Tổ đặc án tăng ca nguyên cuối tuần, đến thứ Tư không có vụ án khẩn, họ liền nghỉ ngơi.
Trung tâm thương mại Thiên Hạc, một chiếc xe việt dã ngầu chói mắt lái đến gần cửa lớn thì dừng lại.
“Nhà lão đại đến rồi!” Một cô gái mặc trang phục phong cách Gothic chạy ra từ đại sảnh trung tâm thương mại, em mặc váy ngắn màu đỏ với tầng tầng lớp lớp ren đen, cổ và cổ tay buộc ruy băng lụa đen, chân mang đôi boot da đen cao đến đầu gối.
“A, xe thầy Dương lại đổi tạo hình nha.”
Dương Tư Mịch đã sơn hoa văn mới cho xe hắn, Trình Cẩm thì mặc kệ, tùy hắn chơi.
Cửa xe mở ra, Trình Cẩm bước xuống từ ghế phụ lái, hôm nay anh bị ép mặc quần jean đen bó sát, áo sơ-mi lụa đen, ngón tay đeo nhẫn kiểu phục cổ, trên cổ còn có một sợi dây chuyền hình Thập tự giá, tóc cũng tạo kiểu.
Anh rất không quen, cảm thấy quá đòi mạng nhưng thấy tạo hình của đám Tiểu An khoa trương gấp mấy lần mình cũng có thể tự sướng liền an ủi bản thân, thôi vậy, hoạt động tập thể mà, thả lỏng chút đi.
Hôm nay Du Đạc khai trương một cửa hàng nên mời mọi người tới chơi.
Lúc đầu không liên quan gì đến Trình Cẩm, anh cũng không có hứng thú nhưng cửa hàng này tên là Tiệm Bánh Gato Kinh Khủng, Dương Tư Mịch nghe tên xong hai mắt bừng sáng, Du Đạc còn bảo đảm đi bảo đảm lại tuyệt đối danh xứng với thực – bánh gato trong cửa hàng tạo hình rất đáng khen, Trình Cẩm chỉ có thể theo Dương Tư Mịch cùng đến, vì phối hợp với trang phục của mọi người còn mặc vào bộ quần áo như thế.
Trang phục của Dương Tư Mịch lại càng hoa lệ, trên áo sơ-mi lụa đen còn viền đường ren tím sậm, da dẻ trắng nõn cùng mái tóc xoăn khiến hắn trông như chàng quý tộc trẻ tuổi bước ra từ bức họa trong lâu đài cổ. Sau khi xuống xe, hắn chớp mắt với Tiểu An, “Rất đẹp.” Chủ ý cho mọi người ăn mặc thành thế này chính là do hai người họ nghĩ ra.
Tiểu An tao nhã khuỵu gối hành lễ, “Cảm ơn, quý ngài.”
Trình Cẩm cười nhìn em, “Đích thực rất phù hợp với khiếu thẩm mỹ của thầy Dương.” Lại nhìn Diệp Lai, “Diệp Tử, cả người sát khí này của em không tệ.”
Diệp Lai tóc cột đuôi ngựa cao, mặc áo da quần da bó, boot cổ cao, vòng tay và vòng cổ đính đinh nhọn.
“Em cũng thấy không tệ, xem ai dám đến làm phiền em.” Cô cố ý phát ra tiếng cười khoa trương.
Bộ Hoan phối hợp lùi lại hai bước, bày ra dáng vẻ “Tôi sợ quá đi” nhưng miệng lại nói, “Thật là, em không phối hợp với anh một chút được à? Chúng ta một chút cũng không khớp.”
Hắn mặc áo sơ-mi buộc dây phục cổ, vải satin màu lam đậm thêu hoa văn vàng kim phức tạp, quần bó, boot cổ cao, đeo cả nhẫn đá quý. Trong tưởng tượng của hắn Diệp Lai sẽ mặc váy dài phục cổ hoa lệ, kết quả lại là trang phục chiến đấu, thiệt cho hắn sáng sớm đã đi đón người.
Diệp Lai cười, “Tại sao phải khớp với anh? Tiểu An, tới đây.”
Tiểu An chạy tới cạnh Diệp Lai, ôm cánh tay cô, hai người đứng chung một chỗ cực kỳ vui tai vui mắt, Diệp Lai còn kéo Tiểu An xoay một vòng, “Thấy không, bọn em khớp là được.”
Bộ Hoan, “…”
Trình Cẩm cười nói, “Được rồi, đi thôi, sắp bắt đầu chưa? Hàn Bân và Du Đạc đều ở bên trong à?”
