Trên đường về, Chiêm Thừa Phong nói, “Em nghe thấy bọn họ – chính là bọn bắt cóc ấy, nói muốn ba em mang đồ tới đổi em về, em biết ba nhất định không bằng lòng, còn tưởng mình chết chắc rồi.”
Diệp Lai cười nói, “Em nghĩ nhiều thế, ba em đương nhiên sẽ đi cứu em.”
Chiêm Thừa Phong nói, “Ừm, nhưng em vĩnh viễn không quan trọng bằng công việc của ông ấy.”
Vạn Tô nghiêm túc nói, “Em chỉ không quan trọng bằng quốc gia thôi, quân nhân luôn luôn nước trước nhà sau.”
Chiêm Thừa Phong cười, “Đúng vậy.” Dù cậu nhóc cảm thấy kiêu ngạo vì ba mình nhưng sâu trong nội tâm lại có một chút thất vọng.
Trình Cẩm nói, “Biết đám người bắt cóc em là ai không?”
Chiêm Thừa Phong lắc đầu, “Ba em nói ông ấy sẽ điều tra rõ.”
“Anh ta sẽ. Đúng rồi, em quen giám đốc Sở nghiên cứu Cao Triết lắm à?”
Chiêm Thừa Phong nói, “Chú Cao sao? Quen lắm, từ nhỏ em đã biết chú ấy, lúc ba em bận sẽ để chú ấy dẫn em đi chơi.”
Trình Cẩm gật đầu, Chiêm Hoằng tín nhiệm Cao Triết, chính là nói Cao Triết cũng biết chuyện Chiêm Thừa Phong bị bắt cóc. Khó trách anh ta giúp Vương Khang chạy trốn, chắc chắn là đám người kia dùng Chiêm Thừa Phong uy hϊế͙p͙ Chiêm Hoằng thả người, Chiêm Hoằng không thể tự ra mặt nên Cao Triết làm thay.
Sự việc cứ kết thúc qua loa như thế. Hôm sau, tổ Trình Cẩm được sắp xếp chuyến bay về thủ đô vào buổi trưa.
Buổi sáng, Chung Nhạc Sinh trò chuyện với một mình Trình Cẩm trong phòng khách, thật ra không tính là một mình vì Dương Tư Mịch cũng có mặt, hơn nữa lần này hắn ngủ còn thoải mái hơn, người nằm trên ghế sofa dài, đầu gối trên đùi Trình Cẩm, Trình Cẩm ôm đầu hắn giúp hắn cản sáng, còn nói với Chung Nhạc Sinh, “Em ấy đang ngủ, chúng ta nói nhỏ chút.”
“…”
Chung Nhạc Sinh thở dài, Trình Cẩm đôi khi thật làm người ta cạn lời, rõ ràng là cuộc nói chuyện nghiêm túc lại bị anh biến thành không chính thức như thế, một chút không khí nên có đều không có.
Trình Cẩm nói, “Anh không cùng tổ chúng tôi về thủ đô?”
Chung Nhạc Sinh nói, “Còn vài vấn đề nối tiếp cần xử lý.”
Trình Cẩm gật đầu, chuyển đề tài, “Tôi không biết giữa anh và Thiếu tướng Chiêm Hoằng có vấn đề gì nhưng anh vốn không nên kéo chúng tôi vào.”
Chung Nhạc Sinh thở dài từ đáy lòng, “Bất kể cậu tin hay không, các cậu dính líu đến việc này không phải tôi sắp đặt.”
“Tôi tin.” Trình Cẩm gật đầu, “Lần này người đấu cờ thực ra là anh và Thiếu tướng, bất luận là nhóm người trộm bí mật hay tổ đặc án đều chỉ là vai phụ. Đã không phải anh nghĩ cách làm chúng tôi tới đây, nghĩa là Thiếu tướng? Anh ta lợi dụng anh hoặc nhiều người hơn nữa để kéo chúng tôi vào. Càng nhiều người, ván cờ càng lớn, anh càng bị kiềm chế không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
Chung Nhạc Sinh kiềm chế tâm trạng nóng nảy, nhíu mày, “Tại sao chúng ta phải nói về vấn đề này?”
Trình Cẩm suy nghĩ, “Tôi không thích người khác tới ngầm, bất kể là anh hay anh ta hay những người khác.”
