Bốn tiếng đồng hồ qua đi trước khi chúng tôi rời Priors Court. Sau một bữa ăn thịnh soạn, Venables đưa chúng tôi đi thăm toà nhà, chỉ cho chúng tôi những tài sản của ông một cách tự hào. Trong nhà tất cả là một kho báu.
- Ông ấy lăn trên vàng - Tôi nói với người chị họ tôi - Những đồ ngọc, những đồ chạm trổ ở châu Phi, ở Saxe và tất cả những cái khác. Chị may mắn là có một người hàng xóm như ông ấy.
- Và làm thế nào được - Rhoda nói - Hầu hết những người ở đây đều dễ mến nhưng thiếu tế nhị. Ông Venables thì ngược lại, nếu đem ra mà so sánh.
- Ông ta làm giàu như thế nào? - Oliver hỏi - Hay là ông ta giàu từ trước ? Despard lưu ý một cách khô khan rằng bây giờ thì không ai có thể khoe là đã được thừa kế những tài sản lớn. Tiền thuế và tiền lệ phí sẽ làm cho anh bị mất đi một phần lớn.
- Người ta đã nói với tôi rằng - ông nói tiếp - ông ta đã vào đời với nghề bốc dỡ hàng. Nhưng cái đó đối với tôi thì không thể như vậy được. Ông ta không bao giờ nói về thời niên thiếu hoặc là gia đình của mình. Một người bí mật!
Oliver thì cho rằng người ta luôn luôn tặng ông ta những cái mà đối với cô thì chỉ có làm việc mới có được.
* * *
CON NGỰA NHỢT NHẠT là một ngôi nhà tường gạch ở xa làng. Nhà có vườn và được bao quanh bằng những bức tường.
Ngôi nhà làm tôi thất vọng và nói:
- Chẳng có gì là ghê gớm cả!
- Đợi khi anh vào trong nhà đã - Ginger nói.
Chúng tôi xuống xe và cánh cửa của ngôi nhà được mở ra khi chúng tôi tới gần.
Bà Grey đứng ở ngưỡng cửa, người cao, vẻ giống như nam giới mặc tuýt. Bà ta có một cái trán rộng, một chiếc mũi lớn và khoằm và một cặp mắt xanh nhợt với cái nhìn xuyên suốt.
-A! Các bạn đã tới - Bà ta nói với giọng trầm - Tôi tưởng các bạn bị lạc đường.
Trong bóng tối, sau lưng bà này, một người nào đó nhìn chúng tôi, tôi chỉ trông thấy một hộ mặt khác thường gần như không thành hình thù gì cả. Đúng là một tác phẩm nặn bằng plastic của một đứa trẻ trong lúc cảm hứng.
Rhoda giới thiệu chúng tôi và nói rõ rằng chúng tôi đã ăn sáng ở nhà ông Venables.
- À! Thảo nào. Các bạn đã chè chén! Anh đầu bếp người Ý của ông ta thật là quí giá, và cả toà nhà nữa! Quỉ thần, chắc chắn ông ta còn cần một cái gì nữa. Nhưng xin mời vào! Chúng tôi rất hài lòng về ngôi nhà nhỏ bé của mình.
Hiên có trần thấp và tối om. Một cầu thang xoáy trôn ốc bắt đầu từ đây.
Có một lò sưởi lớn và phía trên lò sưởi có một bức tranh được đóng khung.
- Cái biển hiệu cũ của quán hàng - Thấy tôi nhìn, bà Grey giải thích - CON NGỰA NHỢT NHẠT. Tấm biển thiếu ánh sáng nên người ta không nhìn rõ.
- Tôi có thể giúp bà làm sạch nó, tôi đã nói rồi - Ginger lưu ý - Giao nó cho tôi và bà sẽ ngạc nhiên.
- Tôi nghi ngờ việc này - Thyrza Grey trả lời và không quanh co - Và nếu cô làm hỏng nó?
- Thế đấy! - Ginger phật ý kêu lên - Đây là nghề của tôi. Tôi làm việc cho các viện bảo tàng ở Luân Đôn - Cô giải thích cho tôi.
- Cần phải rất khéo léo để khôi phục một bức tranh - Thyrza nói tiếp - Tôi thấy bị choáng váng khi đến thăm Triển lãm quốc gia. Tất cả những bức tranh hình như đều được nhúng vào nước tẩy.
- Chắc bà cũng không muốn nó bị ám khói và có màu mù tạt - Ginger nài nỉ - Người ta có thể thấy rõ ở đây có một cái gì hay hơn. Tôi không hiểu là ngựa có người cưỡi hay không…
Tôi lại gần cô để ngắm bức tranh. Đây là một cấu trúc vụng về và riêng thời gian và bụi bẩn làm cho bức tranh chỉ còn một giá trị tương đối.
