Ngôn Tiêu mệt mỏi quay trở lại căn lều, vốn nghĩ sẽ không quan tâm chuyện gì mà lăn ra ngủ, nhưng cả người cô bám đầy bụi đất, nằm xuống cũng không thể ngủ nổi, cuối cùng đứng dậy đi tìm A Cổ.
A Cổ cho ngựa ăn xong, không còn ở chuồng ngựa, Ngôn Tiêu đi tìm một vòng, tìm đến gần Ovoos mới trông thấy cậu ta.
Ovoos là những cột đá được tạo thành bởi những viên đá xếp chồng lên nhau, thường được đặt trên đỉnh núi hoặc đồi cao, bên trên treo rất nhiều lá cờ cầu nguyện bay phấp phới trong gió.
A Cổ đặt thêm một viên gạch trên Ovoos, mặt trời từ từ ló dạng, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt ngăm đen của cậu ta, vẻ mặt ấy vô cùng thành kính.
Ngôn Tiêu không muốn quấy rầy đức tín của người khác, đứng ở bên cạnh chờ.
A Cổ quay đầu lại nhìn thấy Ngôn Tiêu, híp mắt cười thành một đường thẳng: "Chị đến bái Ovoos sao?"
Ngôn Tiêu nói: "Bái gì đâu, tôi cũng không có gì để xin."
"Bái Đằng Cách Lí đi, đó là thần Trường Sinh, chị có thể xin ngài cho cha mẹ sống lâu." "Không cần, cha mẹ tôi đã mất."
A Cổ cảm thấy ngại: "Xin lỗi chị, em không biết chuyện này."
Ngôn Tiêu không để ý: "Không việc gì."
A Cổ an ủi cô: "Chị có thể thông qua Đằng Cách Lí nói chuyện với cha mẹ, chỉ cần cha mẹ chị là người tốt, Đằng Cách Lí nhất định sẽ giúp chị chuyển tâm ý."
Ngôn Tiêu cười: "Ừ, bọn họ quả thực nhà người tốt, chỉ tiếc là người quá hiền lành."
A Cổ ngạc nhiên: "Người hiền lành không tốt sao?"
Ngôn Tiêu yên lặng thật lâu không lên tiếng, A Cổ còn tưởng cô không muốn nói chuyện nữa, cô lại mở miệng: "Trước khi bọn họ qua đời đã quyên góp hơn một nửa tài sản, phần còn lại giao cho họ hàng quản lý giúp tôi. Nhưng họ đã tin lầm người, khiến tôi bao năm khốn khổ, suýt nữa không có cả cơm mà ăn. Người như vậy cậu còn thấy được không?"
A Cổ sững sờ nhìn cô, Ngôn Tiêu vẫn đang cười, khiến người khác thể nói rõ những lời đó là thật hay giả.
"Sau đó thế nào?" A Cổ tò mò hỏi.
"Sau đó?" Ngôn Tiêu giang tay ra: "Cậu không thấy tôi hiện giờ rất tốt à, số tôi có quý nhân phù trợ."
A Cổ bật cười: "Vậy chị thay quý nhân đó cầu Đằng Cách Lí."
Sắc mặt Ngôn Tiêu đột nhiên lạnh xuống, cô không lên tiếng, nhìn chằm chằm vào cột đá, không rõ đang nhìn gì. Sau đó cô khom lưng nhặt một viên đá, đi đến bên cạnh Ovoos, lúc định thả viên đá xuống lại ném nó đi: "Quên đi."
A Cổ không hiểu gì, quay đầu nghĩ thầm, có lẽ người Hán không tin điều này, cậu ta theo Ngôn Tiêu rời đi: "Đúng rồi, chị đến tìm em có việc gì sao?"
Ngôn Tiêu mới nhớ ra mục đích mình đến: "Ừ, nơi này có nước nóng không? Tối muốn tắm rửa."
"Có, để em đun nước cho chị." A Cổ đi một lúc, sau đó trở lại: "Sao tự nhiên lại muốn tắm, tối qua mọi người đi ra sa mạc làm gì thế?"
Ngôn Tiêu chợt lạnh mặt: "Hỏi anh cậu ấy."
"..."
Không bao lâu A Cổ đã đun sôi nước, cậu ta đưa một thùng gỗ to đến căn lều của Ngôn Tiêu, xách
từng thùng nước nóng đổ vào.
Ngôn Tiêu gội đầu ở bên ngoài, sau đó giữ lấy mái tóc ướt sũng đi vào trong, không khí bên trong chiếc lều nhỏ đã nóng hầm hập.
