- Nếu những câu lão thái nói toàn là sự thật, thì quả là một chuyện kinh khủng có thể làm chấn động vũ lâm…
Đường lão thái nói:
- Chưa hết, lại còn cả Trung Nguyên tứ quân tử nữa.
Bao Phương cúi nhặt cây hỏa tập giơ cao lên, vẻ mặt tỏ ra kinh khủng đến cực điểm. Gã đưa mắt nhìn mấy cỗ quan tài rồi lắc đầu:
- Vô lý, vô lý! Sao lại có chuyện vô lý đến thế được? Để tại hạ thử mở một cỗ ra xem có đúng thế không?
Nói xong lập tức bước lên, lấy tay mở nắp một cỗ áo quan ngay đầu dãy.
Quả nhiên cỗ áo quan chưa đóng đinh, nên Bao Phương vừa chạm tay vào đã mở ngay ra được.
Đường lão thái ngoài miệng tuy quả quyết, kỳ thật trong bụng cũng bán tín bán nghi: một người còn sống cho vào quan tài đặt nằm trong động đá hơi lạnh thấu xương thế này, dù không chết cóng cũng phải chết ngạt. Chuyện ấy làm sao có thể tin được? Vì thế, vừa thấy Bao Phương mở nắp quan tài, bà vội thò đầu vào nhòm.
Ánh lửa chập chờn chiếu thẳng vào mặt người nằm trong áo quan, chỉ thấy da mặt hắn trắng bệch, giống như nước da người ốm đã lâu ngày, hơi thở cực kỳ yếu đuối.
Bao Phương hạ thấp cây hỏa tập xuống, nhìn kỹ một lúc rồi sẽ nói:
- Lão tiền bối, người này vẫn còn sống thật!
Đường lão thái cau mày nói:
- Nam Cung thế gia tìm đủ thiên phương bách kế, bắt sống bao nhiêu cao thủ vũ lâm bỏ vào quan tài, đặt nằm trong hầm đá thế này, tất phải có nguyên cớ.
Bao Phương vỗ đùi nói:
- Phải rồi, tất nhiên họ phải dự định một âm mưu gì ghê gớm. Trong này có tới bảy tám chục cỗ quan tài, nếu mỗi chiếc đều có một người thì không phải chỉ mất công trình một hai năm có thể làm nổi…
Giữa lúc ấy chợt nghe một tiếng thở dài từ trong đám quan tài đưa ra.
Đứng trong hầm đá âm u lạnh lẽo, xung quanh la liệt quan tài, đã làm cho người ta có sẵn cái cảm giác khủng bố, lại nghe thấy một tiếng thở dài não ruột đó, ai mà không rợn tóc gáy?
Bao Phương đằng hắng một tiếng cho thêm can đảm, rồi hốt nhiên vận khí đan điền giơ cao tay phải chuẩn bị ứng phó.
Đột nhiên hắn cảm thấy mấy ngón tay trái đau nhói, vội buông cây hỏa tập rớt xuống đất. Thì hắn vì quá chú ý tới cái tiếng thở dài ma quái vừa rồi, đến nỗi cây hỏa tập cháy sát tới tận tay mà cũng không biết.
Cây hỏa tập đã tắt, trong thạch thất tức thì lại tối đen như mực.
Cũng trong khoảnh khắc đó, thốt nhiên người nằm trong áo quan đứng dậy. Bao Phương vừa ngẩng đầu lên chạm ngay vào khuôn mặt lạnh giá như tiền của người ấy. Hắn có cái cảm giác như luồng hơi lạnh đó truyền từ mặt thấu suốt tới tim gan, bất giác xương sống lạnh toát, toàn thân run lên nhảy lùi về phía sau mấy bước.
Đường thái thái cũng giật mình sửng sốt, đứng ngây người ra một lúc, rồi mới lên tiếng:
- Nếu ngươi còn nói được thì hãy trả lời lão thân mấy câu, còn cố tình làm trò yêu quái để lòe nạt người ta thì chớ trách lão thân tàn ác.
Người kia chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhấc cao chân phải bước ra khỏi áo quan.
Lúc này trong thạch thất đã tối thui như mực, Đường lão thái dẫu nhờ có mục lực hơn người, cũng khó lòng có thể trông thấy rõ cảnh vật cách đó chừng năm sáu thước. Vậy mà người kia đi đứng vẫn ung dung, động tác cực kỳ mau lẹ, hắn bước qua chỗ Đường lão thái, rồi đi về phía bờ ao.
