Cách dưới hai bàn, Sương cũng dật dựa ngồi một mình. Đám cưới của Quốc làm cô chới với không kém Quỳnh. Cô thù hận, cay đắng và cảm giác bẽ mặt với bạn bè. Giờ đây, Quỳnh chợt trở thành đồng minh chứ không còn là kẻ thù không đội trời chung với cô nữa.
Đã mấy lần Sương muốn đến với Quỳnh, trút hết nỗi buồn khốn khổ của mình, nhưng Quỳnh luôn lặng lẽ khép kín với bạn bè. Vô lớp xong là về. Sương biết Quỳnh cũng đắm chìm trong nỗi buồn thăm thẳm. Và cô thèm được nói chuyện với Quỳnh hơn bao giờ hết.
Bất giác Sương đứng dậy, đến ngồi xuống cạnh Quỳnh. Quỳnh ngước lên nhìn cô như ngạc nhiên. Nhưng rồi nét mặt trở nên héo hắt tựa mùa thu.
Sương lên tiếng:
- Anh ta yêu cô nàng đó lắm hả Quỳnh? Yêu thật lòng à?
Quỳnh cười khẽ:
- Mình không biết.
- Cả mình với Quỳnh đều là học trò của anh ta, vậy mà trước đây mình coi Quỳnh là kẻ thù. Buồn cười thật, anh ta đâu có đáng.
- Lúc đó mình muốn cảnh tỉnh Sương, nhưng Sương thì tin anh ta quá mức. Bây giờ thì hãy coi như mình lầm lẫn và may mắn đi.
- Mình biết chứ, nhưng sao mình vẫn khổ quá. Tại sao anh ta đem mình ra làm trò đùa chứ. Đồ ác độc! Anh ta sẽ phải trả giá.
Một cách hăm dọa hết sức ngô nghê. Quốc làm gì phải trả giá chứ. Anh ta có đầy đủ và có dễ dàng những thứ anh ta muốn, kể cả chuyện trọng đại nhất là cưới một cô vợ. Và anh ta đã làm điều đó hết sức nhẹ nhàng, tưởng như đùa. Có điều cô lấy làm là tại sao anh ta không cưới Sương. Ngồi bên cạnh cô, nước mắt Sương lăn dài trên mặt.
- Mình có cảm tưởng hắn coi con gái như bầy cái trong hồ, chỉ cần quơ tay là có thể bắt được, vì vậy hắn kiêu ngạo, không biết quý trọng cái gì cả.
Sương trở nên lý luận sâu sắc từ lúc nào vậy nhỉ? Quỳnh tự hỏi điều đó, rồi tự trả lời một mình. Rằng khi khổ, người ta trở nên trầm lắng. Cũng như qua một cú thất tình, Sương hết còn ngông nghênh như trước. Cô, Sương và Thùy đều bị thất tình. Nhưng Thùy thì nhẹ nhàng nhất. Vì đã biết cách dừng lại đúng lúc. Anh ta không làm Thùy hận như cô với Sương đang hận Quốc.
Hết giờ giải lao đã lâu mà không thấy cô đến. Lớp trưởng thông báo hôm nay nghỉ. Cái tin đó làm cả lớp ồn ào hẳn lên. Thùy từ ngoài cửa ào vào kéo hai cô đi chơi. Nhưng Quỳnh từ chối. Đợi lớp đi hết, cô mới đứng lên đi xuống sân. Cô chạy vòng vòng qua mấy con đường cho đỡ buồn rồi về nhà.
Quỳnh dắt xe ra sân, cô rất ngạc nhiên khi thấy chiếc xe Dream của ông Nghị dựng sát hàng rào. Bảng số xe của nhà ông chủ, cô không thể nào quên, vì đã từng lau chùi cho họ. Không hiểu sao hôm nay ông ta đến đây mà lại đi xe này. Nó có vẻ như ông ta muốn bớt bị chú ý.
Khi cô vào nhà thì mẹ cô đang tiếp ông. Hai người ngồi sát vách, gần bên nhau. Thấy cô, cử chỉ bà Phượng có vẻ bối rối. Cả ông Nghị cũng mất đi vẻ đường bệ.
Quỳnh thấy ngỡ ngàng và thái độ là lạ đó. Nhất là cách mẹ tiếp khách như thế. Cô thoáng lúng túng như mình bắt gặp một người vụng trộm. Và cô chào ông Nghị một cách vội vàng rồi đi thẳng vào nhà sau.