A Cổ cẩn thận giúp cô để quần áo ở cửa, xách thùng đi ra, còn không quên dặn một câu: "Chị tắm nhanh một chút, cẩn thận cảm lạnh."
"Ừ." Ngôn Tiêu kéo rèm lên, hiện giờ là lúc nhiệt độ cao nhất trong ngày, chỉ là vẫn có gió thổi, lúc chui vào lều vẫn cảm thấy lạnh.
Cô cởi quần áo ra, nhanh chóng ngồi vào thùng, cảm giác cả người chỗ nào cũng bám bụi bẩn, lại còn là bụi từ trong cổ mộ, nói không chừng còn có vi khuẩn. Càng nghĩ càng thấy khó chịu, cô ra sức kỳ cọ.
Tắm được một lúc, bên ngoài có tiếng động cơ xe, giọng nói của A Cổ vang lên: "Anh về rồi à?" "Ừ." Xe dừng lại, tiếp đó là tiếng chân Quan Dược.
Ngôn Tiêu khoát nước, duỗi tay cầm chiếc áo gió đang treo trên tủ gỗ, lấy di động ra, gửi một tin nhắn: "Mang giúp tôi một bộ quần áo."
Bên ngoài lều có tiếng di động "Đing" lên một tiếng, dường như Quan Dược đã đi xa, âm thanh truyền đến từ rất xa, rất nhỏ: "A Cổ, Ngôn Tiêu đang làm gì?"
A Cổ trả lời: "Đang tắm."
Quan Dược không lên tiếng.
Ngôn Tiêu tựa vào thành thùng gỗ, chờ rất lâu nhưng không thấy anh đến, bên ngoài cũng vô cùng yên tĩnh.
Cô không vội, vẫn tiếp tục chờ.
Khoảng nửa tiếng sau, bên ngoài có tiếng bước chân, rèm bị kéo lên, Quan Dược nói: "Cô tự ra lấy, tôi đưa cho cô."
Ngôn Tiêu bước ra khỏi thùng, đi đến cạnh rèm, rèm vừa kéo ra, một luồng gió lạnh lùa vào, tay anh đang cầm một chiếc áo sơ mi trắng.
Cách một lớp rèm cửa, Ngôn Tiêu lõa thể, cô không cầm lấy đồ, lạnh lùng nói: "Muộn như vậy mới đến, nước nguội hết rồi, anh muốn làm tôi chết rét?"
Giọng nói Quan Dược vô cùng bình tĩnh: "Không tìm thấy quần áo của cô."
Ngôn Tiêu vươn ngón tay ướt đẫm nước qua rèm, lấy chiếc áo sơ mi trong tay anh: "Đây là đồ của ai?"
"Của tôi."
"Vậy sao?"
Ngôn Tiêu nhìn qua chiếc áo, đúng là áo của đàn ông, cô mặc vào người, còn thoảng thấy mùi xà phòng lưu trên cổ áo, giống như mùi trên người anh.
Có tiếng bước chân ở bên ngoài, Quan Dược đã rời đi.
Ngôn Tiêu cúi đầu nhìn chiếc áo trên người, chiếc áo sơ mi đàn ông rộng rãi, dài đến bắp đùi, che khuất đi mông cô.
Cô đi ra ngoài, bên ngoài rất yên lặng, không thấy bóng dáng ai cả.
Ngôn Tiêu mặc áo khoác* lên, đi về phía căn lều của Quan Dược.
*风衣 dịch ra tiếng việt là áo gió nhưng thực ra trong tiếng Trung nó là Trench-coat: áo khoác dài, vải kaki
Vén rèm đi vào, ánh sáng bên trong mờ ảo, Quan Dược không có ở đây. Cô ngồi xuống giường, sấy khô tóc.
Một lát sau, rèm cửa được vén lên, Quan Dược bước vào.
Ngôn Tiêu nhìn không dời mắt.
Có vẻ như anh cũng vừa tắm xong, trong tay cầm một chậu đồng nhỏ, đầu tóc ướt sũng, chân đi dép lê, trên người mặc một bộ đồ Mông Cổ rộng thùng thình, vẫn chưa kịp buộc đai lưng, bên trong chỉ mặc quần đùi.
"Có chuyện gì?" Anh bỏ chậu trên tay xuống, quay người lại buộc dây lưng.
Ngôn Tiêu chớp mắt: "Không có việc thì không thể tới?"
Quan Dược không trả lời, cầm túi hành lý trên bàn, sắp xếp lại từng món đồ.
Ngôn Tiêu vắt chéo chân, nhìn anh chằm chằm, nở nụ cười: "Áo choàng này rất hợp với anh."