Bao Phương vội vàng châm một cây hỏa tập khác, giơ cao lên soi. Chỉ thấy người kia mặc bộ quần áo đen, ra tới bên ao băng, khum hai bàn tay vốc nước uống ừng ực. Uống tới bảy tám vốc mới dừng tay, ngoảnh mặt lại.
Bao Phương chú ý nhìn kỹ, thấy nước da trắng nhợt của người ấy lúc này đã có đôi chút huyết sắc, hình như những ngụm nước băng đó đã nuôi sống cơ thể của hắn.
Đường lão thái chống mạnh cây gậy trúc xuống đất, hỏi:
- Ngươi có nghe rõ tiếng ta nói không?
Người kia ngơ ngác một lúc rồi gật đầu. Đường lão thái mừng lắm nói:
- Thế thì tốt lắm, nếu ngươi thành thật trả lời cho lão thân mấy câu hỏi, lão thân sẽ cứu ngươi ra khỏi tòa thạch thất này.
Người kia cau mày lại, hình như cố tìm hiểu ý nghĩa câu nói của Đường lão thái. Chừng nửa giờ sau, hắn mới nhớ ra, bèn giơ tay chỉ vào miệng, rồi đưa hai tay lên xua lấy xua để.
Bao Phương nói:
- Lão tiến bối, người này hình như bị câm.
Đường lão thái nói:
- Có khi hắn bị người trong Nam Cung thế gia cắt mất lưỡi rồi, nên không thể nói được.
Bao Phương lại nhìn người kia một lúc rồi bảo:
- Ngươi thử há miệng ta xem nào.
Người kia còn chưa hiểu ý Bao Phương muốn nói gì, chợt nghe phía ngoài có tiếng đá lăn xào xạt. Kế đó lại nghe có tiếng nằng nặng từ trong xó tối đưa ra:
- Ngoài kia có người sắp tới, hãy bỏ ngay người ấy vào áo quan, rồi nấp vào một chỗ. Nếu là người Nam Cung thế gia vào, ta có thể thừa cơ xem họ định âm mưu gì.
Đường lão thái nhướng mày hỏi:
- Vị cao nhân nào đó?Sao không chịu lộ diện ra đây cho lão thân tiếp kiến?
Cái tiếng nằng nặng lại cất lên:
- Lúc này mà thái thái còn chưa chịu dẹp bớt tính hiếu thắng đi… thì giờ gấp lắm rồi, không thể nói chuyện được nữa. Mau bỏ người kia vào áo quan đi.
Đường thái thái nghe đối phương nói cũng có lý, bèn bước lên điểm vào huyệt đạo của người áo đen, sẽ bảo Bao Phương:
- Tắt lửa đi rồi bế hắn vào áo quan, đậy lại như cũ, chúng ta trốn mau!
Bao Phương làm đúng như lời Đường thái thái rồi ngồi thụp xuống, nấp vào phía sau quan tài. Đường thái thái chưa chịu đi ngay, còn lượn quanh ao băng một lượt, đoạn cũng nấp vào sau một cỗ quan tài khác.
Quả nhiên một lát sau đã nghe có tiếng giày đi tới rồi một con nữ tỳ đầu tết hai trái đào, tay giơ cao đèn lồng bước vào trước, theo sau là một người đàn bà mặc áo trắng dài, tuổi trạc ngoài ba mươi.
Dưới ánh đèn sáng, dung mạo thiếu phụ hiện ra lồ lộ, mắt phượng mày ngài, lưng thon má phấn, cách phục sức cũng rất nhã đạm tinh khiết.
Đường lão thái nghĩ thầm: “Trông người đàn bà này tướng mạo thật đoan trang cao quý, đâu phải là kẻ hung ác tàn bạo? Nếu mắt mình không được trông thấy cảnh tượng khủng khiếp ở trong “Mê hồn lao” này, thì dù ai nói mình cũng không tin là thật”. Bà nghĩ đến đấy liền thò tay vào mình lấy ra một nắm trâm độc dự định ném ra.
Đường lão thái tự nghĩ: “Bốn tên đại hán chết vì trâm độc của mình, còn nằm ngổn ngang trên con đường, cửa động bí mật cũng đã bị mở ra, không lý gì mà họ không trông thấy.”
