Tố Thủ Kiếp

Hồi 48

Thiếu nữ bị tê liệt từ cổ trở xuống, cứng đờ người ra, nhưng đầu óc vẫn tỉnh. Nàng biết rằng phản kháng lại vô ích, đành há miệng ra nuốt đại đi. Đại hán thấy nàng nuốt một cách ngon lành liền cũng bắt chước bỏ chỗ vi cá còn lại vào miệng, nhai ngấu nghiến nuốt. Chừng một lát, hắn thấy khí nóng từ nơi bụng dưới đưa lên, thoáng cái tản khắp cả mình mẩy, bốc lên mặt. Hắn giật mình, cúi xuống ngó, thấy mặt thiếu nữ lúc nãy trắng xanh, mà giờ thì gò má đỏ ửng lên, đôi mắt lừ đừ nhìn hắn, như say sưa đắm đuối.

Quả tình hai người lúc đó thấy người nóng ran, dục hoả bốc lên ngùn ngụt. Hắn ôm chặt lấy thiếu nữ, nàng bị điểm huyệt cứ đờ người ra như gỗ.

Hắn lăm le định giải huyệt để nàng tỉnh lại nhưng bản lãnh còn thấp kém, làm sao giải huyệt nổi. Hắn vần xoay chê chán, đâm ra phát khùng lên, hết lật úp nàng xuống lại lật ngửa lên. Cuối cùng cáu quá, hắn ghé răng cắn vào vai, vào đùi, rồi đấm xuống thùm thụp. Nàng hình như không đau đớn gì cả, trái lại đôi mắt lim dim, có vẻ lấy làm dễ chịu thích thú là khác!

Ẩn mình nơi bóng tối, Nhâm Vô Tâm thấy vậy, bất giác thở dài nghĩ thầm:

- Bỏ thuốc vào món ăn, việc rõ ràng lắm rồi! Nhưng để thết ai? Phải chăng là để hại Bách Duy? Bách Duy phải chăng là môn hạ của Nam Cung thế gia? Đã là môn hạ thì cần gì phải dùng thuốc mê với thết tiệc? Nếu lão không phải là môn hạ Nam Cung thế gia thì sao lại bịa đặt câu chuyện, nói láo?

Bấy nhiêu nghi vấn dồn dập trong đầu óc, thực là khó giải đáp. Nhưng cũng từ bên trong những phức tạp đó, hầu như chàng tìm ra một vài manh mối.

Bỗng từ trong tối, một bóng thiếu nữ như bay tới. Dáng vẻ với khinh công cũng chẳng kém gì Cúc Nhi. Vừa thoáng thấy hai người đương ôm nhau lăn lộn dưới đất, thiếu nữ giật mình “ủa” lên một tiếng, nhưng kịp đưa tay lên bịt miệng lại, mắt lẹ như chớp liếc nhìn xung quanh một lượt. Bỗng nàng đưa hai tay lên vỗ “bốp bốp” hai tiếng. Cách đó ước hai mươi trượng xung quanh cũng nổi lên tiếng vỗ tay trả lời. Lập tức bốn bề đều có lửa bốc lên ở khoảng các nhà mồ, và thiếu nữ kia đã lẩn mình vào bóng tối. Liền đó, có hai đại hán áo đen chạy ra, mỗi người xách một thùng nước đổ chụp lên đầu hai người nằm dưới đất.

Đại hán cùng Cúc Nhi vụt tỉnh táo trở lại. Đại hán nhìn xung quanh, ra vẻ kinh hãi, vụt cái hắn la to lên một tiếng, cắm đầu chạy biến vào trong bóng tối. Liền đó nghe hắn rú lên một tiếng rùng rợn rồi im bặt đi. Rõ ràng là hắn đã bị đập chết!

Còn thiếu nữ tức Cúc Nhi mặt mũi cũng kinh hãi, tái đi, nhưng vẫn không động cựa được vì chưa được giải huyệt.

Mọi việc xảy ra trong giây phút. Nhâm Vô Tâm không ngờ rằng bọn Nam Cung thế gia điều động người lẹ đến thế, mà bốn bề tám mặt đều thấy gió thổi ào ào, ánh lửa loe loé, duy không thấy bóng người đâu cả. Đủ biết rằng nơi đây cực nguy hiểm, do những tay đầu não của Nam Cung thế gia như Tố Thủ Lan Cô điều khiển. Do sự truyền tin quá lẹ, dù chàng đi về phía nào cũng không qua được con mắt họ. Với một mình Lan Cô, cũng đủ thấm mệt rồi, nếu lại thêm một hai tay cự phách nữa như Hoàng Phủ Thiếu Hồng thì chàng khó lòng trốn thoát.

Bỗng có tiếng còi rít lên liên tiếp. Vòng đai lửa dần dần thâu hẹp lại. Bóng hai người to lớn chạy tới chỗ đất trống khiêng thiếu nữ (tức Cúc Nhi) đem đi.

Ánh lửa chung quanh mỗi lúc một mạnh, rồi tiếng chân chạy qua lại huỳnh huỵch. Giữa một rừng biển toàn là mồ mả cây cỏ um tùm, sự kiện biến diễn thực kinh nhân động phách.

Nhâm Vô Tâm không khỏi lạnh gáy, chàng không thể cứ ẩn nấp mãi được, trong khi vòng đai lửa cứ thu hẹp dần lại.

Chàng trấn tĩnh tinh thần, đưa mắt nhận định bốn phía. Thấy góc phía đông, ánh lửa sáng rực, phía tây ánh lửa nhẹ nhất. Chàng nghĩ thầm, “Nơi ánh lửa yếu ớt nhất chính là nơi bố trí mai phục, mạnh nhất, nguy hiểm nhất”.

Lập tức chàng lượm một cục gạch ném về phía tây cách xa chỗ chàng đứng độ hai trượng. Kế theo, chàng liệng một khối gạch nữa ra ngoài bốn trượng.

Quả nhiên ánh lửa từ ba phía đông, nam, và bắc lập tức di động, tiếng chân huỳnh huỵch chạy đổ xô cả về phía tây là phía có gạch ném xuống.

Không để lỡ cơ hội, chàng thoát mình đi như thỏ chạy về phía đông. Phía này vừa một giây phút trước là nơi náo nhiệt nhất, thì lúc này yên lặng như tờ, không một ánh lửa.

Chàng thở phào một hơi! Chỉ cần đề khí vọt mình đi ba cái nữa là ra khỏi đống mồ hoang. Dù có truy binh tập nã cũng không sợ nữa. Nhếch vai một cái, chàng vọt người đi lẹ hơn lên. Trong khi chân chưa chạm đất, sửa soạn đề khí để vọt mình đi nữa, bỗng nghe có tiếng từ trong bóng tối gọi:

- Nhâm Vô Tâm! Người trúng kế ta rồi! Đứng lại!

Năm vệt xẹt sáng ngời như điện, cùng với tiếng hô “Đứng lại” thét gió bay tới, nhằm đánh vào sau lưng, trước ngực chàng.

Vô Tâm kịp đưa tay quơ một cái, thân hình hạ xuống liền.

Tiếng lạnh lùng từ trong bóng tối lại gọi ra:

- Nhâm Vô Tâm! Lúc này xung quanh ngươi đều có mai phục toàn những tay võ nghệ cao cường. Nếu ngươi định trốn chạy, lập tức có chín mươi đạo ám khí phát ra, hạ ngươi trong chớp mắt.

Tuy chẳng tin rằng có chín mươi đạo ám khí mai phục quanh mình, nhưng cũng biết rằng số ám khí của họ chẳng ít đây. Chàng lạnh ớn xương sống lên. Té ra vừa rồi, tiếng chân dồn dập di chuyển về ba phía kia, chỉ là hư binh, trong khi họ đã đoán trúng là chàng sẽ lẻn qua phía tây này. Thế mới thực là nước cờ dương đông kích tây của chàng đã cao, lại bị nước cờ hư hư thực thực của họ cao hơn, khiến chàng bị sa lưới. Có lẽ bình sinh chưa bao giờ chàng bị khủng bố, cảm thấy sống chết như lần này. Tiếng cười lạnh lùng từ bóng tối lại nổi lên mà rằng:

- Bách Nhẫn, Bách Đại, kể cả Bách Duy luôn luôn ở bên mình ngươi, cũng theo làm môn hạ của Nam Cung thế gia cả rồi. Ngươi còn trơ trọi một mình, chống đối sao nổi. Phu nhân ta vì nghĩ rằng ngươi là một tay đại hảo hán, cho nên chưa nỡ giết đó thôi!

