Đào Lễ bị chuyển đến phòng tạm giam, Trình Cẩm trước tiên bảo người ta tắt thiết bị giám sát, sau đó đuổi hết người đi rồi cho Tiểu An và Du Đạc gắn camera ở chỗ kín đáo.
Đào Lễ nói, “Tôi sẽ không chạy, có người tới cứu tôi, tôi cũng không chạy.
Tiểu An bội phục liếc nhìn Trình Cẩm, lão đại làm cách nào mà ông anh này đứng trước tội tử hình còn ngoan như thế?
Trình Cẩm nhìn phòng tạm giam đơn sơ, “Anh chấp nhận chút nhé. Còn một chuyện muốn hỏi anh, có ai có thể tự do lái thuyền trên sông đồng thời không để lại ghi chép không?”
Đào Lễ nói, “Như tôi sẽ không có ghi chép, vì tôi là ông chủ. Một vài người bạn cũng sẽ không có ghi chép, thỉnh thoảng họ tới chơi, vì không thu tiền nên không ghi lại.”
Bộ Hoan rất bất mãn, “Anh còn nói anh đã nói tên tất cả người cho chúng tôi.”
Đào Lễ nhấn mạnh, “Tôi đưa danh sách khách quen cho các anh rồi.”
Trình Cẩm đưa giấy bút cho Đào Lễ, “Viết danh sách những người có thể tự do ra vào bến thuyền của anh cho tôi. Tôi có thể cho người đi tra nhưng anh nói sẽ tiết kiệm thời gian hơn.”
Đào Lễ gật đầu, nhận giấy bút.
Trình Cẩm nhìn danh sách anh ta viết, trong đó có Kỳ Minh, “Anh rất quen Kỳ Minh?”
Đào Lễ nói, “Trước đây có người đến chỗ tôi quấy rối, Kỳ Minh đã giúp tôi.”
Trình Cẩm gật đầu, “Nộp phí bảo vệ?”
Đào Lễ phủ nhận, “Không có, chỉ là anh ta dẫn người tới chơi, tôi sẽ không thu tiền thôi.”
Trình Cẩm nghĩ chắc chắn có, hơn nữa có lẽ không chỉ phí bảo vệ, khả năng còn phải mời ăn cơm tặng quà cáp.
Đến sau nửa đêm, tất cả đã chuẩn bị xong.
Tổ đặc án lần nữa trở về văn phòng, mọi người đều có nhiều thắc mắc.
Bộ Hoan nói, “Đào Lễ nhận tội, vụ án cũng tới đây thôi, đội trưởng Giang hỏi chúng ta định khi nào về thủ đô, anh ta nói chuyện thật không khách sáo. Còn nữa, Vệ Lập Quần hỏi chúng ta rốt cuộc là đang làm gì. Phó kiểm sát Thành thì sao, bây giờ nhìn chúng ta cứ như nhìn rác rưởi cặn bã. Bọn họ đều cho rằng chúng ta đã làm gì Đào Lễ.”
Trình Cẩm cũng không để ý, “Không sao cả. Nhanh thì hai ngày nữa chúng ta có thể về.”
“Đào Lễ là hung thủ thật ạ?” Diệp Lai hỏi.
Trình Cẩm nói, “Anh ta là mồi trên kẹp bẫy thú, sát thủ liên hoàn của chúng ta không phải rất có tinh thần trọng nghĩa sao, vậy hắn chắc chắn không muốn để người vô tội gánh tội thay mình, hắn sẽ giúp Đào Lễ rửa sạch tội danh – dùng lại cách gây án. Hàn Bân và Bộ Hoan, hai người đi theo dõi Dư Hưng, hung thủ của chúng ta không thích bị loạn kế hoạch, hắn sẽ không bỏ qua Dư Hưng mà đi tìm mục tiêu mới, người bị hại kế tiếp nhất định là Dư Hưng.”
Mọi người trầm mặc, cảm thấy Trình Cẩm sắp đặt cái bẫy “tình cảm” này rất vô tình, ngược lại sát thủ liên hoàn giàu tinh thần trọng nghĩa sắp rơi vào bẫy kia lại khiến người ta sinh ra chút đồng tình.
Tiểu An đột nhiên lên tiếng, “Hình thái tư duy hại chết người!”
Em đang nói tới sát thủ liên hoàn sắp chết vì hình thức cố định của mình.
