Tổ Điều Tra Án Đặc Biệt 2

Chương 43

Giường Trình Cẩm đặt không thể giao hàng đúng hẹn, anh gọi điện cho cửa hàng hỏi, cô gái nhận điện thoại báo với anh, “Thưa anh, thật sự rất xin lỗi, tài xế phụ trách giao hàng cho anh gặp chuyện ngoài ý muốn, chúng tôi đã sắp xếp một tài xế khác nhưng hôm nay hàng nhiều, anh ấy bận quá không giao kịp. Anh yên tâm, ngày mai nhất định sẽ giao cho anh ạ.”


Ngoài ý muốn? Tai nạn giao thông? Trình Cẩm hỏi, “Chuyện ngoài ý muốn gì?”
Cô nhân viên chăm sóc khách hàng tưởng Trình Cẩm không tin mình, bọn họ đôi lúc sẽ tìm các loại cớ nghe khá dễ tha thứ để biện minh cho sai lầm của cửa hàng nhưng lần này là không viện cớ thật.


“Hỏa hoạn thưa anh, nhà anh ấy xảy ra hỏa hoạn, trên tivi có đưa tin, chính là vụ cháy ở đường Hướng Hiền ngày hôm nay.”


Cúp điện thoại, Trình Cẩm tới phòng khách mở tivi, tìm được bản tin về vụ cháy ở đường Hướng Hiền, thế lửa đã được khống chế, tổng cộng hai người chết và hai mươi mốt người bị bỏng.


Vụ cháy này xảy ra vào khoảng mười hai giờ trưa, không biết sao mà đốt cả nửa tòa nhà, nghe nói điểm nổi lửa là phòng 502 trên tầng năm, hai người chết cũng sống ở phòng 502.


Các phóng viên hiệu suất rất cao, lúc này mới ba giờ chiều bọn họ đã tìm được người thân của người chết, thu gương mặt đau khổ của họ vào ống kính, trực tiếp lên tivi.
Dương Tư Mịch phát hiện Trình Cẩm không quay vào phòng bèn ra phòng khách tìm, bổ nhào lên người Trình Cẩm.


Trình Cẩm ôm hắn, lực chú ý vẫn tập trung vào tivi, “Lái xe vốn phải giao giường cho chúng ta hôm nay chết ngoài ý muốn rồi.”
Dương Tư Mịch ngẩng đầu nhìn tivi, một người phụ nữ đang khóc rất bi thương, bên cạnh còn có một cô bé mười mấy tuổi cũng đang khóc.
“Cô bé đó rất sợ hãi.”


“Ừm, tuổi nhỏ như vậy, ba mình vừa bị chết cháy, bây giờ còn có nhiều người vây quanh xem náo nhiệt, có thể không sợ sao.”
“À.” Dương Tư Mịch chớp mắt, không nói gì.
Trình Cẩm suy nghĩ, “Vụ cháy xảy ra ở khu mới, vừa khéo Hoàng Bân và Tăng Trúc ở bên đó, anh gọi điện hỏi một chút.”


Nhận được điện thoại của Trình Cẩm, Hoàng Bân rất kinh ngạc, “Đàn anh, chẳng lẽ anh cho rằng vụ cháy này không phải ngoài ý muốn?”
“Không có, chỉ là tôi vừa thấy trên tivi, muốn hỏi các cậu có đúng là ngoài ý muốn hay không.”


“Nguyên nhân gây cháy còn đang điều tra, bước đầu nghi ngờ là rò rỉ khí ga sau đó gặp lửa ánh sáng nên xảy ra nổ.”
“Người nhà nói thế nào?”
“Cảm xúc của hai người đó quá kích động, không cung cấp được tin tức nào có ích.”


“Nếu tiện, cậu hỏi cô bé thử, tại sao lại sợ hãi như thế.” Trình Cẩm vẫn để tâm lời của Dương Tư Mịch.
“Hả? Được, đàn anh, em đi hỏi thử.”


Lúc Hoàng Bân nhận điện thoại của Trình Cẩm, Tăng Trúc đang ở cạnh hắn, thấy hắn nói chuyện xong bèn hỏi, “Sao vậy, anh ấy tìm cậu có chuyện gì?”
Hoàng Bân nói, “Đàn anh muốn biết cô bé kia tại sao rất sợ hãi.”