Nhưng sự tình xảy ra lại ngoài ý liệu của bà, người đàn bà áo trắng hình như không khám phá ra sự gì lạ, nên sắc mặt vẫn điềm tĩnh, đưa mắt nhìn quanh bốn phía rồi bảo con thị nữ:
- Treo đèn lên!
Con thị nữ vâng lời, treo đèn lên bài lâu, rồi theo người đàn bà lui ra cửa, cúi đầu đứng yên. Hình như còn chờ đợi ai nữa.
Đường lão thấy thái độ của người đàn bà không tỏ vẻ gì khác lạ, nên nghĩ thầm: “Người đàn bà này tính tình thâm trầm thật, những sự biến đổi đột ngột xảy ra trong mật thất như thế, mà vẫn ung dung bình tĩnh như thường. Người trong Nam Cung thế gia đáng sợ thật.”
Chợt lại nghe phía ngoài có tiếng giày đi vào, rồi cũng có hai con tiểu tỳ xách đèn lồng dẫn đường cho hai người đàn bà mặc áo trắng nữa.
Hai người đàn bà tới sau nhan sắc cũng cực kỳ xinh đẹp và tuổi còn trẻ hơn người trước một chút.
Hai người trông thấy người đàn bà đi trước, đều cúi đầu thi lễ. Người này gật đầu rồi khẽ hé cặp môi son, thì thào nói nhỏ với hai người đi sau mấy câu.
Hai người đi sau cũng quay lại bảo nữ tỳ treo đèn lên.
Chỉ trong phút chốc, ba chiếc đèn lồng đã được treo cao lên ngang nóc tòa bài lâu, ánh sáng rực rỡ chiếu khắp cả gian thạch thất. Ba người đàn bà và ba con thị nữ vẫn đứng cả ngoài cửa, có vẻ như đang chờ đợi cái gì.
Lại một lúc nữa, lại nghe có tiếng gậy chống xuống đất lộc cộc, xen lẫn với tiếng giày lẹp xẹp tiến vào. Ba người đàn bà áo trắng vừa rồi lập tức đứng thẳng lên, tránh ra hai bên cúi đầu khoanh tay, điệu bộ cực kỳ cung kính. Đủ hiểu người sắp tới đây tất là người có địa vị rất cao trong nhà Nam Cung.
Bước chân đi mỗi lúc một gần, rồi một bà già da mồi tóc bạc, mình mặc áo trắng ngắn, tay chống gậy trúc thủng thỉnh bước vào. Đường lão thái đứng sau quan tài nhìn ra đã trông thấy rõ ràng, liền nghĩ thầm: “Thì ra chỉ là một bọn đàn bà tác yêu tác quái. Nếu ta không thân hành tới đây, thì làm sao mà biết được?”
Bà già vào tới giữa gian thạch thất, đảo mắt trông quanh một lượt, rồi thốt nhiên cất tiếng cười ha hả nói:
- Vị cao nhân nào xâm nhập vào cấm khu của nhà Nam Cung thế gia thật là lớn mật! Chỉ riêng một điểm đó cũng đủ cho lão thân bội phục vô cùng…(Nói tới đó chợt ngừng lại một lúc rồi tiếp:) Người nào xâm nhập vào đây, quyết không phải là hạng vô danh tiểu tốt? Sao không đường hoàng ra đây cho lão thân gặp mặt, mà lại trốn trốn nấp nấp như vậy, còn ra thể thống gì nữa?
Đường lão thái vốn giàu kinh nghiệm giang hồ, nghe giọng lưỡi bà ta đủ thấy đối phương chưa trông thấy mình, và vừa rồi lại nghe tiếng người cảnh cáo, rõ ràng là trong này còn có người khác nữa, vậy thì việc gì mình lại xuất đầu lộ diện vội? Nghĩ vậy nên cứ nằm yên nghe động tĩnh.
Bà già hỏi ba bốn lượt, không thấy ai trả lời, chợt biến sắc mặt, mắt trợn tròn xoe cười nhạt nói:
- Trong thạch thất này chu vi không quá vài trượng, dầu một cây kim rơi, lão thân cũng tìm ra được, huống hồ là người, ta đã nói tử tế mà không nghe thì đừng có trách…
Nói đến đấy, mụ lại đưa mắt nhìn ba người đàn bà mặc áo trắng rồi nói:
- Phượng Trân, Tú Linh ra trấn giữ cửa đá, hễ thấy ai chạy ra thì cứ việc giết chết, đừng nể nang gì cả. Còn Tố Ngọc thì đi từ mé bên trái sang mé bên phải, tìm kỹ một lượt xem địch nhân núp nơi đâu.