- Ê! Sybil - Thyrza kêu lên - Những vị khách đang dèm pha con ngựa của chúng ta. Một sự xấc xược.
Bà Sybil Stamfordis ra gặp chúng tôi.
Đó là một người to lớn, dáng mềm mại, tóc nâu. Bà ta có cái miệng như miệng cá đang ra điệu bộ làm duyên.
Bà ta mặc một chiếc váy kiểu Ấn Độ màu xanh lá cây không ăn nhập gì với nhân cách của bà. Giọng nói của bà ta yếu ớt và hơi run rẩy.
- Con ngựa yêu quí của chúng tôi! - Bà ta nói - Chúng tôi say mê cái biển ấy ngay từ lúc mới trông thấy nó. Chính vì nó mà chúng tôi quyết định mua ngôi nhà này, có phải không. Thyrza? Nhưng xin mời các bạn vào, mời vào!
Bà ta dẫn chúng tôi vào một căn phòng nhỏ, vuông, ngày xưa chắc nó là nơi khiêu vũ của quán hàng. Phòng căng vải hoa, trang bị đồ gỗ, bây giờ nó là một phòng kiểu nông thôn có tính cách nữ giới.
Bà già mà chúng tôi đã gặp ở ngoài hiên bước vào mang theo một bình pha trà bằng bạc. Bà ta mặc một cái áo khoác xanh xám không có hoa trang trí. Mặt bà ta như được nặn một cách bất kỳ và không có một sự biểu lộ tình cảm nào, tôi ngạc nhiên là mình đã thấy nó quá ghê gớm.
Tôi muốn biết ở đây có cái gì đáng nghi ngờ, một quán rượu cũ với ba bà già.
- Cảm ơn Bella - Thyrza nói.
- Bà đã có mọi thứ cần thiết chưa?
- Đủ rồi, cảm ơn.
Bella đi ra cửa. Bà ta không nhìn ai nhưng đúng lúc ra khỏi phòng bà ta liếc mắt nhìn tôi và tôi rất ngạc nhiên về sự tinh quái trong cái nhìn đó. Gần như không phải mất công, không phải tò mò, bà ta đã đọc được mọi ý nghĩ của tôi.
- Bella bối rối phải không, ông Easterbrook? - Thyrza Grey nói - Tôi đã thấy bà ta nhìn ông.
- Đó là người đàn bà ở xứ này phải không? - Tôi hỏi, cố che giấu ý định của mình.
- Vâng. Hầu hết mọi người nói với ông rằng bà ấy là một mụ phù thuỷ phải không?
Sybil Stamfordis làm rung động những lá bùa của bà.
- Thế nào? Thú nhận đi, thưa ông...
- Easterbrook.
- Ông Easterbrook. Tôi chắc chắn là ông đã nghe nói rằng chúng tôi làm phép phù thuỷ. Thú nhận đi. Chúng tôi ít nhiều có danh tiếng, ông có thể… xác minh, tôi tin chắc là như vậy - Thyrza nhấn mạnh - Sybil rất giỏi.
Bà này thở dài một cách hài lòng.
- Khoa học huyền bí rất hấp dẫn đối với tôi - bà ta thì thào - Từ thuở nhỏ tôi đã nhận ra rằng tôi có những khả năng khác thường. Việc cho chữ một cách tự động đến với tôi một cách rất tự nhiên. Chỉ cần đưa cho tôi một mẩu bút chì… những cái còn lại, chiếc bút tự động làm. Chắc chắn là tôi rất mẫn cảm. Tôi đã thiếp đi một ngày để uống trà với một người bạn. Căn phòng mà chứng ta đang ngồi là khung cảnh của một biến cố kinh hoàng. Sau này tôi biết là tại đây có một vụ giết người, hai mươi lăm năm trước đây.
Bà ta ngẩng đầu, nhìn xung quanh, dáng hài lòng.
- Thật là đáng chú ý - Đại tá Despard nói bằng giọng chán ghét không che giấu.
- Ngôi nhà này đã chứng kiến nhiều chuyện bi thảm - Sybil tuyên bố với giọng rùng rợn - Chúng tôi đã sửa lại những cái cần thiết. Chúng tôi đã giải phóng những linh hồn bị buộc chặt vào đất.
- Một sự tẩy uế về mặt tinh thần - Tôi gợi ý.
Sybil nhìn tôi với vẻ nghi ngờ.
- Màu sắc của chiếc váy của bà rực rỡ quá - Rhoda nói xen vào.
Nét mặt của Sybil sáng lên.
- Tôi mang nó từ Ấn Độ về. Một xứ sở thú vị biết bao. Tôi đã học yoga ở đó. Nhưng theo tôi, cái đó thiếu tự nhiên và rất cũ kỹ. Không như ở Haiti. Ở đây ông có thể thấy khoa học huyền bí. Xin chú ý...
