Tổ Trọng Án

Chương 165: Vụ án 10 – Trùng sinh chi lộ (16)

Chung cư Kim Hồng là một chung khu chung cư hạng trung. Gần đây giá phòng ở thành phố D tăng vọt, loại chung cư hạng trung này mỗi thước đã gần bằng với tiền lương hai tháng của người thu nhập khá. Vậy mà phần lớn dân chúng bình thường muốn giải quyết vấn đề chỗ ở, không thể không móc hơn nửa tiền tích góp của mình ra mua đất, bởi vì nhà cao cấp hơn, họ càng không có sức mua được.

Trừ chuyện này ra, giá nhà trong 10 năm tăng vọt lên, khiến dân chúng cả nước đều nhanh chóng nâng cao ý thức về đầu tư bất động sản, chính vì thế giá cả trung bình của chung cư Kim Hồng đã hấp dẫn rất nhiều khách đầu tư từ khi vừa mở cửa. Chung cư bây giờ vừa đón tuần kỷ niệm một năm, còn kỳ bán thứ hai chuẩn bị được mở, vốn là tình hình nóng sốt, khai thương cũng kiếm được bộn tiền như dự liệu. Bất quá, trời không đoán được mây mưa, chuyện đầu tư thế này đúng là không ai có thể nói chắc tương lai được.

Hai tháng trước, lũy kế rủi ro tích liễu gần 10 của phòng đầu tư bất động sản đã từ từ xuất hiện, 1 tuần này, lại càng đột ngột phát triển! Do thị trường nhà ở sụt giảm, khiến người mới mua nhà cũng ít đi, rất nhiều nhà buôn nhỏ không chịu được áp lực, nóng lòng muốn trả lại tiền, dẫn đến chuyện không thể không giảm giá. Nhà đầu tư cho chung cư Kim Hồng cũng không phải nhà đầu tư bất động sản gì, dĩ nhiên cũng phải miễn cười gia nhập vào nhóm giảm giá.

Chuyện mua sắm vốn là như thế, sau khi mua xong phát hiện tăng giá, nhà nhà liền vui vẻ, nhưng nếu là xuống giá, cũng không tránh khỏi tâm trạng bực mình. Buồn thì buồn, nhưng cũng không thể đổ hết trách nhiệm lên người thương buôn. Đầu tư cũng thế, bất kể đầu tư cái gì cũng vậy, đều phải chuẩn bị tâm lý có lời có lãi, bởi vì xuống giá mà trách người mua khó khăn, đây đúng là hoang đường. Những đạo lý này, căn bản ai cũng hiểu, nhưng vẫn là xấu, khi lần này sụt giá là nhà.

Vì thị trường chứng khoán tăng giá 10 năm, mới khiến những người mua nhà sinh ra ảo giác tuyệt đối. Mà lúc ảo giác đụng vào thực tế, sự mất thăng bằng mãnh liệt trong tim khiến người ta mất đi lý trí. Chủ hộ ở chung cư Kim Hồng tự phát tổ chức, ba ngày liền vây kín văn phòng. Ngày đầu, họ chỉ vây quanh phòng bán, không cho nhân viên công ty tới làm, hơn nữa yêu cầu người phụ trách bồi thường cho họ số tiền chênh lệch. Phòng buôn bán vì muốn dàn xếp ổn thỏa nên cũng không báo cảnh sát, chí biết lảng trách một cách tiêu cực. Ngày hôm sau, tình hình thăng cấp. Những chủ hộ đập phá văn phòng buôn bán, tất cả mọi người ngồi ngay phía trước văn phòng để kháng nghị, thị uy. Văn phòng bất đắc dĩ phải báo cảnh sát, nhưng khi cảnh sát gặp tình trạng thế này cũng hết sức bất đắc dĩ, chỉ có thể chọn cách khuyên nhủ để chủ hộ trở về nhà.