Tiếng nói vừa dứt, người đã dời khỏi chỗ đứng chừng ba thước rồi bắt đầu đi từ mé bên phải sang bên trái.
Người đàn bà vào thạch thất trước tiên thì đi từ mé bên trái sang mé bên phải.
Đường lão thái nắm chắc mấy mũi trâm độc, ngầm vận công lực xúc tích chờ địch, tự nghĩ: “Mụ già này cặp mắt sáng như điện, có lẽ mụ chính là nhân vật chủ não trong số bốn người này. Ta làm thế nào hạ được mụ, còn mấy người kia đối phó cũng dễ. Chỉ cốt lưu một người sống là đủ.
Vừa nghĩ tới đấy, mụ già đã đi tới phía trước, chỉ còn cách mình chừng bốn năm thước tức là chỉ còn cách mình độ hai, ba cỗ quan tài nữa. Đường lão thái vừa định phóng độc trâm ra, chợt thấy mụ già đứng dừng lại, lắng tai nghe ngóng.
Đường lão thái lấy làm lạ cũng lắng tai nghe, quả thấy có tiếng thở rất yếu từ cỗ quan tài mé bên phải đưa ra.
Cái tiếng thở đó chỉ nhỏ như tiếng cây kim rơi xuống đất, nếu không hết sức chú ý thì không sao nghe thấy được, Đường lão thái kinh sợ nghĩ thầm: “Mụ già tai mắt linh mẫn như vậy, đủ thấy là người có nội công thượng thừa. Có lẽ đêm nay mình được gặp một tay kình địch ghê gớm nhất từ xưa đến nay.”
Mụ già giơ cây gậy trúc gõ vào áo quan hai tiếng rồi sẽ gọi:
- Tố Ngọc, lại đây mau lên.
Người đàn bà dạ một tiếng rồi thoăn thoắt bước tới, khom lưng thưa:
- Bà bà dạy gì ạ?
Bà già nói:
- Người nầy đã cựa mình được sao không thả hắn ra?
Người thiếu phụ nói:
- Nhưng hắn vào đây chưa được đầy tháng!
Bà già lắc đầu:
- Ta đã dặn các ngươi rằng công lực của mỗi người cao thấp có khác, ba bảy hai mươi mốt ngày trở đi thế nào cũng có sự biến hóa không giống nhau. Mau thử mở nắp áo quan ra xem nào.
Thiếu phụ vâng lời, lập tức giơ hai bàn tay trắng nõn ra, nhấc nắp quan tài lên. Bà già thò cây gậy trúc vào áo quan điểm mấy cái, rồi thốt nhiên nhảy tránh về một bên.
Chỉ nghe một tiếng thở thật dài, rồi một người nhanh như chim cắt từ trong áo quan nhảy vụt ra, xa tới bảy tám thước mới rơi xuống đất.
Đường thái thái ngước mắt trông lên, thấy người ấy tuổi trạc hai mươi nhăm hoặc hai mươi sáu, mặc quần áo đen, mặt to tai lớn, miện rộng mắt tròn, dưới ánh đèn còn trông rõ nước da trắng nhợt, không có một tý huyết sắc nào.
Mụ già đôi mắt long lanh sáng quắc, nhìn trừng trừng vào mặt gã áo đen, tay trái từ từ giơ lên, miệng se sẽ hát một bài.
Tiếng hát nằng nặng yếu đuối, như tiếng người nói mê, khiến người nghe cũng cảm thấy buồn ngủ.
Người áo đen đôi mắt đang trợn tròn, bị cái tiếng kỳ quái ấy thôi miên, từ từ nhắm lại rồi ngồi thụp xuống đất.
Đường thái thái kinh sợ nghĩ thầm: “Quái lạ, trên đời sao lại có môn vũ công quái gở như vậy? Thật quả ta chưa từng được mắt thấy tai nghe bao giờ!”
Mụ già mỉm cười đắc ý nói:
- Thế là “Thất thập nhị sát” chỉ còn thiếu có ba tên.
Thiếu phụ cong ngón tay lẩm nhẩm đếm rồi kính cẩn thưa:
- Khải bẩm bà bà, trừ người này ra thì còn thiếu những bốn tên. Vì hôm nọ Phượng Trinh điểm nhằm kinh mạch của một người làm cho hắn phát điên, không thể khống chế nổi nên phải loại bỏ.
