Tổ Trọng Án

Chương 70: Vụ án 6 – Anh túc hoa biện (2)

Văn phòng của Triển Chiêu là phòng giáo viên thông thường, vì còn có nhiều giáo viên khác dùng chung, nên diện tích tương đối lớn. Hai người ngồi xuống ghế liền nhau, Triển Chiêu lấy một lon nước trong tủ mình đưa cho Tô Hồng, sau đó im lặng chờ đối phương lên tiếng.

Thật ra Triển Chiêu vẫn có chút tò mò, chuyện Tô Hồng muốn nói nhất định là chuyện trước khi Bạch Ngọc Đường gia nhập tổ Trọng án. Nói thật sau khi biết Bạch Ngọc Đường một năm nay, theo sự biến hóa từ từ trong quan hệ của hai người, Triển Chiêu cũng dần sinh ra tính hiếu kỳ với quá khứ của Bạch Ngọc Đường. Là lòng hiếu kỳ này theo thời gian lại càng lúc càng cao, nhưng bất kể là từ chính miệng bản thân Bạch Ngọc Đường hay còn là của người khác biết chuyện, Triển Chiêu một lời cũng không thể nói được. Triển Chiêu cũng không phải người hết sức nhiều chuyện, nhưng cậu thấy vấn đề tâm lý của Bạch Ngọc Đường cứ chậm chạp không được giải quyết, cảm giác không nắm được vấn đề mấu chối làm Triển Chiêu rất lo lắng.

Mặc dù mấy ngày trước, Bạch Ngọc Đường đã đồng ý tiếp nhận trị liệu tâm lí chuyên nghiệp, nhưng nghĩ tới thái độ lúc xa lúc gần, khi lạnh khi nóng mấy ngày nay của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu đã cảm thấy người này lại bắt đầu suy nghĩ lung tung đây, có lẽ bệnh tâm lí lại tái phát không chừng. Mỗi khi nghĩ như vậy, Triển Chiêu liền cảm thấy rất khổ tâm. Làm một thanh niên đơn thuần ưu tú trong thời đại mới, Triển Chiêu có cảm giác tâm hồn khỏe mạnh của mình cũng sớm bị tên Bạch Ngọc Đường này làm cho bất thường mất thôi. Còn tiếp tục như vậy, Bạch Ngọc Đường sẽ không tốt, mà chính cậu cũng sớm sinh bệnh luôn.

Vậy nên, Triển Chiêu sinh ra ý thức quan tâm với Bạch Ngọc Đường, mà đúng lúc này Tô Hồng cũng xuất hiện, bảo là muốn kể chuyện cũ liên quan tới Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu làm sao không hứng thú chứ?

Có lẽ do Triển Chiêu không quen che giấu tâm tình, biểu hiện cảm thấy hứng thú của cậu có chút rõ ràng. Tô Hồng  lại không phải người thường, nhìn một cái liền nhìn ra Triển Chiêu rất có hứng với đề tài của mình. Sau khi thấy rồi, trên mặt Tô Hồng cũng hiện ra một nụ cười, cô dùng ngón tay thon dài trắng noãn của mình nhẹ nhàng chơi đùa với vòng khoen của lon nước, sau có nhàn nhạt nhìn Triển Chiêu, cười nói, “Mặc dù chúng ta quen nhau chưa lâu, nhưng tôi thấy được, cậu rất quan tâm Bạch Ngọc Đường.”

Triển Chiêu hơi sửng sốt, sau đó theo bản năng gật đầu, “Đúng, tôi rất quan tâm anh ấy. Làm bằng hữu của anh ta, chị hẳn cũng nhìn ra, trạng thái bây giờ của anh ta thật sự không tốt, cho nên, tôi rất muốn biết rốt cục trên người anh ấy đã từng phát sinh ra chuyện gì.”

“Chuyện cậu hỏi là nguyên nhân tạo nên chứng mất ngủ nghiêm trọng của cậu ta phải không?” Tô Hồng hỏi.

Triển Chiêu lại gật đầu, “Nguyên nhân kia tôi cũng biết chút ít, nhưng rất mơ hồ, không ai muốn kể sự thật cho tôi nghe, cả Bạch Ngọc Đường cũng vậy.”


