- Đại kha!
Tiếng thét vang như sấm làm cho mọi người đều giật mình, đàn ngựa cũng hoảng hốt đứng dừng cả lại ngơ ngác. Triệu Liệt Bân nghiến răng xé nát vạt áo ra từng mảnh, hình như ông ta cốt làm thế cho hả giận, miệng thì rít lên:
- Đại kha…. rõ ràng đại kha sắp thua rồi, còn cố gắng gượng chống đỡ làm gì nữa?
Âu Dương Đình và anh em Bùi thị đều cúi gầm mặt xuống, không ai dám nhìn vào mặt ông ta. Giữa lúc ấy, Nhâm Vô Tâm chợt tà tà bay lên, áo quần phơi phới rồi như một cánh chim hồng, đậu xuống cách đấy chừng ba trượng.
Bạch Đại tiên sinh dùng một chiêu “Vân long thám chảo” vừa đánh tới nửa chừng lại lập tức thu chưởng thế lại, năm ngón tay cong cong với lên trên không, thân hình đứng thẳng như cây gỗ, ý chừng ông ta muốn với lấy cái thanh danh chế thắng bất bại mà ông ta vừa để tuột tay rơi mất.
Một phút lặng lẽ trôi qua.
Bạch Đại tiên sinh vẫn đứng đờ người ra như chết đứng, không hề động cựa. Triệu Liệt Bân thốt nhiên khóc oà lên, rồi tung mình nhảy vụt tới chân Bạch Đại tiên sinh. Anh em Bùi thị và Âu Dương Đình bất tri bất giác cũng tiến cả tới bên Bạch Đại tiên sinh.
Bùi Tam vỗ vào vai Triệu Liệt Bân ôn tồn nói:
- Ngũ đệ, thắng bại là việc thường của con nhà tướng, câu ấy chính miệng ngũ đệ vẫn thường nói, đã quên rồi ư?
Triệu Liệt Bân nổi giận, kêu rống lên như cái còi:
- Ta thua đến hàng nghìn lần cũng không sao, nhưng đại kha thì không thể thua được! Không thể thua được!
Bùi Tam cười nói:
- Sao Ngũ đệ ngốc thế, đại kha cũng là người, thiên hạ chỉ có Tiên Phật mới không bao giờ thua, chớ còn người thường thì chưa từng có ai lại vĩnh viễn không thua bao giờ.
Ngoài mặt tuy ông ta vẫn cố giữ vẻ tươi cười, ôn tồn khuyên giải Triệu Liệt Bân nhưng hai khóe mắt ông ta cũng thấy long lanh ngấn lệ. Nhân vì Bạch Đại tiên sinh tượng trưng cho quang vinh Cái Bang, ngẫu tượng cho hết thảy đệ tử Cái Bang, mà bao nhiêu cái tượng trưng cho quang vinh, ngẫu tượng cho tôn phái ở cõi đời này đều không thể thua được, vĩnh viễn không thể thua được!
Giữa lúc bầu không khí bi ai thống khổ đang bao trùm lên đầu bọn Cái Bang ngũ lão, thì Nhâm Vô Tâm chợt cất tiếng cười khanh khách. Triệu Liệt Bân cơn giận càng bốc lên ngùn ngụt, quát lớn:
- Ngươi thắng thì cứ việc thắng, còn cười nỗi gì?
Nhâm Vô Tâm cao giọng nói:
- Tại hạ chỉ cười các hạ, chớ có cười gì đâu!
Triệu Liệt Bân trợn mắt quát:
- Triệu mỗ thà bị ngươi đâm cho một đao, còn hơn là bị ngươi cười!
Vô Tâm mỉm cười nói:
- Bạch Đại tiên sinh bị thua bao giờ, mà các vị cứ nhất định buộc ông ấy phải nhận thua, còn gì tức cười hơn nữa?