Mụ già nói:
- Ừ nhỉ! Thế mà ta quên khuấy đi mất!
Thiếu phụ thấy lão bà không có ý giận, lại nói thêm:
- Bẩm bà bà, Tứ Đại kim cương bỗng nhiên mất tích, không thấy đâu nữa, chắc là đã có vị cao nhân nào đã lẻn vào “Mê hồn lao”? Việc này rất khả nghi, Tứ đại kim cương sức khỏe như hổ, dày da lắm thịt, dẫu có gặp những tay nội gia cao thủ cũng không đến nỗi bị giết một cách êm ả như vậy…
Mụ già vừa nghe tới đấy, thốt nhiên cất tiếng cười khanh khách. Tiếng cười của mụ nghe the thé như xói vào màng tai, mãi mãi không ngớt.
Trong khi cười trên khuôn mặt đầy những nếp nhăn của mụ, chợt bốc lên một luồng hắc khí dày đặc. Tiếng cười vừa dứt, bầu không khí trong hầm đá tuy đã lấy lại được vẻ trầm lặng âm u như cũ, nhưng nét mặt mụ già lại biến thành một người khác hẳn.
Mặt mụ bạnh ra, lớn gấp hai lúc thường, bao nhiêu nếp nhăn đều dãn thẳng ra, luồng hắc khí vẫn lởn quởn bao quanh khuôn mặt mụ, trông giống như một con ác quỷ nhất là cặp mắt đỏ rực như hai bó đuốc, nhìn vào đâu tưởng như có thể đốt cháy được chỗ đó.
Mụ đưa mắt nhìn khắp một lượt từ trái qua phải, từ sau tới trước rồi cất giọng the thé nói:
- Đường lão thái, trong tòa thạch thất lên trời không lối, xuống đất không đường này, mụ còn định trốn đi đâu? Mụ ở trong vũ lâm cũng đáng kể là một nhân vật chủ não, vậy mà trốn trốn lẩn lẩn như vậy, còn ra thể thống gì nữa?
Mấy câu nói đó chẳng khác gì mũi dao đâm thẳng vào tim Đường lão thái, tuy biết là gặp phải tay kình địch nhưng không thể không làm mặt cứng, đứng phắt dậy tay cầm sẵn một nắm châm đuôi rết, thủng thỉnh bước vào nhà giữa.
Thiếu phụ áo trắng mắt đăm đăm nhìn Đường lão thái, chân bước lùi dần về bên cạnh, không biết vì nàng đã trông thấy nắm ám khí trong tay Đường lão thái mà muốn tránh, hay vì nàng muốn nhường lối cho Nam Cung phu nhân dễ xoay trở.
Đường lão thái tuy đã từng nhiều phen vào sinh ra tử, nhưng thật chưa bao giờ phải đụng độ với một nhân vật nào đáng sợ như mụ già này, bà chợt cảm thấy lạnh toát xương sống, bèn đứng dừng lại còn cách Nam Cung phu nhân khoảng chừng bốn năm thước. Mụ già cười hềnh hệch nói:
- Quả nhiên là ngươi! Ta đoán không sai.
Hai người cùng chống gậy trúc, tuổi tác tuy chênh lệch nhưng cũng đều vào hạng cao niên, lúc này cả hai cùng đưa mắt ngắm nghía lẫn nhau. Mụ già lại cười nói:
- Ngươi to gan thật! Dám lẻn vào “Mê hồn lao” của ta mà không sợ chết à?
Đường lão thái lạnh lùng đáp:
- Đại giang nam bắc, bốn bể năm hồ, chỗ nào ta chẳng dám đi?
Mụ già nheo mắt nhìn Đường lão thái, ánh mắt lại càng quắc lên dữ dội, gật gù nói:
- Bao nhiêu năm nay, lần này là lần đầu tiên có người dám tự tiện bước chân vào “Mê hồn lao” của Nam Cung thế gia, hừ!
Đường lão thái cười nhạt:
- Đầm rồng hang hổ, núi kiếm rừng đao, lão thân còn không sợ sá gì một khu “Mê hồn lao” tầm thường này…
Bà ngừng một lát rồi lại tiếp:
- Lão thân có một việc đáng ngờ, muốn thỉnh giáo Nam Cung phu nhân.
