Diêu Thiên vẫn nhìn Dương Tư Mịch nhưng suy nghĩ hình như đã bay xa.
Trình Cẩm ho khan, “Mực xăm của Tề Dung là anh đưa cho cô ấy?”
Diêu Thiên không đề phòng Trình Cẩm đột nhiên hỏi như vậy, trực giác nói, “Dương Tư Mịch nói cho cậu?”
“…” Trình Cẩm cười nói, “Tôi đoán. Tôi còn không hỏi em ấy.”
Diêu Thiên hơi ngoài dự tính nghĩ Trình Cẩm nói là cậu ta không hỏi chứ không phải Dương Tư Mịch không nói, thú vị đây.
Trình Cẩm nói, “Mực xăm đó của Nga. Trên sơ yếu lý lịch của Hồ Uy ghi hắn là người Đông Bắc, cũng có khẩu âm Đông Bắc, đương nhiên tôi nghĩ thân phận hiện giờ nhất định là giả, hắn căn bản không phải người Đông Bắc nhỉ?”
“Bản lĩnh hắn không tệ, còn thích mỹ thuật, là mua đi bán lại đồ cổ sao? Mafia trái lại chuyện buôn bán nào cũng làm. Trước đây có phải hắn là mafia cấp cao? Sau này trở thành gián điệp cấp cao của các anh, sau nữa vì vài nguyên nhân mà các anh chuyển hắn về trong nước, bởi hắn có rất nhiều tác dụng nên các anh dễ dàng tha thứ đam mê sưu tầm này của hắn.”
“Trước đây anh làm nằm vùng trong Mafia Nga, chủ yếu chú ý động tĩnh ở châu Á của bọn chúng, sau đó có lẽ xảy ra chuyện, anh và hắn cùng về nước, bây giờ anh tạm thời làm vệ sĩ hoặc người giám hộ hắn đúng không?”
Diêu Thiên rất hiếu kì, “Cậu đoán thử liền đoán ra được?”
Trình Cẩm cười nói, “Không, chúng tôi thu thập được rất nhiều dữ liệu.”
Diêu Thiên gật đầu, “Sau đó căn cứ vào những dữ liệu này tùy tiện đoán?”
Trình Cẩm cười không nói, Dương Tư Mịch xoa nhẹ mắt, hình như buồn ngủ rồi, “Trình Cẩm, anh nói muốn về nhà.”
“Ừm.” Trình Cẩm đứng lên, kéo Dương Tư Mịch, lại hỏi Diêu Thiên, “Nếu Hồ Uy không ở nhà thì sẽ ở đâu?”
Diêu Thiên nhìn Trình Cẩm, đánh giá trong đầu, nhưng Trình Cẩm không cho anh ta nhiều thời gian cân nhắc, anh và Dương Tư Mịch rất nhanh đã đi tới chỗ anh ta, sát qua vai anh ta đi về phía cửa, lập tức muốn mở cửa đi ra…
Diêu Thiên ngồi dậy, “Chờ chút, nếu hắn không ở nhà thì sẽ ở số 230 đường Đại Thống.”
“Cảm ơn.” Trình Cẩm đặt tay lên chốt cửa nhưng lại dừng lại, quay đầu, “Đúng rồi, đừng đem chính trị nói thành yêu nước, cũng đừng lấy danh nghĩa yêu nước tới tìm khuyết điểm nhỏ nhặt của tôi.”
Diêu Thiên nhìn Trình Cẩm và Dương Tư Mịch mở cửa rời đi rồi mới “chậc” một tiếng, quẳng mình ngã vào ghế.
Sau khi ra ngoài, Trình Cẩm rất hối hận không hỏi Diêu Thiên chỗ này có cửa sau không, anh thật sự không muốn nhìn lại cảnh tượng trên đường đi vào.
Dương Tư Mịch ngăn một người phục vụ lại, cho hắn mấy tờ tiền, “Đưa bọn tôi đến lối ra yên tĩnh nhất.”
“Được, quý ngài mời theo tôi.” Phục vụ thu được khoản tip nhiều nhất đêm nay thì rất nhiệt tình, lập tức dẫn họ ra ngoài bằng lối đi của nhân viên.”
Xe của Cát Duyệt đang chờ họ ở cuối phố, thấy họ ra liền lái tới, “Nhanh vậy?”