Mọi người đều nghe hiểu, muốn cười nhưng nhịn được, chỉ có Dương Tư Mịch lãnh đạm nói, “Sai, hình thức cố định là một nguyên nhân, cũng vì hắn rất tự phụ. Sau khi thấy chúng ta bắt nhầm người, hắn sẽ càng thêm bảo thủ, hắn xem thường chúng ta nên mới không phí tâm đi tìm người bị hại mới.”
Hắn nói thế làm mọi người không vui, “Tên khốn này lại dám xem thường chúng ta! Phải bị bắt.”
Trình Cẩm nói, “Được rồi, làm việc đi.”
Bộ Hoan và Hàn Bân đi ra, Bộ Hoan nói, “Chúng ta nên về nhà khách trước, nói về ngủ là được, rồi chuồn đi…”
Phòng tạm giam Đào Lễ rất náo nhiệt, người đến rồi đi, đi rồi đến.
Đào Lễ không để ý tới mấy người đó chút nào, anh ta đang suy tưởng viện mồ côi trong đầu, trên mặt mang nụ cười ngất ngây, giống như đang nằm mơ giữa ban ngày.
Giang Quang Hoa làm thế nào cũng không hiểu một phạm nhân nhất định bị tử hình thế mà còn cười được, chẳng lẽ anh ta thật sự là sát thủ liên hoàn biến thái? Hay Trình Cẩm làm anh ta đần độn rồi?
Giang Quang Hoa đi, Thành Gia Thụ tới, hỏi Đào Lễ tại sao muốn nhận tội. Đào Lễ khăng khăng, “Vì hung thủ chính là tôi.” Thành Gia Thụ cuối cùng phải bất đắc dĩ rời đi.
Vệ Lập Quần cũng tới, trừng Đào Lễ hồi lâu, Đào Lễ giống như cắn thuốc không ngừng cười khúc khích, Vệ Lập Quần cũng đành chịu thua rời đi, anh ta chạy đi tìm Trình Cẩm nhưng bị Du Đạc ngăn ở ngoài cửa văn phòng.
Anh ta và Du Đạc ầm ỹ cả lên, sau đó thấy được một Du – kiến thức rộng lớn – Đạc thì chuyển từ cãi nhau sang tán gẫu, tư duy hai người không bị khống chế rong chơi đến ngoài vũ trụ.
Diệp Lai đi ngang qua, Du Đạc kéo Vệ Lập Quần tránh sang một bên, Vệ Lập Quần cao hứng trò chuyện đến nỗi không chú ý tới Diệp Lai.
Diệp Lai lắc đầu, đóng cửa lại, nói, “Lão đại, Kỳ Nguyên tới, đã thả Kỳ Minh đi.”
Trình Cẩm nói, “Tiểu An, định vị điện thoại.”
Sau khi Kỳ Nguyên và Kỳ Minh rời khỏi cục Công an cũng không cùng về nhà, Kỳ Nguyên xuống taxi ở bờ sông, hẳn là về thuyền, một mình Kỳ Minh đi tiếp về nhà.
Tiểu An nói, “Lão đại, đây là vị trí nhóm kẻ tình nghi của chúng ta, đây là vị trí của Dư Hưng, tạm thời không có kẻ tình nghi ở gần hắn. Tin nhắn Hàn Bân và Bộ Hoan gửi về cũng giống thế.”
Khoảng mười phút sau, Kỳ Minh đến nhà, máy nghe trộm ở đó truyền âm thanh về.
Từ Vân Thục nhìn thấy con út, rất vui mừng, “Kỳ Minh! Con về rồi? Không sao là tốt, không sao là tốt!”
So sánh với Từ Vân Thục bộc lộ tình cảm thật sự, Kỳ Minh lãnh đạm hơn nhiều, “Ừm, mẹ, con về rồi. Sao mẹ không nói cho con anh con bị cảnh sát dẫn đi? Là mẹ nói anh ấy nhận tội?”
Từ Vân Thục nói, “Anh con nói cho con? Nó nói chuyện này với con làm gì? Chẳng phải bây giờ nó không có việc gì sao? Đúng rồi, nó đâu?”
“Lên thuyền. Mẹ, con có một số chuyện muốn hỏi mẹ…” Tiếng nói chuyện của Kỳ Minh dừng lại, bên kia truyền đến tạp âm, sau đó âm thanh lại rõ ràng, “Lần này tiền phạt vẫn là anh con nộp, anh ấy không chịu nói cho con đã bỏ ra bao nhiêu tiền, mẹ hỏi giúp con…” Tiếng nói chuyện dần đi xa, hẳn là Kỳ Minh và mẹ hắn đi ra ngoài.