Một lát, bà Phượng đi vô. Lúc đó Quỳnh đang ngồi chải tóc. Bà đến ngồi gần cô, giải thích bằng giọng thiếu tự nhiên:
- Bác Nghị ghé qua thăm mẹ con mình, ổng hỏi con đi làm rồi, học nổi không đấy.
- Dạ.
- Ổng nói sẽ tìm cho con chỗ khác nhàn hạ hơn, lương cao hơn.
Quỳnh lắc đầu ngay:
- Thôi mẹ ạ. Mình đã đoạn tuyệt được với họ rồi thì đừng nhờ vả gì nữa.
- Con đừng ghét ông ấy. Ổng cũng tốt lắm, lúc biết cậu Quốc đuổi mình, ổng cũng giận lắm.
Quỳnh chợt thắc mắc:
- Làm sao ông ấy biết mình ở đây hả mẹ?
- Ừ... ờ thì... chắc ổng hỏi thăm.
- Con không hiểu sao ông ấy tốt thế, quan tâm thế, lúc mình ở nhà đó, ông ấy có nói tới mình đâu.
- Mẹ cũng không biết.
Bà Phượng đứng dậy, đi đến bàn dọn dẹp. Cử chỉ thiếu tự nhiên của bà làm Quỳnh hoang mang. Cô có cảm tưởng mẹ giấu giếm một điều gì đó. Một điều có liên quan đến ông Nghị.
Mấy ngày sau, Quỳnh vẫn còn bị ám ảnh lần gặp đó. Cô không hỏi mẹ, nhưng chờ bà nói thêm điều gì đó. Từ đó giờ, mẹ con cô không hề hỏi những gì mà người kia không muốn nói. Mẹ im lặng có nghĩa là mẹ không muốn cô biết tại sao.
Chuyện đó rồi cũng vào quên lãng. Vì sau đó Quỳnh không thấy ông Nghị tới nhà nữa. Cô bắt đầu lấy lại quân bình. Nỗi đau điếng hồn đã qua, chỉ còn cơn buồn thăm thẳm cất giấu trong lòng. Cô tự nhủ từ đây về sau sẽ quên hẳn gia đình ông chủ, như đoạn tuyệt một quá khứ lầm lẫn.
Nhưng rồi cô gặp lại Quốc. Bất ngờ và đầy lo sợ. Khuya nay, cô đang xếp chén đĩa vào kệ, thì người quản lý bảo có người tìm. Vừa ra khỏi quầy thu ngân, cô đã thấy Quốc ngồi ở bàn gần đó. Trông anh ta xộc xệch, nhàu nát và rã rời. Đến mức không còn là anh ta trước kia.
Quỳnh rất lạ, cô đứng yên một lúc nhìn Quốc, tự hỏi có nên ra gặp không. Cuối cùng cô tự nhủ phải tránh mặt và cô lặng lẽ quay trở vào sàn nước.
Quốc xông xáo vào bếp gặp cô, bất kể cái nhìn tò mò của các nhân viên phục vụ. Anh ta không còn vẻ ngông nghênh như trước kia mà thái độ van vỉ.
- Em ra ngoài kia với anh đi Quỳnh, không mất nhiều thời giờ của em đâu. Anh có chuyện cần nói, vô cùng cần mà.
Quỳnh ngỡ ngàng nhìn Quốc, không tin đó chính là anh. Lẽ nào sau khi lập gia đình, người ta đổi khác đến vậy?
Hình như cái nhìn của cô làm Quốc ngượng, anh liếm môi, nhắc lại lần nữa:
- Năm phút thôi cũng được, anh không dám làm phiền em đâu.
Thật không sao tin nổi con người nhũn nhặn này là Quốc. Quỳnh chợt thấy tội nghiệp, một cảm giác mới mẻ chưa từng có đối với anh. Cô gật đầu, dịu giọng:
- Thôi được, em sẽ ra đó ngay. Anh chờ em một chút.
Quỳnh xếp nốt chồng dĩa lên kệ rồi đi ra phòng ngoài. Quỳnh đang chờ ở chiếc bàn lúc nãy. Cô đi thẳng đến, ngồI xuống trước mặt anh.