Trình Cẩm nói, “Qua hơn hai tiếng rồi? Còn nhanh?”
Xe chạy, Trình Cẩm ôm Dương Tư Mịch, nói với tài xế, “Làm phiền lái vững một chút, em ấy uống hơi nhiều.”
Cát Duyệt ngồi ở ghế phụ lái quay người nhìn họ, “Uống bao nhiêu?”
Trình Cẩm cười nói, “Nhiều, với lại trong đó mùi nồng hun người, em ấy không quen.”
Cát Duyệt lắc đầu, anh ta không nhìn ra Dương Tư Mịch có gì khác lúc bình thường. “Tiếp theo làm gì đây, giữ kế hoạch cũ?”
“Đúng, địa chỉ đã gửi vào di động của anh rồi.” Trình Cẩm xoa mái tóc xoăn của Dương Tư Mịch, “Lần này cảm ơn nhé.” Nếu bộ An ninh không cách nào kết tội Hồ Uy, vậy để hệ thống Công an làm đi.
Cát Duyệt cười nói, “Mặc dù tôi nghe thấy rất hưởng thụ nhưng chúng tôi chính là cảnh sát phá án bình thường, nằm trong chức trách, cảm ơn cái gì.”
Trình Cẩm cười, dặn dò, “Các anh cẩn thận chút, nhất định phải chú ý an toàn.”
Hôm sau, đám Diệp Lai tới văn phòng trước, chờ rồi lại chờ, kết quả Trình Cẩm và Dương Tư Mịch đến trễ nửa tiếng, Diệp Lai nghênh đón hỏi, “Lão đại, không sao chứ? Các anh giống như tinh thần không tốt lắm.”
Trình Cẩm cười nói, “Không có gì.” Một đêm không ngủ tinh thần sao tốt được.
Tối hôm qua sau khi về nhà, Dương Tư Mịch tự nhiên có tinh thần, cho nên thứ rượu này uống ít vẫn hơn.
Bộ Hoan dùng ánh mắt kỳ dị đánh giá họ, sau đó nghiêm túc nói, “Tề Toàn Nhân đã tới, đang ở trong văn phòng cục trưởng Tạ, nói muốn gặp cậu.”
Trình Cẩm hơi kinh ngạc, anh không ngờ Tề Toàn Nhân sẽ đến thẳng đây, vì rất ít người ngoài được phép vào bộ An ninh.
Rất nhanh, Ngụy Thanh đến gọi Trình Cẩm vào văn phòng Tạ Minh.
Tề Toàn Nhân mặc một bộ võ phục, giữ lại một chòm râu xám, cổ tay đeo vòng hạt gỗ màu đen, bi thương không lộ ra ngoài, trông thấy Trình Cẩm còn cười, “Cậu thanh niên, tinh thần không tốt lắm à?”
“…” Trình Cẩm cười nói, “Hiệu trưởng Tề, xin chào.”
Tề Toàn Nhân cũng không khách sáo, đi thẳng vào vấn đề, “Vụ án con gái tôi do cậu phụ trách? Tình hình bây giờ thế nào?”
Trình Cẩm nói, “Ngày mai có thể tra ra manh mối.”
Tạ Minh kinh ngạc nhìn Trình Cẩm.
Tề Toàn Nhân liên tục gật đầu, tiếng nói hơi run rẩy, “Tốt, tốt! Vất vả rồi, cậu thanh niên.”
Sau khi Ngụy Thanh tiễn Tề Toàn Nhân đi, Tạ Minh hỏi Trình Cẩm, “Ngày mai?”
Trình Cẩm nói, “Có lẽ.”
Tạ Minh kiên nhẫn hỏi, “Cậu không có ý định làm báo cáo cặn kẽ?”
Trình Cẩm nói, “Liên đới rất nhiều thứ, một số manh mối còn đang nghiệm chứng.”
“Cậu xác định?”
“Xác định.”
Tạ Minh gật đầu, “Được, tôi chờ kết quả của cậu.”
Tề Toàn Nhân ra khỏi văn phòng cũng không đi ngay mà đến tổ đặc án tán gẫu với mọi người.
“Đứa con gái này của tôi tính tình cực kỳ bướng bỉnh, giống hệt tôi hồi trẻ… Vốn nghĩ qua hai năm, quan hệ bố con sẽ cải thiện một chút, ai ngờ lại thế này. Cho nên thanh niên à, cô cậu muốn làm gì thì nhanh làm đi, đừng như tôi, hối hận cũng không kịp nữa!”