Triệu Liệt Bân ngẩn người một lúc, rồi lại giận dữ nói:
- Ai khiến ngươi giả nhân giả nghĩa…
Vô Tâm nghiêm sắc mặt nói:
- Tại hạ bình sinh chưa từng nói dối bao giờ, sao các hạ lại bảo là tại hạ giả nhân giả nghĩa? Nếu quả tại hạ thắng được “Cái Bang ngũ lão” thì đó chính là một điều vẻ vang danh giá cho tại hạ, chớ có nhục nhã gì đâu mà phải chối?
Triệu Liệt Bân không biết nói sao, lại quay ra nhìn Bạch Đại tiên sinh. Lúc này bốn vị Hồng y lạt ma thừa lúc chiến trường đang lộn xộn kẻ khóc người cười, đã lén bước đến tận nơi mà vẫn không ai hay biết.
Nghe Nhâm Vô Tâm nói vậy, không những Triệu Liệt Bân đã ngơ ngác quay lại nhìn Bạch Đại tiên sinh, mà tất cả bao nhiêu cặp mắt của mọi người cũng đều đổ dồn về phía ông ta. Bạch Đại tiên sinh bỏ hai tay xuống, cười một cách gượng gạo nói:
- Chính thế, ta đã thua đâu!
Điền Tú Linh cau mày trong bụng không phục, “Phá vân thất tiên” cũng ngạc nhiên đưa mắt nhìn nhau. Bạch Đại tiên sinh thủng thỉnh nói:
- Nhưng ta sở dĩ chưa thua là vì vị công tử ấy nới tay đó thôi, chỉ trong vòng mười lăm chiêu nữa ta sẽ hết hy vọng, và năm mươi chiêu nữa ta sẽ không còn sức trả đòn. Đứng trong tình trạng ấy, ai mà không nhận thấy thế? Công tử nói như vậy, càng làm cho anh em tôi khó xử.
Vô Tâm mỉm cười nói:
- Dẫu trông bề ngoài thì như thế nhưng thực tế lại khác, hiền huynh đệ chỉ biết có một mà không biết đến hai.
Bạch Đại tiên sinh nói:
- Thực tế khác ở chỗ nào, tại hạ thật không hiểu.
Vô Tâm nhìn khắp mọi người một lượt, rồi thủng thỉnh đáp:
- Hiền huynh đệ tất cũng biết rằng, trước khi tại hạ động thủ đã hiểu rõ hết vũ công và chiêu thức biến hoá của Bạch Đại tiên sinh, mà tiên sinh thì chưa hề biết một tí gì về vũ công, chiêu thức của tại hạ. Trong khi hai bên giao đấu nếu mình biết rõ vũ công của đối phương, thì ấy là đã chiếm được tiên cơ chế địch rồi, cố nhiên như vậy thì phần thắng tất phải nhiều hơn phần bại. Tại hạ chỉ được lợi một điểm đó, nhưng như thế sao gọi là thắng được?
“Phá vân thất tiên” lúc này mới hiểu ra bất giác cùng đưa mắt nhìn nhau cười mỉm. Nhưng Bạch Đại tiên sinh lại lắc đầu thở dài:
- Đức độ của công tử thật đáng cho lão hủ phải cảm kích. Nhưng thà rằng công tử bịa ra một lý do gì khác để an ủi tại hạ, hoặc giả tại hạ còn có thể mượn cớ đó tự an ủi lừa dối mình cho xong, đằng này công tử lại nêu lên cái lý do ấy, làm cho tại hạ tự dối mình cũng không thể được nữa!
Vô Tâm cau mày nói:
- Câu nói của tại hạ toàn là sự thực, sao tiền bối còn ngờ?
Bạch Đại tiên sinh cười một cách gượng gạo:
- Mấy chiêu thức vừa rồi là do mấy năm gần đây lão phu mới tự sáng chế, chưa dám đem ra giang hồ thi triển, dẫu đến đệ tử bản bang cũng chưa trông thấy, công tử làm sao mà biết được?