A Cổ thấp hơn anh nửa cái dầu, anh mặc chiếc áo này chỉ đến bắp chân nhưng trông rất quyến rũ. Bờ vai rộng và cái eo hẹp của người đàn ông đều được che khuất bởi chiếc áo choàng dài, thô ráp, tạo cảm giác nguyên thủy.
Quan Dược quay đầu nhìn cô: "Cô mặc sẽ thích hợp hơn tôi."
Ngôn Tiêu mở miệng, "Ồ" nhẹ một tiếng, ngồi thẳng, cởi chiếc áo khoác trên người, bên trong là chiếc áo sơ mi: "Là muốn tôi trả lại cho anh sao?"
Quan Dược nhìn cô chằm chằm, mím chặt môi.
Áo khoác của cô rất dài, sau khi cởi ra mới thấy được cô không mặc quần bên trong, chỉ có chiếc áo sơ mi của anh, vừa đủ che bắp đùi, làn da trắng bắt mắt, chân cô mang một đôi giầy da thô cứng, chân vắt lên phía trước, dịu dàng như nước.
Có chuẩn bị mà đến. Quan Dược quay đầu, miệng nhếch lên, anh phát hiện bản thân không hề ngạc nhiên. Lúc còn trong sa mạt anh chọc giận cô, vì vậy đã sớm chuẩn bị cho những tình huống thế này.
Trong ánh sáng đèn mờ, Ngôn Tiêu bước đến gần chất vấn: "Nói đi, anh muốn tôi trả lại chứ?" Quan Dược cúi thấp đầu, phát hiện vừa rồi mình tạm dừng quá lâu, tạo cơ hội cho cô tấn công. "Nếu tôi nói muốn, cô sẽ cởi sao?"
"Đúng vậy." Ngôn Tiêu đặt một tay lên cổ áo, cởi một cúc. Chiếc áo vốn rộng thùng thình, nay được nới lỏng nên đã rơi xuống, bên trong như ẩn như hiện.
Quan Dược quét ánh mắt đến trước ngực cô, nơi đó căng đầy, cô thực sự không mặc nội y.
Phụ nữ khi khoác trên người áo sơ mi của đàn ông mang một vẻ quyến rũ vô hình, áo anh ôm lấy cơ thể cô. Cơ thể đó hoàn toàn không mặc gì bên trong, ý niệm này khiến hình ảnh trước mặt càng thêm gợi cảm.
Anh dựa vào mép bàn, cắn chặt hàm: "Được, cô cởi đi."
Ngón tay Ngôn Tiêu chuyển động, tiếp tục cởi xuống đến chiếc cúc cuối cùng. Khi chiếc áo trên người cô chuẩn bị trượt xuống, Quan Dược đột nhiên áp sát người vào.
Cơ thể anh áp sát vào bộ ngực cô, chỉ cách một tầng áo choàng của anh và lớp áo sơ mi mỏng. Ngôn Tiêu lùi về phía sau, thân hình cao lớn của anh vẫn tiếp tục tiến lên phía trước, cho đến khi
cô ngồi xuống giường.
Trong nháy mắt, Quan Dược đổi khách thành chủ.
Ngón tay anh nắm lấy cằm cô: "Rốt cuộc cô muốn gì?"
Rốt cuộc muốn gì?
Ngôn Tiêu cầm bàn tay anh, cười như không: "Anh có thể cho tôi cái gì?"
"Cái gì tôi cũng không thể cho cô."
"Vậy sao còn hỏi?"
Quan Dược liếm môi, cảm thấy quyền chủ động vừa mới giành được lại bị cô lấy đi.
Ngôn Tiêu khép vạt áo lại, cố tình để nửa kín nửa hở. Cô lắc chân cởi giày ra, chân dọc theo viền áo choàng đi vào, trèo lên trên đùi anh, bàn tay cô đặt lên dây thắt lưng anh, chậm rãi kéo.
"Anh là đàn ông, tôi là phụ nữ, nam nữ không phải cứ như vậy mà hành sự à, anh nói xem tôi muốn gì?" Giọng cô biến đổi, gợi cảm thấu xương.
Dây lưng bị buông lỏng, cơ thể người đàn ông như ẩn như hiện. Ngôn Tiêu đặt tay lên vòng eo rắn chắc đó, cảm giác thật tuyệt, khi ngón chân cô chạm vào chân anh thì vô tình rụt lại.
