Trình Cẩm và Dương Tư Mịch đến nhà Mã đại gia. Mã đại gia đã lớn tuổi nhưng lúc rời đi vẫn không quên khóa cửa. Dương Tư Mịch lấy ra một thứ trông như dây thép, cắm vào lỗ khóa, chỉ mất mấy giây đã mở được cửa.
Sau khi đi vào, Trình Cẩm kiểm tra khắp nơi một lượt.
Bố cục gian phòng đơn giản, một bên chất đống rất nhiều phế phẩm chai nhựa, hẳn là Mã đại gia nhặt về trong lúc tuần núi. Một bên khác là khu sinh hoạt, bày mấy món đồ nội thất, một cái giường, một cái bàn, hai cái ghế, súng săn đặt dựa vào giường, trên bàn có khung ảnh, tấm ảnh bên trong bị xé mất một phần, chỉ chừa lại Mã đại gia và một cô gái hơi giống Tiểu An.
Nhìn một hồi, Trình Cẩm nói, “Tư Mịch, đi thôi.”
Dương Tư Mịch hỏi anh, “Súng săn không cầm đi?”
“Không cần, chúng ta cũng không có cách chứng minh khẩu súng săn này bắn ra viên đạn ghém đó. Hơn nữa chúng ta chưa từng hỏi Mã đại gia việc này, vì thế trước mắt ông ấy cũng không gạt chúng ta.”
Trình Cẩm và Dương Tư Mịch ra khỏi phòng thì đi chung quanh nhà, sau nhà là mảnh đất bằng đầy cỏ dại mọc cao, xuyên qua mảnh đất này, đi thêm một đoạn về phía trước họ phát hiện mình đã đi đến sườn núi, có thể thấy rõ dưới vách núi là hồ nước nhỏ xanh biếc cây cối bao quanh, rất giống quang cảnh dưới vách núi có hồ nước trong phim võ hiệp.
Trình Cẩm hít thở thật sâu không khí nơi này, “Khó trách Mã đại gia cứ khăng khăng sống một mình trên núi, nơi này quả thật rất đẹp.”
“Cậu thích nơi như thế này.”
“Ừm, yêu thích nhưng nhìn là được rồi, tôi vẫn thích ở trong thành phố giao thông thuận tiện, cơ sở đầy đủ. Cuộc sống thế ngoại đào nguyên không thích hợp với tôi.” Trình Cẩm biết mình là người sống như thế nào, anh thích sống một mình nhưng là một mình trong một đám người.
Trong một thành phố náo động, tuy vĩnh viễn là một người nhưng trễ thế nào cũng có thể nghe thấy tiếng ồn náo nhiệt của thành phố. Nếu một mình sống ở nơi tĩnh mịch mấy chục dặm không bóng người, với Trình Cẩm còn không bằng trực tiếp giết anh, ít nhất như thế còn sảng khoái một chút.
Lúc Trình Cẩm và Dương Tư Mịch trở lại trạm y tế, Tiểu An đã tỉnh nhưng không chịu nói chuyện, Diệp Lai đang ở cùng em. Trình Cẩm muốn nói gì đó nhưng có khi lời an ủi không dễ nói ra khỏi miệng, huống hồ có người không muốn người khác an ủi, cuối cùng anh nói, “Nếu em bằng lòng, có thể tâm sự với thầy Dương.” Anh để Dương Tư Mịch ở lại với Tiểu An, gọi Diệp Lai đi.
Diệp Lai nói cho Trình Cẩm tình hình tìm hiểu được, “Ba năm trước đúng là Mã đại gia đã đưa Tiểu An đến trạm y tế này, nhân viên làm việc ở đây không thay đổi nhiều, bác sĩ năm đó vẫn còn, anh ta nói Tiểu An lúc đó có rất nhiều ngoại thương, cũng có hiện tượng nứt xương, còn lên cơn sốt, Tiểu An ở lại hai ngày thì được cảnh sát đưa vào thành phố điều trị. Nhưng lúc đó trên người Tiểu An không có vết thương kín nào.”