Tăng Trúc nhíu mày, “Chẳng lẽ không nên sợ hãi? Cô bé đã đến tuổi hiểu chuyện, biết chết là gì.”
Hoàng Bân nói, “Có lẽ anh ấy chú ý tới thứ chúng ta không chú ý.”


Cô bé tên Phó Giai, người chết là ba cô bé – Phó Xuân Hoa và một nữ giới tên Tiêu Lan, lúc xảy ra vụ cháy Phó Xuân Hoa đang ở trong nhà Tiêu Lan, lúc ấy Phó Giai và mẹ đang ăn cơm ở nhà cách đường Hướng Hiền mười mấy cây số. Hôm nay là sinh nhật Phó Giai, Phó Xuân Hoa vốn đã đáp ứng với cô bé tối nay sẽ về sớm.


Tăng Trúc nói thầm, “Xem ra đứa nhỏ này từ nay sẽ không làm sinh nhật nữa.”
Sau đó Hoàng Bân đi hỏi Phó Giai có phải cô bé đang sợ cái gì không.


Hắn tự nhận thái độ của mình vừa ôn hòa vừa ân cần nhưng Phó Giai chỉ khóc, cái gì cũng không nói. Hoàng Bân đành phải trả lời Trình Cẩm là hỏi không được, “Đàn anh, nếu không anh tới đây gặp đi?”
Tăng Trúc ở một bên nói, “Không hợp quy định mà nhỉ?”


Trình Cẩm ở đầu bên kia điện thoại cũng nghe thấy, cười nói, “Tôi không tới đâu, có lẽ quả thực chỉ là ngoài ý muốn. Nếu thật sự phát hiện điểm bất thường các cậu lại báo cho tôi một tiếng đi.”
Hoàng Bân đồng ý, hai bên kết thúc cuộc gọi.


Tăng Trúc nói, “Lấy đâu ra nhiều không đúng như thế? Ngoài vụ án hành hạ đến chết ở đường số 13 lần trước, chúng ta có gặp phải vụ án nào được xưng là khó đâu. Giống như mấy tiền bối trong cục chúng ta nói đấy, nếu thoạt nhìn là cướp của thì chính là cướp của, thoạt nhìn là băng nhóm đánh nhau thì chính là đánh nhau… Nào có nhiều biến thái không đi đường bình thường đến vậy.”


Hoàng Bân cũng cười, Tăng Trúc nói không sai, lúc vừa tốt nghiệp họ cũng ngày ngày chờ vụ án lớn, kết quả nhịn hai năm, chỉ có vụ án ở đường số 13 nửa năm trước là kỳ quặc một chút.


Bây giờ họ đã chấp nhận hiện thực rồi, vụ án lớn có đấy, nhưng dù là án lớn giết người thường cũng sẽ không phức tạp đến đâu, tuy có thể bắt được hung thủ hay không lại khác.
Hôm sau, chờ đến hơn năm giờ chiều, giường của Trình Cẩm và Dương Tư Mịch vẫn chưa được giao đến.


Trình Cẩm nói, “Tư Mịch, em cảm thấy lần này xảy ra chuyện gì?”
Dương Tư Mịch ngồi trên tay vịn ghế sofa Trình Cẩm ngồi, cánh tay phải khoác lên chỗ tựa lưng ghế.
“Hôm nay tài xế phụ trách giao hàng lại treo.”
“Tư Mịch…”


Dương Tư Mịch không hề lo lắng nói, “Dứt khoát trả hàng đi, sau đó mua cái em nhìn trúng.”


Dương Tư Mịch thích một cái giường lớn khắc hoa kiểu châu Âu lộng lẫy, Trình Cẩm rất kiên quyết bác bỏ, giá cắt cổ không nói, mua về còn phải tốn công giữ gìn, những đường hoa văn tinh xảo đẹp đẽ kia dễ bám bụi, phải dùng nước lau đặc biệt và dụng cụ nhỏ mới lau sạch được, quá khó, vẫn nên mua giường phủ sơn bóng bình thường thôi.


“Có lẽ đang trên đường rồi, anh gọi điện thoại hỏi.” Trình Cẩm lần nữa bấm số điện thoại của cửa hàng.