Vô Tâm cười nói:
- Môn chưởng pháp vũ công của tiền bối sáng chế ra, không lẽ trên đời này không còn ai biết nữa hay sao?
Bạch Đại tiên sinh đáp:
- Trừ năm anh em lão hủ, ngoài ra quyết không còn ai biết nữa.
Vô Tâm thủng thỉnh nói:
- Năm xưa tiền bối du hiệp giang hồ thường để tâm ghi nhận những chỗ tinh vi tột bực trong các chiêu thức của các môn phái vũ lâm đương thời, sau khi quy ẩn mới đem những điều đã ghi nhận được hợp cả lại làm một, cái gì hay thì giữ lại cái gì dở thì bỏ đi, rồi nhân đó mà sáng chế ra môn chưởng pháp vừa rồi…
Chàng vừa nói tới đó, Triệu Liệt Bân đã trợn mắt kêu lên:
- Quái thật, những việc đó chính lão phu còn chưa biết rõ ràng, làm sao ngươi lại nói được rành mạch đến thế?
Nhâm Vô Tâm không trả lời, vẫn tiếp tục nói tiếp:
- Nhưng trong khi sáng chế môn chưởng pháp đó, ngẫu nhiên đôi khi gặp những chỗ khó khăn không giải quyết được, tất nhiên tiền bối cũng có thỉnh giáo một vị bằng hữu nào chớ chẳng không?
Bạch Đại tiên sinh chợt biến sắc mặt kinh ngạc nói:
- Quả có chuyện ấy thật, nhưng sao…
Vô Tâm cười nói:
- Tiền bối có thỉnh giáo ai thì người đó tất phải biết rõ môn chưởng pháp của tiền bối chứ!
Bạch Đại tiên sinh sắc mặt chợt đổi ra vẻ kính cẩn, nghiêm trang nói:
- Nhưng vị tiền bối mà lão hủ thỉnh giáo ấy, tuy học vấn uyên bác kinh nhân nhưng trong giang hồ tuyệt không một ai biết chỗ ở của Ngài, công tử dù có nói là đã từng được nghe Ngài nói về môn chưởng pháp đó, lão hủ cũng nhất định không tin!
Ngừng một lát, ông lại tiếp:
- Trừ phi công tử nói ra được tên tuổi vị lão nhân ấy, lão hủ mới hết nghi ngờ.
Vô Tâm mỉm cười, nói dằn từng tiếng:
- Tử Cốc nhị kỳ!
Cái Bang ngũ lão và Điền Tú Linh nghe xong đều giật mình kinh sợ, còn anh em Kim Thừa Tín thì chỉ ngơ ngác nhìn nhau, không biết Tử Cốc nhị kỳ là ai? Ai là Tử Cốc nhị kỳ?
Bạch Đại tiên sinh đôi mắt sáng hẳn lên, hấp tấp hỏi:
- À công tử có phải là…
Thốt nhiên ông lại lắc đầu quầy quậy:
- À mà không phải, không phải!
Vô Tâm cười hỏi:
- Cái gì không phải?
Bạch Đại tiên sinh nói:
- Lão hủ đã được nghe lão nhân gia nói về “hắn” nhưng ngài tả hình dạng “hắn” không giống công tử tí nào!
Vô Tâm mỉm cười nói:
- Tiên sinh lịch lãm giang hồ như vậy, há lại không nghe nói đến thuật dịch dung bao giờ sao?
Bạch Đại tiên sinh cả mừng, cười nói:
- Thế thì phải rồi, phải rồi! Nhưng sao vừa rồi công tử không nói rõ tên họ lai lịch ra lại cứ nhất định bắt lão phu phải bêu xấu!
Vô Tâm cười nói:
- Nếu vừa rồi tại hạ nói rõ tiện danh thì chưa chắc các hạ đã chịu tin.
Bạch Đại tiên sinh cười ha hả, khom mình vái một vái rồi nói:
- Lão hủ ở ngoài biên ải xa xôi ngàn dặm, không ngờ hôm nay may mắn lại được gặp công tử, chuyến đi này thật không đến nỗi uổng phí!
