta.

Gặp người quen, nhưng thái độ của cô quả thật hơi lạnh lùng, Lý Chính Hải dường như cũng không bất ngờ, cười cười nói: "Anh đã nghe nói chuyện của em, hiện giờ em vẫn tốt chứ?"

"Rất tốt, khó khăn tạm thời, không có gì không vượt qua được." Cô nói lời này như thể là chuyện của người khác.

Lý Chính Hải nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: "Quả thực chuyện của em trong lòng anh có tính toán, có liên quan đến Ngũ Gia của bang Quốc Bảo đúng không?"

Ngôn Tiêu nhìn anh: "Anh biết ông ta?"

"Biết chứ, sao mà không biết. Ông ta ở Tây Bắc này ra tay không ít lần, anh đã sớm để ý đến lão ta, không biết lão ta là ai, nếu không đã bắt về rồi, sao có thể để lão ta nhởn nhơ nhiều năm như vậy."

Vẻ mặt anh ta rất nghiêm túc, không giống như là muốn an ủi cô mà nói vậy. Ngôn Tiêu suy nghĩ một lát, lấy điện thoại ra: "Nếu đã gặp nhau thì trao đổi số điện thoại đi."

"Được." Lý Chính Hải lấy đi động ra: "Tây Bắc không thể so với Thượng Hải, nơi này vắng vẻ, em nên chú ý an toàn, có chuyện gì thì tìm anh."

Ngôn Tiêu cùng anh ta trao đổi số điện thoại, gật đầu một cái: "Cứ như vậy đi, em đi trước, tạm biệt."

Lý Chính Hải đáp: "Tạm biệt", nhìn cô đi ra cửa.

Lưu Sảng đứng ngoài nhìn nãy giờ, cuối cùng mới có cơ hội hỏi: "Lý đội trưởng, hóa ra anh với cô ấy biết nhau."

Lý Chính Hải gật đầu: "Quen biết, hồi anh mới ra làm việc được phân ở Thượng Hải, từng giải quyết vụ kiện của cô ấy."

"Cô ấy có vụ kiện."

"Không phải kiện cô ấy. Trước khi bố mẹ cô ấy mất, giao tài sản lại cho họ hàng nhờ quản lý giúp cô ấy. Mấy người đó thấy cô ấy chỉ là con nuôi, định nuốt trọn tất cả số tiền đó, còn đuổi cô ấy ra khỏi nhà. Sau đó cô ấy kiện bọn họ."

Lưu Sảng líu lưỡi: "Cô ấy quả thật rất mạnh mẽ."

"Cô ấy không chỉ mạnh mẽ." Lý Chính Hải cảm khái, nhìn về phía bên kia đường, lúc này đã không thấy bóng dáng Ngôn Tiêu đâu, ánh mắt anh vẫn dừng ở nơi đó, nhìn về phía xa giống như đang nhìn lại khoảng thời gian đó: "Khi đó cô ấy mới tầm mười sáu mười bảy tuổi, nhưng kiên cường hơn bất kỳ ai. Sau khi điều tra rõ, mấy người họ hàng đó muốn dùng tiền giải quyết riêng, nhưng cô ấy nhất định phải kiện bọn họ trên tòa. Người như cô ấy sẽ không bao giờ để mình chịu thiệt thòi, ai ức hiếp cô ấy, cô ấy sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời."

Có lẽ vì lý do này mà anh ta mới nhớ rõ ràng như thế, đã lâu như vậy mà vừa nhìn một cái đã nhận ra cô.

Lưu Sảng truy hỏi: "Kết quả thì sao?"

"Kết quả?" Lý Chính Hải nhớ lại: "Anh nhớ lúc đó bên cạnh cô ấy có một người đàn ông rất lợi hại, ra mặt giúp cô ấy giải quyết rất nhiều chuyện, mấy người họ hàng kia còn phải ngồi tù vài năm."

"Người nào ạ?"