- Lần sau anh đừng đến tìm em nữa. Đừng bao giờ tìm, anh đừng quên anh không còn tự do.
- Anh biết.
- Anh có chuyện gì vậy? Nếu có liên quan tới em thì nói nhanh đi. Em còn phải về.
Quốc cúi đầu nhìn xuống bàn, buồn chán đến tội nghiệp. Hình như anh không có chuyện gì để nói cụ thể. Nhưng lại có quá nhiều điều bực bội muốn nói.
Quỳnh lờ mờ cảm thấy anh ta không vui. Đúng hơn là đau khổ. Cuộc sống hôn nhân không làm cho anh ta vừa lòng.
Quốc cắn mạnh môi, đôi mắt anh đờ đẫn khi ngước lên nhìn cô:
- Để trả thù em, anh đã tự cắt mũi mình. Không, đúng hơn là anh đã mang gông vào cổ, anh hối hận lắm Quỳnh ạ.
Ra là vậy. Quỳnh không thấy ngạc nhiên. Dù là mới đây cô còn không ngờ anh nói như vậy. Cô chớp mắt, một chút quay quắt, một chút nuối tiếc mơ hồ dấy lên. Nhưng theo bản năng, cô lập tức lắc đầu:
- Anh không nên nghĩ như vậy, càng không nên nói ra. Vợ là chính anh chọn mà, chị ấy là người chứ không phải chiếc áo. Anh đã chọn thì phải trung thành, khi chán cũng không được vứt bỏ.
Thấy đôi mắt đăm đăm ngó mình, cô nói nhẹ nhàng hơn:
- Em không có ý dạy đời, chỉ nói sự thật thôi.
- Em có dạy cũng không sao. Chỉ cần em chịu nói chuyện với anh.
Câu nói đó bất chợt làm Quỳnh lo sợ. Cô chợt nhớ ra như thế sẽ bất an cho mình. Nếu như vợ Quốc phát hiện, gặp một lần sẽ đến hai lần.. và sẽ nhiều hơn thế. Quốc đâu phải là người bản lĩnh. Cô nói một cách miễn cưỡng:
- Em không biết vợ chồng anh thế nào, nhưng anh có vợ rồi, cách hay nhất là đừng gặp lại em, em sợ phiền phức lắm.
Thấy anh ngồi yên, cô nhắc lại:
- Anh về đi.
- Anh chưa nói xong, một chút nữa thôi Quỳnh.
- Nhưng em không thể ngồi đây lâu.
Quốc vẫn ngồi yên nhìn cô chăm chắm:
- Anh hối hận lắm, anh không yêu cô ta, anh ghét Sương. Không ngờ cô ta còn dữ hơn cả Sương, anh thật sự không yêu nổi cô ta.
- Nhưng anh đã cưới chị ấy.
- Đó là sai lầm của anh.
- Và anh sẽ càng sai lầm hơn, nếu như tới tìm em.
- Một lần này thôi Quỳnh.
Quỳnh lặng thinh suy nghĩ rồi hỏi thẳng:
- Anh tìm em chỉ để nói như vậy thôi à?
- Hơn một tháng nay, anh hối hận điên cuồng, càng hối hận anh càng nhớ em.
- Anh đừng đổ thừa vì vợ mà để mất em, thực tế là anh không muốn cưới em kia mà - Cô ngừng lại, thở dài - Trước sau gì anh cũng không cưới em, vậy thì cưới ai đó cũng là chuyện tất nhiên. Nếu có hối hận thì anh chỉ nên tiếc là không gặp được người nhu nhược chứ không phải hối hận về nỗi đã lấy vợ.
Quốc buông một tiếng như trẻ con:
- Anh không yêu cô ta.
- Anh nói điều đó để làm gì?
- Anh muốn em biết là anh chỉ yêu được một mình em.
- Em thấy hân hạnh lắm, nhưng nếu vợ anh biết thì đó sẽ là tai họa cho em. Em bị một nhỏ Sương cũng đã sợ nhớ đời. Bây giờ đến vợ anh nữa thì em không chịu nổi đâu. Anh bảo chị ấy dữ lắm mà.
Nói xong câu đó, cô chợt thấy lạnh người khi thấy vợ Quốc xuất hiện. Mặc dù hôm đám cưới, cô chỉ nhìn thoáng qua, nhưng bằng vào trí nhớ và bằng cách đi xăm xăm đến bàn của chị ta, cô đoán là người mình phải biết sợ.