Mọi người đứng ngoài nghe hai người nói chuyện đều ngẩn ngơ chẳng hiểu nghĩa lý gì cả. Triệu Liệt Bân sốt ruột không sao nhịn nổi, buột miệng hỏi:
- Đại kha vừa nói vị tiền bối Tử cốc, nói “hắn” là ai thế?
Bạch Đại tiên sinh cười ha hả:
- “Hắn” là một vị kỳ đại cao nhân, và vị cao nhân ấy lúc này hiện đang đứng trước mặt chúng ta đây.
Triệu Liệt Bân đưa mắt nhìn Nhâm Vô Tâm lẳng lặng không nói gì, nhưng sắc mặt vẫn lộ vẻ nghi hoặc. Vô Tâm cũng chắp tay vái trả Bạch Đại tiên sinh, mỉm cười nói:
- Tiên sinh quá khen, tại hạ đâu dám nhận.
Kim Thừa Tín buột miệng kêu lên:
- Các vị nói chuyện từ nãy đến giờ, anh em tôi chẳng hiểu gì cả! Rút cuộc thì vị này là ai?
Bạch Đại nói:
- Hiền huynh đệ cũng là những bậc hiệp nghĩa quân tử, lão hủ nói rõ cũng không sao. Để lão hủ xin giới thiệu vị này là…
Nhâm Vô Tâm vội ngắt lời:
- Lão tiên sinh cứ để tại hạ tự giới thiệu lấy, tiện danh là Nhâm Vô Tâm.
Cái Bang tứ lão và Phá vân thất tiên đều đứng ngẩn người ra. Một lát sau chợt nghe Kim Thừa Tín cười ha hả nói:
- Nhâm Vô Tâm…Nhâm Vô Tâm…không ngờ hôm nay anh em tôi lại gặp Nhâm Vô Tâm!
Bạch Đại tiên sinh ngạc nhiên hỏi:
- Các vị cũng biết tiếng Nhâm công tử hay sao?
Nhâm Vô Tâm không chờ Kim Thừa Tín trả lời, vội nói:
- Tại ha vừa xuất đạo chưa được bao lâu đã có người biết tới tiện danh, thật là một điều vinh hạnh lớn lao cho tại hạ.
Kim Thừa Tín cười nói:
- Công tử xuất đạo tuy chưa lâu, nhưng lão ô bách tuế không bằng phượng hoàng sơ sinh, điều ấy cũng không lấy gì làm lạ.
Nhâm Vô Tâm lại chắp tay vái một vái rồi nói:
- Đa tạ các vị quá khen. bây giờ tại hạ chỉ xin thỉnh cầu các vị một điều, là việc đối phó với nhà Nam Cung thế gia xin các vị hãy cố gắng ẩn nhẫn ít lâu, đợi lúc nào thời cơ chín mùi, lúc ấy nghĩa kỳ của các vị chỉ đến đâu, gian đảng sẽ tan đến đấy, như vậy mới gọi là “Nhất cử thành công”.
Kim Thừa Tín nói:
- Công tử nói dẫu phải nhưng anh em chúng tôi đã cất công lặn lội tới đây, bây giờ lại bảo chờ lại, vậy thì trong thời gian đó chúng tôi biết làm cái gì? Và ở đâu?
Nhâm Vô Tâm lấy trong mình ra một thanh giản thiếp, đưa cho Kim Thừa Tín nói:
- Quí vị tìm người có tên trong đây đưa cho hắn thanh giản thiếp này, hắn sẽ thu xếp tất cả mọi việc cho quý vị.
Kim Thừa Tín đỡ lấy thanh giản thiếp, rồi nói:
- Còn công tử định đi đâu bây giờ?
Vô Tâm nói:
- Tại hạ phải lên Tử Cốc bái kiến Nhị Kỳ.