Chàng vẫn đủ trấn tĩnh để suy nghĩ:

- Nếu quả thật mấy anh em Bách Nhẫn đã theo họ thì đời nào họ lại tố cáo ra cho mình biết, rõ ràng đây là kế ly gián... Nhưng hiện giờ mình bị hãm vào vòng mai phục của họ. Biết là mình hết lối thoát, nên họ nói thực ra cho mà biết, cũng chưa biết chừng! A! Nguy hiểm thực, hư hư thật thật, khó lường thật.

Tiếng từ trong bóng tối lại nói ra:

- Vô Tâm à! Còn đợi gì nữa! Quy thuận theo Nam Cung thế gia đi!

Nghĩ ngợi một giây, chàng vụt cười lên mà rằng:

- Được lắm! Ta bằng lòng... quy thuận...!

Vừa nói,chàng vừa rảo bước tiến thẳng đến chỗ phát ra tiếng nói!

- Ngừng bước lại! Ngươi muốn nếm mùi ám khí chăng?

Chàng ngừng bước, cười trả lời:

- Tại hạ đã quy thuận rồi, chẳng lẽ cấm cả động cựa sao?

Tiếng từ trong tối nổi lên và có một vật ném ra rớt dưới chân chàng:

- Ngươi cho ta là tụi ngốc cả sao? Nếu thật bụng quy thuận, thì ngươi hãy uống hết gói thuốc này đã. Sẽ được đặc cách ưu đãi.

Chàng cúi lượm gói thuốc lên, nhét luôn vào túi, cười mà rằng:

- Muốn ta uống thuốc mê này ư? Dễ lắm, trước hãy hạ ta bằng ám khí... đi đã!

Vừa tiến thẳng vào nơi bóng tối, vừa nói tiếp:

- Lúc đó ta không còn sức phản kháng nữa, thì dù là mười bao thuốc ta cũng phải nuốt... Thế có tiện hơn không?

Cùng với hai tiếng “hơn không” cuối cùng từ miệng thốt ra thì thân hình chàng đã như lò xo nảy đi, vọt thẳng tới chỗ có tiếng nói phát ra, và tay mặt tống theo một chưởng!

Chàng định bụng rằng, sau khi phát chưởng thì phía sau lưng đã có tiếng cười, trả lời:

- Như thế chẳng tiện chút nào cả!

Chàng giật bắn người, tóc gáy dựng lên, quay lại nhìn. Xa xa, ánh lửa lập loè, nổi bật lên ba bóng người áo đen, người đứng trước rõ ràng là Tố Thủ Lan Cô, bên cạnh là Hoàng Phủ Thiếu Hồng. Đứng sau nàng, quay lưng trở lại, hai tay thu vào trong ống tay áo bào đen, tóc uốn lên bồng bồng, thân hình không cao lớn, không nhận ra nam hay nữ, điệu bộ có vẻ du nhàn.

Chàng hơi động tâm, nghĩ thầm không đoán ra người ấy à ai. Bóng dáng, bộ dạng có vẻ quen quen, phải chăng đó là nhân vật chủ não của Nam Cung thế gia.

Chàng vận lực đề khí. Hễ thấy Lan Cô hơi phất tay áo lên, chàng phát chưởng đánh ra trước. Chợt nghe Hoàng Phủ Thiếu Hồng cất tiếng lạnh lùng nói:

- Nhâm Vô Tâm! Quay đầu ngó lại phía sau xem. Ngươi hãm vào tử địa rồi mà còn mê ngủ ư?

Chàng lặng yên không nhúc nhích, đôi mắt toé lửa nhìn thẳng vào ống tay áo Lan Cô. Hoàng Phủ Thiếu Hồng cười nhạt:

- Ngươi không có gan quay lại ngó một giây phút sao?

Thấy chàng y nguyên bất động, hắn cười gằn, nói tiếp:

- A! Ngươi không dám quay lại nhìn! Vậy để ta nói cho mà biết. Lúc này sau lưng ngươi có năm tay “đại... đại cao thủ” trong hàng bảy mươi hai vị Địa Sát. Trừ hai vị là tay chơi ám khí bậc nhất trên đời, thì ba vị kia đều là tay chưởng lực âm độc vô song. Vô luận là bị trúng một chưởng của một trong ba vị ấy, ngươi sẽ kêu gào đủ bảy ngày đêm rồi chết, không thuốc nào cứu nổi!

Nhâm Vô Tâm ớn lạnh xương sống. Bất kể là hắn nói thật hay nói dối, chàng cũng không dám quay đầu lại ngó. Tâm lý chàng nghĩ rằng dù cả năm người phía sau lên đánh chàng cũng chưa nguy hại bằng bị bàn tay trắng tinh của Lan Cô sẽ phất lên một cái!

Lan Cô vẫn đứng yên lặng, nhưng phía sau chàng đã có tiếng chân bước tới mỗi lúc một gần. Chàng chỉ cầu mong Lan Cô nhích tay áo trước là chàng tận lực phát chưởng ra. Nàng vẫn lặng như tờ. Chàng cảm thấy phía sau có hơi thở vào gáy, rõ ràng là người phía sau chỉ còn cách chàng vừa đúng tầm tay đánh. Tình thế khẩn trương, đầu óc chàng căng thẳng, hệt như con cá mắc trong lưới, mắt lưới cứ dần dần gò thắt lại.

Trời đã hoe hoe điểm sáng! Mấy lần chàng đã toan phát chưởng đánh Lan Cô trước, nhưng lại ngừng, vì lẽ nếu chàng hơi nhúc nhích thì Lan Cô phát chưởng đánh liền, cướp được thượng phong là chàng nguy!

Ánh bình minh đã rõ. Chàng vẫn đứng yên bất động, mà đối phương tức Lan Cô cũng bất động, cả bọn sau lưng cũng bất động. Hình như cả đôi bên cùng găng giữ nhau, chỉ đợi hễ đối phương hơi động là mình động... nghĩa là phản ứng sau mà hoá ra đòn mình tới trước.

Quả tình, nếu quần thảo nhau, thì cũng không mệt người mệt óc bằng đôi bên đều chăm chú rình miếng, chờ đợi. Huống chi trải bao ngày gian lao khổ tứ, lúc này chàng đã hầu kiệt sức rồi và mồ hôi đã thấm ướt cả áo ngoài. Giả như lúc đó Hoàng Phủ Thiếu Hồng cứ nhảy tới đẩy một cái là chàng té xiêu đi liền. Chàng lấy làm lạ, không hiểu sao đối phương còn chưa hạ thủ giết chàng hoặc bắt sống đem đi cho rồi!

Trời đã sáng rõ, có thể nhận ra tóc người vận áo bào dài lốm đốm hoa râm, vài cỡ trên dưới bốn chục tuổi. Người đó vẫn quay lưng lại. Chàng chỉ cảm thấy hình dạng ấy rất quen thuộc mà không đoán được là ai.

Chợt từ xa xa, trong đám nhà mồ xiêu vẹo, có bóng người mặc áo cà sa sắc tro hiện ra rồi thoắt biến đi. Chàng giật mình đoán là có cứu tinh chăng? Chỉ cần hễ có ai làm cách gì khiến Lan Cô giật mình hay để ý ra chỗ khác là chàng thừa cơ thoát thân. Nhưng dù sao cũng là quá trễ vì lúc đó chàng như cây đèn đã kiệt dầu rồi. Đầu óc loạn lên, mắt bỗng hoa đom đóm rồi tối sầm lại, “huỵch” một cái, chàng té xiêu ngay xuống!

Thấy vậy, Tố Thủ Lan Cô ré lên cười. Nàng đưa tay lên kéo mảnh vải che mặt xuống. Dưới ánh sáng ban mai, té ra nàng không phải là Lan Cô mà là Cúc Nhi giả dạng ra.

Hoàng Phủ Thiếu Hồng bước tới, đưa tay điểm vào “huyệt mê” bên sườn chàng, đoạn ngửa mặt lên trời cười rằng:

- Nhâm Vô Tâm a! Ngươi dù tài giỏi cũng vẫn mắc mưu!

Cúc Nhi cười ngặt nghẽo, chỉ tay vào chàng mà rằng:

- Ngươi có ngờ đâu rằng Tố Thủ Lan Cô lúc này ở cách xa đây vào trăm dặm, đương đích thân diệt trừ vây cánh của ngươi.