Quan Dược bắt lấy bắp chân cô, lạnh giọng: "Vậy thì cô đi tìm đàn ông khác đi, đừng tìm tôi." "Đàn ông khác không kéo tôi xuống hố, không trói tôi vào cùng một sợi dây với anh ta, càng không
uy hiếp tôi che giấu bí mật cho anh ta, đàn ông khác cũng chọc tức tôi." Ngôn Tiêu nói: "Anh chọc tức tôi, liên tục chọc tức tôi."
Từ đầu tới cuối, từ khi quen biết đến giờ.
Quan Dược nhíu chặt mày, trong mắt tối sâu một mảng: "Tôi chọc cô, nên cô trả thù tôi bằng cách này?"
Ngôn Tiêu cười khẽ: "Cũng không rõ là ai trả thù ai đâu, chuyện thế này, không phải đôi bên đều rất hưởng thụ sao?"
Quan Dược hất chân cô về phía trước. Trong chớp mắt, Ngôn Tiêu ngã xuống giường, anh đè người lên, một chân chặn chân cô, từ trên cao nhìn xuống.
"Cô muốn hưởng thụ thế nào?" Anh cúi đầu, ngón tay anh vuốt một cái vào bên trong cổ áo đang mở rộng của cô: "Thế này?"
Một cơn ngứa ngáy nhẹ khiến Ngôn Tiêu nhịn không được cử động người, nhìn ngược lại vào ánh mắt anh, anh vẫn đang theo dõi phản ứng của cô, nét mặt lạnh lùng.
Ngôn Tiêu không chịu thua, giơ ngón tay sờ lên vành tai anh, nhẹ nhàng bật ra một hơi thở: "Vẫn chưa đủ."
Quan Dược cười lạnh, đè sát cơ thể lên người cô, phía dưới hai người dán chặt nhau.
Sự cứng rắn của đàn ông kề sát sự mềm mại của phụ nữ.
Anh đột nhiên kéo cổ áo cô xuống, lộ ra bờ vai trắng nõn, nửa bầu ngực ẩn hiện trước mắt. Đáy mắt Quan Dược tối lại, anh cúi thấp đầu, chạm vào bả vai cô.
Hơi thở nóng rực của đàn ông phả lên, thắt lưng Ngôn Tiêu cong lại. Nhưng cô lại không cảm nhận được hơi nóng của đôi môi anh mà thay vào đó là một cơn đau trên bả vai, cả người cô đổ một tầng mồ hôi lạnh, bật giọng chửi: "Fuck!"
Quan Dược cắn một cái trên vai cô, ngẩng đầu lên hỏi: "Thế nào, chỗ này làm cô không thấy hưởng thụ à?"
Ngôn Tiêu trừng mắt, tức giận nhìn anh.
"Anh, anh!" Bên ngoài đột nhiên có tiếng gọi của A Cổ.
Quan Dược lập tức ngồi dậy, lấy chăn phủ lên người Ngôn Tiêu, không kịp sửa sang lại quần áo, đi thẳng ra ngoài: "Làm sao?"
A Cổ định đi vào, vừa bước chân, đúng lúc Quan Dược đi ra.
"Anh sao vậy?"
"Không sao, có chuyện gì thì nói đi."
"À, em đã đổ thêm xăng, quần áo vẫn chưa khô, hay là hôm nay anh đừng đi?" "Không được, vẫn phải về, cậu đi trước đi, tôi còn chút việc." "Vậy được."
A Cổ rời đi, Quan Dược vén rèm quay trở lại. Lúc này Ngôn Tiêu ngồi ở mép giường, đã mặc lại áo khoác, che kín người, cô đang đi giày.
"Trở về thu dọn hành lý, phải đi rồi."
Ngôn Tiêu ngẩng đầu, mặt lạnh tanh nhìn anh, đứng dậy rời đi.
Quan Dược không nói gì thêm, cho đến khi cô bước ra khỏi căn lều, anh đến bên cạnh bàn lấy bao thuốc.
Hơi thở phụ nữ tràn ngập trong không gian nhỏ này, sữa tắm, dầu gội đầu, hòa lẫn với mùi thơm
của cơ thể, dường như trong miệng anh cũng phảng phất mùi hương của cô.
Ngậm điếu thuốc trên miệng, anh bật bật lửa trong tay, nhưng bật mấy lần cũng không được. Quan Dược bực bội ném chiếc bật lửa xuống đất.
Người phụ nữ này, thật sự là độc dược mà.
Lề mề hơn nửa giờ sau hai người mới lên xe.
Quan Dược đã đổi sang quần áo của mình, Ngôn Tiêu cũng mặc một bộ đồ của bản thân, chiếc áo sơ mi đã bị cô vứt lại phía sau.
Hai người không ai nhắc lại chuyện trước đó.