Bạn bè thân yêu của tớ ơi, những cách học tiếng Anh “bí mật” mà tớ vừa kể ra có giúp các bạn thêm yêu môn Tiếng Anh không? Tớ tin rằng, khi mình học mà kết hợp với các hoạt động khác thì việc học sẽ trở nên đơn giản và thú vị hơn rất nhiều. Tớ tiếc là tớ không thể nhớ hết tất cả những trò chơi của tớ với mẹ trong lúc học tiếng Anh. Nhưng khi biết tớ băn khoăn về điều này, bố tớ đã khuyên: Không cần con phải nêu hết các trò chơi vì thực ra trò chơi có thể nghĩ ra bất kì lúc nào, cũng có thể tìm trong sách hoặc trên Internet… chỉ cần để các bạn cũng thấy rằng học tiếng Anh thực sự là một niềm vui là được rồi. Lời của bố khiến tớ cảm thấy rất vững tâm. Tớ mong là các ấy sẽ nghĩ ra nhiều, thật nhiều những trò chơi để có thể chơi cùng bố mẹ, chơi với bạn bè và qua đó, vốn tiếng Anh càng ngày càng trở nên giàu có hơn.
Khi đã học và có thể đọc hiểu tương đối tốt môn Tiếng Anh, tớ cảm thấy cuộc sống xung quanh mình thật bao la mà cũng thật gần gũi. Giờ đây, bên cạnh sở thích được bố mẹ dẫn đến cửa hàng đồ chơi, tớ lại có thêm sở thích là đến cửa hàng sách ngoại văn. Tớ nói thật nhé, tớ có thể ở trong cửa hàng cả ngày để đọc sách mà không chán. Không phải quyển nào mình cũng có thể mua ngay vì sách ngoại văn thường đắt, nên đã có lúc tớ ước mơ, sau này lớn lên sẽ làm nghề bán sách, để có thể đọc sách thoải mái. Nói thế để các ấy thấy, nếu mình không học tốt một môn ngoại ngữ, có nghĩa là mình đã bỏ qua rất nhiều điều lý thú trong những cuốn sách. Học tốt tiếng Anh còn cho tớ thêm tự tin trong giao tiếp nữa. Đi đâu cùng bố mẹ, nếu gặp một người nước ngoài, tớ thường làm bố mẹ ngạc nhiên vì tớ có thể tự nhiên và thoải mái trò chuyện với họ mà không e dè như mẹ tớ đâu. Mẹ tớ nói, ngày trước khi học, mẹ thường sợ sai khi nói, thành thử bây giờ không tạo ra được phản ứng giao tiếp. Nhiều khi mình hiểu rất rõ người ta nói gì mà không trả lời được dù mình không thiếu vốn từ. Phải tự tin lên các ấy nhé, đừng sợ!
Các ấy có xem chương trình Chuyện phiếm tối thứ Ba trên ti vi không. Khách mời của chương trình có nhiều các cô chú người nước ngoài nói tiếng Việt buồn cười nhỉ? Nhưng họ vẫn nói một cách hết sức nhiệt tình, nói kèm ngữ điệu, nói bằng tất cả sự cố gắng. Thành thử, người xem chỉ thấy họ dễ thương làm sao, họ gần gũi làm sao, chứ không ai trách vì họ dùng từ còn sai, phát âm còn nhầm phải không các ấy?