Hôm nay vẫn là cô gái nghe máy ngày hôm qua, “Thưa anh, thật vô cùng xấu hổ, tôi đang định gọi cho anh, tài xế của chúng tôi – chính là người phụ trách giao hàng cho anh hôm nay, anh ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, là tai nạn xe, hàng của anh bị hỏng trong vụ tai nạn, cho nên vô cùng xin lỗi, hôm nay không thể giao hàng cho anh, hơn nữa trong kho chúng tôi hiện đã hết sản phẩm dự trữ, cần phải đặt hàng mới, nếu anh bằng lòng chờ, mười ngày sau chúng tôi có thể giao hàng lại cho anh.”


“…”
“Thưa anh, anh vẫn nghe chứ ạ?”
“Vẫn nghe. Tai nạn xe xảy ra ở đâu? Tài xế thế nào?”
“Đường Thiên Cát, tài xế đang được đưa vào bệnh viện, anh có thể xem trên tivi.”
“… Được.”


“Vậy thưa anh, anh còn muốn mua hàng không hay… Nếu anh muốn trả hàng, chúng tôi sẽ trả lại tiền đặt cọc, vô cùng xin lỗi đã mang tới phiền phức cho anh.”


Trình Cẩm rốt cuộc hiểu ra, cửa hàng đang mong đợi anh hủy đơn đặt hàng, e là dù anh đòi bồi thường phí vi phạm hợp đồng, cửa hàng cũng chịu đưa – để sớm thoát khỏi vận xui chẳng biết tại sao này.
“Vậy thì hủy đi.”


Quả nhiên đối phương đồng ý nhanh như chớp, “Được ạ, cảm ơn anh đã thông cảm!”


“Tai nạn xe, xe đã đến đường Thiên Cát cách nhà mình không xa rồi.” Trình Cẩm cầm điều khiển từ xa, tìm kênh thời sự thành phố, quả nhiên thấy được bản tin tai nạn xe ở đường Thiên Cát, tổng cộng có bốn chiếc xe va chạm với nhau, xe giao hàng cho họ còn bị nổ, mảnh vỡ bay ra làm bị thương không ít người đi trên đường.


“Tai nạn xe dễ phát sinh nổ vậy sao?”
“Sự kiện xác suất nhỏ.”
“Anh lên mạng xem có nhiều ảnh hơn không.”


Trình Cẩm vào phòng sách bật máy tính, bắt đầu tìm kiếm, trên mạng đúng là đã có ảnh, mà thú vị hơn chính là trên ảnh chụp vụ nổ lại có pháo hoa nở rộ lộng lẫy, năm giờ chiều trời không còn sáng lắm, đúng lúc có thể nhìn được hiệu quả pháo hoa, nếu lúc đó anh và Dương Tư Mịch ở phòng khách có lẽ cũng sẽ thấy đóa hoa xinh đẹp chợt lóe lên rồi biến mất trong không trung.


“Lần này có thể tìm Cát Duyệt hỏi tình hình.” Trình Cẩm quay ra phòng khách, gọi điện cho Cát Duyệt.
Cát Duyệt vừa nghe máy liền hỏi, “Cậu không sao chứ? Nghe nói tổ đặc án các cậu lại bị đóng băng rồi? Chờ tôi tìm vụ án đến lôi các cậu từ lãnh cung ra ha.”


“…” Trình Cẩm không nói gì, xem ra tin tức của Cát Truyền Tường còn chưa đủ nhanh, ừm, hay là cố tình cho Cát Duyệt tới khách sáo?
“Vậy cảm ơn trước.” Trình Cẩm chỉnh tiếng tivi to lên, “Nghe được tiếng tivi bên tôi không, tôi vừa thấy tai nạn xe đường Thiên Cát trên tivi, xảy ra chuyện gì?”


Cát Duyệt nói, “Chúng tôi nghi ngờ trên xe hàng có vật phẩm nguy hiểm, lúc này mới xảy ra nổ, cụ thể thì phải chờ kết quả kiểm nghiệm, cậu cũng biết tốc độ trong cục không nhanh, tình trạng thiết bị cậu hiểu rất rõ.”


“Trên xe chứa pháo hoa đúng không, đúng là tai nạn xe đẹp đẽ, pháo hoa đóa đóa. Xe hàng đó là xe giao hàng của một cửa hàng nội thất, giao cho tôi một cái giường, ít nhất bên cửa hàng nói với tôi như thế, tôi không biết bọn họ thế mà còn định tặng tôi món quà nhỏ.”