Hoàng Phủ Thiếu Hồng cười ngất:

- Hà hà! Ngươi cũng chẳng ngờ đến rằng cả năm người ở phía sau lưng ngươi vừa rồi, chẳng ai chịu nổi một cái búng tay của ngươi. Nghe tiếng chân huỳnh huỵch đi tới sau, ai cũng biết tụi năm người ấy chẳng phải là tay võ nghệ cao cường gì cả. Nhưng vì ngươi quá thông minh nên mới đoán rằng họ là tay giỏi, nhưng cố làm ra bộ chân bước nặng nề để trộ người. Nếu là tay xoàng thì ai dám tiến đến gần ngươi trong vòng một hai thước! Hà... hà! Ngươi chết vì thông minh! Biết chưa!

Một trong bọn năm người cười mà rằng:

- Nói vậy chớ tụi chúng tôi năm người lúc đó đều sợ mất mật đi. Chỉ cần hắn quay đầu lại một cái là tụi tôi té hết.

Cúc Nhi cũng cười:

- Chẳng riêng các ngươi! Chỉ cần hắn giơ tay một cái là đủ khiến tôi té lăn ra. Có thể tắt thở liền là khác! Hí hí!

Hoàng Phủ Thiếu Hồng bật cười mà rằng:

- Tóm lại, mọi sự kiện, mưu kế đều do Ngũ phu nhân nghiên cứu rất đúng. Chà! Nhưng hết sức nguy hiểm và sát nút!

Người mặt áo bào tới lúc này mới từ từ quay mặt lại. Qua lần mạng mỏng che mặt, cũng có thể nhận ra đó là Điền Tú Linh. Nàng chưa tới hai mươi tuổi mà mái tóc đã hoa râm. Mới trong vòng nửa năm thôi, do ngày đêm uất hận và lo mưu kế, mà một tuyệt đại giai nhân đột nhiên già xọm đi tưởng chừng người bốn chục tuổi. Chợt Hoàng Phủ Thiếu Hồng hỏi:

- Bây giờ xử trí hắn... ra sao?

Điền Tú Linh ngẩng mặt, thở dài:

- Ta chưa giết hắn đi được!

Thấy mọi người ngạc nhiên, nàng vuốt mái tóc, nói tiếp:

- Sở dĩ ta khổ tâm bày ra mưu kế này, cốt là làm cho hắn dần dần hoá điên rồ, hắn sẽ hao mòn đi rồi chết, chớ không thể chết ngay được. Chết ngay! Chẳng hoá ra sung sướng lắm ru!

Ngừng một giây lại nói:

- Mưu này hết sức mạo hiểm. Trước hết làm cho hắn không rõ thực lực Nam Cung thế gia, sau là khiến hắn không dò ra hình tích của Lan Cô, vì Lan Cô là địch thủ đáng sợ của hắn. Chỉ hai điểm ấy thôi là đủ lắm rồi!

Miệng tuy nói vậy,kỳ thực nguyên nhân chính vẫn là để hả giận, và vẫn hy vọng một ngày kia Nhâm Vô Tâm hối lại và yêu nàng.

Cái bóng người khoác áo cà sa sắc tro tới đây mới hiện hẳn ra.

Điền Tú Linh không quay lại nhìn, nhưng cất tiếng hỏi:

- Ai đó? Bách Duy đại sư đó phải không? Xin lại đây!

Thấy lão “dạ” và tiến lại, Cúc Nhi nhoẻn miệng cười, liếc mắt đưa tình, khiến lão té xỉu đi được. Hoàng Phủ Thiếu Hồng cũng cười mà rằng:

- Đại sư bày mưu dẫn được Nhâm Vô Tâm tới đây! Khá thực!

Bách Duy ngạc nhiên nói:

- Hắn đi lúc nào tôi không hay biết. Vả lại còn cuống lên đi tìm kiếm hắn là khác.

Điền Tú Linh nói với Hoàng Phủ Thiếu Hồng:

- Ta hiểu rồi! Chẳng qua vì đại sư bịa câu chuyện hoang đường, không khéo, khiến Nhâm Vô Tâm ngờ vực, hắn bèn tự động tới đây điều tra, dò xét... Nay hắn đã có ý ngờ, vậy phải thế nào chứ? Chao ôi! Khó quá!

Bách Duy nghiến răng nói:

- Vậy chỉ còn cách giết hắn đi là hơn! Nếu không thì tại hạ không dám trở về nữa, vì sẽ bị hắn giết!

Điền Tú Linh hơi cau mày, cười nhạt:

- Ta đã nói rằng không thể giết ngay hắn! Có điều rằng Nam Cung thế gia tổn phí trên ba chục năm mới rèn luyện, đào tạo thành một tay trung kiên như đại sư. Nay nếu đại sư không dám về, chẳng cũng uổng phí mấy chục năm tâm huyết rồi.

Nàng cau mày cười, ra vẻ chua chát:

- Nhưng nếu đại sư chịu cho ta mượn một vật... thì... thì mọi việc trở nên êm đẹp vô cùng!

Bách Duy ngớ ngẩn hỏi:

- Phu nhân định mượn vật... gì?

Điền Tú Linh khoan thai tiến lại bên mình Bách Duy. Hương xạ thơm tho ngào ngạt từ người nàng xông ra đủ khiến Bách Duy rạo rực ngây ngất đi rồi, huống chi nàng lại đưa bàn tay trắng muốt như ngọc, sẽ đặt lên cánh tay lão, sẽ sẽ vuốt ve rồi sẽ sẽ vỗ lên vai.

Bách Duy đỏ mặt, trống ngực đổ hồi, cúi đầu nhìn đôi bàn chân trắng nõn của nàng. Hắn cảm động sung sướng.

Nàng nhỏ nhẹ nói:

- Cho ta mượn... cái này.

Theo với hai tiếng “cái này” từ miệng nàng thốt ra, với hơi thở thơm tho khiến Bách Duy căng thẳng mạch máu, thì tay trái nàng lẹ như chớp điện đưa lên chộp đúng theo tay lão. “Rắc” một tiếng, cùng với tiếng Bách Duy thất thanh la lên, tay trái lão bị gẫy rời, thân hình lão đổ nhào xuống đất, nằm mê man như chết!

*

Chừng nửa giờ sau, Bách Duy hồi tỉnh, ngơ ngác nhìn, chỉ còn lại một mình. Cúc Nhi ngồi bên, đương vỗ về vuốt ve hắn. Hắn vừa sợ, vừa đau đớn, tức giận, cất tiếng run run nói:

- Điền... Điền phu nhân... quá... độc ác!

Cúc Nhi đưa bàn tay thơm tho vội bịt miệng hắn,và sẽ nói:

- Chớ... chớ nói thế! Chính là phu nhân thương lão đó!

Lão nhăn nhó rên:

- Úi chao đau! Thương... thương ta ư?

Cúc Nhi ghé miệng vào tận tay lão thì thầm thân mật:

- Anh này thực là thơ ngây tệ! Ngốc ở đâu! Không hiểu thâm ý của phu nhân sao? Đó là... khổ... khổ nhục kế!

Sẽ dí cho lão một cái chết điếng người, nàng cười nói tiếp:

- Đã là người đọc kinh sử rồi mà... mà còn không hiểu ư!

Bách Duy chợt hiểu ra, nhăn nhó, nói:

- A! Khổ nhục kế! Câu chuyện Vương Tá ở Thuyết Nhạc Hoàng Cái trong Tam Quốc Chí! Sao ta không biết? Cả hai cùng chặt cánh tay để lừa bịp đối phương! Nhưng phu nhân lúc nãy có dặn... gì không?

Thấy lão vừa nói vừa rên xiết, Cúc Nhi liền đặt một cái hôn lên gò má sần sùi của lão đoạn ghé tai thì thầm:

- Phu nhân nói rằng: “Lúc này anh bị khổ đôi chút. Nhưng đến ngày thành công thì... sẽ được bồi thường, ân thưởng xứng đáng.”

Đặt thêm một cái hôn lên má bên kia của lão, Cúc Nhi cười tình, sẽ giúi lão một cái mà rằng:

- Biết chưa! Đồ ngốc!

Thấy lão cười, gật đầu, Cúc Nhi lại giúi cho cái nữa mà rằng:

- Ngốc! Giá có chặt cả hai tay, và luôn cả cái đầu trọc tếu này đi thì cũng đáng đời!

Lúc này lão quên cả đau nhức, và máu ở cánh tay vẫn rỉ ra. Giờ mới chợt nhớ ra, lão đòi Cúc Nhi băng bó lại.