Nam Cung phu nhân chợt đổi giọng ôn tồn nói:
- Mấy chục năm nay các cao thủ vũ lâm vào đây có tới hàng trăm người, nhưng vì hồi trước dược liệu chưa đủ nên phân nửa đều bị chết oan. Tuy nhiên mười năm gần đây, việc này không còn xảy ra nữa. Chắc lão thái quan tâm đến số phận lệnh lang nên tôi xin nói trước.
Đường lão thái vội hỏi:
- Con tôi ở đây thật ư?
Nam Cung phu nhân điềm nhiên nói
- Xin cứ yên tâm. Trước khi ngươi về âm phủ, thế nào lão thân cũng cho ngươi được gặp lệnh lang một lần sau cùng.
Nói đến đấy, chợt lại đổi sang giọng hung hăng, tàn ác:
- Từ xưa đến nay các cao thủ vào trong “Mê hồn lao” này rất đông, nhưng toàn là do lão thân uổng phí bao nhiêu tâm cơ mới mời được họ, trong số những người đó lão thân tự tin rằng có nhiều người vũ công không kém gì ngươi. Cho tới lúc này, người mà lão thân không mời dám tự tiện bước chân vào “Mê hồn lao” mới có ngươi là một.
Đường lão thái lạnh lùng nói:
- Thật là vinh hạnh cho lão thân quá!
Nam Cung phu nhân nói:
- Ngươi đã phát hiện được sự bí mật hàng mấy chục năm của nhà Nam Cung thế gia, và đã được nghe chính miệng lão thân tố cáo nguyên nhân thất tung của những vị cao thủ vũ lâm, tất nhiên phải hiểu rằng cơ hội của ngươi sống mà ra khỏi đây mong manh hết sức!
Mụ nói tới đấy thốt nhiên lại buông tiếng cười sằng sặc, đám hắc khí trên mặt mụ càng lúc càng dày, giọng nói càng lạnh lẽo:
- Lão thân đã lập tâm bắt đủ Thất thập nhị sát hiện giờ còn thiếu bốn chỗ. Cứ kể vũ công của ngươi nếu cho sung vào số đó, thì rất có thể thành một trong tứ đại lãnh đội. Lúc ấy, ngươi không những không phải nhờ lệnh lang nữa, mà còn diệt được hết thất tình lục dục vĩnh viễn không biết sầu khổ là gì. Ngươi thử tưởng tượng một thế giới như thế sẽ thuần phác đến mức nào? Trong đó con người chỉ biết có hai việc là ăn và giết người, ngoài ra không phải lo lắng gì nữa, sung sướng biết bao nhiêu…
Mụ mới nói đến đấy, Đường lão thái đã giận dữ hét lên:
- Câm họng đi!
Nam Cung phu nhân vẫn lạnh như tiền nói:
- Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt…
Đường lão thái chống mạnh cây gậy trúc xuống đất, ngắt lời Nam Cung phu nhân:
- Lão thân hỏi một câu: Tại sao ngươi biết lão thân đến đây?
Nam Cung phu nhân cười hềnh hệch:
- Chỉ có ám khí độc môn của Đường gia Tứ Xuyên mới có thể giết chết được bốn vị đại kim cương canh cửa của ta một cách êm ái như vậy được chứ? Có gì mà không hiểu?
Đường lão thái “hừ” một tiếng rồi nói:
- À thì ra thế! Lão thân lại tưởng là ngươi có thuật tiên tri…
Nam Cung phu nhân nhìn mấy mũi ám khí trong tay Đường lão thái, hỏi:
- Ngươi cầm sẵn ám khí thế kia là định ám toán ta đó chăng?
Đường lão thái thủng thỉnh đáp:
- Dù ta có báo cho ngươi biết trước, ngươi cũng khó lòng tránh nỗi những mũi thần trâm này.
Nam Cung phu nhân lạnh lùng nói:
- Ám khí tẩm độc của Đường gia quả có chỗ độc đáo, song đối với lão thân e rằng vô dụng.
Thấy Đường lão thái bĩu môi tỏ ý không tin, mụ lại nói:
- Không tin ngươi cứ thử xem. Nhưng ngươi phải hứa với ta một điều là: Nếu ám khí của ngươi không hại được lão thân thì ngươi phải chấp thuận lời yêu cầu của lão thân sung vào đội “Thất thập nhị thần sát”.