Tô Hồng thu lại nụ cười, cô chăm chú nhìn Triển Chiêu một lúc lâu, cuối cùng khẽ thở dài, “Thật ra người biết chuyện này cũng không có mấy, những người khác không kể cậu nghe có lẽ là do bọn họ cũng chỉ biết mơ hồ. Mà như tôi biết thì đội trưởng Bao cũng biết chuyện, nhưng anh ta vì tôn trọng Bạch Ngọc Đường nên mới không tự kể chuyện này ra với cậu. Ngoài đội trưởng Bao ra, những người biết chuyện chỉ còn các huynh đệ ban đầu của đội đặc cảnh.”

Nói tới đây, Tô Hồng lại nhìn thật sâu Triển Chiêu lần nữa, “Tôi cũng xem là một, ngoài ra, Nguyệt Hoa, con bé cũng biết chút ít. Bất quá con bé vẫn còn nhỏ, nhìn nhận vấn đề không khách quan, cho nên để con bé nói cho cậu nghe thì sẽ gây phiền toái.”

“Nguyệt Hoa cũng không nói với tôi chuyện của Bạch Ngọc Đường.” Triển Chiêu chăm chăm nhìn ánh mắt Tô Hồng, nghiêm túc nói, “Trong khoảng thời gian tôi làm tư vấn tâm lý cho em ấy, Nguyệt Hoa từ chối nói về bất cứ đề tài nào có dính dáng tới Bạch Ngọc Đường. Đấy cũng là lý do vì sao tôi không có cách xử lý triệt để nút thắt trong lòng em ấy, nói thật, tôi biết giữa em ấy và Bạch Ngọc Đường có một loại mâu thuẫn quan trọng chưa được giải quyết. Nếu Nguyệt Hoa thật sự muốn buông bỏ quá khứ, nhất định phải cùng Bạch Ngọc Đường nói chuyện một lần, nếu em ấy còn tiếp tục từ chỗi, chỉ sợ nút thắt này vẫn chỉ có thể giữ nguyên, không tháo được.”

“Chuyện này cũng hiểu được, nếu cậu nghe qua câu chuyện này liền có thể hiểu.” Tô Hồng khẽ thở dài, trong đôi mắt xinh đẹp hiện ra lệ quang nhàn nhạt, “Chuyện này xảy ra từ ba năm trước.”

Chuyện này xảy ra 3 năm trước ở tỉnh X, lúc đó Bạch Ngọc Đường là phó chỉ huy của đội đặc cảnh tỉnh. Tỉnh X là một tỉnh biên, đất rộng người thưa, bởi vì ở gần biên giới, mà trong thời gian đó lại thường xuyên có quan hệ căng thẳng cùng xung đột với nước kế bên, tạo thành rất nhiều ảnh hưởng xấu đến tính mạng cùng an toàn tài sản của dân bản xứ. Đội đặc cảnh biên chế của tỉnh X vốn đã nhiều hơn so với trung bình, mặc dù Bạch Ngọc Đường chỉ là phó chỉ huy, dưới tay lại quản một đội ngũ hơn 50 người. Nhân số không  quá nhiều, nhưng lai lịch đám người này đều không nhỏ, đều là những phần tử tinh anh từ khắp cả nước đến gia nhập đội ngũ cảnh sát trong thời gian mở rộng đội ngũ mấy năm về trước. Bọn họ tới từ khắp mọi nơi, xuất thân tam giáo cửu lưu, mặc dù cấp độ văn hóa không đồng nhất, sở thích cũng là khác xa nhau tới ngàn vạn dặm, nhưng mặc vào cùng một bộ quần áo, gia nhập cùng một tổ chức, đều thân thiết với nhau như huynh đệ.