Vừa nói tới đấy chợt nghe xa xa có tiếng âm nhạc réo rắt. Mọi người đều lắng tai nghe. Tiếng nhạc thật là kỳ lạ, nghe không ra tiếng đàn, tiếng sáo mà cũng không ra tiếng trống, tiếng thanh la, trong những khúc điệu bi ai hùng tráng lại còn xen lẫn cái ý vị thần bí và trang nghiêm, khiến cho người nghe đều cảm thấy máu nóng sôi lên không sao nén lại được.
Bạch Đại tiên sinh cau mày nói:
- Tiếng âm nhạc cực kỳ quái gở, chúng ta hãy tạm tránh đi là hơn.
Triệu Liệt Bân kêu to:
- Đường đường nam tử, hách hách trượng phu, sợ gì ai mà phải tránh?
Bạch Đại tiên sinh sa sầm mặt nói:
- Ngũ đệ, lúc này không phải là lúc để cho ngươi sinh cường! Phải hỏi ý kiến Nhâm công tử xem đã.
Nhâm Vô Tâm tươi cười nói:
- Tại hạ cũng muốn xem cho biết cái tiếng âm nhạc kỳ quái ấy có ý nghĩa gì…
Chợt nghe Triệu Liệt Bân reo to:
- Đến rồi!
Mọi người ngẩng trông lên quả thấy từ phía xa xa, lẩn trong đám bụi mịt mù có nhiều bóng đỏ đang từ từ tiến lại. Bạch Đại tiên sinh nhìn kỹ một lúc rồi nói:
- Những người này có lẽ là khách ở Quan ngoại mới đến cả?
Vô Tâm nói:
- Hay là bọn Lạt ma cao tăng trong đảng Hồng y chăng?
Trong khi mọi người đang xôn xao bàn tán thì bọn người áo đỏ đã tiến đến gần. Bốn vị Hồng y lạt ma thân hình cao lớn lực lưỡng đi trước dẫn đường, bước nhanh như bay, mỗi người trên tay đều cầm một thứ nhạc khí hình thù cổ quái, cái tiếng nhạc kỳ dị vừa rồi là do nhạc khí ấy phát ra.
Sau lưng bốn người ấy lại còn sáu người nữa cũng mặc áo đỏ, tầm vóc còn cao hơn bốn người trước tới một cái đầu, mười hai cánh tay dài như tay vượn, khiêng hai cái đòn tre trên đòn buộc một chiếc ghế bọc lụa đỏ, một vị Hồng Y lạt ma thân thể mập ú như người phù thủng, ngồi xếp bằng tròn trên ghế, hai mắt nhắm nghiền như đang ngủ say.
Cái Bang ngũ lão và Phá vân thất tiên tuy đã từng gặp nhiều quái nhân, nhưng quả chưa hề thấy người nào kỳ cục đến thế. Triệu Liệt Bân cười thầm nói sẽ:
- Ông già béo kia nặng thịt quá đến nỗi không đi nỗi, phải nhờ người khiêng. Đã vậy sao không nằm ở miếu Lạt ma mà ngủ lỳ cho sướng đời, ai bắt đến đây mà chịu tội?
Ông ta đang cao hứng nói ba hoa chợt nghe Âu Dương Đình “suỵt” một tiếng liền im bặt, không dám nói nữa. Đoàn người áo đỏ khi tới cách bọn đông người chừng hơn một trượng đều dừng cả lại, bốn người đi đầu chia ra đứng thành hai hàng, sáu người đi sau cũng đặt chiếc cáng xuống đất.
Tiếng nhạc cũng vừa ngừng lại, ông già béo mắt vẫn nhắm nghiền, uể oải hỏi:
- Đến chưa?
Bốn người đứng phía trước khom lưng nói:
- Hồi bẩm sư phụ, đến rồi ạ!