Chung Nhạc Sinh cười tự giễu, nhìn Trình Cẩm và Dương Tư Mịch trong ngực anh, “Cậu là đang bảo tôi giúp cậu phát thông báo, khuyên những người khác đừng đến chọc giận cậu?”
“Thế thì không cần.” Trình Cẩm nói, “Đại tá Chung, anh không phải đối thủ của Thiếu tướng.”
Chung Nhạc Sinh không ngờ Trình Cẩm sẽ nói một câu như vậy, trên mặt mơ hồ nổi lên vẻ giận dữ, “Ồ? Còn xin cậu nói một chút.”
“Có người trộm tài liệu mật nhưng phát hiện không phá được mật khẩu, lại không muốn từ bỏ, cũng có thể kẻ gây án đã nhận tiền đặt cọc của người khác nên không dám từ bỏ, bọn chúng nghe nói chỉ có Thiếu tướng biết mật khẩu liền bí quá hóa liều bắt cóc con trai Thiếu tướng, Thiếu tướng cuối cùng đồng ý dùng mật khẩu đổi con trai về.”
Chung Nhạc Sinh nói, “Nếu cậu ám chỉ tôi có liên quan tới người trộm tài liệu mật thì sai hoàn toàn.”
“Không, tôi biết không liên quan gì tới anh.” Nếu không chuyện đã không kết thúc ở đây. “Sau khi biết việc này, anh chuẩn bị lợi dụng nó để đả kích Thiếu tướng. Anh đã sớm biết bọn trộm trốn ở bến cảng, đương nhiên Thiếu tướng cũng biết nhưng anh ta không dám hành động thiếu suy nghĩ. Anh vốn định lúc Thiếu tướng giao dịch với bọn chúng thì bắt quả tang? Không biết phải hận một người cỡ nào mới có thể nghĩ làm người đó bị định tội phản quốc.”
Chung Nhạc Sinh nhíu chặt mày, “Trí tưởng tượng của cậu không tệ. Nhưng tôi không hận anh ta.”
Trình Cẩm cười nói, “Ban đầu anh định ngư ông đắc lợi. Có lẽ anh tưởng chúng tôi phá hỏng kế hoạch của anh? Đại tá, không phải thế đâu. Từ đầu anh đã thua rồi, nếu chúng tôi không nhúng tay anh sẽ thua càng thảm. Tài liệu mật vốn không lưu trữ trong phòng bảo mật, để ở đó chính là đồ giả. Đây là lý do Thiếu tướng không báo cáo việc bí mật bị lộ, vì căn bản chẳng có việc ấy. Anh ta sợ người trộm tài liệu biết được chuyện này sẽ giận lây sang con mình nên không nói ra chân tướng. Anh ta sẽ đồng ý dùng mật khẩu đổi lấy con trai vì tài liệu bị trộm vốn là giả.”
“…” Chung Nhạc Sinh hít sâu rồi chậm rãi thở ra, dùng tay đỡ trán, chặn mắt.
Trình Cẩm nói, “Anh xem, nếu chúng tôi không tới, lúc đang giao dịch anh lại nhảy ra, vậy khó xử bao nhiêu. Các anh thật là đến vạch mặt, không biết lúc đó anh sẽ xử lý vấn đề nối tiếp như thế nào?”
Chung Nhạc Sinh nói, “Được rồi, đừng nói nữa. Sao cậu lại muốn nói những điều này cho tôi?” Trình Cẩm nói chuyện rất trực tiếp, dường như cũng không có ý muốn uy hϊế͙p͙ anh ta.
Trình Cẩm cúi đầu nhìn Dương Tư Mịch, “Vì anh không nhúng tay nhiều hơn.”
Chung Nhạc Sinh nhớ tới tối qua Trình Cẩm nói với anh ta Dương Tư Mịch không được xảy ra bất cứ chuyện gì, bị thương cũng không được. Trình Cẩm nói cho anh ta biết những điều này là cảm ơn anh ta đêm qua không thừa dịp loạn âm thầm làm động tác nguy hiểm sao? Đêm qua tuy xuất hiện sau nhưng thực ra anh ta luôn canh ở bến cảng, có điều anh ta vốn sẽ không nhảy ra bắn lén, anh ta luôn là người cầu ổn, không có trăm phần trăm thắng sẽ không ra tay. Đương nhiên lần này bất kể thế nào, vẫn là anh ta tính sai.