Lý Chính Hải lắc đầu: "Không có nhiều ấn tượng lắm, chỉ nhớ là rất có lai lịch."

Nói đến đây, anh nhớ tới dáng vẻ vừa rồi của Ngôn Tiêu, chỉ có một mình, người đàn ông đó chắc không còn bên cạnh cô ấy nữa.

Một con đường vắt ngang qua các dãy núi, xa tít tắp không nhìn thấy điểm cuối, trên đường không có xe cộ cũng không có một bóng người.

Ngôn Tiêu ngồi trong xe hút thuốc.

Nửa tiếng trước gặp lại Lý Chính Hải, đến giờ cô cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, bản thân lại có thể nhớ rõ anh ta, dù sao chuyện của nhiều năm trước cô đã không còn để trong lòng nữa.

Ngôn Tiêu cũng không phải là người thích nhớ lại chuyện cũ. Trong mắt cô, hồi ức giống như nước, mà thời gian là nguyên liệu, có người trải qua năm tháng dài lắng đọng được một ly rượu ngọt, có người lại chỉ được một tách trà đắng.

Cô lại khác biệt, nước vẫn là nước, qua bao nhiêu lâu vẫn là nước, khác biệt duy nhất là khi đó nóng hổi, hiện tại đã nguội lạnh.

Hoặc có thể là gió, cuốn trôi đi không để lại một dấu vết.

Thật đúng lúc, một trận gió thổi đến, thổi bay tàn thuốc đang kẹp trên ngón tay cô, khói thuốc cũng hòa theo cơn gió bay đi. Cô nheo mắt chờ làn khói kia tản hết, nhìn thấy qua gương chiếu hậu có người đang đi về hướng này.

Ngôn Tiêu cắn môi, khoanh tay, nằm sấp trên cửa xe, nhìn về phía đằng sau: "Tiểu Thập Ca còn biết trở về nhỉ?"

Quan Dược đi dọc theo con đường, bước chân trầm ổn.

Ngôn Tiêu kiên nhẫn chờ, chờ đến khi anh sắp đến gần, ngồi thẳng người, một tay vặn chìa khóa

xe.

Quan Dược vừa đến bên cạnh, cô liền cho xe chạy đi, bỏ lại anh ở xa phía sau.

Anh nhìn theo xe, chiếc xe chạy được khoảng mười mét thì dừng lại, Ngôn Tiêu ló đầu ra, khói trong miệng bay ra: "Muốn lên xe sao?"

"Em làm cái gì vậy?" Quan Dược sải bước đến chỗ cô.

Tay vừa chạm vào cửa xe, Ngôn Tiêu lại cho xe chạy một đoạn. Quan Dược lại đuổi theo, đứng bên ngoài xe nhìn cô: "Để tôi lên xe." "Không phải anh đã chạy đi rồi à?"

"Tôi chỉ không muốn chạm mặt cảnh sát."

Ngôn Tiêu phẩy tàn thuốc, mắt nhìn anh: "Cho nên anh liền bỏ tôi lại, thay anh ngăn cản cảnh sát phải không?"

Quan Dược định nói, thấy cô lại gẩy tàn điếu thuốc đang kẹp trên tay: "Tôi không đổ tội oan cho anh, nữ cảnh sát đó tên là Lưu Sảng, vừa thấy tôi liền hỏi anh, cô ta đang tìm anh, chắc chắn anh biết rõ mục đích của cô ta nên mới bỏ chạy, vừa hay tôi có thể giúp anh che mắt, nói không sai chứ?"

Quan Dược nghiêng đầu, không lên tiếng.

Ngôn Tiêu trông thấy khuôn mặt góc cạnh của anh, sống mũi vừa cao vừa thẳng, lông mày rậm mắt sâu, đôi môi mỏng mím chặt. Cô cảm thấy đôi môi đó mở ra như muốn nói gì đó, nhưng chỉ mấp máy một chút rồi đóng lại.