Quốc cũng nhìn thấy anh buột miệng một cách vô thức:
- Thúy đến.
Quỳnh nghe tim đập thon thót. Cô lịm người ngồi chờ tình huống xấu nhất sẽ xảy đến. Đôi mắt ánh lên vẻ hoảng sợ.
- Thì ra anh đến đây. Em đoán không sai mà - Thúy vừa nói, vừa kéo ghế ngồi xuống.
Giọng cô ta ngọt hơn cả bánh kẹo. Nhưng là thứ bánh kẹo quá nhiều đường hóa học, nó để lại dư âm đăng đắng, khiến người nghe thấy bất an.
Quốc cau có:
- Cô theo dõi tôi đấy à?
- Vâng. Em theo dõi anh. Đêm nào em cũng phải theo dõi và sẽ tiếp tục như thế.
Đó là cách nói của mẫu phụ nữ độc đoán. Mẫu người luôn nghĩ và nói đúng những gì cần thiết không hề biết sợ hay làm ra vẻ mềm mỏng. Lạy Chúa, cả hai người rất giống tính nhau. Quá coi trọng cái tôi của mình và vì thế sẽ khó có khả năng nhường nhịn hay kiên nhẫn.
Thúy quay sang ngó Quỳnh, đôi mắt sắc như dao:
- Anh ấy chủ động tìm đến cô chứ không phải hai người hẹn hò. Tôi biết điều đó nên tôi không bắt bẻ cô. Nhưng chỉ một lần này thôi đấy.
Quỳnh chưa biết trả lời thế nào, thì cô nói tiếp:
- Cô có thể không tiếp anh ta, bắt buộc phải làm thế, nếu lòng cô không muốn. Còn khi cô chịu nói chuyện với anh ta thì đồng nghĩa với việc dan díu, hãy nhớ điều đó.
Quốc tức lắm, nhưng hình như bị cô vợ đáo để này khống chế nên anh phản ứng yếu xìu.
- Cô đừng hăm dọa ai hết. Tự tôi tìm cổ chứ cổ không có lỗi gì cả. Tôi không thích kiểu quản lý của cô.
- Bởi vì em không tin anh, lúc đám cưới, bạn anh đã cảnh tỉnh em. Khi đó em hơi nghe và sau khi điều tra ra, em mới biết rõ về anh - Cô nhấn giọng - Anh không đáng để em tin.
- Hừ!
Quốc quay mặt chỗ khác, cáu kỉnh bực bội. Nhưng đó chỉ là sự dằn dỗi của một chú bé biết mình không làm gì được, vì một uy lực phải thừa nhận.
Quỳnh còn đang lưỡng lự giữa việc nên ngồi lại hay bỏ vô, thì Thúy đã lên tiếng:
- Anh định chừng nào về?
- Cô về trước đi.
- Không. Anh phải về ngủ, mai còn đi học nữa, tối giờ anh uống quá nhiều rồi.
Quỳnh suýt phì cười, nhưng lại không cười. Lần đầu tiên cô thấy mối quan hệ vợ chồng lạ lùng như vậy. Chị ta giữ chồng theo kiểu mẹ giữ con, chị quản lý em. Không hiểu Quốc có tự ái không. Quốc đã làm gì để đến nỗi bị gọng kìm như vậy. Thật khó tin một chàng công tử lăng nhăng và coi con gái như bầy búp bê bây giờ lại trở nên bị khống chế như thế. Anh đã tự quăng cái gông vào cổ mình rồi.
Quỳnh đang nghĩ lan man thì chợt giật mình vì tiếng đập tay lên bàn của Quốc. Anh gắt lên:
- Đã bảo về trước đi.
- Anh phải về với em.
- Này! Cô là mẹ hay vợ tôi vậy? Đừng có nói với tôi kiểu đó, phụ nữ gì giống cai ngục vậy.
Thúy cười điềm tĩnh:
- Nếu anh là một người đứng đắn, em sẽ cư xử khác. Tại anh nên em phải như vậy.
- Tại tôi làm sao?
- Lăng nhăng, lăng nhăng đến lúc có vợ cũng không chừa. Không ai vừa mới đám cưới đã bỏ đi chơi như anh. Anh coi thường em quá lắm.
- Tôi mà dám coi thường cô, chắc cô hiền lắm đấy.