Chung Nhạc Sinh nói đúng sự thật, “Tôi vốn sẽ không nhúng tay, dù cậu ấy bị thương cậu cũng không nên vu vạ lên đầu tôi.”
Trình Cẩm cười nói, “Được rồi, sự thành thật của anh khiến tôi không hối hận vì đã nói chân tướng cho anh.”
Chung Nhạc Sinh cười khổ, Trình Cẩm nói anh ta ngư ông đắc lợi, nhưng trời xui đất khiến cuối cùng được lợi nhất lại là bản thân Trình Cẩm, Chiêm Hoằng cảm ơn anh đã giúp, anh ta cũng phải cam tâm tình nguyện cảm ơn anh xuống tay nương tình. “Cậu có lẽ rất khinh thường loại người bỏ đá xuống giếng như tôi nhỉ?”
Trình Cẩm không ngờ Chung Nhạc Sinh sẽ hỏi như thế, anh đoán Chung Nhạc Sinh vừa mở miệng đã hối hận ngay.
Anh không muốn dò xét sự yếu đuối toát ra trong vô tình của người khác, thản nhiên nói, “Cũng không có. Cao thượng chỉ là tương đối, mọi thứ không thể chỉ nhìn bề ngoài. Tôi và Tư Mịch từng nói con người anh không tệ lắm, mặc dù thật ra tôi không hiểu anh lắm. Huống hồ, đạo bất đồng bất tương vi mưu.”
Ý là không làm bạn bè được? Nhưng con người không phải cứ phải có bạn bè. Chung Nhạc Sinh chỉnh đốn cảm xúc xong trong nháy mắt, đổi đề tài, “Liên quan tới đám người trộm tài liệu, cậu có ý kiến gì không?”
Trình Cẩm lắc đầu, “Tôi không hiểu rõ tình hình cụ thể, sẽ không cho các anh đề xuất sai lầm rối loạn. Với lại nếu đã xác định là trộm tài liệu mật thì bộ An ninh sẽ sắp xếp người chuyên nghiệp hơn tới điều tra.”
Chung Nhạc Sinh trầm mặc gật đầu.
Trình Cẩm nói, “Đúng rồi, còn có chuyện Đồ Tử Kiệt, từ đầu anh đã biết anh ta chết không liên quan tới trộm tài liệu mật à? Không phải anh gạt chúng tôi đấy chứ?”
Chung Nhạc Sinh cười khổ nghe Trình Cẩm nói về chuyện Đồ Tử Kiệt, “… Chuyện Đồ Tử Kiệt cũng có thể cong cong thẳng thẳng nhiều như thế? Tôi thật sự không biết. Nhưng không sao, tôi tin Thiếu tướng sẽ xử lý tốt.”
Cũng đúng, Đồ Tử Kiệt làm cảnh vệ của Chiêm Hoằng hơn hai năm, phải xem Chiêm Hoằng muốn xử lý như thế nào. Trình Cẩm nói, “Vậy đến đây thôi? Lần sau gặp?”
“Lần sau gặp.” Chung Nhạc Sinh đứng dậy rời đi, không quay đầu lại, chỉ để lại một câu cuối cùng, “Trình Cẩm, cảm ơn.”
Ngón tay Trình Cẩm quấn lấy lọn tóc đen xoăn nhẹ của Dương Tư Mịch, “Tư Mịch, xem ra lần này không đi ăn hải sản được, mấy tiếng nữa phải lên máy bay rồi.”
Dương Tư Mịch nói, “Vạn Tô có máy bay trực thăng.”
Thứ đó khiến nhiều người chú ý quá, Trình Cẩm cười nói, “Được rồi, về nhà chúng ta tự nấu thử xem.”
“Ừm.”
Đám Diệp Lai thấy Chung Nhạc Sinh đã đi liền trở lại phòng tiếp khách, Bộ Hoan vừa vào thì nói ngay, “Không đi ăn hải sản được rồi, còn nói phải đến tiệm Tửu gia Tiểu Kiều ăn một bữa mà. Thôi, trở về tự làm đi, chúng ta còn chưa thử nấu hải sản đó.”