Hôm nay là ngày thứ ba. Ngay lúc Bạch Ngọc Đường chạy như bay về phía chung cư Kim Hồng, Công Tôn Sách dùng tốc độ nhanh nhất liên lạc với cảnh viên phụ trách duy trị trật tự ở gần chung cư Kim Hồng. Bọn họ trả lời, tình hình hôm nay khá ổn định, mấy người dẫn đầu đang vùi đâu với nhau bàn bạc gì đó, không biết là nghiên cứu cái gì, bọn họ đang ngờ tình tình tiếp theo sẽ xảy ra biến hóa. Công Tôn Sách lòng như lửa đốt, lập tức an bài nhóm cảnh sát nọ, bắt hết đám người dẫn đầu lại đã, sau đó lập tức giải tán tất cả thị dân ở văn phòng, làm gì thì làm nhất định không được xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Cảnh sát nghe điện lần đầu tiên mới nhận được mệnh lệnh như vậy của cấp trên, tới lúc anh nghe thấy Công Tôn Sách bảo mình bắt người, còn ngẩn ngơ.


“Nhưng, sở trưởng bọn tôi nói không được làm lớn chuyện, trừ phi họ ra tay, nếu không chúng ta không có lý do bắt người.” Cảnh sát chột dạ nói với Công Tôn Sách.

Công Tôn Sách là người tư văn, bây giờ không nhịn được tức giận, anh hung hăng mắng một câu, “Mẹ kiếp! Mạng người quan trọng! Bây giờ trong Kim Hồng có phần tử khủng bố! Cậu không chịu sơ tán người theo lời tôi, lỡ tạo ra thương vong lớn, sở trưởng nhà các cậu có thể chịu trách nhiệm không!?”

“Cái gì!? Phần tử khủng bố!” Cảnh sát bị lời nói của Công Tôn Sách dọa váng người, trong nháy mắt anh nhớ lại những đợt tấn công oanh động ở thành phố D một tuần trước. Không phải bảo đã bắt lại hết nhóm phần tử khủng bố sao, tội phạm cũng đều chết cả rồi? Tại sao còn xuất hiện phần tử khủng bố, không lẽ là cá lọt lưới?

Cậu ta càng nghĩ càng cảm giác suy nghĩ của mình chính xác, một chút khẩn trương cùng hưng phấn khiến ý chí chiến đấu của anh lập tức dâng trào. Đầu kia điện thoại là lãnh đạo của tổ Trọng án, còn lớn hơn sở trưởng của anh, hơn nữa, loại nhiệm vụ như truy bắt phần tử khủng bố, nói thật là tám trăm năm cũng không rơi vào trên người một cảnh viên nhỏ bé trong một đồn công an bình thường như anh đâu. Ngàn năm một thuở, có thể lập công a!

Nghĩ tới đó, cảnh sát lập tức lớn tiếng trả lời điện thoại, “Không thành vấn đề! Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”

Một cú rống này làm toàn thân Công Tôn Sách run rấy, tâm nói, đây là cảnh sát khu nào thế, giọng to quá chừng. Sau khi cúp điện thoại, Công Tôn Sách nghĩ mãi cũng thấy không an tâm, anh cau mày suy nghĩ một lát, lại lập tức gọi điện cho Bao Chửng, sau đó liên lạc với anh hai Bạch Ngọc Đường. Gọi hết một vòng, tim Công Tôn Sách mới thả lỏng được một chút.

Sau khi anh cúp cú điện thoại cuối cùng xuống, chợt cảm giác từ sau lưng như có một đôi mắt đang nhìn. Công Tôn Sách quay đầu lại, phát hiện Tần Giản đứng ngay cửa, mặt vô biểu tình nhìn nhìn anh. Công Tôn Sách ngẩn ra, rất nhanh sau đó, anh đã hiểu vì sao Tần Giản phải phá lệ chủ động ra khỏi phòng khám nghiệm thi thể.

“Cậu cũng lo lắng cho Triển Chiêu hả?”

Tần Giản không đáp, nhưng tất cả đường nét trên mặt hắn đều cho ra câu trả lời khẳng định.

Công Tôn Sách bất đắc dĩ cười, vẫy vẫy tay với Tần Giản, “Hai người thư sinh chúng ta cũng không giúp được gì, người lo chuyện bên ngoài đã đủ rồi, vào đây ngồi với đám tin tức bọn tôi đi. Ít nhất vẫn tốt hơn chuyện ở một mình suy nghĩ lung tung nhiều.”

