Trình Cẩm chạm đất trước, anh rên khẽ.
Dương Tư Mịch cuống quít đứng dậy từ trong ngực Trình Cẩm, tay hắn vừa chống xuống đất cũng cảm giác được trên mặt đất có rất nhiều tạp vật, một số rất bén nhọn. Hắn lấy đèn pin trên người ra, bật sáng, trên mặt đất đâu đâu cũng là bộ xương nửa nát, của người, của động vật, trên người Trình Cẩm có máu, hắn đỡ Trình Cẩm ngồi dậy, đầu Trình Cẩm toát đầy mồ hôi lạnh, “Tư Mịch, em thế nào?”
“Em không sao.” Dương Tư Mịch nửa quỳ, kiểm tra vết thương của Trình Cẩm, trông thấy một khúc xương gãy sắc bén đâm vào phổi anh, Dương Tư Mịch cứng đờ trong chớp mắt.
Trình Cẩm mỉm cười, “Tư Mịch, anh…”
Dương Tư Mịch dùng ngón tay khẽ chặn môi Trình Cẩm, “Đừng nói chuyện.”
Hắn ngửa đầu nhìn sàn nhà không đóng kín hẳn, thấy lạ là tại sao mình không phát giác được dưới sàn nhà trống rỗng, sàn nhà giẫm dưới chân cũng không có gì không đúng.
“Hạ Thụ Sâm, Trình Cẩm bị thương, tốt nhất anh nên thuyết phục lão già kia cho chúng tôi đi lên. Bằng không, nếu còn sống, tôi sẽ hủy hoại mọi người và mọi thứ hai người quan tâm trước đây, hiện tại và sau này. Dù chết, trước khi chết tôi cũng có thể thông báo những người khác giúp tôi hoàn thành. Hai người có năm phút để cân nhắc.”
Hắn vừa nói vừa cẩn thận buông Trình Cẩm ra, sau đó tìm kiếm trên các bức tường xem có đường thoát không, cái hố này cao đến năm mét, hắn có thể lên trước rồi đưa Trình Cẩm lên sau, nơi này là phòng nghiên cứu, hẳn sẽ có dụng cụ phẫu thuật, hắn có thể phẫu thuật giúp Trình Cẩm, về phần máu, Hạ Thụ Sâm và lão già kia có xác suất rất lớn cùng nhóm máu với Trình Cẩm hoặc là nhóm máu O…
Thích Văn Thanh nghe rõ lời Dương Tư Mịch, ông ta nhìn Hạ Thụ Sâm, “Cậu ta cũng ở bộ An ninh? Phách lối như thế?”
Hạ Thụ Sâm kiềm chế nóng nảy, “Cậu ấy rất nổi tiếng trong nghề này. Cậu ấy nói thật đấy.”
“Ồ? Vậy mười năm trước chắn chắn cậu ta chưa xuất đạo.” Thích Văn Thanh cười nói, “Cứ cho là cậu ta nói thật đi, tôi cũng không có gì để quan tâm…” Ông ta đột nhiên chần chừ, không nói hết.
Hạ Thụ Sâm thấy Thích Văn Thanh không nói thêm gì nữa bèn nói, “Hay là tôi nên giết ông trước rồi cho họ đi lên?”
Thích Văn Thanh kinh ngạc nói, “Tôi tưởng cậu rất muốn thuốc giải.”
“Có lẽ trước đây tôi rất muốn nhưng tôi của bây giờ đã không còn nhớ rõ, với lại tôi không cho rằng ông có thể chế ra thuốc giải. Ngoài ra, tôi quả thực vẫn có người để quan tâm.”
Nghe Hạ Thụ Sâm nói mình không chế được thuốc giải, Thích Văn Thanh bỗng quay người, ông ta không thích người khác coi thường năng lực của mình, ông ta nhìn chằm chằm Hạ Thụ Sâm mấy giây, “Được, đưa họ lên đi.”
Hạ Thụ Sâm thả dây thừng xuống, sau khi kéo Trình Cẩm lên thì thấy được thương tích của anh, hắn hít một hơi khí lạnh, làm sao đây, bệnh viện ở xa ngoài ngàn dặm, với đường xá chỗ này, Trình Cẩm sẽ không kiên trì nổi tới lúc đến được bệnh viện.
