Anne biết tính bừa bãi của Gregg trong các việc đó. Không những chính cô ta lơ là mà các nhân viên dưới quyền Anne cũng không nhiệt tình làm việc nữa. Gregg chưa bao giờ là nhân viên tốt. Nhưng không lâu, tính xốc nổi và lơ đãng của cô ta biểu lộ một cách quá trớn. Cô làm hư hỏng hai cô y tá, đáng kể nhất là cô học việc Leslie từ trước tới giờ ai cũng phải khen là nhiệt tình và biết vâng lời. Có hôm Anne thấy Leslie cười phá lên trong phòng làm việc trong lúc bệnh nhân nằm nghỉ ở đó. Khuôn mặt cô bé dần dần thay đổi, cái mũi nhỏ hếch lên có vẻ hỗn hào. Leslie còn táo bạo đến độ một buổi nọ đi tìm Anne hỏi với vẻ hỗn xược:
- Thưa cô. Eliza Gregg vừa cho tôi biết một tin lạ lùng. Chị Gregg nói rằng cô sẽ xác nhận.
Tuy lạnh người, Anne vẫn cố giữ vẻ bình thản:
- Thế cô ấy nói gì với chị?
- Hình như cô kinh tởm khi phải săn sóc những bệnh nhân mắc bệnh bạch hầu.
- Bệnh nhân nào tôi cũng săn sóc như nhau. Ở vào trường hợp tôi, chị cũng làm vậy thôi. Chị đi lấy nhiệt độ cho bệnh nhân giường 15 và đừng coi tôi là đứa con nít.
Cô bé bối rối bỏ đi:
- Vâng, thưa cô.
Việc xảy ra càng làm cho Anne lo lắng. Anne trách Gregg thì cô ta trả lời bằng những câu quá đáng. Tình trạng không thể kéo dài mà không bùng nổ. Và chuyện xảy ra đầu tháng ba, Anne mệt mỏi vì tai tiếng Gregg gây ra cho cô nên cô chấp nhận sự việc bằng tiếng thở dài nhẹ nhõm.
Sáng nào Anne cũng đi kiểm tra các phòng thuộc trách nhiệm của cô, hôm đó cô phát hiện phòng thí nghiệm không được quét dọn. Những ống nghiệm dơ bẩn chất đầy trên bàn, những lọ hoá chất ngổn ngang, một ống hút bỏ lăn lóc trên ghế. Gregg có trách nhiệm trông nom phòng này. Anne giận ra mặt, cho gọi Gregg một cách cương quyết.
Gregg cho Anne đợi hồi lâu mới tới, vẻ dương dương tự mãn làm cho Anne không giữ được bình tĩnh. Cô ta hỏi giọng hỗn hào:
- Chi đó chị? Có điều chi không ổn?
Anne bất bình hết sức chỉ nói được một câu:
- Phòng này dơ bẩn!
Gregg liếc người bạn cũ bằng cái nhìn nham hiểm. Gregg biết mình nắm con chủ bài nên đủng đỉnh tả lời, tận hưởng giây phút thắng lợi.
- Tại sao chị không tự tay quét dọn nó đi?
Câu trả lời hỗn xược làm Anne tái mặt, cô trấn tĩnh lại đáp giọng dứt khoát:
- Sao chị dám nói cái giọng đó với tôi? Tôi là trưởng phòng, nhiệm vụ của chị là thừa hành lệnh của tôi.
- À, vâng. Thật vậy sao?
- Đừng giả vờ. Chị là y tá, tôi là thủ trưởng của chị.
- Một thủ trưởng đáng tin cậy gớm!
Anne cố gắng lấy lại bình tĩnh, cô muốn nói chuyện nhẽ nhàng nhưng cương quyết bắt kẻ phản loạn phải phục tùng:
- Chị Gregg, chị có điều gì để trách tôi? Từ ngày chị đến đây, tôi đã bỏ qua cho chị nhiều điều. Thế mà chị cứ trễ nãi công việc. Trong phòng của chúng ta có nhiều căn bệnh hiểm nghèo, chỉ một sơ suất nhỏ là mạng sống bệnh nhân bị đe doạ.
- Cái hồi ở Shereford sao chị không lo lắng nhiều như ở đây? Tôi chỉ suy xét theo cách chị đã bị sa thải hồi ấy thôi
Eliza đã lật ngửa con bài. Một nụ cười khinh bỉ làm méo mó khuôn mặt choắt tẻ nhạt của cô ta.
Anne không nhượng bộ, mặt tái nhợt, cô nói:
- Không bàn luận nữa. Tôi ra lệnh chị quét phòng này. Sáng mai tôi kiểm tra, chị không làm, tôi sẽ báo với bà y tá trưởng.
Gregg thất bại, giận xanh mặt vì không ngờ Anne quả quyết như thế. Cô ta nói chua cay:
- Không phải chỉ có mình chị có quyền trách cứ với cấp trên. Tôi đây cũng có nhiều điều để nói với bà y tá trưởng. Sinh sự thì sinh sự. Để coi ai thắng cho biết.
Anne bước qua mặt Gregg ra khỏi phòng. Tan việc cô lên ngay phòng mình. Cô ngồi trên giường, hai tay bóp thái dương, chỗ đó máu dồn lên đỏ bừng. Từ nhiều tuần nay cô sống trong khắc khoải. Hôm nay, sự mệt mỏi làm cô chán nản muốn bật lên nức nở.
Cô suy nghĩ nhanh biện pháp cần phải làm. Gregg mà kể cho bà Melville nghe, bà ta sẽ kinh hãi và dù có lòng chiếu cố đến, cô cũng buộc lòng phải đi ngay. Bác sĩ Prescott đã cho cô một chứng chỉ rất tốt, ông sẽ đánh giá thế nào khi biết sự thật. Nhớ đến Prescott, Anne có trực giác ở anh một người đáng tin cậy. Cô sẽ đến gặp anh, nhờ khuyên bảo, tuy việc đó tổn thương đến lòng kiêu hãnh của cô. Chẳng cần phải kể đến Lucy, Prescott sẽ rầy la cô đấy nhưng ít nhất anh tin ở sự thành thật của cô.
Anne chần chừ vài giây, nhưng rồi cô vội vã thay y phục, ra khỏi bệnh viện Trafalgar. Cô bước vội về phía đường Wimpole.