Trên mặt Tần Giản vẫn vô tình, nhưng Công Tôn Sách còn chưa nói xong, hắn đã nghe lời bước vào, sau đó ngồi bên cạnh ghế Công Tôn Sách, hai tay chống cằm,chăm chăm nhìn vào mặt bàn, không nói lời nào. Công Tôn Sách đưa mắt nhìn bộ dáng âm trầm đầy tử khí của Tần Giản, nếu phải đối mặt với cậu ta, thì ở một mình suy nghĩ vớ vẩn vẫn còn tốt chán.

Lại trở về với cậu cảnh sát bên này. Anh nhận mệnh lệnh của Công Tôn Sách, lập tức cho tất cả huynh đệ lùng bắt những chủ hộ dẫn đầu gây chuyện, đồng thời cho sơ tán đám đông. Mặc dù đây là lần đầu anh thi hành nhiệm vụ khó khăn như thế, không có chút kinh nghiệm nào, nhưng anh cũng biết, lúc này không thể trực tiếp gào to, có phần tử khủng bố được. Anh chỉ có thể từ từ, dùng nhiều lý do khác để bắt người lại trước, sau đó từ từ sơ tán những người khác.

Anh cảnh sát bận tới mẻ đầu sứt trán, vậy mà nhóm chủ hộ căn bản không chịu phối hợp. Chỉ có ba năm cảnh sát, muốn đối mặt với gần 100 chủ hộ tâm trạng kích động, quả là rất khó khăn, trông tình thế này, muốn thành công sơ tán tất cả mọi người, cần ít nhất 20 phút.

Khi khu văn phòng đang loạn lạc, thì ở nơi cách khu vực đó ba con đường, có một tòa nhà cao 12 tầng, xuyên qua rèm cửa dày, một ánh mắt sắc bén đang quan sát toàn bộ tình hình phía dưới.

Đôi mắt kia nhìn một hồi, liền rời khỏi cửa số. Hắn quay đầu lại, nghiêm mặt nhìn về phía Triển Chiêu, trong mắt tràn đầy sự phức tạp không nói rõ.

Triển Chiêu chăm chăm nhìn ánh mắt Vân Thu Trạch, tâm trạng từ khẩn trương trở nên bình tĩnh, cuối cùng, lại dâng lên trận hưng phấn khó kiềm nén được. Cậu nhìn hiểu ánh mắt Vân Thu Trạch, cậu hiểu, cậu cuối cùng chờ được rồi!

“Anh ấy tới, đúng không?”

Vân Thu Trạch hung hăng cau mày, lạnh lùng nói, “Hắn còn chưa xuất hiện đấy, em đừng sớm vui mừng.”

Triển Chiêu cười, mấy ngày nay, đây là lần đầu tiên Vân Thu Trạch thấy Triển Chiêu cười thoải mái tới vậy. Trong nụ cười dịu dàng đó chưa đầy tín nhiệm cùng nhớ nhung, rơi vào trong mắt Vân Thu Trạch lại chói chang như thế. Hắn dữ tợn nhìn nụ cười trên mặt Triển Chiêu, vừa chua xót vừa lạnh lùng nói, “Tôi nói rồi, em đừng quá đắc ý. Coi như hắn tìm tới được đây, em cũng chưa chắc có thể ra đi với hắn.”

Triển Chiêu quan sẻ vẻ mặt nóng nảy buồn bực trên mặt Vân Thu Trạch, vô cùng sảng khoái như vừa được ăn miếng đá bào to trong một ngày nóng nực. Cậu nhẹ cong khóe miệng, cười nói, “Chuyện này tôi đã sớm chuẩn bị xong tư tưởng rồi, ngươi có thể cản tôi đi với anh ấy, nhưng ngươi không thể cản anh ấy thắng ngươi!”

“Chỉ mới tìm ra chỗ này mà thôi, muốn thắng tôi à? Ha ha!” Vân Thu Trạch lạnh lùng cười, “Bây giờ chỗ văn phòng có biến, cảnh sát có thể đã phát hiện ra chỗ này, nhưng làm sao biết được người chạy tới là Bạch Ngọc Đường? Đừng quên, tôi đã đặt bom trong phòng khách sạn, có lẽ bây giờ hắn đã bị nổ bay rồi!”