Hắn vừa định thả dây thừng xuống cho Dương Tư Mịch, kết quả Dương Tư Mịch đã tự mình trèo lên, dọa hắn hét to một tiếng, suýt đá Dương Tư Mịch xuống lại theo phản xạ có điều kiện.
Dương Tư Mịch lật người đi lên, dùng dao chọc sàn nhà, đây là một loại chất liệu giảm xóc nào đó, thảo nào hắn không phát giác được dưới sàn nhà trống rỗng, hắn thu dao lại, ôm lấy Trình Cẩm đã hôn mê, “Bàn phẫu thuật ở đâu?”
Thích Văn Thanh thấy Dương Tư Mịch tự đi lên thì lập tức có hứng thú với hắn, nghe hắn hỏi liền nói, “Cậu có thể phẫu thuật?”
“Có thể. Đưa tôi đến bàn phẫu thuật.”
“Đi thôi.” Thích Văn Thanh đi đầu dẫn đường, Hạ Thụ Sâm giúp tìm xe đẩy, cùng Dương Tư Mịch cẩn thận mà nhanh chóng đẩy Trình Cẩm đuổi theo Thích Văn Thanh.
“Chỗ này có dụng cụ phẫu thuật nhưng thiếu thuốc men, lại còn không có máu.”
Dương Tư Mịch nói, “Hai người là nhóm máu gì?”
Hạ Thụ Sâm nói, “Tôi là nhóm O nhưng máu của tôi hình như không an toàn lắm.”
Thích Văn Thanh dừng lại trước cửa một căn phòng, “Chính là phòng này. Vô dụng thôi, cậu ta sẽ chết.”
“Câm miệng.” Dương Tư Mịch đổi quần áo, rửa tay diệt khuẩn, tỉnh táo đi vào phòng phẫu thuật, kiểm tra tất cả thiết bị chữa trị.
Thích Văn Thanh ở ngoài cửa nói, “Tôi có cách cứu cậu ta. Thuốc sinh hóa tôi nghiên cứu có khả năng sửa chữa phục hồi vô cùng mạnh, tuy cũng có tác dụng phụ rất nhỏ…”
Hạ Thụ Sâm ở một bên cười khổ ngắt lời ông ta, “Có thể tham khảo ví dụ thực tế là tôi đây.”
Dương Tư Mịch dừng động tác tay, “Có thể giúp vết thương nhanh chóng khép lại?”
“Yêu cầu của ông?”
Thích Văn Thanh nói, “Tôi muốn cậu giúp tôi thí nghiệm một tác phẩm khác, nó có thể tăng cường chỉ tiêu các hạng mục sinh vật, dù sẽ khiến sinh vật phát sinh dị biến nhỏ nhưng có thể xem nhẹ…”
“Được.”
Hạ Thụ Sâm vội nhắc nhở Dương Tư Mịch, “Chính là thuốc khiến đám động vật bên ngoài xảy ra biến dị, hơn nữa ông ta còn chưa từng thí nghiệm trên cơ thể người.”
“Ai nói tôi không có?” Thích Văn Thanh nói, “Tôi đã cải tiến lại nhiều lần trên cơ sở đó rồi, sẽ không còn biến dị, có cũng không đáng kể lắm…”
Dương Tư Mịch cắt ngang, “Tôi nói được. Lấy thuốc ra đây.”
Thích Văn Thanh kiên trì muốn Dương Tư Mịch tiêm ống thuốc nước ông ta cần thí nghiệm trước, ông ta sợ Dương Tư Mịch chờ Trình Cẩm khỏe lên sẽ không tuân thủ hứa hẹn, còn sợ hắn giết người trả thù.
Dương Tư Mịch nhắm mắt, “Sau khi tiêm, bao lâu sẽ có hiệu quả? Tôi không thể hôn mê, tôi cần nhìn thấy anh ấy tỉnh lại.”
Thích Văn Thanh nói, “Tôi không thể cam đoan. Nhưng tôi cam đoan cậu ta sẽ sống.”
Dương Tư Mịch nhận một ống thuốc nước màu lam, tiêm vào cánh tay mình, sau đó tiêm cho Trình Cẩm một ống thuốc màu đỏ.
Hắn tỉnh táo cầm dụng cụ phẫu thuật mở lồng ngực Trình Cẩm, rút khúc xương đâm vào phổi ra, máu tươi bắn tung tóe lên mặt hắn, đầu ngón tay hắn không tự chủ được mà hơi run rẩy, hắn nhìn tay mình để nó khôi phục ổn định, sau đó tiếp tục phẫu thuật.