Đường lão thái nghĩ thầm: “Những mũi trâm độc trong người ta có tới bốn năm chục chiếc, hai bên đứng cách nhau gần thế này, không có lý gì lại ném không trúng?”
Hai người đều đầy lòng tự tin, bốn mắt nhìn nhau cùng chiếu ra những tia nhìn chế giễu cười cợt.
Đường lão thái lại gõ cây gậy xuống đất nói:
- Nếu lão thân lỡ tay ném trúng ngươi thì tất ngươi không còn đủ thì giờ trối trăn được nữa. Lúc ấy lão thân dù có muốn gặp mặt khuyển tử, chỉ sợ các con dâu, cháu dâu ngươi cũng không dám tự tiện tác chủ. Vậy lão thân yêu cầu phu nhân trước khi thử ném ám khí, hãy cho lão thân trông thấy mặt khuyển tử đã.
Nam Cung phu nhân cười nhạt:
- Nếu ngươi hứa với ta là sẽ vui lòng gia nhập “Thất thập nhị sát” ta sẽ tha lệnh lang ra ngay lập tức.
Đường thái thái hỏi:
- Nếu chẳng may ngươi bị thương vì ám khí của ta thì sao?
Nam Cung phu nhân nói:
- Đó chẳng qua là lão thân học nghệ không tinh, chết là đáng, còn oán ai nữa?
Đường lão thái nói:
- Được rồi, chúng ta cứ quyết định theo đúng như lời vừa nói!
Nam Cung phu nhân vẫy tay nói với Tố Ngọc:
- Ngươi tìm Đường Thông cho hắn uống một chén Tỉnh tửu thang trước đã, đoạn giải huyệt đạo cho hắn, rồi đưa hắn ra đây để mẹ con hắn nói chuyện vài câu.
Thường Tố Ngọc vâng lời tìm một cỗ áo quan, mở nắp kéo Đường Thông ra.
Đường thái thái để ý nhìn kỹ, thấy cỗ quan tài xếp hàng thứ chín, đếm từ bên trái sang phải bèn ghi nhớ lấy.
Dưới ánh đèn rực rỡ đã trông thấy người ở trong áo quan bước ra, hai mắt nhắm nghiền da mặt trắng bệch, đúng là ái tử Đường Thông. Đường thái thái bất giác động lòng, toàn thân run run, nhưng chỉ trong khoảnh khắc lại trấn tĩnh ngay được.
Thường Tố Ngọc đặt Đường Thông nằm dưới đất, xoa nắn bảy tám huyệt đạo xong, thốt nhiên giơ chân đá vào sườn bên phải hắn một cái. Thân thể Đường Thông tức thì bị hất tung lên rồi rơi xuống trước mặt Đường thái thái.
Đường thái thái tay nhanh mắt sáng, trong khi Đường Thông chưa rơi xuống tới nơi, bà đã giơ cao cây gậy trúc lên ngáng lại khiến Đường Thông vừa rơi xuống đất, đã đứng thẳng lên được.
Đường Thông lúc vừa được kéo ở trong áo quan ra, thân thể cứng đờ như người chết, không động cựa gì được, nhưng lúc này sinh mệnh đã hồi phục chỉ còn có thần trí là chưa được hoàn toàn minh mẫn, nên khi trông thấy Đường thái thái nét mặt vẫn ngây ngô, không nhận ra được.
Mẫu tử tình thâm, Đường thái thái thấy cậu con yêu như vậy không khỏi đau xót trong lòng, bèn thở dài một tiếng nói:
- Thông nhi, con thử nhìn kỹ xem có còn nhận được mẹ không?
Nam Cung phu nhân cười nhạt nói:
- Hắn chưa uống Tỉnh tửu thang nên ở đời này, hắn không còn nhận biết ai cả.
Đường lão thái đôi mắt quắc lên như tóe ra lửa, hầm hầm nói:
- Ngươi đã hứa với ta như thế nào sao không giữ lời?
Nam Cung phu nhân lạnh lùng đáp:
- Làm gì mà nóng nảy thế, lão thân đã nói quyết không khi nào lại sai lời. Tố Ngọc mau đem Tỉnh tửu thang ra đây!
Tố Ngọc vâng lời thò tay vào bọc lấy ra một chiếc lọ con bằng thúy ngọc, cầm sẵn trong tay. Nam Cung phu nhân chợt như vừa nhớ ra sự gì lại hỏi Đường thái thái:
- Ngươi vào đây có một mình hay còn ai nữa? Sao không mời ra đây hội kiến một thể?