Trong lòng Triển Chiêu chợt chua xót, cậu hung dữ cau mày, trừng Vân Thu Trạch. Vân Thu Trạch hiện ra một vẻ khoái trá, hắn có lẽ không muốn làm Triển Chiêu đau lòng, nhưng nếu Bạch Ngọc Đường chết thật, hắn cũng không ngại để Triển Chiêu oán hận hắn.

Vẻ khổ sở trên mặt Triển Chiêu chỉ là thoáng qua, sau đó, lại trở thành mờ mịt. Cậu như có chuyện suy nghĩ nhìn Vân Thu Trạch, không hiểu nói, “Không phải ngươi vẫn luôn muốn thắng Bạch Ngọc Đường sao? Không phải ngươi không muốn trực tiếp giết chết anh ấy sao? Nếu muốn nổ chết anh ta, nửa năm nay ngươi có vô số cơ hội rồi, tại sao phải chờ tới lúc này? Bạch Ngọc Đường chết tôi dĩ nhiên sẽ đau khổ, nhưng tôi cảm thấy người càng khó chịu ngươi phải là ngươi chứ? Hao tâm tổn sức bày ra trận cục, không nhìn thấy bước cuối cùng, ngươi không cảm thấy tiếc nuối sao?

Ngươi muốn tìm lại tự tin từ trên người Bạch Ngọc Đường, ngươi muốn anh ấy bỏ hết sức ra để rồi lại thua trong tay ngươi. Cho nên, người hi vọng anh ấy chạy tới đây nhất không phải tôi, mà ngươi chứ. Vân Thu Trạch, rốt cuộc ngươi làm sao vậy? Kế hoạch của ngươi thì sao? Kỷ luật của ngươi? Ngươi thay đổi?”

“Im đi!” Từng lời nói bức người của Triển Chiêu làm Vân Thu Trạch thốt ra một tiếng rống giận, hắn hung dữ nhìn vào mắt Triển Chiêu, tròng mắt đỏ ngầu, giống như dã thú nhìn thấy máu.

Triển Chiêu hết hồn, nhưng không chịu lùi bước. Cậu không chịu thua, nhìn ngược lại đôi mắt đỏ ngầu của Vân Thu Trạch, im lặng chờ đợi chuyện tiếp theo. Cậu biết, hàng loạt câu hỏi vừa rồi của cậu đã thành công chạm tới sợi thần kinh mâu thuẫn trong lòng Vân Thu Trạch. Cậu ép Vân Thu Trạch không thể không chờ tới phút cuối, ở lại đây tỉ thí với Bạch Ngọc Đường. Cậu thành công tránh được chuyện khiến cậu sợ hãi nhất, không phải là cái chết, mà là chuyện Vân Thu Trạch từng nói, dẫn cậu ra khỏi thành phố D. Cậu sẽ không rời khỏi đây, càng không thể nào rời khỏi đây cùng với Vân Thu Trạch. Bất kể lý do Vân Thu Trạch nói là gì, Triển Chiêu cũng biết, hắn từng nghĩ như vậy.

Vân Thu Trạch dao động, trong mấy ngày ngắn ngủi, Vân Thu Trạch đã không còn lãnh tĩnh như xưa, hắn gần như mất đi nguyên tắc của mình. Triển Chiêu muốn nhìn thấy một Vân Thu Trạch hoảng hốt, nhưng cậu không muốn Vân Thu Trạch thay đổi kế hoạch ban đầu. Cho dù, trong kế hoạch đó, bước cuối cùng chính là cái chết của Triển Chiêu.

Vân Thu Trạch, xin lỗi, tôi thà chết, cũng muốn để Bạch Ngọc Đường chiến thắng ngươi! Chỉ có bây giờ, nơi này, bắt ngươi lại, mới có thể tạo được cơ hội cho Bạch Ngọc Đường hồi sinh! Đây là một buổi trị liệu tâm lý kịch cho hai người, tôi muốn tận mắt nhìn thấy, Bạch Ngọc Đường đạp trên sự thất bại của ngươi để lấy về toàn bộ những gì bị ngươi phá hủy.