Cúc Nhi lắc đầu, chỉ vào một người nằm gần đó, rồi nói:

- Nhâm Vô Tâm bị điểm huyệt, còn mê man nằm kia! Chừng lát nữa tỉnh dậy, hắn sẽ tự động cứu chữa, băng bó cho. Vậy ta đợi ở đây, chừng nào hắn gần tỉnh lại, sẽ giáng cho cái đầu trọc này một chưởng khiến ngất lịm đi!

Vừa nói nàng vừa dí ngón tay búp măng vào má lão, ra vẻ thương xót mà rằng:

- Tội nghiệp cho cái thân anh! Hiểu chưa?

Bách Duy cười híp mắt, gật đầu:

- Hiểu! Hiểu mà! Nàng đánh ta luôn mười chưởng, ta cũng xin vâng!

Cúc Nhi cười nũng nịu:

- Mười chưởng thôi à? Phải một trăm, một ngàn chưởng cho bõ ghét!

Chợt nàng nghiêm mặt lại, nói tiếp:

- Lát nữa, Nhâm Vô Tâm tỉnh lại, việc trước tiên là lo băng bó cho anh, sau đó hắn sẽ căn dặn hỏi han. Vì hắn có ý ngờ vực anh, nên sẽ hỏi han vớ vẩn tận đâu đâu, chớ không hỏi thẳng vào câu chuyện!

Nói tới đây, nàng chợt quay đầu lại nhìn Nhâm Vô Tâm, đoạn cúi xuống thì thầm dặn dò vào tận tai bắt đầu. Chỉ thấy Bách Duy luôn luôn gật đầu, mắt lão sáng lên như điên. Một lúc sau, dặn dò kỹ lưỡng rồi, nàng chúm môi son lại, hôn lão một cái, chép miệng nói:

- Nhâm Vô Tâm sắp tỉnh lại rồi! Thôi ta tạm biệt! Trước khi đi phải tặng anh một... chưởng cho ngất lịm đi! Chớ oán ta nhé!

Dứt lời, nàng giơ tay lên. Bách Duy ưỡn lưng, phồng ngực đón lấy mà rằng:

- Một trăm, một ngàn... chưởng.

Cúc Nhi cười tình, lườm lão một cái, miệng nói:

- Anh quả niên là bậc anh hùng! Như vậy gái nào mà chẳng yêu anh!

Cùng với hai tiếng “yêu anh” mới thốt ra nửa miệng, tay nàng giáng xuống ngực lão. “Huỵch” một tiếng, lão quằn quại, trợn mắt, nằm đờ người ra.

Cúc Nhi vội đứng phắt lên, rút khăn tay lau chùi đôi môi son cẩn thận. Vẻ tình tứ, nũng nịu, yêu đương vừa rồi biến đi hết. Mặt quạu lại, mắt quắc lên, nàng co chân đá vào xác lão lăn đi mấy vòng, nghiến răng rít lên tiếng mà rằng:

- Thằng chó chết! Thằng trọc ngu xuẩn! Một ngày kia mày sẽ biết tay cô nương này.

Dứt lời, quăng mình đi như rắn, lẩn vào trong đám mồ mả, cỏ dại, biến mất dạng.

Đến lượt Nhâm Vô Tâm chợt giật mình tỉnh lại, ngơ ngác bàng hoàng. Mặt trời lên cao, tứ bề lặng lẽ, toàn là mồ mả với cỏ hoang. Nhớ lại rõ ràng mình bị lọt vòng phục kích của Nam Cung thế gia. Trước mặt là Lan Cô hai bên giữ miếng hàng giờ, cuối cùng lực kiệt,mình ngã ra bất tỉnh. Nhưng tại sao... tại sao họ không giết mình mà lại bỏ đi cả!

Chàng nát óc nghĩ, không ra đầu mối. Một lúc sau, cố trấn định lại tinh thần, chàng vẫn nằm yên, nghe ngóng...

Chợt có tiếng rên khừ khừ ở phía bên. Chàng nhỏm dậy ngó tìm. Trong lùm cỏ, một thân hình mặc áo bào sắc tro, máu me đầm đìa, nhận ra là Bách Duy, miệng tuy rên mà coi bộ mê man chưa tỉnh.

Chàng rú lên một tiếng, chạy lại ôm xốc Bách Duy lên. Xé vạt áo mình ra băng bó cho lão. Xương cánh tay gần nơi bả vai lão bị gãy vụn ra, thương tích quá nặng. Trong khi băng bó, trăm ngàn câu nghi vấn dồn dập làm loạn óc chàng lên. Nếu bảo Bách Duy là tay sai của đối phương, thì sao họ lại đánh lão trọng thương đến thế này. Nếu lão không là gián điệp của họ, thì sao lão lại bịa câu chuyện quái đản để bịp chàng? Và tại sao lão có mặt ở đây v.v... Vì sao lão bị đánh v.v...

Một lúc sau, do công phu chàng chà xát, nắn bóp, giải huyệt, Bách Duy nhăn nhó, bừng mở mắt ra, rên lên từng hồi!

Quả nhiên đúng như Điền Tú Linh tiên liệu, đợi lão tỉnh hẳn rồi, chàng vội hỏi nguyên nhân và do ai hạ độc thủ.

Theo lời Thiếu Lâm dặn, Bách Duy bịa đặt lại câu chuyện lúc lão tìm đến nơi vừa lúc bọn Nam Cung thế gia đương vạch miệng chàng ra, nhồi vào một liều thuốc.

Nghe tới đây, Nhâm Vô Tâm tái mặt đi, mồ hôi vã ra. Thấy vậy, Bách Duy cười thầm, chép miệng nói tiếp:

- Chỉ tiếc rằng bần tăng tới trễ một chút.

Lão chép miệng, thở dài nhìn vào bên tay bị gãy.

- Nhưng dù đến sớm thì cũng chẳng...

Nhâm Vô Tâm vội hỏi:

- Đại sư có nhận ra hình dạng và màu sắc thuốc đó thế nào?

Bách Duy cuống lên, lắc đầu. Nhưng rồi lại nói:

- Hình như là sắc đen. À, không phải! Sắc vàng! Cũng không phải...

Một lúc lão nói ra đến tám màu sắc khác nhau.

Chàng lắng tai chú ý nghe, cuối cùng như chẳng để ý đến lão nói gì hết, vẻ mặt chàng buồn rầu thảm đạm.

Bách Duy ra vẻ lo ngại cho chàng, hỏi rằng:

- Tính ra ước chừng lúc này chất thuốc đã ngấm. Chẳng hay tướng công thấy trong người có gì khác chăng?

Nghe nhắc đến đó, chàng lại giật mình. Kiểm điểm lại thấy rằng thần trí ý nghĩ vẫn trong sáng. Chàng hơi yên tâm, ngồi xếp chân bằng tròn, vận hành khí huyết, điều dưỡng hơi thở. Thấy rằng mạch lạc lưu thông không có gì khác thường, bèn từ từ mở mắt đứng lên. Bách Duy cau mày hỏi:

- Có gì khác chăng?

Thấy chàng lắc đầu, lão hàm hồ nói tiếp:

- Chẳng lẽ họ cho uống thuốc bổ! Úi chà! Có thứ thuốc uống vào tới ba bốn ngày, hoặc vài ba tháng có khi vài năm sau chất độc mới phát!

Chàng chép miệng thở dài:

- Đúng thế! Càng chậm phát thì khi phát ra càng độc hại!

Làm bộ như chợt nghĩ ra điều gì, lão hớt hải nói:

- Nếu... nếu họ đã hạ thuốc độc cho tướng công thì hẳn chẳng tha gì bần tăng! Ôi thôi! Chỉ mong thuốc độc phát ngay để được chết sớm!

Nhâm Vô Tâm lẩm nhẩm nói:

- Có thể đúng thế đó! Đại sư cũng có thể trúng độc!

Nghĩ đến cánh tay Bách Duy bị lìa gãy, thì lòng ngờ vực đối với lão tự nhiên giảm đi hẳn. Dù trong lòng còn nhiều thắc mắc, nhưng cũng chẳng bụng dạ nào căn vặn hỏi tra thêm.

Mặt trời đã lên giữa đỉnh đầu rồi, chàng vội ôm xốc Bách Duy lên vai, chạy trở về, đem theo bao nhiêu kinh hoàng ám ảnh, nan giải đáp của một đêm đầy hãi hùng. Nhất là nghĩ đến liều thuốc độc bị họ nhét vào họng, không rõ bao giờ chất độc phát ra... Chàng ớn mình, mệt óc!