Bà ta đứng lên, nhặt một vật ở gờ cửa sổ.
- Đây là Asson của tôi. Đây là một quả bầu khô có đính những viên ngọc, ông trông thấy không, đây là những đốt xương của rắn.
Chúng tôi nhìn vật đó với cái nhìn lễ độ nhưng không có một chút thích thú nào.
Sybil hài lòng lắc lắc cái đồ chơi đáng sợ của mình.
- … Tôi không thể nói với các bạn nhiều hơn.
Tôi không nghe bà này nói nữa. Tôi quay lại thì bắt gặp cặp mắt của Thyrza đang chăm chú nhìn tôi.
- Ông không tin một điều nào về những cái đó - Bà ta thì thào - Ông đã thú nhận. Về nguyên tắc, người ta không thể vứt bỏ tất cả những cái gì liên quan đến mê tín, dị đoan, đến sự sợ hãi hay đến tín ngưỡng thái quá. Còn tồn tại những sự thật, những quyền lực thuộc về bản chất. Nó đang còn. Nó sẽ còn.
- Tôi không tranh luận về cái đó - Tôi nói.
- Ông là một người khôn ngoan. Mời ông tới thăm thư viện của chúng tôi.
Bà ta dẫn tôi ra vườn.
- Chúng tôi đã đặt nó vào một trong những chuồng ngựa cũ - Bà ta giải thích.
Chuồng ngựa và nhà phụ đã được xây dựng chung thành một gian nhà rộng, trên tường có giá để sách. Một cái liếc mắt có thể biết ngay giá trị của nó.
- Nhưng bà đã có những tác phẩm hiếm. Đây có phải là bản gốc cuốn "Malleus Malificorum" không? Tôi thành thật mà nói là bà có một kho báu... và những cuốn sách về phép phù thuỷ này, đó là một sự hiếm hoi.
Thyrza đón nhận sự nhiệt thành của tôi với vẻ thanh thản.
- Thật là thú vị khi gặp một người hiểu biết - Bà ta nói - Hầu hết mọi người khác chỉ ngáp vặt, lo ngại hoặc sững sờ.
- Với tất cả những cái đó bà không thể không hiểu những công việc để thực hiện thuật phù thuỷ. Thoạt tiên bà đã quan tâm tới nó như thế nào?
- Rất là khó nói... Cái đó đã lâu lắm rồi… Một biến cố lạ lùng và người ta đã đi tới. Nó cũng quyến rũ như nghiên cứu về sự ngây thơ của con người và những công việc bậy bạ mà họ đã làm...
Tôi cười.
- Cái đó rất thú vị... ít ra là bà không tin vào những điều bà đã đọc.
- Đừng so sánh tôi với Sybil khốn khổ, ông không nên nhầm lẫn. Bà ấy dốt nát về nhiều mặt. Nhưng bà ấy biết kết hợp khéo léo đạo Vaudou, quỷ thần học với ảo thuật đen… bà ấy có "quyền lực".
- Quyền lực?
- Tôi không biết gọi cách khác... Có những người có thể dùng họ làm cầu nối giữa thế giới của chúng ta với những sức mạnh thần bí ở thế giới bên kia. Sybil là cái cầu đó. Đó là một bà đồng rất giỏi. Khi Bella và tôi...
- Bella?
- Vâng. Mỗi người chúng tôi có một chuyên nghiệp riêng. Khi làm việc theo nhóm...
Bà ta ngừng nói.
- Phù thuỷ và Công ty - Tôi cười gợi ý.
- Nếu ông muốn gọi như thế.
- Bà tin tất cả những cái đó?
- Tôi không tin, nhưng tôi biết - Giọng bà ta rung lên.
- Như thế nào? Vì lý do gì?
Bằng dáng điệu của cánh tay, bà ta chỉ cho tôi những giá sách.
- Tất cả những cái đó, phần lớn là nhảm nhí! Nói dài dòng một cách nực cười. Bóc cái vỏ mê tín, dị đoan, tín ngưỡng đi ông sẽ thấy cái hạt. Những cái còn lại chỉ là sự xếp đặt để gây cảm giác cho mọi người.
- Tôi không hiểu ý bà.
- Ông thân mến, tại sao trong những đêm dài của thời gian, người ta đã tìm ra việc gọi hồn, thuật phù thuỷ trò bùa yêu phải không? Chỉ cần hai thứ là đủ có thể xuống địa ngục: bùa yêu hay thuốc độc.
- A!
- Thật là đơn giản phải không? Tình yêu và cái chết. Để có được người mà ông yêu mến... để giữ được người thân thiết của ông: bằng một lọ thuốc nước dùng trong tuần trăng mật, bằng cách gọi hồn quỉ dữ hay thần linh. Thực ra bùa yêu chỉ là một thứ thuốc kích dục mà thôi.