Trong những người này, người có quan hệ tốt nhất với Bạch Ngọc Đường có hai, một trong đó là anh trai Đinh Nguyệt Hoa, Đinh Điềm Huệ, mà một còn người khác gọi Vân Thu Trạch, vốn là người tỉnh X. Đinh Điềm Huệ cùng Bạch Ngọc Đường là cùng lứa, ra đời trước sau chỉ cách một ngày. Người nhà hai bên lại có quen biết, hai người từ lúc mới mặc tã đã biết nhau, một đường bạn học cho đến khi làm việc. Càng hiếm hơn là sở thích cũng giống, ngày cả chỗ làm việc cũng chọn chung, hơn nữa lại may mắn cùng trở thành chiến hữu đội đặc cảnh. Theo lời song thân Đinh gia nói, ban đầu khi hai bà mẹ cùng mang thai, còn nói đùa nếu sau này sinh một trai một gái sẽ cho hai đứa đính hôn. Mặc dù sau đó lại sinh hai đứa con trai, hôn sự không thành, nhưng tình cảm giữa hai đứa nhóc này so với anh em ruột nhà người khác còn tốt hơn.

Tô Hông miêu ta quan hệ giữa Bạch Ngọc Đường cùng Đinh Điềm Huệ như vậy cho Triển Chiêu, hai người giống như anh em sinh đôi khác trứng. Trừ tính tình một người có tính hướng ngoại, một người có chút hướng nội ra, những mặt còn lại dường như đều cùng một dạng, thậm chí vẻ ngoài hai người cũng có phần tương tự. Nếu cả hai cùng mặc đồng phục, lại nhìn từ sau lưng, thì người sống chung với bọn họ mấy năm cũng có thể nhận lầm. Cái này đều do hai người họ từ nhỏ sống chung một chỗ, lại thường chơi trò bắt chước nhau, cho nên dáng đi, cũng có chút giống.

Triển Chiêu im lặng nghe Tô Hồng kể lại, theo thanh âm bùi ngùi của vị nữ cảnh sát xinh đẹp, trong đầu không nhìn được bắt đầu tưởng tượng ra một nam sinh có 8 phần tương tự Bạch Ngọc Đường, một lần cười lên lại càng thêm sáng láng. Một người như vậy, một tình bạn như vậy, làm Triển Chiêu cảm thấy cậu không cách nào có thể hình dung và trải nghiệm, bởi vì cậu không có may mắn như Bạch Ngọc Đường, có thể tìm được một người bạn thân như thế. Nhưng, cậu hoàn toàn có thể hiểu được ý vị khi mất đi người kia, chỉ còn dư lại một mình. Đinh Điềm Huệ đối với Bạch Ngọc Đường mà nói, đâu chỉ là bằng hữu, e rằng đã chẳng khác gì người thân đi.

“Sau đó”, nụ cười trên mặt Tô Hồng từ từ trở nên nghiêm túc, lòng Triển Chiêu đột nhiên không nhịn được, mà trầm xuống.

Nhìn thấy Triển Chiêu bày tỏ loại tâm tình này ra ngoài, khóe miệng Tô Hồng không nhìn được ngoắc ngoắc, “Đừng nóng, từ giờ tới lúc xảy ra chuyện đó còn một đoạn thời gian, tôi bảo sau đó là chỉ một chuyện khác.”

Kế tiếp, Tô Hồng giới thiệu với Triển Chiêu một người bạn tốt khác của Bạch Ngọc Đường, Vân Thu Trạch. So sánh với Đinh Điềm Huệ, quan hệ của Vân Thu Trạch cùng Bạch Ngọc Đường hoàn toàn là một phương thức khác biệt. Nếu bảo giữa Bạch Ngọc Đường với Đinh Điềm Huệ là thân thiết gia đình, thì Bạch Ngọc Đường cùng Vân Thu Trạch giống như một nhóm đối thủ cạnh tranh.

Vân Thu Trạch vốn là người tỉnh X, sau khi gia nhập đội đặc cảnh rồi vẫn ở lại tỉnh X tiếp tục chịu huấn luyện, đến bây giờ cũng không rời địa phương. Lần đầu tiên Bạch Ngọc Đường thấy Vân Thu Trạch là 5 năm trước khi anh chính thức tới tỉnh X làm việc, lúc đó anh chỉ vừa 18 tuổi, vẫn còn là sinh viên đại học, sở dĩ tới được đội đặc cảnh tỉnh X đều là nhờ cơ hội trao đổi thực tập của trường. Vân Thu Trạch năm đó cũng chỉ mới 19 tuổi, nhưng hắn không học đại học, mà trực tiếp vào đội đặc cảnh sau khi tốt nghiệp trường cảnh sát. Một năm khi hai người gặp mặt, Bạch Ngọc Đường còn là học sinh bình thường, còn Vân Thu Trạch ở tuổi đó đã sớm trở thành một trong những đặc cảnh thân thủ phi phàm, cực kì nổi tiếng.