Về đến Điền gia thôn thì chàng đã thở dốc. Giữa ban ngày mà bốn bề lặng ngắt, nhà nào nhà nấy cửa đóng then gài. Bách Duy nằm ở trên vai chàng bật lên hỏi:

- Ủa! Họ chạy hết cả rồi! Sao không đợi tướng công về rồi hãy đi!

Nhâm Vô Tâm vừa thở, vừa nói một cách hờ hững:

- Vì cấp bách nên tại hạ nhủ họ cứ việc lên đường khỏi đợi chờ!

Bách Duy chỉ “a” một tiếng, trong bụng giận lắm, nhưng không dám nói ra.

Về tới ngưỡng cửa, chàng vội đẩy cửa bước vào. Bách Duy sợ bên trong đương bàn bạc gì, bị chàng trông thấy thì khốn, bèn vờ gọi lớn lên:

- Bách Hộ sư huynh ơi! Huyền Chân đạo trưởng khá không?

Trong nhà lặng như tờ, Nhâm Vô Tâm có vẻ lo ngại, còn Bách Duy biết trước, yên trí là chẳng có gì xảy ra được. Vì tụi họ là tay sai của Nam Cung thế gia cả. Và nếu như bên phe Nhâm Vô Tâm có ai định giở trò gì ra, thì một mình “Huyền Chân” cũng đủ đối phó lại rồi.

Nhâm Vô Tâm bước thẳng vào bên trong. Đưa mắt nhìn qua một cái, cả hai cùng tái mặt rú lên một tiếng.

Gian phòng nhỏ phía trong lênh láng máu đọng. Bách Hộ, Bách Phù, Bách Vệ đã biến thành ba cái thây không đầu. Duy một mình “Huyền Chân” đạo trưởng ngồi trên vũng máu tận góc phòng, tay cầm thanh gươm dài vấy máu, mặt mũi cũng đỏ lòm máu, đương ngửa cổ lên trời, nhăn răng ra cười. Rõ ràng là lão đã giết ba mạng kia trong một cơn điên phát đến cực độ.

Yên trí là lão nổi cơn điên mà giết người, nên Nhâm Vô Tâm tuy có sợ nhưng chẳng ngạc nhiên lắm. Chỉ có Bách Duy là kinh hãi, ngạc nhiên hết sức, vì hắn biết rằng Huyền Chân không điên. Nhưng... nếu không điên thì tại sao lại giết cả đồng bọn đi như thế?

Bị khích động quá đột ngột và quá mạnh, Bách Duy buột miệng quát lên hỏi:

- Mi điên hay sao? Sao lại giết cả... đi như vậy?

Nhâm Vô Tâm nổi giận, mắng Bách Duy:

- Huyền Chân vốn bị điên, không biết sao? Sao lại bỏ đây mà đi?

Bách Duy giật thót người, nghĩ thầm:

- Mình ngu quá! Hỏi Huyền Chân câu ấy ư? Suýt nữa thì lộ tẩy.

Nghĩ vậy lão yên lặng, mặt càng tái đi.

Thấy lão không nói gì, Nhâm Vô Tâm lại nghĩ rằng tại mình nóng nảy, mắng lão cho nên lão giận. Nghĩ thế rồi, chàng thở dài mà rằng:

- Ít lâu nay tại hạ quá lo nghĩ, tâm tính hoá ra thất thường, cục cằn. Xin đại sư chớ giận!

Bách Duy lúng túng, nói:

- Bần tăng quả thực có lỗi!

Nhâm Vô Tâm buồn bã nói:

- Đối với việc này, tại hạ cũng có trách nhiệm, không thể trách lỗi đại sư được!

Chàng lại đưa mắt tìm kiếm một lần nữa khắp các xó nhà, không thấy đầu lâu ba người đầu, trong khi ba cái xác chết vẫn ngồi ngay ngắn, hình như bị giết mà không kịp trở tay phản kháng gì hết. Chàng lấy làm lạ, hỏi Bách Duy:

- Với võ nghệ của ba vị đại sư, bị một kẻ điên giết mà không trở tay kịp hay sao? Có thể rằng trong lúc bất ngờ thì một người bị giết thôi. Nhưng đến người thứ nhì thì thừa thì giờ phản kháng hoặc ít nhất cũng kịp chạy thoát!

Bách Duy cau mày nói:

- Đúng thế! Tướng công mà còn không hiểu tại sao thì bần tăng cũng đến chịu... không nghĩ ra sao cả!

Tới đây, Nhâm Vô Tâm từ từ đặt Bách Duy nằm xuống. Chàng chắp tay sau lưng, đi quanh phòng nhận xét.

Bách Duy miệng tuy nói vậy, nhưng trong lòng thì nghĩ thầm rằng:

- Lão Huyền Chân không điên, vậy mà giết cả đồng bọn đi! A ha! Hoặc giả lão này làm gián điệp cho cả hai bên. Bất cứ đối với bên nào thắng bại, lão đều có lợi. Biết đâu chẳng phải lão giết bọn Bách Hộ đi là để được lòng tin của Nhâm Vô Tâm?

Nghĩ vậy lão sợ mướt mồ hôi ra. Lại ngó Nhâm Vô Tâm thấy lo sợ đến nỗi tia mắt mờ loạn ca lên. Quả tình là chàng kinh hoàng thực sự chứ không phải là giả tạo ra.

Chợt lão lại nghĩ:

- Hoặc giả Bách Hộ có cử động ngôn ngữ gì lộ ra là phản bội Nam Cung thế gia, có ý tiết lộ bí mật gì cho Nhâm Vô Tâm mà bị Huyền Chân khám phá kịp thời bèn giết đi? Nếu quả như thế thì mình cũng đỡ lo!

Lúc ấy, Nhâm Vô Tâm vừa đi vừa nói lảm nhảm:

- Còn ba cái đầu lâu! Tại sao không có ở đây?

Chính Bách Duy cũng nghĩ mãi về việc đó. Nghe chàng nói vậy, lão cũng nói góp:

- Thật là lạ! Phải chăng có... kẻ nào lấy đi! Trừ phi chính lão Huyền Chân nổi điên mà ăn đi... cả rồi!

Nhâm Vô Tâm cau mày nghĩ một lúc rồi nói:

- Ta phải ra ngoài tìm kiếm!

Nói rồi chàng vọt mình qua cửa sổ. Đợi bóng chàng khuất hẳn rồi, Bách Duy giơ tay ra hiệu cho Huyền Chân. Huyền Chân cũng giơ tay ra ám hiệu, Bách Duy hơi yên lòng, bèn thở dài nói:

- Đạo trưởng...!

Bỗng thấy “Huyền Chân” đưa tay lên bịt miệng ra hiệu bảo đừng nói, rồi lại giơ tay chỉ ba cái xác, liền đó lại cau mặt lắc đầu đặt ngón tay lên ngực vạch chéo một cái, cuối cùng miệng lão “hách” một tiếng, mở bàn tay ra hiệu chém phạt một cái. Bách Duy gật đầu. Hắn hiểu ý “Huyền Chân” cho biết là bọn Bách Hộ ba người không trung thành với Nam Cung thế gia, cho nên “Huyền Chân” giết đi.

Hiểu vậy rồi, Bách Duy đưa một ngón tay cái lên tỏ ý tán thưởng rằng: “Thà giết một ngàn kẻ vô tội, còn hơn lầm lỡ phóng thích một kẻ dù chỉ là đáng ngờ thôi.” Nguyên vì bọn Bách Hộ sở dĩ phải theo mệnh lệnh của Bách Duy là vì tuân giữ quy luật nghiêm khắc của phái Thiếu Lâm đối với vị Chưởng môn là bậc tôn quý. Bọn Bách Hộ vì thế đành cứ nuốt hơi kín tiếng, thà rằng phải trái với lương tâm, phản bội Nhâm Vô Tâm, còn hơn là phản bội quy luật môn phái làm thương tổ tính mạng của vị Chưởng môn. Cho nên bất cứ việc gì, bất cứ lúc nào, chỉ một mình Bách Duy lên tiếng nói, còn bọn Bách Hộ rất ít nói năng, thậm chí lúc cần, họ có thể hy sinh tính mệnh để cầu cho vị Chưởng môn được bình an. Còn Bách Duy sở dĩ chưa bắt họ uống“thuốc mê biến tính nết” là vì sợ rằng họ đâm ra si dại, có những cử chỉ khác thường, lộ hình tích, khiến Nhâm Vô Tâm nhận ra chân tướng cả bọn.

Chợt lại thấy “Huyền Chân” mỉm cười đưa tay lên bịt miệng.