Đường lão thái trầm ngâm một lát rồi nói:
- Bất luận có ai vào đây nữa hay không, bao nhiêu trách nhiệm lão thân xin gánh chịu hết.
Bà vì trọng danh dự không muốn nói dối lại cũng không muốn tố cáo người khác, nên mới trả lời như vậy. Nam Cung phu nhân cười ha hả nói:
- Vậy thì càng tốt. Mong rằng những người vào đây với ngươi toàn là những nhân vật có tiếng tăm trong vũ lâm cả, sau này cũng đỡ cho lão thân phải tốn công.
Ý mụ muốn nói rằng phàm những nhân vật có tên tuổi trong vũ lâm đều là kẻ thù của nhà Nam Cung thế gia cả.
Đường lão thái vì muốn cho con sớm tỉnh lại nên cố nén giận, mặc cho mụ muốn nói gì thì nói. Nam Cung phu nhân đưa mắt ra hiệu cho Tố Ngọc đưa thuốc cho Đường Thông uống, Tố Ngọc vâng lời cầm lọ thuốc bước tới bên Đường Thông. Đường lão thái cặp mắt nhanh như điện luôn luôn theo dõi từng cử chỉ của nàng.
Chỉ thấy Tố Ngọc nắm lấy chỗ yếu hại trên bả vai Đường Thông rồi dốc hết lọ thuốc vào miệng chàng. Đường Thông từ từ nhắm mắt lại, hình như bị ngất đi, trong khi ấy tay Tố Ngọc vẫn nắm chặt lấy vai chàng. Đường lão thái chợt quát to:
- Ngươi còn chưa buông tay ra là có ý gì vậy?
Tố Ngọc cau mày nói:
- Lão thái phải tự trọng một chút, nếu tôi nổi nóng lên đánh một chưởng vào tâm mạch lệnh lang thì sao?
Đường lão thái tuy tức giận cũng đành phải đứng yên, không dám phát tác.
Sắc mặt Đường Thông lúc này đã thấy nổi lên một tia huyết sắc, rồi dần dần đỏ như gấc chín. Chàng thở một hơi dài rồi mở bừng mắt ra. Đường thái thái vội gọi:
- Thông nhi, con thử xem ai đây! (Vừa nói vừa tháo chiếc khăn phủ đầu ra.)
Đường Thông ngơ ngác nhìn một lúc rồi thốt nhiên buột miệng reo lên:
- Mẫu thân đại nhân!
Lúc này Thường Tố Ngọc mới buông tay ra, lui về phía sau. Đường Thông ngầm vận chân khí hoạt động huyết mạch rồi xông về phía Đường lão thái. Lão thái giơ tay đón con vào lòng, vuốt tóc chàng nói:
- Hài tử, đừng sợ có mẹ ở đây, không ai dám làm gì con đâu!
Đường Thông hình như muốn nói rất nhiều, nhưng không biết nói gì trước, chỉ gọi được một câu “Mẫu thân!” rồi lại im bặt. Đường lão thái nói:
- Con kể từ đầu cho mẹ nghe, tại sao con lại vào đây?
Nam Cung phu nhân nói xen vào:
- Muốn nói gì thì nói năm ba câu thôi, sắp hết giờ rồi!
Đường lão thái ngoảnh lại, thấy luồng hắc khí phủ trên mặt Nam Cung phu nhân càng lúc càng nhiều đến nỗi lúc này đã che lấp tất cả thân thể của mụ, liền nghĩ thầm: “Đám hắc khí này hình như do từ người mụ bốc ra, nhất định là một loại nội công kỳ dị, mỗi phút kéo dài là luồng hắc khí dày thêm, chi bằng ta hạ thủ ngay đi là hơn!” Nghĩ vậy, bà liền sẽ bảo Đường Thông:
- Con đi theo sát lưng ta, để ta đả phát mụ này xong đã rồi sẽ nói chuyện sau.
Dặn xong, ngầm vận chân khí quát to một tiếng:
- Hãy tiếp lão thân một gậy!
Đoạn cầm cây gậy giơ lên điểm về phía Nam Cung phu nhân. Nam Cung phu nhân sẽ lắc đôi vai nhẹ nhàng tránh ra ba thước, lạnh lùng nói:
- Ngươi khó lòng chống nổi ta mười hiệp đâu? Sao không sử dụng ám khí thành danh của nhà họ Đường ra?