Hai người khi ấy đều trẻ tuổi, người trẻ tuổi khó tránh được hung hăng, hơn nữa Bạch Ngọc Đường bấy giờ cũng là người không bao giờ chịu thua cuộc, cho nên đã sớm âm thầm so sánh thực lực với Vân Thu Trạch trong lời đồn. Mà lần đó Đinh Điềm Huệ lại hiếm thấy không cùng Bạch Ngọc Đường xuất hiện trong hàng ngũ trao đổi ở tỉnh X, Tô Hồng cũng không biết trong mấy tháng trao đổi kia Bạch Ngọc Đường với Vân Thu Trạch chung đụng thế nào. Bất quá, sau mấy tháng, đội trưởng của Bạch Ngọc Đường phát hiện đội ngũ mình có một tên phản bội nhỏ. Bạch Ngọc Đường kiên quyết muốn ở lại chịu huấn luyện ở tỉnh X, mà đội trưởng hỏi tại sao, anh ta lại kiên quyết không trả lời.

Bởi vì còn việc học phải hoàn tất, nên cuối cùng Bạch Ngọc Đường vẫn bị đội trưởng linh đi, còn chuyện liên quan tới việc sau khi Bạch Ngọc Đường trở lại thành phố D, Tô Hồng đều được Đinh Điềm Huệ kể lại. Theo lời Đinh Điềm Huệ, lần đó, sau khi trở về Bạch Ngọc Đường giống như thay đổi cả người. Lúc huấn luyện cũng không vì dễ dàng vượt mặt bạn học mà tự mãn, những hành vi xốc nổi ngày xưa cũng biến mất, giống như tức khắc trưởng thành lên mấy tuổi. Xuất phát từ lòng quan tâm anh em, Đinh Điềm Huệ đuổi theo Bạch Ngọc Đường hỏi rất lâu, Bạch Ngọc Đường mới không tình nguyện kể chuyện Vân Thu Trạch cho Đinh Điềm Huệ.

Theo lời Đinh Điềm Huệ, mấy tháng ở tỉnh X, Vân Thu Trạch lớn hơn Bạch Ngọc Đường một tuổi kia, trong mỗi phương diện sát hạch của đội đặc cảnh đều dạy Bạch Ngọc Đường một bải học. Mỗi lần Bạch Ngọc Đường không phục muốn đi khiêu chiến đối phương, cũng bị đối phương đánh hai ba cái không bò dậy nổi. Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. (Người còn người giỏi hơn, trời còn trời cao hơn) Bạch Ngọc Đường cuối cùng cũng biết trình độ mình đang ở đâu. Lúc Tô Hồng kể lại nguyên lời của Đinh Điềm Huệ, khóe miệng cũng không nhịn được câu lên nụ cười nhạt.

Triển Chiêu cũng cười, cậu có thể tưởng tượng, Bạch Ngọc Đường khi ấy hẳn có nhiều khó chịu. Bất quá, cùng lúc mỉm cười, Triển Chiêu cũng sinh ra một ít tò mò với người gọi Vân Thu Trạch. Cậu chăm chú nhìn ánh mắt Tô Hồng, trong lòng lại rất rõ Vân Thu Trạch nhất định là nhân vật quan trọng trong câu chuyện, nếu không, Tô Hồng sẽ không cố tình nói đến hắn.

“Sau đó Bạch Ngọc Đường tốt nghiệp xong liền tự xin đi làm ở tỉnh X, Bạch Ngọc Đường muốn đi, Đinh Điềm Huệ dĩ nhiên sẽ tới cùng, cho nên hai người họ cùng đến đội đặc cảnh tỉnh X. Mà tôi, cũng ở đó quen biết hai người.”