“Đúng, Tần Việt cũng tới, đương nhiên, cửa hàng này chính là anh ấy mở đó.” Hôm nay Tiểu An rất hưng phấn, “Lát nữa chúng ta phải chụp thật nhiều ảnh! Lão đại, anh và thầy Dương cũng phải chụp, trang phục của hai anh quá xứng đôi, tỷ lệ quay đầu trăm phần trăm!”
Trình Cẩm lắc đầu, “Nếu hôm nay trên mạng khắp nơi đều đăng hình của chúng ta thì hỏng bét.”
Anh kéo Dương Tư Mịch đi về phía trước, hai người mười ngón đan nhau, nhẫn trên tay hợp vào một chỗ, có hơi khó chịu hay nên nói là không quen.
“Cậu đừng lo lắng.” Bộ Hoan nói, “Tần Việt còn quan tâm sự an toàn của Hàn Bân hơn cả cậu, hiện trường không cho phép chụp ảnh, với lại đâu đâu cũng là bảo vệ. Hơn nữa nhân viên cửa hàng hôm nay cũng mặc như chúng ta nên yên tâm đi, chúng ta tuyệt đối không nổi bật, sẽ không bị vây xem.”
Trình Cẩm chẳng ừ hử gì, nhưng đến lúc vào cửa hàng xem thì quả thật là vậy.
Trình Cẩm rất nhanh đã thấy Tiệm Bánh Gato Kinh Khủng của Du Đạc, so sánh với những cửa hàng khác ở xung quanh thì nó rất đặc biệt, là một thành lũy cũ kỹ hay nói thẳng ra là nát, người ra vào đều có tạo hình khoa trương.
Rất biết giày vò. Trình Cẩm nhìn Dương Tư Mịch, hình như hắn rất hưng phấn, Trình Cẩm liền cười, quên đi, tuy giày vò nhưng ít ra hiệu quả giải trí không tệ.
Du Đạc và Hàn Bân đều ở trong cửa hàng, Du Đạc đang bận, Hàn Bân thì đang nói chuyện với Tần Việt, thấy đám Trình Cẩm tới, hai người cùng nhau gật đầu xem như chào hỏi.
Trình Cẩm cười đáp lại, sau đó liền bị Dương Tư Mịch kéo về phía ngược lại, anh quay đầu nhìn, ở bên đó trưng bày rất nhiều bánh gato.
Đến gần, anh thấy bánh gato trong cửa hàng quả nhiên đều có tạo hình khủng bố, còn rất thật, đủ kiểu tứ chi thối rữa không trọn vẹn, động vật hình dáng kỳ quái…
“Quá đẫm máu rồi, ai dám ăn?”
Dương Tư Mịch lại nói, “Còn chưa đủ thật, nhưng suy xét chỉ là bánh gato, vẫn tạm được.”
Hắn đưa tay chọc một cái bánh gato lớn hình đầu lâu, Trình Cẩm vội vàng túm tay hắn về, “Đây là đồ trưng bày, làm hỏng họ nhất định không có bánh dự bị.”
“Chúng tôi chuẩn bị rất đầy đủ, tất cả bánh gato đều có bánh dự bị ạ.” Một cậu trai có mái tóc hơi dài đi tới, làn da tái nhợt, môi đính đinh bạc, mắt đánh phấn mắt đen đậm, nở nụ cười lạnh nhạt vô cùng tương xứng với lớp trang điểm.
Dương Tư Mịch quả quyết chạm ngón tay vào cái bánh gato đó, sau đó ɭϊếʍƈ ngón tay dính đầy bơ và bột chocolate, “Cũng không tệ lắm.”
“… Được, các cậu thay bánh dự bị đi.” Trình Cẩm bình tĩnh nói với cậu trai.
“…” Nụ cười trên mặt biến mất khiến cậu trai trông trắng bệch như quỷ hút máu, cậu ta gần như là tung bay rời đi.
Dương Tư Mịch lại chọc bánh gato, lần này đưa ngón tay đến môi Trình Cẩm.
Trình Cẩm cười yếu ớt, “Anh không thích ăn bánh gato.” ɭϊếʍƈ ngón tay người yêu trước mặt nhiều người như vậy? Vẫn là giết mình đi.
Dương Tư Mịch lại ɭϊếʍƈ sạch chút bánh dính trên tay mình, động tác này quá… Trình Cẩm một phát bắt được tay hắn, dẫn hắn đi rửa tay.
Mở vòi nước, xối sạch bơ trên tay, dùng chút nước rửa tay, rửa sạch bọt, rút một tờ giấy lau khô tay cho hắn.
Dương Tư Mịch cúi đầu nhìn động tác của Trình Cẩm, sau đó giữ chặt Trình Cẩm, hôn lên môi anh.