Bộ Hoan hỏi, “Lão gia tử, nếu bác biết ai là hung thủ, bác sẽ làm gì?”
Tề Toàn Nhân vuốt râu, mang phong phạm tông sư một phái mỉm cười, “Giết hắn. Người học võ không thể hộ quốc bảo gia thì cũng phải có khả năng trả thù máu.”
Vẻ mặt ông bình yên, như thể đang nói chuyện phiếm bình thường, “Đổi lại cô cậu, cô cậu sẽ làm gì?”
Bộ Hoan nhún vai, mọi người trầm mặc, loại đáp án này vẫn nên giữ lại trong lòng.
Dương Tư Mịch vẫn luôn nhắm mắt dựa vào ghế, lúc này lại đứng lên, “Lão gia tử, tôi tiễn bác.”
“Được.” Tề Toàn Nhân theo Dương Tư Mịch tới thang máy.
Trình Cẩm quay lại không thấy Dương Tư Mịch đâu, đang định hỏi mấy người khác thì thấy Dương Tư Mịch đi về từ hành lang, liền hỏi, “Đi đâu vậy?”
Dương Tư Mịch nói, “Một tiếng sau nói cho anh.”
Trình Cẩm lắc đầu bật cười, không hỏi thêm.
Anh gọi điện cho Cát Duyệt, hỏi tiến triển sự việc.
Cát Duyệt nói đang ở trong nhà Hồ Uy, Hồ Uy không có ở đó, việc này Trình Cẩm đã liệu được, Hồ Uy ngoài nhà mình còn có một nhà an toàn. Địa chỉ nhà an toàn bọn họ đã biết, chờ Cát Duyệt lục soát xong nhà Hồ Uy, tìm đủ bằng chứng là có thể đến nhà an toàn bắt Hồ Uy.
Không lâu sau, Cát Duyệt quả nhiên tìm được bằng chứng trong nhà Hồ Uy – tay của nhiều người khác nhau.
Bằng chứng vô cùng xác thực, nhóm Cát Duyệt lập tức đi bắt Hồ Uy. Trình Cẩm liên tục dặn anh ta cẩn thận, Cát Duyệt đáp mấy tiếng, cuối cùng hết kiên nhẫn cúp điện thoại.
Trình Cẩm nghe thấy tiếng “tút tút”, để điện thoại xuống, “Tự chúng ta đi thì dễ nói, nếu anh ta không cẩn thận xảy ra chuyện gì, bố anh ta sẽ giết đến tận cửa mất.”
Dương Tư Mịch nói, “Không đâu.”
Trình Cẩm cười, “Ồ?”
Dương Tư Mịch cầm điện thoại Trình Cẩm lên xem giờ, “Anh ta sẽ không xảy ra chuyện gì vì ông Tề đã đến trước.”
Trình Cẩm khẽ giật mình, thử thăm dò hỏi, “Đường Đại Thống?”
“Ừm.”
“…” Trình Cẩm đứng lên, “Bộ Hoan đi lấy xe.” Anh dẫn đầu chạy xuống.
Sau khi lên xe, Dương Tư Mịch vẫn ngồi cạnh Trình Cẩm như mọi khi. Một lát sau, hắn dựa lên người Trình Cẩm, qua một hồi thì kéo tay Trình Cẩm vòng qua người mình, lại cầm chặt tay Trình Cẩm, chưa được bao lâu Trình Cẩm đã thở dài, chỉnh tư thế cho Dương Tư Mịch để hắn dựa thoải mái hơn chút.
Dương Tư Mịch nói, “Em hiếm hoi giúp người khác một lần, anh lại giận.”
“…” Trình Cẩm dở khóc dở cười, chẳng lẽ anh phải khen à?
Tổ Trình Cẩm tới đường Đại Thống trước nhóm Cát Duyệt, cửa nhà số 230 đóng nhưng không khóa, lên tầng hai, một người đàn ông nằm trên sàn phòng ngủ, vỡ đầu chảy máu, chính là Hồ Uy.
Hàn Bân kiểm tra hơi thở, lắc đầu – chết rồi.