Thích Văn Thanh ở bên cạnh xem trực tiếp phẫu thuật, vừa xem vừa lải nhải, “Nhìn thấy không, lượng máu chảy đang giảm, vết thương trên phổi cậu ta bắt đầu tự động chữa trị, thuốc này hiệu suất cực kỳ cao…”
Dương Tư Mịch nói, “Tác dụng phụ là gì? Sẽ tạo ra mất trí nhớ – hiệu suất cũng cao như thế?”
Thích Văn Thanh kinh ngạc nói, “Mất trí nhớ? À, triệu chứng thể hiện ra ngoài là như vậy. Loại thuốc này sẽ giết lầm một phần tế bào não.” Ông ta thanh minh lần nữa, “Tôi đã cố hết sức giảm tác dụng phụ rồi.”
Dương Tư Mịch không nói chuyện, hắn quan sát vết thương của Trình Cẩm, tốc độ khép lại đúng là nhanh đến kinh người, không biết tốc độ nó giết chết tế bào não có nhanh như vậy không, tốt nhất là có thể nhanh chóng đến bệnh viện kiểm tra kỹ càng.
Hắn sờ túi áo mình, trong đó chứa điện thoại của Trình Cẩm, hắn đã báo cho nhóm Hàn Bân nhanh chạy tới, mang theo tất cả vũ khí có thể mang và người có thể giúp, không biết lúc nào họ mới tới…
Sau khi tình trạng cơ thể Trình Cẩm ổn định lại, Dương Tư Mịch bắt đầu đau đầu, hoặc là nói hắn vừa phát hiện đầu mình đau, hắn nhìn Hạ Thụ Sâm, “Giúp tôi chăm sóc Trình Cẩm. Còn nữa, đừng nói cho anh ấy tôi tiêm loại thuốc này.”
Hắn đi ra ngoài cửa, đứng dựa tường, Thích Văn Thanh đi theo quan sát hắn.
Không lâu sau, Trình Cẩm tỉnh lại, ngoại trừ sắc mặt tái nhợt thì không hề nhìn ra một tiếng trước anh từng hấp hối.
Hạ Thụ Sâm trông coi bên cạnh nói, “Sáu năm trước, nơi này xảy ra một vụ rò rỉ virus sinh hóa, Thích Văn Thanh nói lúc đó tôi không bị lây nhiễm nhưng có bị thương, tôi tiêm vào một loại thuốc nước, nó cứu mạng tôi nhưng cùng lúc cũng đang không ngừng giết chết tế bào ký ức của tôi, cuối cùng tôi sẽ biến thành cái xác không hồn.”
Thời gian Hạ Thụ Sâm nói chuyện đã đủ cho Trình Cẩm nghĩ lại chuyện xảy ra khi xưa, anh hỏi, “Bây giờ tôi cũng tiêm loại thuốc này?” Còn nói, “Cái xác không hồn? Anh dọa tôi.”
Hạ Thụ Sâm cười khổ, “Không sai, cậu cũng tiêm loại thuốc đó rồi, tôi tiêm cho cậu, xin lỗi.”
Dương Tư Mịch không muốn gánh chịu “trách nhiệm” này, vậy để hắn gánh đi.
“…Không sao, ít ra tôi còn sống.” Năng lực tiếp nhận hiện thực của Trình Cẩm luôn rất mạnh, anh lộ ra nụ cười yếu ớt, “Chuyện thuốc, đừng nói cho Dương Tư Mịch.”
“… Đừng nói cho cậu ấy?” Khóe mắt Hạ Thụ Sâm liếc qua là có thể thấy Dương Tư Mịch đang đứng cạnh cửa, nhưng từ góc độ của Trình Cẩm thì không thấy vì bị cái tủ chắn mất.
Trình Cẩm nói đùa, “Em ấy biết sẽ giết anh.”
Hạ Thụ Sâm cười khổ, Dương Tư Mịch rời đi.
Trình Cẩm muốn đứng dậy nhưng toàn thân không có chút sức lực nào, đành phải nằm tiếp, “Tình hình hồi trước của anh là thế nào? Cũng không động được giống tôi bây giờ?”