Trình Cẩm cảm giác không đúng lắm, “Tư Mịch?”
Dương Tư Mịch đang gặm một hộp bánh bích quy không biết kiếm được ở đâu, “Hắn phát hiện máy nghe trộm.” Nói xong hắn gặm bánh tiếp.
Sau đó Tiểu An nói, “Lão đại, Kỳ Minh tắt điện thoại rồi, chúng ta không định vị được vị trí của hắn.”
Trình Cẩm gọi Diệp Lai, “Diệp Tử, báo cho người theo dõi nhà Kỳ Minh tỉ mỉ chú ý tình hình trong nhà.”
Diệp Lai gọi điện nói mấy câu với cảnh sát tuyến đầu rồi đè phím tắt tiếng, nói với Trình Cẩm, “Họ bị rút về rồi, đội trưởng Giang nói đã bắt được hung thủ nên cho họ rút lui. Xin lỗi, lão đại, là em sơ suất, quên để ý việc này.”
“…” Trình Cẩm khép hờ mắt, suy nghĩ đối sách.
Một lát sau Tiểu An nói, “Lão đại, Kỳ Nguyên động, hắn đang chạy từ bờ sông về nhà.”
Trình Cẩm đứng sau lưng Tiểu An nhìn màn hình máy tính của em, chấm sáng đại diện cho Kỳ Nguyên di chuyển rất nhanh.
“Đã xảy ra chuyện gì? Diệp Tử, liên hệ cảnh sát khu vực, bảo họ đến nhà Kỳ Nguyên xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”
Tiểu An nhanh chóng tra cứu tin tức, “Lão đại, điện thoại cố định nhà Kỳ Nguyên vừa gọi 120.”
Trình Cẩm nói, “Kỳ Minh hẳn sẽ không bị thương dễ như thế, lẽ nào mẹ hắn xảy ra chuyện?”
Tiểu An nói, “Kỳ Nguyên đến nhà.”
Diệp Lai vẫn đang gọi điện liên hệ với nhân viên cảnh vụ.
Tiểu An lại nói, “Lão đại, bên Hàn Bân và Bộ Hoan có động tĩnh. Có thể là sát thủ liên hoàn xuất hiện.”
Trình Cẩm cầm tai nghe đeo lên, nghe được tiếng đánh nhau ở đầu bên kia nhưng tạp âm rất lớn, tín hiệu rất không ổn định, anh tháo tai nghe xuống, hỏi Tiểu An, “Đối phương là ai?”
Tiểu An nói, “Không biết, không phải người trong danh sách tình nghi của anh, tín hiệu điện thoại cho thấy bọn họ hiện đang ở nhà.”
Trình Cẩm nói, “Bọn họ đều là nhân viên chấp pháp, sẽ có thói quen mang điện thoại theo người, với lại sẽ không tắt máy. Gọi điện cho bọn họ, xem có ai không mang theo điện thoại không.”
Tiểu An nhanh chóng dùng chương trình tự động gọi điện thoại trên máy tính, lần lượt gọi cho từng người, “Xin hỏi bạn là…”
Cuối cùng, chỉ có một số không ai nhận, “Lão đại, điện thoại của phó kiểm sát Thành không ai nghe máy.”
Diệp Lai đã nói chuyện điện thoại xong, nghe thấy Tiểu An nói như vậy liền nói, “Có thể anh ta chỉ chỉnh sang im lặng, anh ta không phải cảnh sát, sẽ không bị người khác gọi dậy vào nửa đêm như cảnh sát…”
Trình Cẩm ngăn cô lại, “Diệp Tử, dừng. Tình hình trong nhà Kỳ Nguyên thế nào?”
Diệp Lai nói, “Cảnh sát đang chạy tới. Kỳ Nguyên và Kỳ Minh vẫn liên quan tới vụ án của chúng ta sao? Vậy Thành Gia Thụ…”
Trình Cẩm lạnh lùng nói, “Anh ta luôn là kẻ tình nghi.”
Diệp Lai cứng đờ, Trình Cẩm nhìn cô, “Nếu không phải anh ta, chúng ta sẽ tra rõ; nếu là anh ta, đừng đồng tình, anh ta là người trưởng thành, còn là nhân viên chấp pháp, phải biết không thể vượt giới hạn.”