Trình Cẩm nhìn thấy trên sàn nhà chỗ góc giường có một hạt gỗ màu đen liền nhặt lên, kiểm tra xem xét khắp nơi cũng không tìm được hạt nào nữa.
Diệp Lai nói, “Giống hạt gỗ của vòng tay ông Tề đeo.”
Trình Cẩm ngẩng đầu nhìn cô.
Diệp Lai khẳng định nói, “Buổi trưa em thấy trên tay ông ấy.”
Trình Cẩm vẫn nhìn cô không chớp mắt.
Diệp Lai há to miệng, linh quang chợt lóe, đổi giọng, “Không, em nghĩ em nhớ nhầm.”
Trình Cẩm rũ mắt.
Cát Duyệt cũng tới rất nhanh, vừa thấy thi thể liền kêu to, “Hả, không thể nào?! Đây là bị ai kiếm lợi rồi? Thiệt cho tôi khổ cực dụ tên kia đi…”
Anh ta nói là dụ Diêu Thiên đi.
Trình Cẩm không nói.
Cát Duyệt nhìn anh, nói, “Ây, xem ra là sợ tội tự sát? Cũng tốt, miễn xét xử, giúp người đóng thuế tiết kiệm tiền.”
Trình Cẩm vỗ vai anh ta, “Chúng tôi đi đây, nơi này có anh lo rồi.”
Cát Duyệt thấy Dương Tư Mịch nhìn chằm chằm vai mình, vội phất tay bảo họ đi ra, “Mau mang người nhà cậu đi đi, đừng ở đây ảnh hưởng công vụ.”
Hai ngày sau, Tề Toàn Nhân đến bộ An ninh nhận tro cốt Tề Dung, muốn mang cô ấy về quê.
Tổ đặc án đứng trên tầng nhìn xuống Tề Toàn Nhân và đám người Tạ Minh.
Tiểu An hỏi, “Ai có thể nói cho em tro cốt từ đâu ra không? Thi thể vô danh cục Hai thiêu không phải Tề Dung?”
Bộ Hoan, “Ai biết được, dù sao từ đầu khiến chúng ta điều tra là cái tay chứ không phải cục Hai, giờ vụ án tay bị chặt đã kết thúc.”
“Tề Dung bị Hồ Uy giết, thi thể cũng bị hắn chôn.” Hàn Bân nói.
Tiểu An, “Nhưng Hồ Uy chết rồi mà.”
Người chết không thể mở miệng nói chuyện, cũng không thể nói cho họ thi thể được chôn ở đâu.
Du Đạc nói, “Còn có một người biết thi thể được chôn ở đâu, chính là người bán đứng Hồ Uy.”
Mọi người cùng nhìn Trình Cẩm.
Trình Cẩm nói, “Đi thôi, tiễn lão gia tử.”
Sau khi Tề Toàn Nhân nhìn thấy Trình Cẩm thì đi tới nắm tay anh, buông tay xong Tề Toàn Nhân phát hiện trong tay có thêm một hạt gỗ, ông phóng khoáng mở tay ra, nhặt hạt gỗ đen trên lòng bàn tay lên, lấy vòng tay trong túi ra, mở một đầu dây xuyên qua hạt gỗ, lần nữa thắt dây lại, thở dài, “Phải thắt chặt một chút.”
Sau đó ông Tề lại giơ tay muốn bắt tay Dương Tư Mịch, Dương Tư Mịch bất động, ông Tề cũng giơ tay bất động, người xung quanh bị cảnh này của họ làm cho áp lực rất lớn.
Hồi lâu sau, Dương Tư Mịch rốt cuộc đưa tay ra, ông Tề kìm chặt, Dương Tư Mịch thế mà nhất thời không rút lại được, ông Tề nhanh nhẹn đeo vòng tay hạt gỗ lên cổ tay Dương Tư Mịch, sau đó vỗ mu bàn tay hắn rồi buông ra.
Ông Tề xoay người, đưa lưng về phía mọi người nâng tay vẫy vẫy, không quay đầu mà bước nhanh lên xe, ô tô chạy đi.
Trình Cẩm cầm tay Dương Tư Mịch, nhìn cổ tay hắn, tràng hạt gỗ trầm mười tám viên, mùi thơm cao quý thanh nhã.
Dương Tư Mịch hơi nhíu mày.
Trình Cẩm nói, “Đeo đi. Nhưng đổi sang tay trái sẽ tiện hơn.”