“…” Trình Cẩm nghĩ có phải họ nghe thấy lời anh nói vừa nãy không.
Vạn Tô cũng ở đây, “Cô cậu biết nấu cơm? Không tệ nha! Đúng rồi, vụ án của cô cậu tới đây thôi? Vậy Kiều Chiêu rốt cuộc có phải hung thủ không?”
Trình Cẩm nói, “Không phải. Nhưng em gái anh ta có thể không vô tội.”
“Hả? Kiều Băng?” Diệp Lai nói, “Lão đại, tại sao lại nói vậy?”
“Trước khi hai người đến Kiều Băng đã biết chuyện Đồ Tử Kiệt chết, cô ta dò la từ người trong căn cứ, dù không có ai nói cho cô ta tin tức chính xác nhưng cô ta đã đoán được, cho nên mới nhằm lúc hai người đến mà nấu canh rắn cho hai người.”
Vạn Tô gật đầu liên tục nói, “Đúng thế! Rắn không dễ bị ném chết đâu.”
Diệp Lai cũng gật đầu, lúc đó cô căn bản là không dùng lực ném, chỉ vứt cái vợt lưới kia đi thôi.
Trình Cẩm nói, “Là cô ta hẹn Đồ Tử Kiệt đến tiệm, cũng là cô ta bỏ rắn vào bể thủy tinh trong tiệm để nuôi; cô ta biết quan hệ của Đồ Tử Kiệt và anh trai mình căng thẳng, một lời không hợp sẽ đánh nhau; cô ta nghỉ ngơi ở trên lầu, bên dưới đánh nhau ầm ỹ như vậy cũng không đánh thức được cô ta; mấy ngày sau cô ta đều dò hỏi tin tức của Đồ Tử Kiệt, cô ta biết rất có thể anh ta đã chết, sau đó gặp hai người liền nấu vật chứng duy nhất cho hai người ăn.”
“Đặt câu hỏi!” Tiểu An giơ tay, “Lỡ bị cắn chính là anh trai cô ta thì sao?”
Vạn Tô rầu rĩ thở dài, “Nhà cô ta có huyết thanh kháng độc rắn, lúc Trình Cẩm hỏi Kiều Chiêu tôi cũng có mặt.”
“Lão đại, Kiều Băng sẽ ra sao?”
Trình Cẩm nói, “Vật chứng duy nhất cũng bị hai người ăn rồi, cô ta còn ra sao nữa.”
Diệp Lai và Bộ Hoan rất muốn ôm đầu khóc.
Vạn Tô dùng tay nâng má nói, “Người đẹp rắn rết! Khó trách bạn trai cô ta muốn chia tay, nhưng mà tôi thích!”
Hàn Bân nói, “Có lẽ Đồ Tử Kiệt chỉ là chán ăn hải sản.” Nên muốn chia tay.
“… Câu chuyện cười này lạnh quá.”
“Lão đại, chỉ có thể như thế thật ạ?”
“Trước tiên ghi vào danh sách. Muốn bắt cô ta chỉ có thể chờ cô ta ra tay lần nữa.” Trình Cẩm nói tiếp, “Thật ra phải xem Thiếu tướng Chiêm Hoằng muốn xử lý chuyện này như thế nào, nếu anh ta muốn định tội, có lẽ sẽ có cách.”
Sau này Diệp Lai đặc biệt chú ý, kết quả thật ngoài dự đoán.
Đồ Tử Kiệt được đưa tin thành anh hùng cảm động quân dân. Anh ta anh dũng chiến đấu với côn đồ lẻn vào sở Nghiên cứu mưu đồ trộm cắp tài liệu mật, sau đó bất hạnh hi sinh. Còn chuyện yêu đương với nữ giới trái quy định của quân đội và căn cứ nhỏ nhặt thì chẳng ai đề cập tới.
Kiều Chiêu và Kiều Băng vẫn kinh doanh tiệm cơm, việc làm ăn phát đạt như trước.
Có lẽ vẫn sẽ có thực khách yêu Kiều Băng, thâm tình tỏ tình rằng em có thể thích tôi không, tôi không muốn chúng ta chỉ là người qua đường.
Kiều Băng có lẽ sẽ mỉm cười đáp anh nên may mắn anh chỉ là người qua đường của tôi.