Trình Cẩm ôm gáy hắn, hai người hôn sâu thêm, trong miệng Dương Tư Mịch vẫn còn mùi sữa thơm ngọt, sau khi tách ra hắn nói, “Không thích ăn bánh gato?”
Trình Cẩm cắn môi dưới của hắn, “Nhàm chán nên đùa dai? Hả?”
Dương Tư Mịch bất mãn cắn trả, hai người lại hôn tiếp.
Lúc này điện thoại di động của Trình Cẩm reo, Dương Tư Mịch mò trên người anh, rút điện thoại ra từ túi quần.
Trình Cẩm nắm tay Dương Tư Mịch ngăn hắn tắt máy, đồng thời làm hai người tách ra một chút, quét mắt nhìn màn hình, cuộc gọi của cục, gọi điện vào ngày nghỉ hẳn là có chuyện khẩn cấp.
Trình Cẩm nâng tay Dương Tư Mịch đến bên môi, hôn ngón tay hắn, “Để anh nhận điện thoại trước nhé.”
Dương Tư Mịch vì động tác của anh mà cười. Trình Cẩm cũng cười, cụp mắt vừa nghe máy vừa nghĩ hành vi thân mật tương tự sau này có thể làm nhiều nhiều.
Nhận điện thoại xong, hai người ra khỏi toilet, lúc đóng cửa Trình Cẩm chú ý thấy trên cửa treo biển “Đang sửa chữa”, khi họ đi vào không có tấm biển này… Thảo nào họ ở bên trong lâu như vậy mà không có ai xông vào, nơi này phục vụ cũng chu đáo quá rồi.
Trình Cẩm tìm được đám Diệp Lai, “Cục thông báo tập hợp khẩn cấp.”
“Hả?!” Tiếng kêu rên dậy sóng, “Sao có thể như thế! Lão đại, tại sao anh phải mang điện thoại?”
Trình Cẩm không có cảm giác hài hước, “Có ai không mang theo điện thoại hoặc không mở máy trong lúc nghỉ?”
Loại hành vi này không đáng đề xướng, cần bị dạy dỗ.
“…” Thật ra đều mang theo, mọi người đều là người có tố dưỡng nghề nghiệp.
Tiểu An lầm bầm, “Chỉ có thầy Dương vĩnh viễn không cần nghe.”
Điện thoại Dương Tư Mịch chẳng biết biến mất ở đâu vào lúc nào, hắn vĩnh viễn trong trạng thái chuẩn bị mất tích.
Trình Cẩm muốn bảo hắn mang theo điện thoại, nếu không lỡ như tách ra vì chuyện ngoài ý muốn không phải là gấp muốn chết sao.
Dương Tư Mịch nhìn ra Trình Cẩm đang nghĩ gì, “Trên người em có thiết bị truy tìm.”
À, có thể đoán được. Nhưng thiết bị truy tìm không có chức năng trò chuyện, Trình Cẩm nghĩ ngợi, vẫn nói, “Không thích điện thoại thì thôi, làm một thiết bị có chức năng trò chuyện đi, đồng hồ chúng ta dùng hồi đi Mộc Luân không tệ, anh đi xin một cái.”
Tiểu An nhảy cẫng lên, “Lão đại, em cũng muốn.”
Du Đạc nói, “Đồng hồ đó anh có, anh cho em.”
Sau đó cậu bị mọi người nhìn với đôi mắt hình viên đạn, kẻ có tiền đáng chết.
Bọn họ đi tạm biệt Tần Việt, Tiểu An tỏ vẻ không nỡ mà không thể làm gì.
Tần Việt an ủi em, “Đi làm việc trước đi, nếu mọi người thích, lần sau chúng ta làm một vũ hội kiểu này.”
“Được được! Bọn em muốn tham gia quá trình chuẩn bị vũ hội.”
Vũ hội? Trình Cẩm mặt không biến sắc nhưng tim đập liên hồi, lại muốn giày vò… Anh nghiêng đầu nhìn Dương Tư Mịch, đối phương vô tội nhìn lại anh.
Bởi là tập hợp khẩn cấp nên mọi người không về nhà thay quần áo, dù sao quần áo chẳng ảnh hưởng tới công việc.
Có điều Trình Cẩm vẫn tháo nhẫn và dây chuyền, khiến anh trở nên điệu thấp hơn nhiều.
Nhưng một mình anh điệu thấp cũng vô dụng, bọn họ vẫn làm tất cả đồng nghiệp kinh hãi.
Ngụy Thanh yên lặng lau mồ hôi, anh ta rất hối hận không nõi rõ tình huống cho Trình Cẩm mà chỉ giục họ nhanh nhanh tới cục.