Lúc này lão mới vươn vai, ngáp một cái thật dài rồi từ từ mở mắt ra. Da mặt ông ta hồng hào tươi tốt, lông mi thưa mà dài, đôi mắt tuy đã mở nhưng dưới hàng lông mi trông chỉ ti hí như một nét vạch. Ông ta nhìn ngang ngửa một lượt rồi mới thủng thỉnh hỏi:
- Ở đâu?
Một người chỉ vào Nhâm Vô Tâm kính cẩn thưa:
- Đằng kia ạ.
Thì ra bốn người áo đỏ dẫn lộ đó chính là bốn vị Hồng y lạt ma mà các vị độc giả đã thấy từ lúc quần hào mới khởi sự tranh chấp. Sau khi đã nghe rõ lai lịch của hai phe rồi, mới len lén bỏ đi đưa vị lão Lạt ma đến.
Nhâm Vô Tâm rất lấy làm ngạc nhiên, không hiểu mấy vị Lạt ma này tìm mình để làm gì. Chợt thấy đôi mắt ti hí của lão Lạt ma phóng ra một tia hào quang sáng chói nhưng chỉ thoáng cái lại tan biến, lão lắc đầu một cách uể oải nói:
- Kỳ quái, kỳ quái!
Triệu Liệt Bân bất giác ngứa miệng hỏi:
- Kỳ quái cái gì?
Lão Lạt ma nhếch môi cười:
- Trước khi tới đây, lão tăng đã nghe người ta nói có mấy tay cực kỳ lợi hại, nhưng cứ mắt lão tăng xem ra thì chẳng có gì là ghê gớm cả.
Giọng nói của ông ta tuy uể oải như không có hơi, nhưng ông ta nói tiếng Hán rất lưu loát. Triệu Liệt Bân tuổi tuy đã gần bảy chục nhưng tính tình vẫn không khác gì hồi niên thiếu, đã nóng nảy lại hay có tính hiếu kỳ, nghe lão Lạt ma nói không sao nhịn nổi lại hỏi:
- Mấy nhân vật mà ngươi nói đó là những ai, thử nói cho ta nghe xem có phải người ta đánh lừa ngươi không?
Lão Lạt ma cười nói:
- Lão tăng không quen biết ngươi tại sao lại phải mất thì giờ nói cho ngươi nghe? Và chuyện này ngươi nghe chẳng những không được lợi gì mà lại còn khổ vì tức nữa.
Triệu Liệt Bân kinh ngạc nói:
- Việc gì mà tức?
Lão Lạt ma cười ha hả:
- Ngươi thật muốn ta nói cho nghe ư?
Triệu Liệt Bân sợ đại kha ngăn trở, vội bước tới đứng bên Phá vân thất tiên nói to:
- Cố nhiên, ngươi cứ nói đi!
Lão Lạt ma cười sằng sặc nói:
- Ta nghe người ta đồn “Cái Bang ngũ lão” ở Trung Nguyên vũ công tuyệt giỏi, hay đâu chỉ toàn là đồ giá áo túi cơm đánh một thằng bé con cũng không nổi! Lão tăng lại vừa nghe bọn đồ đệ nói ở đây có mấy cao thủ rất cừ, lão tăng mới không từ lao khổ chạy vội tới đây, nếu biết thế này thì thà nằm khoèo ở nhà ngủ còn sướng hơn.
Triệu Liệt Bân giận quá râu tóc dựng ngược, mắt trợn tròn xoe nhưng không biết nói thế nào để đối lại. Lão nghĩ một lát thốt nhiên vùng cười ha hả nói:
- Trông ngươi giống như sắp bị đem đi cúng thần, đã phải nằm trên cáng cho người ta khiêng mà vẫn còn kêu là lao khổ, nghĩ thật tức cười! Ha ha..
Lão Lạt ma nói:
- Có phải nhà ngươi chửi lão tăng giống như con lợn bị người ta khiêng đi cúng thần phải không?
