- Phải hành động! Cứ tấn công thẳng.
Một cô hỏi lại với thái độ chán nản:
- Ta làm gì được bây giờ?
Nora lên tiếng với giọng sôi nổi của cô:
- Làm cho họ phải hổ thẹn, phải xấu hổ để bắt buộc phải cung cấp cho chúng ta những món ăn tàm tạm. Tôi có ý định là ta cứ để nguyên phần ăn, ta sẽ bỏ tiền túi mua đồ ăn riêng mà ăn. Ngày mai ta sẽ không đến nhà ăn, tới một giờ ta kéo nhau ra tiệm Gibbs mua bánh bích-quy, phô mai và chuối đem về ăn ngay dưới cửa sổ phòng bà giám đốc. Theo tôi không có luật lệ nào ngăn cấm ta làm chuyện đó. Ta cứ làm liên tiếp tám ngày, bà Đao phủ sẽ nhận ra.
Lời đề nghị được hoan hô nhiệt liệt. Tuy nhiên Anne biết rằng hy vọng thành công rất mỏng manh. Cô muốn trình bày với Prescott nhưng ngần ngại vì cô quen anh ta chưa lâu. Có thể anh ấy sẽ bực mình vì sự táo bạo của cô. Liệu Prescott có dám can thiệp? Anne biết cách duy nhất để đạt kết quả là than phiền, không phải với giám đốc mà với Hội đồng quản trị của bệnh viện.
Ngày hôm đó các cô “nổi loạn” đếm số người được chín cô. Tới bữa ăn trưa, các cô nhất định không đụng đến đĩa thức ăn, việc đó chẳng gây chú ý cho ai. Cô Lucas phụ trách thanh tra phòng ăn hôm đó lại vắng mặt. Một giờ rưỡi, chín cô đến tiệm Gibbs mua thức ăn. Các cô đem về ăn thỏa thích dưới cửa sổ phòng giám đốc mà chẳng ai hay biết gì. Cô Todd nhận xét:
- Chẳng sao. Mới chỉ là bước đầu. Nhưng vẫn hơn là không làm gì cả.
Nora có ý kiến là để lại vỏ chuối trên thành cửa sổ. Ngày hôm sau, lúc 1 giờ, cô Lucas xuống phòng ăn, thấy chín cô không ăn, cô nhìn một lát và quay qua hỏi Nora:
- Tại sao chị không ăn?
- Thưa, tôi không đói!
- Cô nói dối. Thức ăn ngon lắm mà!
Glennie đáp giọng cộc cằn:
- Sao bà biết? Món này đâu có nằm trong thực đơn của bà? Bữa ăn của bà chẳng giống của chúng tôi.
Cô Lucas đỏ mặt gắt:
- Đừng láo. Nếu các chị không ăn thức ăn dọn ra cho các chị, tôi sẽ báo với bà giám đốc.
Anne giả vờ ngây thơ:
- Ăn không thấy ngon thì có phạm vào điều lệ gì không?
Cô Lucas quay ngoắt bỏ đi một nước, các cô y tá khúc khích cười. Ngày hôm đó, sau khi ăn xong thức ăn mua về, Nora để lại trên thành cửa sổ hai cái vỏ chuối.
Hai ngày sau, cấp trên vẫn chưa ra tay can thiệp. Người ta kỳ vọng cuộc “nổi loạn” sẽ chết trong trứng nước. Nhưng các cô đã thề không từ bỏ đấu tranh. Tánh ương ngạnh đó đã buộc bà Đao phủ phải đích thân xuống phòng ăn.
Mọi người ngạc nhiên thấy bà bệ vệ bước vào trong bộ đồng phục màu tím với tấm voan trắng tinh. Dáng đi cố làm cho oai vệ, khuôn mặt lạnh tanh. Bà nghiến răng đi chậm quanh phòng ăn đang im lặng như tờ. Thấy bà tới gần, chín cô tuy run nhưng vẫn gan lì. Bà quan sát các đĩa thức ăn và hỏi Anne:
- Cô không thích ăn cá?
Anne đứng dậy đáp:
- Thưa bà, không.
- Tại sao?
Cả phòng chờ đợi. Một câu trả lời thiếu suy nghĩ hoặc bất nhã sẽ gây tai họa khó lường, có thể bị đuổi ngay.
Anne bỗng tìm được ý nghĩ hay, đáp ngay:
- Tôi thích thức ăn mua ở ngoài hơn.
Trả lời như vậy thì trách cứ vào đâu được? Sau sự việc đó các cô y tá đều khen Anne có tài đối đáp. Điều bà trông đợi là Anne trả lời một câu hỗn xược bà đã tính sẵn sẽ trừng trị kẻ hỗn. Câu trả lời hòa nhã kia làm bà ta bị hẫng. Bà không thể để mất vẻ chững chạc, đôi mắt nghiêm khắc nhìn Anne một lúc rất lâu rồi bà đi tiếp cuộc thanh tra phòng ăn, rồi lặng lẽ bước ra. Phần đông các cô tin là đã thành công. Nora kêu lên:
- Mình thắng bà ta là nhờ biết tính toán. Buộc lòng bà ta phải có biện pháp.
Anne không lạc quan mấy, cô lắc đầu nói vẻ không vui:
- Tôi ngại lắm!
Nhận xét của cô đúng, sáng hôm sau các cô thấy một tờ thông báo như sau:
“Cấm các y tá rời bệnh viện trong khoảng thời gian từ giữa trưa đến hai giờ chiều. Không một y tá nào được phép mang thức ăn vào bệnh viện mà không có phép đặc biệt” – Elizabeth East (ký tên).
Nora chán nản, kết luận bằng giọng phân trần với bạn đồng nhiệp:
- Chúng ta chỉ có quyền chọn lựa: hoặc chết đói hoặc nuốt trôi món ăn thúi hoắc này.
Các cô đành nhắm mắt cố nuốt trôi.