Hạ Thụ Sâm nói, “Tôi không nhớ. Xin lỗi, không có kinh nghiệm để chia sẻ với cậu rồi.”
“Lúc trước anh nói có vài ký ức mùi vị không đúng, tôi còn tưởng là bởi có những ký ức do chính anh dựng lên nhưng thực tế có lẽ không phải vậy?”
Hạ Thụ Sâm nói, “Tôi không biết, có lẽ chúng do tôi dựng lên, có lẽ chúng là thật nhưng vì tôi quên tình cảm trong đó nên lộ ra sai lệch.”
Trình Cẩm suy tư, “Ý anh là một tình huống là sẽ quên mất một ít ký ức, nhưng còn một loại khác là ký ức chưa quên nhưng quên đi nhạc nền trong trí nhớ, hay nên nói là gia vị – tình cảm?”
“Có lẽ.” Hạ Thụ Sâm thở dài, “Cho dù thế nào, tôi nghĩ, có lẽ anh nên ghi lại tất cả chuyện quan trọng. Tôi không biết tại sao mình không làm vậy – đến mức bây giờ tôi không thể không bất thình lình tiếp nhận những chuyện này.”
“Anh muốn biết?”
“Đương nhiên.”
Trình Cẩm nói, “Vậy tôi có thể giúp anh phân tích, anh tùy tiện nghe thử xem, coi như tôi đang sáng tác chuyện cũ.”
Hạ Thụ Sâm đùa, “Không sao cả, nếu tôi không thích chuyện cũ của anh thì có thể quên.”
Trình Cẩm nói, “Sáu năm trước, phòng nghiên cứu nghiên cứu thuốc sinh hóa tạo ra sự cố ô nhiễm, thôn dân ở gần bị lây nhiễm virus, sau khi chính quyền phát hiện thì tiến hành can thiệp nhưng đã quá muộn. Thôn dân tử vong số lượng lớn, chỉ có số ít may mắn sống sót, những người còn sống được tiêm thuốc giải, thú vị là thuốc giải cũng do phòng nghiên cứu cung cấp, hơn nữa còn tồn tại vấn đề, nhưng lúc đó xem ra có tác dụng, không ai biết nó sẽ tạo ra di chứng nghiêm trọng.”
“Anh và người của quân đội vì tiếp xúc gần với virus, lo đã bị lây nhiễm nên cũng tiêm thuốc giải. Tôi đoán năm đó anh biết thuốc giải có vấn đề – Thích Văn Thanh nói cho anh, vì ông ta muốn lợi dụng anh, ông ta đồng ý với anh sẽ nghĩ cách nghiên cứu thuốc giải – phải nói là thuốc giải của thuốc giải, để trao đổi, anh cần cho ông ta ở lại chỗ này nghiên cứu tiếp. Đương nhiên, ngoài anh ra, chắc chắn còn những người khác đang duy trì ông ta, dù sao nghiên cứu của ông ta cũng cần tài chính dồi dào, tác dụng của anh hẳn là che chắn ánh mắt của bộ An ninh giúp ông ta.”
“Sau này mỗi năm anh đều trở về kiểm tra tiến độ của Thích Văn Thanh, nhưng ông ta mãi không có tiến triển. Anh bắt đầu mất trí nhớ, anh không ghi lại mọi chuyện là bởi nghề nghiệp đặc biệt, quen cẩn thận quá mức, cũng vì anh không dự liệu được chứng mất trí nhớ của mình chuyển biến xấu nhanh đến vậy – trong tình huống không có chuẩn bị, anh quên mất người mình yêu.”
“Trong cục cấm yêu đương nơi công sở, nên các anh lừa gạt mọi người, cuối cùng lừa cả chính anh. Hôm ấy anh về đến nhà, phát hiện trong nhà mình có một người phụ nữ xa lạ, anh là một nhân viên bộ An ninh thân phận mẫn cảm, anh lập tức cho rằng cô ấy là kẻ thù…”
Hạ Thụ Sâm ngắt lời Trình Cẩm, “Đừng nói nữa…”
Chuyện tiếp theo anh ta vẫn chưa quên, muốn quên nhưng không thể quên được, có lẽ đây sẽ là chuyện cuối cùng anh ta nhớ trong cuộc đời này.