Triệu Liệt Bân cười chán lại ngửa mặt lên trời “phì” một tiếng không thèm trả lời. Lão Lạt ma chẳng những không giận lại cười sằng sặc nói:
- Nếu bụng dạ lão tăng không rộng rãi thì làm sao lại được phát phúc thế này? Ngươi ăn nói tuy hỗn hào, nhưng lão tăng cũng không thèm chấp. Các con, ta đi thôi!
Triệu Liệt Bân quát to:
- Hãy thong thả!
Lão Lạt ma cười nói:
- Ngươi còn muốn gì nữa, cứ nói đi!
Triệu Liệt Bân ngẩn người không biết nói sao. Lão Lạt ma lại cười nói:
- Ngươi tức làm gì cho tổn thọ? Lão tăng chỉ định đến đây tìm một người không thấy thì đi, chớ còn ở đây làm gì?
Vừa nói dứt lời sáu gã đại hán đã đặt đòn cáng lên tay quay lưng đi luôn. Nhâm Vô Tâm chợt nghĩ ra một việc, vội nói to:
- Đại sư định tìm ai xin cứ cho biết, may ra tại hạ có thể mách giúp được!
Lão Lạt ma lắc đầu nói:
- Ngươi không thể biết được đâu…
Nói chưa dứt lời chợt thấy đàn ngựa hý rầm lên, rồi chạy ra bốn phía. Đoàn ngựa này toàn là giống lương câu ở Quan ngoại, đã được anh em Phá vân thất tiên huấn luyện từ lâu, ngày thường không bao giờ phải buộc dây cương;còn những lừa ngựa của Cái Bang ngũ lão bề ngoài trông tuy xấu xí nhưng kì thực đều là loại dị thú, hàng vạn con mới lựa được một. Vì thế nên vừa rồi trong lúc hai bên đấu nhau, quyền phong chưởng ảnh như gió thét mưa gào mà chúng vẫn nghiễm nhiên không sợ. Lúc này thốt nhiên con nào con nấy đều bỏ hàng ngũ chạy loạn xạ, làm cho Cái Bang ngũ lão và Phá vân thất tiên sợ tái mặt.
Không ngờ đàn lừa ngựa vừa chạy đi một quãng bỗng lại kêu lên một tiếng thê thảm, rồi từ từ ngã lăn xuống đất. Mọi người đều kinh sợ, đổ xô lên xem. Chợt nghe lão Lạt ma quát to:
- Không được chạm vào!
Vừa rồi lão nói không ra hơi, vậy mà lúc này tiếng quát của lão vang dội như một tiếng sét nổ lưng trời. Mọi người còn đang ngơ ngác, đã thấy lão Lạt ma vò đầu cười gượng:
- Lão tăng đã lười không muốn sinh sự, không ngờ vẫn không tránh khỏi lôi thôi, muốn thoát thân cũng không được nữa!
Rồi trỏ đàn ngựa nằm dưới đất nói:
- Các ngươi thử xem kia là cái gì?
Mọi người đều chú ý nhìn, chỉ thấy trong chỗ tuyết tạo thành nước hiện ra vô số những rắn nhỏ màu xanh xám, dài không đầy một thước, đầu giống như lưỡi thuổng trông rõ là một loại rắn độc kinh khủng.
Lúc này đàn rắn độc đều lần lượt bò lên bụng những con lừa ngựa, chui từ bên này qua bên kia nhanh như gió, chỉ trong khoảnh khắc mười một con vừa lừa vừa ngựa đã bị chúng hút hết máu thịt, chỉ còn trơ lại một ít xương và da.
Mọi người trông thấy đều rụng rời hết vía, sắc mặt tái mét. Cái Bang ngũ lão và Phá vân thất tiên lại càng đau ruột, Triệu Liệt Bân và Kim Thừa Tín đồng thời cùng thét lên một tiếng song song nhảy lên, nhưng đều bị người bên cạnh giữ lại. Lão Lạt ma cũng lắc đầu lắc cổ than thở:
- Không ngờ Trung thổ cũng có nhân vật khua rắn ăn thịt thú…
Lão đưa mắt nhìn quanh một lượt nói tiếp:
- Các vị có biết người ấy là ai không?