Liền đó quả nhiên nghe có tiếng chân và Nhâm Vô Tâm đã về đến nơi. Lông mày cau lại, vẻ mặt trầm trọng, chàng nhìn Bách Duy, lắc đầu nói:

- Chẳng những chẳng thấy đầu lâu đâu cả, đến vết máu vệt chân cũng không... Ha hà... Ha ha ha!

Hình như chợt nghĩ tới một việc gì tức cười nên chàng phát ra một chuỗi cười như vậy. Bách Duy ngạc nhiên, toan hỏi vì sao lại cười. Bỗng thấy chàng đưa tay lên ôm mặt rồi nói:

- Bốn bề lặng ngắt, chỉ có mấy con chó... hoang. Mấy chiếc đầu lâu ấy đâu... phải chăng... phải chăng...

Thấy chàng vụt cười, vụt lại thảm đạm như muốn khóc, Bách Duy nghĩ thầm chắc hẳn mấy bữa liền tâm tình bị khích thích mạnh, đầu óc rối loạn, có lẽ chàng sắp hoá điên rồi. Nghĩ vậy, lão lấy làm cao hứng, càng phục mưu trí Điền Tú Linh, đồng thơi hơi có ý thương xót cho một tài trí như chàng, có thể từ này hoá ra một kẻ điên cuồng hoặc ngớ ngẩn.

Chợt có tiếng chó xa xa sủa lại. Nhâm Vô Tâm vụt đứng phắt lên:

- Ai đó? Kẻ... nào đó?

Bách Duy nói:

- Tướng công nghỉ ngơi! Để bần tăng cố gượng ra coi!

Chàng giật giọng quát:

- Không cần đến ngươi! Ta không có chân... hay sao?

Chưa dứt lời chàng đã nhảy vọt ra ngoài.

“Huyền Chân” nhảy vọt đến bên cửa, ngó qua ngó lại, yên trí là chàng đi xa rồi mới quay trở vào, nhìn Bách Duy lạnh lùng sẽ nói:

- Nhâm Vô Tâm nổi cơn điên lên rồi. Ngươi có thể yên tâm.

Bách Duy cười đắc ý.

- Mưu kế của Ngũ phu nhân tài tình thật. Tại hạ mừng quá.

“Huyền Chân” bỗng cất giọng âm trầm hỏi:

- Ta giết bọn Bách Hộ! Ngươi biết tại sao chưa?

Bách Duy nói:

- Chắc hẳn là vì...! Biết rồi... Tại hạ hiểu mà!

Thấy hắn cứ ấp a ấp úng, “Huyền Chân” quắc mắt lên, nói:

- Ngươi mà không hiểu thì... ai hiểu!

Bách Duy càng ấp úng, nói:

- Phải chăng các hạ đã nhận ra bọn họ có ý bội phản?

“Huyền Chân” nổi giận, nói:

- Đã biết thế sao không nói ra ngay. Định đổ trách nhiệm cho ai?

Bách Duy cúi đầu xuống nói:

- Tại hạ đâu dám...

Chợt nhớ ra rằng mình với “Huyền Chân” là ngang hàng, tại sao phải ra vẻ sợ hãi khép nép. Nghĩ vậy lão phấn chấn lên, ưỡn ngực ra phân trần:

- Huống chi dù tụi họ có ý phản đối, thì tại hạ cũng chẳng có trách nhiệm gì hết!

“Huyền Chân” càng nổi giận nói:

- Ngươi không có trách nhiệm ư? Nói vậy có lẽ trách nhiệm ở ta sao? Nếu như ta không kịp thời khám phá ra để lỡ hết việc.

Bách Duy gắt giọng, cãi lại:

- Ta dùng Bách Nhẫn làm con tin để uy hiếp bọn Bách Hộ phải trung thành với Nam Cung thế gia. Việc đó đã trình bày với Ngũ phu nhân rồi. Phu nhân đồng ý chưa nên bắt buộc họ uống “thuốc mê biến tính” vội, vì e rằng Nhâm Vô Tâm thấy họ vụt biến đổi tính nết mà đoán ra mưu gian chăng? Đó là nước cờ cao của Ngũ phu nhân. Ta đây có trách nhiệm gì?

“Huyền Chân” đưa mắt liếc một cái dài rồi nói:

- Dù đó là lệnh của Ngũ phu nhân, nhưng trên còn có Thái phu nhân!

Bách Duy cười nhạt nói:

- Tất cả mưu kế đều do Ngũ phu nhân chủ trương. Thái phu nhân từng ra lệnh tuyên bố như vậy. Các hạ không theo lệnh ấy sao?

“Huyền Chân” chớp chớp mắt, cúi đầu nói:

- Việc này quá liều lĩnh. Nếu như Bách Nhẫn...

Bách Duy trở nên hăng hái, cắt lời “Huyền Chân” đi:

- Bách Nhẫn thì sao? Lão đã bị thuốc mê làm biến tính, chỉ biết có tận trung với Nam Cung thế gia thôi. Dù bọn Bách Hộ có gặp mặt lão cũng chẳng sao...

Bị Bách Duy nói cho một hồi đến tắc khẩu lại. Huyền Chân kém lý, đành chịu lép, phất tay áo ngồi xuống.Hai người đối diện nhau, yên lặng một lúc. Bỗng nghe có tiếng tà áo “phạch phạch” xé gió bay tới. Trong nháy mắt, có bốn bóng người áo màu lam, tay cầm gươm dài từ bốn phía cửa sổ vọt mình vào. Chẳng nói nửa lời, bốn thanh gươm múa lên nhằm đầu “Huyền Chân” mà phất. Bách Duy kinh hãi, thét lên:

- Ai..?

Vừa thốt ra được một tiếng “ai” thì cánh tay phải đã bị một bàn tay cứng như gọng kềm thép giữ chặt, không thoát ra được. Lúc đó “Huyền Chân” đã kịp thời đứng phắt dậy, tay áo rộng múa lên, né khỏi những lằn kiếm quang loang loáng. Bốn người áo lam, kiếm pháp tuy chẳng cao siêu mấy nhưng cũng khá lanh lẹ. Một lằn kiếm bao bọc xoay khắp bốn bề, một lằn kiếm tấn công tới ngay, bốn thanh kiếm phối hợp với nhau, công thủ bủa vây không một kẽ hở. Bách Duy sợ run lên, không dám ngoảnh mặt lại phía sau, không đoán ra được kẻ đứng sau lưng mình là ai. Hắn chỉ mong lúc này Nhâm Vô Tâm kịp thời trở về.

Trong chốc lát, bọn người áo lam đã tuôn ra liên miên tới ba mươi sáu ngọn kiếm, khinh linh tuyệt xảo, kết hợp với nhau tưởng chừng như là một người mà đồng thời phóng ra bốn ngọn kiếm cùng một lúc.

Bách Duy chỉ nhận ra rằng kiếm pháp ấy có vẻ quen quen. Chợt nghĩ ra, lão quát lên:

- Những người kia phải chăng là đệ tử phái Vũ Đương? A! Có vẻ là Lưỡng Nghi kiếm pháp biến thành Tứ Tượng kiếm trận!

Tiếng người đứng sau lưng lão nói:

- Đúng thế! Họ đều là Tử Y đệ tử của Vũ Đương, ăn vận khác lối đi!

Bách Duy nhận ra người đứng sau nói là Nhâm Vô Tâm, tuy rằng tiếng nói có vẻ là tiếng kẻ mê loạn, hơi ngọng nghịu một chút. Bách Duy kinh hãi nghĩ thầm:

- Luật lệ của Vũ Đương nghiêm ngặt cũng như luật lệ của Thiếu Lâm. Đều coi vị Chưởng môn tôn quý như bậc thần minh. Huyền Chân dù thực có hoá điên chăng nữa thì bọn đệ tử cũng không thể ra tay đánh Chưởng môn bao giờ. Huống chi Tử Y đệ tử đều là những bậc tu hành thanh khiết, thì càng không có những hành vi đánh lại thầy như thế... A! Hoặc giả họ đã biết Huyền Chân là giả mạo, là tay sai của Nam Cung thế gia rồi! Mình bị trọng thương, lại bị sa vào trong tay Nhâm Vô Tâm rồi. Nếu quả hắn đã khám phá ra những bí ẩn của mình thì mình hết sống.

Nghĩ đến đó lão sợ toát mồ hôi ra. Ngó lại Tứ Tượng kiếm trận, tuy mỗi lúc đánh mỗi gấp, nhưng “Huyền Chân” vẫn đủ sức đối phó, có khi mũi kiếm chưa ra mà lão đã tiên cơ né trước rồi.