Trình Cẩm biết ý Diệp Lai là không bị xâm phạm như cô bé lần này. Anh hỏi, “Ba năm trước chỉ gặp qua mấy lần, sao đến bây giờ Mã đại gia vẫn nhớ kỹ Tiểu An?”
Diệp Lai đắc ý cười, “Chuyện này em cũng biết. Trước kia Mã đại gia có cháu gái, tên ở nhà là Tiếu Tiếu, nghe nói rất giống Tiểu An, Tiếu Tiếu mất tám năm trước, gặp tai nạn ở con đường chúng ta đi, lái xe là người bố, cũng chính là con trai Mã đại gia. Mã đại gia rất thương cô cháu gái này nên yêu ai yêu cả đường đi, ông ấy cũng rất thích Tiểu An.”
“Chỉ có vậy?”
“Lão đại, anh còn chuyện gì muốn em làm?”
“Tra thử nguyên nhân cái chết của Tiếu Tiếu xem có thật là tai nạn xe không, với cả quan hệ giữa các thành viên trong gia đình Mã đại gia ra sao.” Trình Cẩm hỏi, “Những người khác đâu?”
“Du Đạc vẫn đang tra thân phận cô bé. Bộ Hoan đang tra tung tích hành khách còn lại trên xe địa hình. Hàn Bân vừa về, bây giờ chắc đang nghiệm thi.” Diệp Lai tuy không biết tại sao muốn điều tra Mã đại gia nhưng cô không hỏi, dù sao có kết quả Trình Cẩm sẽ nói cho họ biết.
Sau đó bác sĩ Trương báo cho Trình Cẩm cô bé đã tỉnh một lần, nhưng lại nhanh chóng hôn mê, tình huống bây giờ vẫn rất nguy hiểm.
Trình Cẩm hỏi, “Có cần đưa cô bé đến bệnh viện trong thành phố không?”
Bác sĩ Trương nói đúng sự thật, “Tôi cho rằng thiết bị của trạm y tế không thua kém trong thành phố, dù chuyển viện cũng không giúp bệnh tình của bé chuyển biến tốt.”
Trình Cẩm rất tán thưởng thái độ trách nhiệm nghiêm túc của cô, “Được rồi, vậy phiền cô chăm sóc cô bé, có việc thì gọi chúng tôi.”
Trình Cẩm trở lại phòng bệnh của Tiểu An, thấy Du Đạc và Mã đại gia cũng có mặt, Mã đại gia đang kể truyện cho Tiểu An, là truyền thuyết về núi Minh Kính.
Du Đạc và Trình Cẩm ra ngoài phòng bệnh nói chuyện, “Thân phận cô bé vẫn đang tra, có lẽ phải mất một thời gian nữa.”
Trình Cẩm gật đầu ra vẻ đã hiểu, bảo cậu ta đi nghỉ ngơi rồi hỏi Dương Tư Mịch, “Tiểu An thế nào?”
“Chịu đả kích và kích thích, cảm thấy mọi người đang lừa gạt em ấy, tôi nói còn sống thì phải học được tiếp nhận và thích ứng với hiện thực, quy tắc của thế giới này chính là khôn sống mống chết, kẻ phù hợp mới có thể sinh tồn.”
Trình Cẩm cười khổ, Tiểu An hoạt bát đáng yêu cũng phải trưởng thành, đây là hiện thực làm người ta thương cảm.
“Cậu không vui?” Dương Tư Mịch nhìn anh.
“Lại có chuyện gì làm anh không vui vậy?” Bộ Hoan trở về.
Trình Cẩm nói, “Nếu anh không mang về tin tốt, tôi sẽ rất không vui.”
“Đúng là thiếu kiên nhẫn.” Bộ Hoan rót ly nước, uống một hơi mới nói, “Tìm ra rồi, gã chạy tới một thôn gần đó được thôn dân cứu, tôi nghĩ mấy thôn dân đó mà biết gã là loại người gì chắc chắn sẽ không cứu. Giờ gã đang ở trong phòng điều trị, có mấy người anh em trông coi, gã bị thương trong tai nạn xe, tình huống cụ thể phải chờ kết quả kiểm tra của bác sĩ.”