Muốn học tốt tiếng Anh, theo các ấy môn học nào có liên quan mật thiết nhất? Tớ nghĩ là tiếng Việt đấy! Các ấy đừng ngạc nhiên, vì việc giỏi tiếng Việt sẽ giúp các ấy rất nhiều trong việc học tiếng Anh. Này nhé, nếu các ấy không giỏi tiếng Việt, có thể các ấy sẽ ngồi cắn bút suốt mà không biết từ dùng trong ngữ cảnh này thì phải gọi là gì mới thích hợp. Nếu không học tốt môn Tiếng Việt, các ấy sẽ rất khó khăn khi nắm các khái niệm như danh từ, động từ, tính từ, từ đồng nghĩa, từ trái nghĩa, bổ nghĩa… mà mình bắt gặp trong ngữ pháp tiếng Anh. Cũng nhờ chịu khó rèn luyện môn Tiếng Việt mà khi tớ dịch truyện, tớ đã nhận được lời khen của rất nhiều người. Ví dụ nhé, khi câu đầu tiên của cuốn Sun up, sun down (“Mặt trời mọc, mặt trời lặn”), nếu tớ dịch là: “Ánh nắng chiếu xuống sân” thì chỉ mới là dịch đúng, nhưng nhờ vận dụng thành thạo các từ tiếng Việt, tớ dịch là: “Ánh nắng lung linh nhảy múa trên sân”, thế là hay lên rất nhiều rồi phải không?
Mọi người cũng thường hay hỏi tớ, chắc tớ phải dành nhiều thời gian cho việc học bài ở nhà lắm. Sự thực thì không phải thế. Tớ cũng có nhiều sở thích về… chơi lắm nên tớ cũng dành khá nhiều thời gian cho việc chơi. Hầu như không tối nào tớ học qua 9 giờ, cứ đến chương trình Chúc bé ngủ ngon là tớ thu dọn sách vở và lên xem ti vi cùng bố tớ. Bố tớ nói, cả ngày bố tớ đã đi làm vất vả nên buổi tối, bố muốn được chơi với tớ để quên đi mệt nhọc. Thành thử, từ lúc đi học về buổi chiều, tớ cố gắng sắp xếp thời gian thật hợp lí. Muốn học nhanh và có hiệu quả, quan trọng nhất phải thật tập trung khi học. Tớ cũng thấy là có khi chỉ cần 30 phút học mà tập trung còn hơn rất nhiều tiếng ngồi trước bàn học mà đầu óc để tận đâu đâu. Thú thực, cũng có dạo, tớ cứ ngồi vào học là lại kiếm cớ để đứng dậy, khi thì đi uống nước, khi thì đi lấy thước, khi thì đi… tè. Mỗi lần đứng dậy như vậy, khi quay vào bàn lại phải mất thời gian để nhớ lại từ đầu. Về sau, tớ học tập tác phong làm việc của bố tớ, khi đã ngồi vào bàn, mọi thứ đều phải chuẩn bị sẵn sàng, không đứng lên ngồi xuống, không nói chuyện… Thế là học hiệu quả hơn hẳn. Và tất nhiên sau mỗi giờ học hay những lần nghỉ giữa giờ, tớ lại cùng chơi trò chơi với mẹ tớ rồi.
Có một câu nói mà bố thường hay nói với tớ và tớ rất thích, đó là: “Đừng buông tay, hãy nắm lấy cơ hội!”. Cơ hội không phải là một điều gì to tát, có khi đó là những điều rất nhỏ thôi, như cơ hội được đi xem phim này, cơ hội được đọc một quyển sách hay này. Tớ áp dụng câu nói trong việc học tiếng Anh. Khi vào mạng Internet, điều đầu tiên là tớ nghĩ xem mình sẽ có cơ hội học được gì trong lần “lướt net” này. Cứ thế, mỗi ngày vốn kiến thức một dày lên. Tớ cũng không bỏ lỡ những cơ hội thi thố qua các thông tin đăng trên mạng. Hè năm lớp Một, tớ đã đạt giải Ba cuộc thi Tìm hiểu Nhật Bản (với các thí sinh dự thi từ 20 đến… 70 tuổi cơ đấy). Và rồi, tớ lại dự thi Thuyết trình tiếng Anh về chủ đề môi trường. Cuộc thi này, tớ chỉ đạt giải “Thí sinh nhỏ tuổi” nhất thôi nhưng tớ đã rất vui vì tớ được làm quen với nhiều các anh chị trong Green Club và tớ ý thức hơn về cách bảo vệ môi trường.
Đó, các ấy thấy không? Học tiếng Anh vừa vui lại vừa bổ ích phải không nào?