Bỗng nhiên Nhâm Vô Tâm buông hai tay ra, rồi nhảy vào trận chiến.

Vũ Đương tứ kiếm liền thu kiếm về, lùi xa ra mấy bước ôm thanh kiếm trước ngực rồi nhất tề quỳ cả xuống.

Bách Duy ngạc nhiên nghĩ bụng: “Bọn này hoá điên cả hay sao thế này? Tại sao lúc nãy kiêu ngạo thế, mà bây giờ lại khúm núm thế kia?”

Lúc này Vô Tâm đã nắm lấy cổ tay “Huyền Chân” rồi lật bàn tay phẩy vào “vựng huyệt” của hắn, xuất thủ nhanh như luồng chớp. Bọn tứ đại đệ tử Vũ Đương sắc mặt đều buồn rầu u uất, hướng vào “Huyền Chân” vái đi vái lại mãi rồi mới đứng lên, lại sụp quỳ xuống lạy Bách Duy, đồng thanh thưa rằng:

- Vũ Đương mạt học tham kiến tiền bối.

Nên biết Vũ Đương và Thiếu Lâm nguyên cùng một nguồn gốc, vì thế đệ tử Vũ Đương đối với các vị tiền bối Thiếu Lâm vẫn một mực tôn kính, mà đệ tử Thiếu Lâm đối với các vị tiền bối Vũ Đương cũng vậy.

Bách Duy vội vàng đáp lễ, trong bụng rất lấy làm ngờ, nghĩ bụng: “Xem đây đủ hiểu bọn họ chưa biết những sự bí ẩn bên trong, nhưng tại sao họ lại bắt “Huyền Chân” xuất thủ?” Vô Tâm lúc này đã bế “Huyền Chân” đặt lên giường. Bách Duy buột miệng hỏi:

- Bốn vị đã là đệ tử Vũ Đương, tại sao lại dám đánh Chưởng môn?

Một người trong bọn thở dài nói:

- Hồi bẩm tiền bối, bọn đệ tử thực quả không dám tin là Chưởng môn chân nhân đã hoá điên, mà lại không thể không tin được...

Nói tới đó, lại chỉ vào một vị đạo nhân trẻ, thân hình gầy gò, mặt vàng như nghệ, nhưng hai mắt sáng quắc như điện, nói tiếp:

- Diệu Vũ sư đệ của đệ tử đây đã đoán là rất có thể môn hạ của Nam Cung thế gia trá hình làm Chưởng môn chân nhân, để làm gian tế. Diệu Vũ sư đệ tuy vẫn được tiếng là “túi khôn” trong bọn, nhưng đệ tử vẫn không dám tin, vì thấy câu chuyện này quá hoang đường. Nhưng việc đã thế này, bọn đệ tử đành chỉ mong sao lời Diệu Vũ sư đệ đoán là đúng, thì tức là Chưởng môn chân nhân chưa hề bị tai hoạ gì... Ôi! Đó là những nỗi khổ tâm của bọn đệ tử, chắc tiền bối cũng lượng xét...

Bách Duy gật đầu. Người kia lại nói:

- Sở dĩ bọn đệ tử thốt nhiên xuất thủ với Chưởng môn mục đích chỉ cốt dò xem có phải thật là Chưởng môn chân nhân không? Đó cũng là theo kế của Diệu Vũ.

Diệu Vũ từ nãy vẫn ủ rủ cúi đầu lẳng lặng, lúc này mới ngẩng lên nói:

- Vì đệ tử trộm nghĩ người ta trong lúc thần trí mê muội cũng không thể sao quên được võ công hàng mấy chục năm rèn luyện, nhất là trong lúc bất ngờ bị người đánh lén. Thế nào cũng phải thi triển ngón võ công bản môn ra, như vậy thì thật giả sẽ biết ngay lập tức.

Bách Duy tái mặt vội hỏi:

- Thế... thế võ công bản môn của “Huyền Chân” đạo trưởng vừa rồi có đúng không?

Diệu Vũ cúi đầu nói:

- Chưởng môn chân nhân thần trí tuy hôn mê nhưng vẫn còn nhớ được tâm pháp của Vũ Đương... Kiếm trận của bọn đệ tử vừa rồi, trừ bản Chưởng môn dùng tâm pháp Vũ Đương để hoá giải đi thì được, còn người ngoài khó lòng phá nổi!

Bách Duy nghe xong thở phào một tiếng, như vừa trút được gánh nặng. Hắn đưa mắt nhìn “Huyền Chân” và nghĩ thầm: “Người này tài thật! Hắn giả mạo Huyền Chân quá hệt... lại còn lén học được cả kiếm thuật Vũ Đương nữa.”

Lúc ấy bốn đệ tử Vũ Đương đã xúm nhau lại, dùng thuốc bí truyền rắc lên chỗ cánh tay bị gãy của Bách Duy. Tức thời hắn thấy bớt hẳn đau khổ. Nhâm Vô Tâm thì cúi đầu, bù tóc ra, chẳng còn đâu là bộ dạng mạnh mẽ anh tuấn nữa. Còn “Huyền Chân” thì bị điểm vào huyệt mê ngất nên ỳ ra đó không chút động cưa. Bách Duy sốt ruột nghĩ thầm:

- Chẳng biết bao giờ họ sẽ giải huyệt cho Huyền Chân. Nếu lão cứ ngất lim đi thế này thì làm sao có thể thông tin tức của Nam Cung thế gia cho lão biết được. Nhưng cũng may là Vô Tâm đã biến thành hầu như là ngớ ngẩn, si độn. Chắc hắn cũng chẳng chịu đựng nổi bao lâu nữa... Nếu mình như hắn thì chỉ có cách chết sớm đi là... sướng hơn!

Bốn đệ tử Vũ Đương đều là tay cường tráng, lanh lẹ. Chỉ một loáng sau đã thâu dọn và chôn vùi xong thi thể bọn Bách Hộ đại sư.

Sau đó, Diệu Pháp sư huynh là kẻ trầm nghị nhất bọn, hỏi:

- Chưởng môn nhân thì như thế, Bách Duy đại sư bị trọng thương, vậy nếu muốn khởi hành thì phải có xe mới được.

Đệ tứ sư đệ là Diệu Quả lanh lẹ nói:

- Tiểu đệ xin đi kiếm xe.

Nhị sư huynh Diệu Không, miệng lúc nào cũng mỉm cười nói:

- Mình chỉ nên thuê cỗ xe không rồi tự mình đánh xe lấy thì hành trình mới giữ được kín đáo bí mật.

Thấy Diệu Quả “dạ” một tiếng chạy đi liền, tam sư huynh Diệu Vũ vội gọi lại mà rằng:

- Nơi đây vắng hết người rồi, sư đệ định tìm thuê xe ở đâu?

Diệu Quả ngẩn người ra ấp úng:

- Cái ấy... ấy...

- Vừa rồi khi bước chân vào trong xóm để ý thấy gian nhà thứ ba đầu con đường này vốn là nhà cho thuê xe, cả ngựa kéo. Sư đệ thử tới coi, xem có chiếc nào còn đủ cả bánh xe chăng!

Diệu Quả “dạ” rồi vọt mình đi luôn. Diệu Vũ nhìn theo nói:

- Có xe mà không có ngựa thì cũng chẳng đi nổi!

Diệu Không mỉm cười nói:

- Ý sư đệ muốn rằng ta đi kiếm hai con ngựa chứ gì? Được rồi!

Diệu Vũ cười nói:

- Bất cứ lúc nào sư huynh đều đoán biết trước được ý tiểu đệ.

Diệu Pháp vội ngăn lại:

- Hãy khoan! Đi kiếm ngựa ở đâu?

Diệu Không cười trả lời:

- Việc khẩn cấp thì phải quyền biến. Nếu cho phép quyền biến thì kiếm đâu cũng có ngựa!

- Chớ làm càn... làm bậy!

Diệu Pháp lắc đầu thở dài, nhưng tay thì ra hiệu, chẳng khác gì bảo rằng “Cũng được! Đi đi!”

Không được ra hiệu đến lượt thứ nhì, như cái chớp. Diệu Không đã ra khỏi cửa, biến dạng.

Diệu Không đi rồi, Diệu Pháp bèn chạy lại bên giường cúi nhìn “Huyền Chân” hồi lâu, rồi thở dài nói:

- Chẳng hay Nhâm tướng công có thể giải huyệt cho vị Chưởng môn của chúng tôi, để tránh cho...