Diệp Lai chần chừ nói, “Nhưng mà anh…” Anh để em tiếp cận anh ta, chỉ là vì ổn định anh ta?
Trong phòng im ắng lại, chỉ có tiếng Dương Tư Mịch gặm bánh bích quy rộp rộp không ngừng vang lên, nghe mà lòng người hãi đến hoảng.
Tiểu An hít sâu, lấy một cái bánh bích quy trong hộp bánh của Dương Tư Mịch bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nói, “Mình không khẩn trương, tuyệt không khẩn trương…”
Dương Tư Mịch nói, “Trời sáng trả anh một hộp.”
“Hở?” Tiểu An không khẩn trương thật, “Vậy còn dư lại đều phải cho em.”
Dương Tư Mịch lấy một miếng trong số bánh còn lại, sau đó đưa hết cho Tiểu An.
Tiểu An lại nói, “Nhưng mà bánh bích quy này đâu phải của anh.”
“Là anh tìm ra.” Dương Tư Mịch đưa miếng bánh trong tay tới bên miệng Trình Cẩm, sắc mặt lạnh lùng của Trình Cẩm dịu xuống một chút, há miệng cắn bánh.
Điện thoại di động của Diệp Lai reo lên, cô nhận máy, sau đó nói với Trình Cẩm, “Là mẹ Kỳ Nguyên bị thương, té từ trên lầu xuống, đang đưa vào bệnh viện.”
Trình Cẩm gật đầu, anh tạm thời không nghĩ ra đây là chuyện gì, rốt cuộc người nhà họ Kỳ đóng vai trò gì trong vụ án phân thây này.
Bọn họ có rất nhiều điểm đáng ngờ, chẳng hạn:
Một, Vu Văn Dũng từng lừa Kỳ Tổ Huy, Vu Văn Dũng và Từ Vân Thục quen biết.
Hai, chuyện Kỳ Nguyên “gánh tội thay” thay Kỳ Minh rất kỳ lạ. Còn nữa, Từ Vân Thục tại sao không đối xử với hai đứa con trai giống nhau?
Ba, tại sao Từ Vân Thục cho rằng đứa con út Kỳ Minh liên quan tới vụ án phân thây? Bà ta có biết Vu Văn Dũng cũng là người bị hại trong vụ án này không?
Bốn, Đào Lễ quen Kỳ Minh, với lại quan hệ khá ổn, Kỳ Minh cũng là người có thể tự do ra vào bến thuyền, đương nhiên, hôm Vu Văn Dũng bị giết hại, Kỳ Minh quả thực có bằng chứng ngoại phạm.
Du Đạc đẩy cửa đi vào, “Hàn Bân và Bộ Hoan đã hoàn thành công việc, hai anh ấy liên hệ với đội trưởng Giang, đội trưởng Giang dẫn người đi đón rồi.”
Vệ Lập Quần cũng vào theo, anh ta kinh ngạc nhìn Du Đạc, “Sao cậu biết những việc này, cậu đeo tai nghe mini trong lỗ tai? Hóa ra cậu giả vờ tán gẫu với tôi, thực tế là đang theo dõi hành động? Đám đội trưởng Giang đi làm gì?”
Trình Cẩm nói, “Anh có thể ra cửa chính chờ họ về, đến lúc đó sẽ biết họ đi làm gì.”
“Mấy người đừng tưởng tôi sẽ không đi.” Vệ Lập Quần quả quyết ra khỏi văn phòng, dùng sức đóng cửa “rầm” một phát.
“…”
Tiểu An hỏi Du Đạc, “Người hai anh ấy bắt được là phó kiểm sát Thành Gia Thụ?”
Du Đạc nghi hoặc, “Đúng. Mọi người chưa biết sao?”
Tiểu An phàn nàn, “Máy liên lạc trên người hai anh ấy tín hiệu không tốt, chất lượng tiếng rất tệ, nghe không rõ.”
“… Vậy à.” Du Đạc cẩn thận từng li từng tí nhìn Trình Cẩm vẻ mặt không rõ, “Lão đại, họ có một chuyện muốn em chuyển lời cho anh, Dư Hưng chết rồi.”
Nếu cậu đoán không sai, đây mới là nguyên nhân tín hiệu kém, cũng là nguyên nhân Hàn Bân và Bộ Hoan hoàn thành công việc mà không trực tiếp liên hệ Trình Cẩm.