Tình yêu Và Ước Vọng

Chín

ANNE BẮT ĐẦU LÀM CÔNG VIỆC TỪ LÚC HAI GIỜ. Dù ăn không ngon miệng nhưng nhiệt tình với công việc của cô vẫn không sút giảm. Trước giờ làm việc năm phút, cô đã có mặt ở phòng C. Chỉ cần vài phút quan sát, cô đã hiểu là bệnh viện cũ kỹ và thiếu thốn này vẫn là môi trường hoạt động đầy thử thách. Trước nay Anne vẫn quan tâm tìm hiểu mọi ngành của Y khoa, cô còn yếu về khoa giải phẫu. Ở phòng C có chừng năm sáu trường hợp tiền giải phẫu cần sửa soạn kỹ càng. Giả sử cứ ở Shereford hai chục năm, có lẽ Anne cũng chẳng có dịp quan sát nhiều như thế. Bệnh nhân tới rất đông. Anne làm việc mà lòng vui vẻ. Suốt buổi chiều Anne làm được nhiều việc, cô tỏ ra rất tháo vát. Với tâm hồn trong sáng dễ cảm thông, cô khéo léo nhận biết những nỗi khổ cùng sự đau đớn và cô biết cách chăm sóc thật dịu nhẹ.

 Lúc bốn giờ, cô đang để hết tâm trí săn sóc cho một người bệnh viêm xoang mũi thì có tiếng gọi giật giọng. Ở đầu phòng, một giọng nói uy quyền kêu to:

- Cô y tá!

 Anne quay lại và thấy một chàng trai trẻ ăn mặc sang trọng, cái quần thẳng nếp, tóc rẽ thẳng xức dầu bóng lộn. Chàng thanh niên nhắc lại với vẻ nóng này: “Cô y tá!”. Anne nóng mặt. Cô để cuộn băng vải xuống chậm rãi bước tới. Giọng nói cứng cỏi lại vang lên:

- Cô điếc à? Khi tôi đã cất công lớn tiếng gọi y tá thì tôi trông đợi người đó phải lại ngay. Chắc cô là người mới?

- Phải! – Anne kiềm chế lắm để không nói gì, cô rất bất bình.

- Cô không biết tôi là bác sĩ Caley, George Caley, chuyên gia giải phẫu biệt phái cho bệnh viện này. Lần sau tôi vào phòng thì cô phải đứng dậy. Cô chú ý kỹ đấy nhé.

 Anne có nhiều tính tốt nhưng cũng có một tật: kiêu ngạo. Câu nói của anh bác sĩ làm cô không thể nín nhịn, cô đáp lại giọng khô khan:

- Rất ít khi tôi ngồi trong lúc làm việc, tôi cũng có thể tự hào là chưa bao giờ lơ là cả. Hay là ông muốn mỗi khi ông đến tôi phải chào theo lễ nghi quân cách?

 Chàng trai đỏ mặt, trừng trừng nhìn Anne, muốn làm cho cô phải cúi mặt tránh tia mắt của mình nhưng không được nên bực bội quát tháo:

- Không được hỗn! Cô lượn tới lượn lui trong phòng chứ có làm gì đâu. Nếu cô không làm tốt tôi sẽ báo y tá trưởng đuổi cô đi.

 Anne cắn môi và cố gắng hết sức để nhịn. Cô không thể để mất việc nên phải từ bỏ quyền phản kháng, phải im lặng chấp nhận những lời trách mắng bất công và tổn thương đến thế.

 Anh chàng, thấy cô im lặng thì cười nói thêm vào:

- Cô biết thân phận đấy, cô ranh ạ. Chừng nào chúng ta còn làm việc chung với nhau, tôi còn cho cô những bài học khác. Cô phải biết phép tắc đã thành thông lệ ở đây. Bây giờ nghe kỹ đây:  Bệnh nhân giường số 5 là ca viêm dạ dầy và ruột. Ngại nhất là chảy máu dạ dầy, một ca khó khăn đấy. Trông coi cho kỹ, hễ thấy triệu chứng xuất huyết phải báo tôi ngay. Có thể liên lạc với tôi ở khách sạn Park, tôi thường dùng trà ở đó. Hiểu chứ!

- Có – Anne phải cố gắng lắm mới hé môi nói nổi một tiếng.

Chàng trai nhìn ngay mặt cô nói tiếp:

- Có? Nói với ai vậy? Cô không biết phép lịch sự sơ đẳng hay sao?

- Thưa ông vâng- Anne thì thào rất nhỏ nhưng rành rọt.

Caley cười khẩy, khoái trá bước khệnh khạng ra khỏi phòng. Ngày hôm sau, Anne cùng bác sĩ Sinclair đi khám bênh. Dần dần cô cũng quen với hoàn cảnh mới. Sự bất tiện và nỗi đau dần dà mờ nhạt trong tâm trí cô, mà  công việc thì càng ngày càng thu hút cô. Cô không ngừng học hỏi. Ông Sinclair tuy còn trẻ đã là nhà giải phẫu có tài. Nhược điểm của ông là rụt rè, gặp trường hợp nghi ngờ ông không dám mó tay, đẩy sang bạn đồng nghiệp Prescott. Nhiều lần Anne được gửi sang với tư cách phụ tá phòng giải phẫu của Prescott. Những lúc đó cô rất hài lòng, cô biết cách cư xử và đã tỏ bày sự khéo léo của mình. Đôi lúc Anne được bà Gilson khô khan ngỏ lời khen ngợi ngắn ngủi.

Anne có rất nhiều việc để làm, công việc lại cực nhọc đến nỗi cô chẳng còn giờ giải trí mà cô cũng chẳng tha thiết mấy. Niềm vui duy nhất của cô là nghĩ đến Lucy. Cô thường viết thư cho em, kể về cuộc sống hiện nay ở Manchester. Tình bạn của cô với Glennie và Nora phần nào giúp cô tránh những lúc buồn chán, nâng đỡ cô lúc uất ức do cách cư xử tệ bạc của bác sĩ Caley. Đôi lúc Anne rất đau khổ vì sống xa Lucy. Cô lo lắng tự hỏi  liệu Lucy có đồng ý theo cô đến ở bệnh viện tồi tàn như thế này không? Cô ngại ngùng nghĩ Hepperton chẳng thích hợp cho Lucy và cô buồn lòng.

Một biến cố đã gây cho cô lòng hăng say và can đảm: cuộc đời cô như đã bước vào khúc quanh thay đổi.