Hút xong hơi thuốc cuối cùng, cô thong thả nhả khói ra, lạnh giọng nói: "Con người anh, luôn có thể khiến tôi tức giận."

Quan Dược quay đầu, trở lại dáng vẻ lạnh lùng thường ngày: "Chuyện này không đáng cho em giận."

"Thế nào không đáng cho tôi tức giận?" Ngôn Tiêu nhướng mày, sắc mặt dần bén nhọn: "Tôi và anh cùng nhau hợp tác, anh như thế là bán đứng đồng đội, hiểu không? Nhỡ trong quá khứ tôi từng làm chuyện xấu, thì lần này bị tóm là cái chắc, anh có chịu trách nhiệm không?"

Giọng Quan Dược rất trầm: "Không có khả năng trong quá khứ em làm chuyện xấu." "Anh biết rõ như vậy à? Anh rất hiểu tôi sao?"

Trên mặt Ngôn Tiêu nở nụ cười, nhưng giọng nói không hề cảm nhận được chút vui vẻ nào, thậm chí còn có chút đau thương: "Anh với tôi cũng chỉ ngủ với nhau một đêm mà thôi, thậm chí còn chưa biết rõ cơ thể tôi, vậy mà có thể biết được quá khứ của tôi sao?"

Ánh mắt Quan Dược tối sầm, nhìn cô chằm chằm.

Ngôn Tiêu phất tay về phía anh: "Anh thích chạy thì chạy đi, tạm biệt."

Xe còn chưa kịp chạy, một bàn tay to đã nắm lên cửa xe, Quan Dược nhanh chóng thò tay vào mở cửa xe, sau mấy giây đã ngồi ngay cạnh Ngôn Tiêu.

Ngôn Tiêu vừa cử động liền bị anh nắm lấy cổ tay.

Anh nắm rất chặt, giống như dùng toàn bộ sức lực trong người.

Một người phụ nữ cả gan tại hội giám định công khai không để thế lực của Ngũ Gia vào mắt, làm sao có thể làm chuyện xấu?

Cô nghĩ thế nào, không lẽ anh ngay cả điểm này cũng không phán đoán được?

Ngôn Tiêu không chịu nổi sức mạnh của anh, giãy giãy cổ tay: "Buông ra, đau."

Quan Dược không buông: "Em qua bên này, để tôi lái."

"Tôi qua bằng cách nào? Anh còn đang ngồi đó mà." Cô dịu dọng: "Xuống xe, chúng ta đổi chỗ." "Xuống xe rồi em chạy mất thì làm sao? Cứ qua bên này." Quan Dược biết rõ tính cô, làm gì có

chuyện cô dễ dàng thỏa hiệp.

Ngôn Tiêu bị anh kéo qua chỗ anh ngồi, vượt qua khe giữa trong một không gian chật hẹp, quá

chen chúc, cô không thể không ngồi trên người anh.

Quan Dược di chuyển chân đang để dưới mông cô, cô cọ lên thắt lưng anh và cứng rắn đó, tim không khỏi nhảy dựng lên một cái.

Trong chớp mắt, hai người không ai động đậy.

Quan Dược ôm thắt lưng cô nhấc lên trên, đôi chân dài di chuyển qua, cuối cùng cũng ngồi lên ghế

lái.

Lúc đặt tay vào bánh lái, anh đột nhiên nói: "Xem ra em cũng chưa biết rõ tôi." Ngôn Tiêu quay phắt đầu sang nhìn anh.

Quan Dược nhìn lướt khuôn mặt cô, sau đó nhanh chóng rời đi.

Trên mặt anh không có biểu hiện gì, nhưng Ngôn Tiêu nhìn ra có gì đó khác lạ. Cô nói anh không hiểu rõ cơ thể cô, anh cũng không buồn phản kích lại cô.

Fuck, người đàn ông này thực sự là...

Chiếc xe tiến về phía trước, gió lùa qua cửa xe, khiến ý thức của con người dường như cũng hỗn loạn, Ngôn Tiêu vô thức cắn môi.