Hôm ấy anh ta vừa về nước, sau khi về nhà phát hiện trong nhà có một người phụ nữ lạ, anh ta liền ra tay, đối phương cũng phản kháng, sau đó anh ta hồi tưởng lại mới ý thức được đối phương không coi là thật, cho rằng anh ta đang đùa chơi nhưng anh ta lại coi là thật, giết cô ấy.
Sau khi tìm ra vũ khí của cô ấy, anh ta mới nghi ngờ đối phương có thể là đồng nghiệp của mình, anh ta suy nghĩ thật lâu, vừa nghi ngờ mình giết nhầm người vừa nghi ngờ cục muốn mình biến mất vì nguyên nhân gì đó nên phái người tới giết mình.
Anh ta không cách nào đạt tới một kết luận hợp lý, đành phải xử lý thi thể trước – ở trong phòng tắm dùng chất kiềm hòa tan thi thể.
Ngoài hành lang, Thích Văn Thanh vểnh tai đợi một lúc, phát hiện họ không nói gì nữa liền xoay người rời đi, ông ta tìm được Dương Tư Mịch vẫn tỉnh táo trong một phòng gần đó.
“Trình Cẩm kia rất thú vị, cậu cũng rất thú vị, cậu tiêm lượng thuốc đủ làm một con ngựa té xỉu ngay lập tức nhưng vẫn duy trì tỉnh táo, tại sao?”
Ánh mắt Dương Tư Mịch đã tan rã, “Vì tôi đang ghi nhớ đau đớn ông mang lại cho chúng tôi, sau đó tính toán nên làm ông mất đi bao nhiêu. Bây giờ tốt nhất ông cách xa tôi một chút, tránh cho tôi lỡ tay giết người.”
Thích Văn Thanh ngẩn người, lùi xa, túm tóc, “Nhưng đây chính là cậu tự nguyện, đây là giao dịch đồng giá!”
“Giao dịch đồng giá không công bằng, ông không công bằng với tôi, tại sao tôi phải công bằng với ông?”
Thích Văn Thanh không đủ sức mạnh, người trước mặt này có ý chí không phải người, ngay cả lúc hiệu quả thuốc phát tác sinh ra đau đớn cực lớn cũng có thể xem nhẹ, một người như vậy nói muốn ông ta trả giá đắt…
“Nhưng cậu đang ở địa bàn của tôi, cậu nói vậy không sợ tôi gây bất lợi cho cậu?”
Nhưng Dương Tư Mịch hiểu ông ta rất rõ, “Vật thí nghiệm quý giá sao có thể tổn hại?”
“…”
Qua một hồi, Trình Cẩm có thể đứng dậy, anh ngồi dậy, từ từ đứng trên mặt đất. Nằm mãi khiến tay chân anh đều tê dại như bị kim châm, anh kiên trì đi mấy bước, tốt hơn chút rồi.
Hạ Thụ Sâm ở sau lưng anh nói, “Anh cảm thấy Thích Văn Thanh có thể tin không?”
Trình Cẩm nhớ lại con thỏ, chó và chuột biến dị mình gặp trong lối đi dưới đất, “Ông ta chỉ để ý nghiên cứu của mình, vì thế không ngại dùng thủ đoạn đặc biệt, cho nên sẽ không quản sống chết của chúng ta.”
Hạ Thụ Sâm thở dài, “Lúc ấy sao tôi lại tin tưởng ông ta chứ?”
“Anh chỉ là không có cách nào khác, không thể không tin tưởng ông ta.”
Hạ Thụ Sâm nói, “Nếu là anh, anh sẽ làm thế nào?”
Trình Cẩm cười khổ, “Tôi không biết.”
Nhưng thật ra anh biết, anh sẽ đưa ra lựa chọn giống Hạ Thụ Sâm – bàn điều kiện với Thích Văn Thanh, nhưng anh cũng sẽ vừa quay đầu đi liền bán Thích Văn Thanh cho bộ An ninh hoặc cơ quan quốc gia khác, dù sẽ mất hết tiền đồ.
“Tôi hình như không sao rồi.” Trình Cẩm vừa đi ra ngoài vừa nói, “Có thể nói cho tôi Dương Tư Mịch đang ở đâu không?”
Hạ Thụ Sâm nói, “Tôi cùng đi tìm với anh.”
Trong phòng ở cuối hành lang, họ tìm được Dương Tư Mịch.