Hắn cười trên nỗi đau của người khác nói, “Nhưng mà tôi có thể nhìn ra xương sườn gã chắc chắn gãy hai cái. Lúc chúng tôi tìm được gã đang hôn mê, phải chờ gã tỉnh mới có thể thẩm vấn, có điều trên người gã có giấy tờ chứng nhận.”
Kẻ tình nghi này tên Tần Thịnh, ba mươi mốt tuổi, người Bắc Kinh. Trình Cẩm nhìn thẻ căn cước của Tần Thịnh một chút, đưa trả cho Bộ Hoan, “Tra tỉ mỉ thân phận của gã, đúng rồi, đừng quên tên nằm trên bàn nghiệm thi.”
Trấn này không lớn, đồn Công an cách trạm y tế không xa, Bộ Hoan tìm được Hàn Bân đang ở đó nghiệm thi, “Tôi vừa biết hóa ra ở tổ công tác chúng ta, người hiểu y học còn phải kiêm chức pháp y.” Có thể tưởng tượng sau này người trong tổ họ sinh bệnh hoặc bị thương đều do Hàn Bân phụ trách chữa trị, chết thì do hắn nghiệm thi, chẳng qua để người khác làm còn không bằng để hắn làm.
Hàn Bân đưa cho hắn một cái đĩa inox đựng mấy hạt kim loại, “Xem ra Mã đại gia đã cho gã một phát, gã bị thương nhưng không nguy hiểm tính mạng. Có lẽ xe cũng bị đạn làm hỏng hóc nên mới rơi xuống vách núi. Anh nghiên cứu về xe nhiều hơn tôi, anh đi kiểm tra chiếc xe kia?”
Bộ Hoan kín đáo đưa thẻ căn cước cho Hàn Bân, “Vậy cậu đi tra thân phận cụ thể hai gã này.”
“Được.”
Hàn Bân trở về trạm y tế, nói với Trình Cẩm tình huống giải phẫu, tiếp theo đi liên lạc về cục để người ta hỗ trợ tra thân phận nghi phạm.
Trình Cẩm hỏi Mã đại gia, “Lúc bọn chúng chạy trốn, ông bắn chúng một phát súng?”
“Không.” Mã đại gia lắc đầu, giơ hai ngón tay, “Tôi nổ hai phát súng. Lũ súc sinh, tiếc là vẫn để chúng chạy trốn.”
Đồn trưởng Quan hơi lo lắng, “Tổ trưởng Trình, Mã đại gia sẽ không có chuyện gì chứ? Đám người kia chết là trừng phạt đúng tội, Mã đại gia mà không nổ súng không chừng bọn chúng sẽ làm ra chuyện gì đó, Mã đại gia xem như là phòng vệ chính đáng, đúng, phòng vệ chính đáng!”
Trình Cẩm vỗ cánh tay hắn, “Không sao cả, anh yên tâm, tôi sẽ không cố tình gây khó dễ một người già bảy mươi tuổi.”
“Một mình ông ấy ở trên núi, chúng tôi nói không an toàn, hồi trước bên cạnh còn có mấy hộ gia đình, nhưng về sau đều dời ra ngoài, chỉ mỗi ông ấy không chịu lên trấn ở. Lúc đầu chúng tôi muốn phái một người gác núi làm chung, ông ấy không chịu, nói chúng tôi chê ông ấy già. Chúng tôi đành phải cách ngày đi thăm một lần, không ngờ vẫn xảy ra chuyện.”
“Mã đại gia tại sao không đồng ý chuyển đi?”
Đồn trưởng Quan thở dài, “Trước kia Mã đại gia có con trai cháu gái, con dâu và con trai ông ấy ly hôn, con trai và cháu gái về sau lại mất, Mã đại gia luôn nói ông ấy cảm thấy Tiếu Tiếu vẫn ở trên núi, ông ấy không bỏ đi được. Sau đó chúng tôi xây nhà gạch chắc chắn cho ông ấy.”
