- Tôi đoán chắc cô đi chuyến xe lửa 6 giờ rưỡi.
Cô lộ vẻ hơi khó chịu hỏi lại:
- Anh biết là tôi ra đi?
- Thì cả thị trấn này đều biết…
Joe ngừng ngang, anh ta biết rằng đã nói lỡ. Anne hiểu rằng cả tỉnh Shereford đều biết lý do cô ra đi. Chắc thiên hạ bàn tán nhiều. Rồi sẽ đặt điều, thêm thắt cho câu chuyện ly kỳ thêm. Anne rủa thầm, cô cắn môi nói nhỏ:
- Tôi đang vội, anh Joe ạ. Sợ không kịp giờ ra ga.
Joe không muốn cô phải đi bộ, anh nài nỉ rồi ấp úng trình bày lý do anh có mặt ở đây:
- Tôi không thể để cô xách vali đi một mình trong thị trấn. Vả lại cô đi chuyến tàu này thì tới Gimthorpe cũng phải đợi năm phút. Tôi xin cô, Anne ạ. Để tôi lái xe đưa cô tới Gimthorpe. Chuyện đó đối với tôi thật dễ dàng, một đoạn đường ba chục dặm có là bao mà cô tránh được biết bao phiền phức.
Anne đưa mắt thăm dò khuôn mặt thật thà của Joe vừa quay lại nhìn cô. Anh ta nói có lý, cô đỡ mất thì giờ lại tránh gặp người quen biết chỉ gợi chuyện buồn mà thôi. Vì thế cô vui vẻ nói:
- Cám ơn anh Joe. Những lúc khó khăn này vẫn còn có anh để trông cậy.
Vài phút sau, hai người ngồi xe đi về hướng Gimthorpe. Joe lái xe rất vững vì máy móc, cơ khí là nghề ruột của anh. Trong khi đó anh lại rất vụng về trong các lãnh vực khác. Hai người ngồi im, Anne khẽ liếc nhìn Joe, anh có gương mặt nhìn nghiêng tỏ ra hiền lành ẩn một chút quyến rũ. Anne định hỏi một câu gì đó, thấy Joe đang suy nghĩ, cô lại im lặng, mơ màng. Cô biết Joe từ lâu. Hai chị em cô cùng anh đã từng học một trường, cùng đùa chơi, cùng hát trong ban đồng ca nhà thờ và cùng lớn lên với nhiều kỷ niệm. Có lần Joe đã ngỏ ý với Anne, nay từ biệt nhau, cô không khỏi có chút xao xuyến trong lòng.
Xe đã rời thị trấn và đang chạy giữa một vùng quê. Joe tỏ vẻ bực, anh nói giận:
- Anne, tôi không hiểu nổi, cô hãy giải thích tôi nghe chuyện thật đã xảy ra như thế nào? Cô không thể tưởng người ta đã nói những gì? Hôm qua Amos Green có tới nhà tôi, ông ấy nói mà tôi chẳng hiểu được.
Anne lắc đầu với giọng cương quyết:
- Tôi chẳng bao giờ nói đến chuyện đó, chẳng bao giờ nghĩ đến nó nữa. Tôi thề như vậy.
- Thấy cô rời Shereford cái kiểu như thế này tôi bực lắm. Chẳng ra làm sao hết. Tại sao cô ra đi như chạy trốn vậy?
- Vì lý do gì mà tôi phải ở lại đây?
Vừa nói xong, Anne biết ngay mình bị hớ. Lẽ ra cô không nên cho Joe một dịp để tiếp tục cuộc bàn cãi bất tận. Chàng trai không để lỡ dịp:
- Vì lý do gì ư? Anh muốn em đừng đi, anh muốn cưới em. Anh cần đến em, Anne ạ. Có em bên cạnh, anh đủ khả năng thực hiện những ước vọng lớn. Anh sẽ gầy dựng một cơ xưởng – tự dưng Joe đỏ mặt ấp úng – Anh yêu em. Anh không thể giúp em thoát được tình cảnh này hay sao?
Anne cảm động trước tấm lòng chân thành của Joe. Cô bị cám dỗ bởi ý tưởng từ bỏ hết để tìm bên Joe một nơi trú ẩn an toàn, một mái ấm gia đình. Có lúc cô gần như không cưỡng được lối thoát mà Joe đưa ra, có lẽ đó là con đường hay nhất. Nhưng rồi một tình cảm sâu xa và thiêng liêng rất khó diễn tả đã ngăn cô không vướng khỏi sức lôi cuốn nhất thời kia.
- Đừng ép tôi, Joe ạ! Bây giờ chưa được đâu, anh thấy đó, tôi rối trí lắm. Sau này thì có thể, khi đó, nếu muốn anh sẽ đặt lại câu hỏi này với tôi.
Mặt Joe lại đỏ thêm. Anh định nói nhưng cố kiềm chế, Trước giờ Anne chưa nói với anh một câu nào thuận lợi như thế, anh tự nhủ không nên hớ hênh làm mất giây phút hạnh phúc đó.
Hai người tới nhà ga trước vài phút chỉ đủ để Joe mua mấy tờ báo, đầu máy kéo còi rền rĩ và vài phút sau, Anne cúi mình trên thành cửa sổ toa xe, vẫy tay từ biệt Joe cùng thị trấn Shereford. Cô nói thêm “Giữ gìn sức khỏe, anh Joe” và dặn dò lần cuối “Trông coi Lucy giùm tôi”.
Chặng đường đi
Anne bận suy nghĩ nhiều chuyện chẳng để ý đến phong cảnh. Như đã nói với Joe, cô quyết định xóa hẳn kỷ niệm khủng khiếp vừa qua. Mục tiêu duy nhất bây giờ là kiếm việc làm. Anne mở tờ “Hộ sinh đặc san” đọc chăm chú mục Rao vặt. Không người nào ở
Anne vui sướng nghĩ thầm “May mắn làm sao! Thông báo lại ra ngay hôm nay”