Tô Hồng khẽ mỉm cười, trong ánh mắt hiện ra thần thái xinh đẹp, cô dường như đang nhớ lại thời gian ba năm trước. Khi đó cô là một trong số ít nữ đặc cảnh, cùng làm việc mới một đám tiểu tử ưu tú hăm hăm hở hở, chung sống sáng chiều, cuộc sống tuy có áp lực cực lớn, nhưng lại là cuộc sống tràn đầy hi vọng.

“Sinh hoạt tỉnh X rất cực khổ, nhưng đãi ngộ của đội đặc cảnh lại cực tốt. Bạch Ngọc Đường tuy là con em nhà phú gia, nhưng từ nhỏ đã có năng khiếu khác người, có thể chịu khổ, dám chịu mạo hiểm, đối xử với người khác cũng thân thiện, hơn nữa anh trai cậu ta còn là đại nhân vật, cấp trên cũng có ý bồi dưỡng cậu ta. Cho nên không lâu sau khi gia nhập đội đặc cảnh, cậu ta đã thăng lên chức phó chỉ huy, mà lúc đó chỉ huy chính là Vân Thu Trạch.”

“Làm thuộc hạ của Vân Thu Trạch, không phải Bạch Ngọc Đường sẽ không phục sao?” Triển Chiêu híp mắt, nhàn nhạt nhìn Tô Hồng.

Tô Hồng mỉm cười lắc đầu, “Bạch Ngọc Đường cũng không phải người thích ra quyết định, mặc dù cậu ta đủ năng lực, nhưng chỉ cần là người khiến cậu ta tâm phục khẩu phục thì cậu ta cũng không ngại để người ta lãnh đạo cậu ta. Mà vừa vặn, Vân Thu Trạch chính là người khiến cậu ta tâm phục khẩu phục. Có thể nói, trước lúc xảy ra chuyện kia, Bạch Ngọc Đường vẫn luôn xem Vân Thu Trạch như thần tượng của mình.”

“Bạch Ngọc Đường, thần tượng?” Trong ánh mắt Triển Chiêu hiện ra một sự kinh ngạc, không phải do cậu quá sức ngạc nhiên, mà cậu hiện tại nghĩ không thông, rốt cuộc vụ thần tượng này là thế nào. Loại người như Bạch Ngọc Đường lại có thần tượng, chuyện này so với chuyện lúc Bạch Ngọc Đường kể cho cậu biết Bạch Cẩm Đường tiên sinh có một đứa con trai 10 tuổi lại yêu đồng tính còn khiến cậu cảm thấy có triển vọng hơn.


Tô Hồng mỉm cười, trợn mắt, nhìn Triển Chiêu nói, “Ai cũng có lúc trẻ tuổi, Bạch Ngọc Đường cũng không có ngoại lệ mà.”

Triển Chiêu ngẩn người, cũng cười, cậu tưởng tượng một Bạch Ngọc Đường đuổi theo sau lưng một đại ca Vân Thu Trạch, hai mắt lấp lánh, đột nhiên còn cảm thấy rất đáng yêu.

Nhưng, nụ cười trên mặt Triển Chiêu rất nhanh bị thay thế bằng vẻ nghiêm túc, cậu trịnh trọng nhìn Tô Hồng, dùng âm thanh tỉnh tảo hói, “Nói vậy, thần tượng Vân Thu Trạch cùng tổn thương tâm lý của Bạch Ngọc Đường cuối cùng có can hệ thế nào?”

Tô Hồng thở dài, đột ngột khui lon nước trong tay, uống một ngụm to, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Triển Chiêu.

“Triển Chiêu, cậu thật là một người thông minh. Nghe tôi kể chuyện xưa dài như vậy, hẳn cậu có thể đoán được, Vân Thu Trạch là một nhân vật mấu chốt, đúng không?”

Triển Chiêu gật đầu, nhưng không đáp lại, ánh mắt Tô Hồng lướt qua người Triển Chiêu, đầu nhìn về xa xôi, một lúc sau, cô nói ra một câu khiến Triển Chiêu kinh ngạc.

“Vân Thu Trạch, chính là Bá Tước.”