- Còn cái chết?
Bà ta cười một cách lạ lùng khiến tôi khó chịu.
- Thế cái chết có làm ông quan tâm không?
- Có phải chỉ có mình tôi đâu.
- Tôi cũng tự hỏi mình về cái đó - Bà ta nói với một giọng sắc lạnh - Cái chết! Người ta quan tâm tới cái chết nhiều hơn cả tình yêu nữa. Những người dân ở Gorgia với những thuốc độc kỳ diệu của họ. Ông có biết là họ dùng gì không? Đơn giản, đó chỉ là chất thạch tín! Không hơn, không kém, nó là chất mà người ta đã dùng đối với những người đàn bà hay ghen tuông ở một khu dân cư. Nhưng trong cái trật tự tư tưởng, chúng ta đã có những tiến bộ.
Khoa học đã mở rộng phạm vi hoạt động của chúng tôi.
- Với những con cá không để lại dấu vết? - Tôi hỏi bằng giọng hoài nghi.
- Thật là trò chơi trẻ con, cũ kỹ. Có bốn thứ.
- Ví dụ?
- Thần linh. Biết được thần linh làm gì và có thể làm được gì, người ta có thể giao công việc cho thần linh. Cái nguyên tắc thì mọi người đều biết. Đã qua nhiều thế kỷ, những vị phù thuỷ đầu tiên đã làm rồi. Rất vô ích nếu đi giết nạn nhân. Chỉ cần nói với hắn là chết đi.
- Gợi ý à? Nhưng cái đó chỉ thành công khi nạn nhân tin.
- Ông muốn nói cái đó sẽ thất bại với những người châu Âu à? Thỉnh thoảng thôi. Nhưng đây không phải là vấn đề. Chúng tôi đã vượt xa những người phù thuỷ. Các nhà tâm lý học đã vạch đường cho chúng tôi. Sự mong muốn cái chết. Cái đó có trong mỗi người chúng ta. Chỉ cần khai thác nó.
- Tư tưởng rất hay. Bà đã thành công trong việc gây được cái việc tự tử, có phải không?
- Ông nói chưa đúng. Ông đã nghe nói đến sự chấn thương tâm thần chưa?
- Chắc chắn là đã.
- Có những người chán ghét làm việc và họ rơi vào bệnh tật thực sự. Cái đó còn là một điều khó hiểu đối với các thầy thuốc.
- Tôi bắt đầu hiểu ý bà - Tôi chậm chạp nói.
- Muốn huỷ diệt một đối tượng, người ta phải có một sự hoạt động trong tiềm thức. Phải kích thích, phải làm cho cái ước ao được chết mạnh lên trong đối tượng. Người ấy sẽ lâm vào một bệnh sinh ra từ sự mong muốn tiềm ẩn kết thức cuộc đời. Và cái chết sẽ đến.
Bà ta ngẩng đầu lên, vẻ chiến thắng. Đột nhiên tôi lạnh toát cả người. Người đàn bà này hơi điên dại… Nhưng bây giờ…
Bất chợt bà ta cười.
- Ông không tin tôi ư?
- Đó là một lý thuyết rất thú vị. Tôi chấp nhận. Nhưng bằng cách nào mà bà kích thích được cái ý định muốn chết mà mỗi người trong chúng ta đều có? Đó là cái bí mật của tôi. Có những sự trao đổi mà không cần sự tiếp xúc trực tiếp. Hãy xem kỹ thuật vô tuyến điện, rađa, truyền hình. Những kinh nghiệm và những thu nhập phi giác quan không thành công như người ta mong muốn vì người ta không nắm được cái nguyên lý cơ bản. Khi người ta biết làm thế nào để nắm được thì người ta không bao giờ thất bại.
- Bà có biết cái đó không?
Bà ta không trả lời ngay.
- Xin đừng hỏi, ông thân mến. Nói để ông biết được tất cả những điều bí mật của tôi ư? - Cuối cùng bà ta nói khi lên nhà.
Tôi đi theo bà.
- Tại sao bà lại nói với tôi về những cái đó? - Tôi hỏi.
- Ông đã biết những cuốn sách của tôi... Đôi khi người ta nhận thấy đó là cần thiết... cuối cùng là sự tin cậy. Và mặt khác...
- Sao?
- Tôi nghĩ rằng… Bella cũng nhận ra như vậy... rằng ông có thể cần đến chúng tôi.
- Cần đến các bà?
- Theo Bella, ông đã tới đây... để tìm chúng tôi. Bà ấy ít khi nhầm lẫn.
- Tại sao tôi lại muốn tìm đến các bà?
- Cái đó - Thyna Grey êm ái trả lời - Cái đó tôi còn chưa biết.