Thật ra hôm nay tập hợp khẩn cấp là vì bên trên có người xuống kiểm tra, kiểm tra nội bộ bất ngờ theo thông lệ, nhưng trước khi kiểm tra bọn họ vẫn nhận được tin tức, mọi người đều là nhân viên đặc công chuyên nghiệp, ai muốn giấu diếm ai cũng không dễ.
Trình Cẩm đại khái đoán được tình huống hiện giờ là thế nào, anh nhìn khắp đại sảnh, thấy được một người phụ nữ tóc ngắn mặc set nguyên bộ, Trình Cẩm biết người này nhưng mấy người phía sau thì rất lạ mặt.
“Chủ nhiệm Mai, xin chào, hôm nay chúng tôi xin nghỉ, được báo tới tập hợp khẩn cấp, không biết là có chuyện gì?”
Chủ nhiệm Mai tên đầy đủ là Mai Tử, rất nhiều người tưởng đây là biệt hiệu nhưng thật sự là tên thật. Chị ta cười quan sát tổ Trình Cẩm, “Tổ đặc án các cậu quả thực rất đặc biệt. Không có chuyện gì đặc biệt, tuần tra theo lệ.”
Ngụy Thanh vội nói, “Chủ nhiệm Mai, vậy chúng ta tiếp tục đi, bắt đầu từ phòng thí nghiệm trước…”
Hai người cùng đi về phía thang máy.
Một cậu chàng trẻ tuổi đi đến trước mặt tổ Trình Cẩm, cười khẩy với Du Đạc, “Các cậu mặc như thế này đi làm? Chỗ này là công ty giải trí?”
Du Đạc cũng treo lên nụ cười xa cách nhất, “Cậu thì có thể mặc như thế này đi làm? Cậu xem chỗ này thành nhà mình à? Đừng nói với tôi cậu đến chỗ chúng tôi là đến hưởng thụ cảm giác như đang ở nhà đấy.”
Cậu chàng này chân mang đôi dép đi biển, lên trên là cái quần jean rách rộng thùng thình, nửa người trên thì mặc áo thun dài cũng rộng thùng thình nốt.
Cậu chàng tức đỏ mặt, còn muốn nói gì đó nhưng người bên cạnh chủ nhiệm Mai đã gọi, “Tiểu Sở?” Cậu chàng hung hăng trừng Du Đạc rồi chạy đi.
Bộ Hoan đi lòng vòng khoe trang phục với các đồng nghiệp xung quanh, “Có ngôi sao giải trí kiểu này thật hả?” Lại hỏi Du Đạc, “Quan hệ của cậu với Sở Từ vẫn nát như thế à?”
Du Đạc nói, “Chẳng biết cậu ta mắc bệnh quỷ gì.”
Hôm nay là lần đầu tiên Trình Cẩm gặp Sở Từ, ấn tượng là lại một mặt baby.
Nghe nói Sở Từ là một thiên tài khác nổi tiếng như Du Đạc ở bộ An ninh, nhỏ hơn Du Đặc nửa tuổi, hai người quen biết lúc đi học nhưng không biết sao cứ mãi bất hòa, lại cố tình cùng vào bộ An ninh, một người ở cục Mười lăm, một người ở Tổng cục.
Tiểu An nói, “Lão đại, có thể hòa giải mâu thuẫn của Du Đạc và Sở Từ không? Anh ta ở Tổng cục đó, lỡ anh ta ngáng chân chúng ta thì làm sao đây?”
Trình Cẩm bật cười, muốn làm trò gì thật thì anh cũng chẳng ngăn được.
“Hòa giải không nổi, loại này gọi là kẻ địch trời sinh, cái gọi là “Du Lượng tình kết” người khác không giúp được, càng giúp càng rối. Hoặc là Tư Mịch, em đi hòa giải giúp?”
Du Lượng tình kết: hiện tượng tâm lý của hai người xuất thân, địa vị, tài hoa giống nhau nhưng ghen ghét nhau, âm thầm phân cao thấp, đấu đá nội bộ lại không thể không làm việc chung
Dương Tư Mịch nói, “Du Đạc thua cậu ta là được, còn phải thua một cách hoàn hảo không sơ hở, nếu không quan hệ sẽ chuyển biến xấu hơn một bước.”
“…” Du Đạc thở dài, “Em đâu để ý chuyện thua, chỉ là muốn thua cậu ta còn khó hơn thắng.”
“Cậu nói gì!” Tiếng Sở Từ xuất hiện sau lưng họ, cậu chàng muốn lao tới lại bị đồng nghiệp túm kịp, cậu chàng giương nanh múa vuốt giãy dụa nhưng người đồng nghiệp rõ ràng rất giàu kinh nghiệm, nhanh chóng chế ngự người rồi lôi đi.
“…”