Trình Cẩm hỏi tiếp, “Con trai và cháu gái ông ấy cũng bị tai nạn xe đúng không, tôi có thể xem báo cáo tai nạn của họ không?”
Sắc mặt đồn trưởng Quan có phần không tốt, “Nó liên quan đến vụ án hiện tại sao?”
“Có liên quan hay không tôi sẽ nhận định. Bây giờ đúng lúc tôi không có việc gì làm, đi nào, tôi cùng anh về đồn Công an.” Trình Cẩm ra hiệu đồn trưởng Quan dẫn đường.
“Các cậu không đi tra lũ con buôn kia lại đi tra chuyện cũ, thật chẳng biết đâu mà lần!”
Trình Cẩm nói, “Tôi chỉ muốn biết Tiếu Tiếu chết như thế nào, có lẽ không chết vì tai nạn xe mà là bị ngược đãi?”
Đồn trưởng Quan khϊế͙p͙ sợ nhìn anh, “Sao cậu biết?” Hắn trầm mặc một lúc mới nói, “Con trai Mã đại gia sau khi ly hôn thay đổi rất nhiều, còn nát rượu, lúc Mã đại gia không ở nhà hắn liền đánh con gái. Tiếu Tiếu cũng không nói cho ông nội, chỉ nói mình bị ngã, sau đó có một lần hắn uống nhiều quá, đánh Tiếu Tiếu rất nặng tay. Mã đại gia trở về thì phát hiện, cầm súng đuổi hắn, hắn lái xe chạy trốn, hôm đó trời mưa to, hắn xảy ra tai nạn xe. Chiều ngày hôm sau chúng tôi mới tìm được hắn dưới vách núi, người đã chết. Mã đại gia đưa Tiếu Tiếu đến bệnh viện, bác sĩ nói bị tổn thương nội tạng, cuối cùng vẫn không qua khỏi. Đây là chuyện năm 92.”
Mã đại gia cứu Tiểu An, cứu cô bé bây giờ, ông ấy đã cứu rất nhiều người nhưng hối hận nhất chính là năm đó không cứu được cháu gái Tiếu Tiếu của mình.
Diệp Lai từ xa nhìn thấy Trình Cẩm, chạy tới nói, “Lão đại, em tra được rồi.” Cô nhìn đồn trưởng Quan bên cạnh, Trình Cẩm ra hiệu không sao để cô nói thẳng, cô liền nói chuyện mà Trình Cẩm vừa nghe được từ đồn trưởng Quan.
Trình Cẩm chăm chú nghe xong rồi nói, “Diệp Tử, em làm tốt lắm, có mệt không? Anh còn cần em đến đồn Công an tra vài chuyện nữa, em gọi Du Đạc đi cùng nhé.”
Diệp Lai được khen thì rất vui vẻ, cô luôn lo lắng mình vào tổ đặc án sẽ không làm tốt được, “Không mệt, vậy em đi gọi Du Đạc!”
“Cậu đối với tổ viên không tệ.” Đồn trưởng Quan nhìn Diệp Lai chạy xa, “Hóa ra cậu đã sớm cho người đi tra, may mắn tôi nói toàn lời thật. Cậu khăng khăng muốn tra những chuyện cũ đó?”
Trình Cẩm nói, “Anh nói chuyện Mã đại gia? Tôi muốn Diệp Tử tra không phải chuyện này. Nghi phạm chúng ta bắt được chắc chắn không phải lần đầu gây án, tôi muốn tra xem trước kia bọn chúng có từng đi qua núi Minh Kính không.”
Đồn trưởng Quan cảm thấy Trình Cẩm tra án có lẽ có cách riêng nhưng vẫn nói, “Chỗ chúng tôi không có trẻ em mất tích. Nhưng tôi có thể giúp cậu hỏi thăm có ai từng nhìn thấy hai người kia không, dù sao dân số núi Minh Kính chỉ có nhiêu đó, hỏi hết một vòng cũng không tốn bao nhiêu thời gian.” Chỉ là họ phải tăng ca đi hỏi mấy ngày thôi.
Trình Cẩm mỉm cười, “Vậy làm phiền đồn trưởng Quan.”