“Hả? Trùng hợp thật. Nhưng mà giường của cậu bị gỡ bung rồi, cậu muốn lấy về thì chờ chúng tôi kiểm tra xong sẽ trả lại.”
Trình Cẩm cười nói, “Tôi chưa ký nhận nên nó không phải của tôi, với lại tôi vừa hủy đơn hàng rồi.” Lại hỏi, “Tài xế xe hàng thế nào?”


Cát Duyệt nói, “Bệnh viện báo anh ta bị tổn thương cột sống, dù phẫu thuật thành công, vượt qua thời gian nguy hiểm vẫn sẽ bị liệt.”


Trình Cẩm trầm mặc một lúc rồi nói, “Anh biết vụ cháy ở đường Hướng Hiền hôm qua không? Người nam trong hai người chết cũng là tài xế của cửa hàng nội thất này, trùng hợp là anh ta vốn phải giao hàng cho tôi, nhưng anh ta xảy ra chuyện nên hôm nay đổi thành người khác, không ngờ vẫn xảy ra chuyện.”


“Tại sao chứ? Chẳng lẽ có người âm mưu để các cậu vĩnh viễn không nhận được giường, cảm giác không ngủ được, sau đó mất ngủ mà chết?”
“… Tôi phát hiện anh rất có trí tưởng tượng.”


“Quá khen.” Cát Duyệt nói, “Tôi sẽ liên hệ với cục Công an bên kia, xem có thể tra được gì không.”
“Được, cảm ơn.”
Trình Cẩm vừa đặt điện thoại xuống liền nghe thấy Dương Tư Mịch nói lần nữa, “Nếu đã hủy đơn, vậy mua cái em nhìn trúng đi.”


“…” Trình Cẩm bất đắc dĩ nghĩ thật ra người duy nhất hi vọng cái giường kia không được giao đến là Dương Tư Mịch nhỉ?
“Nếu mua cái giường em thích, đến lúc đó còn phải mua đồ nội thất hợp với nó, sau đó vì bày đống đồ nội thất đó mà chúng ta phải đổi cả nhà.”


Nói đến nhà, Hạ Thụ Sâm đã để lại nhà kho của anh ta cho họ thật, hiệu suất của bộ An ninh không tệ, di chúc đã có hiệu lực, nhà kho bây giờ đang thuộc danh nghĩa Trình Cẩm.
“Hay em muốn đến nhà kho của Hạ Thụ Sâm? Chỗ đó quả thật có thể bày hết đống đồ nội thất.”
“Không muốn.”


Trình Cẩm cười nói, “Tốt lắm.”
Dương Tư Mịch không nói gì nhìn Trình Cẩm, Trình Cẩm cười nhìn lại.


Dương Tư Mịch hơi bất mãn cúi đầu đòi hôn, Trình Cẩm tựa vào lưng ghế sofa, ôm người tựa lên người mình… Một lát sau, mùi máu tươi lan ra trong miệng hai người, đầu lưỡi Trình Cẩm lại bị răng sắc bén của Dương Tư Mịch rạch rách, Dương Tư Mịch muốn lui ra, bị Trình Cẩm ôm ngăn lại.


Hồi lâu sau hai người mới tách ra, hai người ôm cổ nhau, Dương Tư Mịch rầu rĩ không vui đặt cằm lên vai Trình Cẩm.
Trình Cẩm cười nói, “Nếu em thích cái giường đó thật, có thể đặt mô hình theo tỉ lệ, lấy lồng thủy tinh chụp vào, ngoài để lên giường, em muốn trưng ở đâu cũng được.”


Dương Tư Mịch nói, “Chúng ta phải chia giường ngủ.”
Trình Cẩm rất bất đắc dĩ, “Em nhất định phải mua cái giường đó?”
Dương Tư Mịch nói là chuyện khác, “Để tránh buổi sáng thức dậy em phát hiện đã cắn chết anh.” Hắn ɭϊếʍƈ răng nhọn của mình.


“…” Trình Cẩm cười nói, “Chia giường ngủ ban đêm có thể em sẽ bị mộng du, có lẽ chúng ta nên cân nhắc tới đạo cụ.” Ví dụ như còng tay.
Dương Tư Mịch nói, “Em có thể giãy ra.”


“Không sai. Không gì có thể ngăn cản em, anh ở trên tháp cao em cũng có thể leo lên. Cho nên đừng nghĩ mấy thứ này nữa, đi ngủ ngon là được.”