- Em không hiền, em chỉ làm đúng cái cần làm.
Quốc làu bàu:
- Chết tiệt!
Không biết Thúy có nghe không, cô ta quay qua Quỳnh:
- Đây là lần đầu ảnh tìm cô, tự ảnh tìm, nên tôi bỏ qua cho cô. Nhưng nếu lần thứ hai như vậy thì có nghĩa là cô đồng lõa. Lúc ấy cô muốn nhận thứ nào, tôi cho thứ ấy.
Quỳnh nghe một luồng ớn lạnh truyền khắp toàn thân. Cô gái mới có chồng này nói năng khủng khiếp quá. Y như một phụ nữ có kinh nghiệm lâu năm trong ghen tuông. Chưa tiếp xúc thì sợ mơ hồ. Bây giờ gặp nỗi sợ có tưởng có thể sờ được. Cô ta không dọa thì tự cô cũng không dám.
Thấy vẻ sợ hãi lộ vẻ trên mặt Quỳnh, Thúy thật sự yên tâm. Thật ra cô không biết tình cảm thật sự của hai người, nên không xem Quỳnh là đối thủ. Cô chỉ có ý nghĩ quản lý Quốc, để anh ta bớt lông nhông nhăng nhít. Cô ta nhìn Quốc một cách răn đe:
- Anh đưa em về đi, khuya rồi.
- Cô đến được thì cứ tự mà về.
Thúy cười thản nhiên:
- Nếu anh không về thì em phá nhà hàng này.
Quốc xoay mạnh người qua nhìn cô thách thức:
- Dám làm không?
- Dám chứ.
Nói xong Thúy cầm chiếc ly Quốc vừa uống lúc nãy, giơ cao lên, rồi buông xuống và trước cặp mắt thảng thốt của hai người, cô hỏi thản nhiên:
- Có cần thêm gì nữa không?
- Đủ rồi, về thì về. Hừ! Cô là bà nội chứ đâu phải vợ tôi.
Và anh đứng phắt dậy, bỏ đi băng băng ra cửa, như tránh xa “bà nội” mình vừa cưới càng sớm càng tốt.
Hai người về đã lâu mà Quỳnh còn ngồi chết dí một chỗ. Rồi cô cúi xuống gom mảnh ly vừa vỡ. Tưởng tượng có lúc nào đó, Thúy ghim những mảnh này vào mặt mình, cô thấy rùng mình kinh sợ.
Hôm sau vào lớp, cô gọi Sương ra riêng một góc, nghiêm trang:
- Tối qua, mình đã gặp vợ anh Quốc.
Mắt Sương lóe lên, long lanh một sự tò mò mãnh liệt:
- Vậy hả? Bả đẹp dữ không?
Quỳnh lắc đầu:
- Mình không quan tâm chuyện đó, chỉ biết là bà ấy bản lĩnh và dữ kinh hồn. Vì vậy Sương nên cẩn thận, nếu có gặp anh Quốc cũng đừng nói chuyện.
Sương nhíu mày, thắc mắc:
- Sao Quỳnh biết bả dữ? Bộ bị cái gì rồi hả?
- Không bị gì cả, chỉ bị cảnh cáo thôi.
Sương rùng mình, nổi gai khắp người:
- Ui, khiếp!
- Mình nói vậy để Sương đề phòng, chị ta theo dõi anh Quốc kỹ lắm.
- Ghê thật - Rồi cô lại tò mò - Thế bà ấy có đẹp không?
Quỳnh cười:
- Anh Quốc mà chịu cưới vợ xấu sao? Sương biết tính ảnh thì cứ suy ra đi.
- Vậy thì mình biết rồi - Mặt cô buồn hẳn đi.
Quỳnh cảm thấy Sương cụt hứng vì biết vợ Quốc là một người đẹp. Còn cô, không hề ảo tưởng gì ở anh, thì dung nhan vợ anh ta ra sao cô không quan tâm. Nhưng không hiểu sao việc mặt đối mặt với vợ chồng đó lại gây cho cô một sự bứt rứt khổ sở. Cô đã từng cố không nghĩ tới gia đình ông chủ cũ, nhưng lại không quên được. Để rồi vì họ, cô phải chịu một tai họa khủng khiếp giáng xuống đời mình. Một tai họa bất ngờ mà cô không tưởng tưởng nổi.