Vô Tâm đưa mắt nhìn Bạch Đại tiên sinh, lẳng lặng không nói gì cả. Bạch Đại tiên sinh sắc mặt đầy vẻ đau khổ tức giận, giậm chân nói:
- Nghiệp chướng, nghiệp chướng! Không lẽ lại là hắn?
Vô Tâm cũng nói:
- Nhất định là hắn!
Lão Lạt ma và Phá vân thất tiên đồng thời buột miệng hỏi:
- “Hắn” là ai vậy?
Vô Tâm thở dài nói:
- Trên đời này hiện thời trừ “Xà Thần” Khang Tổ ra thì còn ai vào đấy?
Chàng đưa mắt nhìn Cái Bang ngũ lão nói nhỏ:
- Lúc này các vị lại càng không nên ra mặt.
Bạch Đại tiên sinh cau mày nghĩ ngợi một lúc rồi thở dài:
- Nếu không ra mặt thì làm thế nào?
Vô Tâm quả quyết:
- Chạy!
Lão Lạt ma xua lấy tay vò đầu mỉm cười nói:
- Nhìn ra xung quanh mà xem, chỉ sợ khó lòng đi thoát.
Bốn mặt lúc này quả nhiên đã bị rắn vây kín, hơi tanh nồng nặc làm cho người ta ngửi thấy phải buồn nôn. Trận rắn tầng tầng lớp lớp vây thành một vòng tròn, không biết bao nhiêu con rắn nằm la liệt khắp mặt đất rộng tới khoảng hai ba trượng, trừ người khinh công tuyệt giỏi còn thì không ai có thể vượt qua được.
Vô Tâm nhìn khắp trận rắn một lượt, rồi lẩm bẩm nói một mình:
- Khang Tổ thủ đoạn độc thật! Làm sao mà cả ngần này người cùng vượt qua được bây giờ?
Chợt nghe Triệu Liệt Bân nói:
- Những con rắn này hình như chết cả rồi hay sao mà cứ nằm lỳ một chỗ, không cựa quậy lên xuống gì thế kia?
Âu Dương Đình lắc đầu nói:
- Đàn rắn lúc này tuy nằm im nhưng nếu ta chạm vào chúng, chúng sẽ lập tức nhảy lên nha nhao như một đám loạn tiễn, mình khó lòng khỏi bị trúng độc.
Kim Thừa Tín trợn mắt hỏi:
- Thế kia à?
Âu Dương Đình thở dài nói:
- Cứ xem vừa rồi lúc những con lừa ngựa bị rắn cắn, chạy đi chưa đầy bảy bước đã lăn ra chết cả, giả sử mình có vận nội lực kháng cự lại cũng khó lòng tránh khỏi.
Triệu Liệt Bân tức quá chửi rầm lên:
- Không ngờ bản lãnh dạy rắn của thằng cha Khang Tổ càng ngày lại càng lợi hại đến thế. Chỉ giận vì anh em mình xưa nay không thèm học cái công phu bẩn thỉu đó, nên bây giờ mới không biết phá cách nào.
Kim Thừa Tín đứng ngẩn ra một lát, rồi chép miệng nói:
- Bây giờ phải tìm cách gì nhảy ra khỏi đây mà không chạm đến đàn rắn?
Vô Tâm quay lại nhìn lão Lạt ma thấy lão vẫn tủm tỉm cười, hình như trong bụng đã yên trí lắm bèn vòng tay cười nói:
- Đại sư có cao kiến gì không?
Lão Lạt ma cười đáp:
- Có thì vẫn có!
Vô Tâm nói:
- Vậy xin đại sư dạy cho.
Lão Lạt ma nói:
- Xem chừng vũ công của ngươi cũng vào bậc khá, vậy hãy ở lại để cùng lão tăng đoạn hậu.
Vô Tâm gật đầu nói:
- Còn những người khác thì sao?