Nhâm Vô Tâm nói:

- Chừng nào thần trí ông ấy chưa khôi phục thì chưa dám giải huyệt! Nếu giải huyệt mà ông ta điên lên, đánh giết kẻ khác cũng chưa can hệ bằng ông ta lại tự sát, thì Nhâm mỗ này sao yên được.

Diệu Pháp nói:

- Vãn bối biết rằng Nhâm tướng công lo giữ an toàn cho vị Chưởng giáo chân nhân của chúng tôi, nhưng...

Giơ tay chỉ vào “Huyền Chân” rồi nói tiếp:

- Vị Chưởng giáo của chúng tôi coi có vẻ đau khổ hết sức. Vãn bối dám hỏi Tướng công cho biết phép điểm huyệt của Tướng công có tổn hại gì đến sức khoẻ của kẻ bị điểm huyệt chăng?

Nhâm Vô Tâm trả lời:

- Không hề chi cả! Và nếu thần trí ông ta sáng suốt trở lại thì vẫn nghe hoặc thấy được mọi sự kiện...

Nói rồi, chàng để ý nhìn “Huyền Chân”. Quả nhiên mặt lão ra vẻ đau đớn khổ cực, hình như có câu chuyện gì hết sức quan hệ muốn nói ra, phải nói ra ngay tức khắc. Nhưng vì thần trí lão vẫn hôn mê, dù là nói ra việc gì cũng chẳng ai thèm để ý. Thực có ngờ đâu rằng câu chuyện mà lão muốn nói ra lúc đó có quan hệ lớn lao với cả võ lâm, cục diện sẽ thay đổi ngay và Nhâm Vô Tâm cũng bớt được lo lắng, sầu khổ. Khốn nỗi, huyệt đạo bị bế tắc, lão nói làm sao thành tiếng.

Nhâm Vô Tâm thong thả nói:

- Nếu có xe cộ, thì khẩn cấp phải đưa “Huyền Chân” đạo trưởng đến chỗ các tay danh y của ta, lo chữa cho khỏi bệnh đã...

Giọng chàng khi rõ, khi không, có vẻ cố gắng lắm mới nói ra được mấy câu. Phải để ý lắm mớ nghe hiểu được.

Diệu Pháp ngấm ngầm thở dài, quay mặt đi có ý thương hại, kinh dị. Cả Bách Duy cũng có ý tiếc cho chàng là tay hảo hán, vì sa cơ mà đến nỗi mất hết tinh thần tráng chí.

Chợt nghe một tiếng hô to, một người vọt mình tới, chính là Diệu Quả, mặt mày hớn hở, nói:

- Sư huynh tôi liệu việc như thần! Gian hàng ấy quả nhiên có cỗ xe. Tuy rằng cũ kỹ nhưng hình như được sửa chữa, còn dùng được. Tôi đã lôi lại để trước cửa. Chỉ cần đợi ngựa nữa là khởi hành được!

Vừa nói vừa ngó quanh một lượt, rồi thở dài, nói tiếp:

- A! Nhưng ở đây làm gì có ngựa?

Diệu Vũ mỉm cười nói:

- Đã có nhị sư huynh đảm nhận, muốn có hai trăm con ngựa, cũng chẳng khó gì!

Bách Duy ra vẻ không tin, vừa toan hỏi ở đâu ra mà sẵn vậy thì tai nghe tiếng vó ngựa “lộp độp” mỗi giây mỗi gần hơn. Bách Duy trố mắt, lắng tai, vẻ mặt kinh dị.

Một chuỗi cười vang từ ngoài cửa, liền đó Diệu Không bước vào trong nhà, vẻ mặt với dáng bộ y nhiên như lúc ra đi,không có gì khác. Nhìn mọi người, hắn cúi mình, nói:

- May mắn! Không nhục sứ mệnh!

Dứt lời hắn quay mình trở ra ngoài, thoắt cái lại quay trở vào, cười mà rằng:

- Quả nhiên là hai con ngựa tốt!

Bách Duy giật mình nghĩ thầm:

-Tay này thực không ngờ là tài ba đến cỡ ấy!

Diệu Pháp hỏi:

- Đôi ngựa kiếm được ở đâu? Phải nói thực ra!

Giọng hỏi tuy nghiêm nghị nhưng vẻ mặt thì không chút giận dữ, hình như hắn đã thừa biết bằng cách nào Diệu Không kiếm ra được đôi ngựa ấy.

Diệu Không khom mình, cười nói:

- Vô luận là tiểu đệ kiếm ở đâu ra, miễn là chính đáng và hợp lý, trong bụng không xấu hổ, khỏi hối hận.

Diệu Pháp gật đầu khen “được”! Diệu Không, Diệu Quả nhìn nhau cười, và trong ánh mắt lờ đờ của Nhâm Vô Tâm hình như cũng hơi thoáng lẹ qua một nét cười.

Diệu Pháp ra lệnh:

- Đóng ngựa vào xe luôn... còn đợi gì!

Diệu Vũ, Diệu Quả cùng “dạ... dạ”, quay trở ra, một loáng sau trở vào đợi lệnh.

Chỉ thấy Diệu Pháp khom mình, nói với Nhâm Vô Tâm:

- Vãn bối với Diệu Không sư đệ giong xe, Diệu Vũ với Diệu Quả sư đệ kèm hai bên để hộ vệ. Xin Nhâm tướng công nghỉ ngơi để dưỡng sức. Bên ngoài, vô luận là xảy ra việc gì, đã có anh em vãn bối lo liệu.

Nhâm Vô Tâm gật đầu, lập tức ôm xốc “Huyền Chân” lên chạy ra xe, trong khi Diệu Pháp lại khom mình nói với Bách Duy:

- Đại sư bị thương nặng, không nên cử động mạnh. Tam và tứ sư đệ nâng đỡ đại sư cho khéo đó!

Diệu Vũ, Diệu Quả “dạ dạ” rồi nâng đỡ Bách Duy ra xe. Bề ngoài chiếc xe có vẻ cũ kỹ, nhưng bên trong được bọn Diệu Vũ đã lau rửa sạch sẽ.

Nhâm Vô Tâm phủ phục ở trong góc thùng xe, nhắm mắt cúi đầu, không ai biết chàng thức hay ngủ. “Huyền Chân” nằm ở trong lòng chàng, vẻ mặt đau đớn khổ cực. Bách Duy ngồi bên, nghĩ thầm rằng: “Nếu như ở dọc đường đi mà Nhâm Vô Tâm cứ để yên không giải huyệt cho Huyền Chân thì sẽ ra sao?”

Xe chuyển bánh đã lâu. Coi bộ Nhâm Vô Tâm ngủ có vẻ mê mệt. Bách Duy vờ nhắm mắt, kỳ thực vẫn ti hí hé coi xem Nhâm Vô Tâm có cử chỉ động tĩnh gì chăng? Hắn cố đưa cánh tay phải ra, sẽ sẽ đặt ở gần sát mặt chàng.

Nhâm Vô Tâm chợt động hai vai. Bách Duy giật mình rụt tay lại, thì Nhâm Vô Tâm đã trở mình đi, quay mặt vào vách xe và ngủ ra vẻ say sưa lắm. Một lúc nữa thì chàng ngáy lên mỗi lúc mỗi lớn. Lại một lúc sau, Bách Duy sẽ sẽ dịch người lại sát bên “Huyền Chân”, sẽ thì thầm vào lỗ tai lão:

- Có nghe ta nói đây không? Hãy thở mạnh lên ba tiếng làm hiệu.

Quả nhiên “Huyền Chân” thở lên ba tiếng dài. Bách Duy liền hỏi:

- Có điều gì muốn nói? Ta tạm giải huyệt cho nhé! Nhưng chỉ nên giải huyệt trong chốc lát thôi, và mỗi ngày giải huyệt một lần, xong câu chuyện lại bế huyệt trả lại vì e Nhâm Vô Tâm phát giác ra thì khốn to.

Dứt lời Bách Duy đưa tay phải ra điểm huyệt một cái trên mình “Huyền Chân”.

Nhưng nếu Bách Duy mà biết ra rằng Huyền Chân trong xe lúc đó chẳng phải là Huyền Chân do Nam Cung thế gia phái đi làm gián điệp. Nếu lão biết rằng Huyền Chân này chỉ muốn được nói với Nhâm Vô Tâm một đôi lời thì dù cho chặt đầu Bách Duy đi, Bách Duy cũng chẳng dám giải huyệt ra cho Huyền Chân!