Thích Văn Thanh cầm một thiết bị định tới gần Dương Tư Mịch, ông ta muốn đo đạc số liệu thân thể Dương Tư Mịch, Trình Cẩm xông tới đẩy Thích Văn Thanh ra xa, Thích Văn Thanh nhếch nhác vịn tường, “Cậu thanh niên! Tôi còn tưởng cậu chững chạc lắm chứ.”
Trình Cẩm cẩn thận từng li từng tí ôm Dương Tư Mịch, cúi đầu chạm trán lên trán hắn, rất nóng. “Em ấy làm sao vậy? Tôi nhớ em ấy không bị thương mà.”
Thích Văn Thanh nhăn mặt, “Cậu nhớ nhầm.”
Trình Cẩm nhíu mày, “Tư Mịch? Tư Mịch?!”
Dương Tư Mịch không có phản ứng, Trình Cẩm đỡ hắn, “Tôi muốn đưa em ấy đi, thang máy có thể thông tới lối ra không?”
Hạ Thụ Sâm giúp một tay đỡ Dương Tư Mịch lên lưng Trình Cẩm, “Có, thang máy đi lên, ra khỏi thang máy đi thêm một đoạn là đến cửa ra.”
Thích Văn Thanh ngăn Trình Cẩm, “Tốt nhất cậu đừng làm loại việc tốn thể lực này, vết thương của cậu chỉ khép lại ở bề ngoài, trên thực tế muốn khỏi hẳn vẫn cần một thời gian.”
Hạ Thụ Sâm cản Thích Văn Thanh để Trình Cẩm và Dương Tư Mịch rời đi.
“Các cậu không thể đi!” Thích Văn Thanh muốn vòng qua Hạ Thụ Sâm đuổi theo nhưng giá trị vũ lực của Hạ Thụ Sâm mạnh hơn ông ta rất rất nhiều, ông ta làm thế nào cũng không đột phá được phòng tuyến này, chỉ có thể từ bỏ.
Có điều ông ta chỉ ủ rũ một hồi liền bình tĩnh nói, “Bọn họ nhất định sẽ quay lại, Trình Cẩm kia dù không quan tâm bản thân cũng quan tâm bạn mình chứ? Tôi hiểu loại người này, xem trọng bạn bè hơn bản thân.”
Hạ Thụ Sâm lại nói, “Họ sẽ không quay lại.”
Vì sẽ không còn chỗ nào cho họ quay lại.
Họ sẽ không dẫm vào vết xe đổ của mình, dù cuối cùng họ không còn gì cả nhưng ít nhất quá trình sẽ không quá đau khổ.
Hạ Thụ Sâm quay người đi ra, anh ta đẩy mỗi một cánh cửa phòng trên hành lang, kiểm tra từng phòng một, anh ta mở tất cả đường ống dễ cháy có thể mở, tìm đủ lượng chất hóa học dễ cháy dễ nổ…
Thích Văn Thanh không chú ý hành động của Hạ Thụ Sâm mà chạy đến trước kính tiềm vọng, định quan sát xem Trình Cẩm và Dương Tư Mịch đi đến đâu, đột nhiên ông ta nhìn thấy một nhóm người từ bên ngoài tới, trong đó có một người ông ta quen biết, ông ta nhảy dựng lên, vội vàng chạy vào thang máy, cho thang máy đi lên sau đó lao ra, chạy về phía trước, nhanh nhẹn chui ra khỏi cửa hang bị che khuất, chạy tới chỗ nhóm người kia, vừa chạy vừa hét, “Hàn Bân!”
Hàn Bân đang kiểm tra tình hình của Dương Tư Mịch, nghe thấy có người gọi mình bèn ngẩng đầu lên, sau đó thấy một ông già tóc trắng hơi quen mắt chạy về phía mình…
Đúng lúc này, một tiếng “ầm” thật lớn vang lên, mặt đất bắt đầu rung động mạnh, mọi người đều không đề phòng nên bị té ngã, ông già kia cũng ngã nhào xuống trước mặt Hàn Bân, mái tóc và bộ râu rối tung dính đầy bụi đất, ông ta nằm trên đất liều mạng vặn người nhìn ra sau, ôi chao ôi, chỗ nghiên cứu của ông ta bị nổ rồi, lần này là bị hủy triệt để thật rồi, ông ta thê thảm gào lên…
Hàn Bân nhếch một bên khóe miệng, “Cha, hóa ra cha còn sống.”