Đêm sâu thẳm, biệt thị yên tĩnh trở lại.
Đèn từ lầu một tới lầu ba lục tục tắt hết.
Anh cất sách, ôm cô lên định để cô ngủ ngay ngắn lại.
Du Khuynh mở mắt, đôi mắt nhập nhèm.
Nhìn thấy tóc anh ướt nhẹp, “Tắm xong rồi ạ?”
“Ừm. Nằm xuống ngủ đi.”
Du Khuynh nhịn cơn buồn ngủ, bật dậy vào phòng tắm tìm một cái khăn lông, “Em lau tóc cho anh.”
Phó Ký Trầm ngồi lên giường, Du Khuynh bắt đầu lau tóc cho anh, “Mệt không?”
“Không mệt.” Phó Ký Trầm đặt hai tay lên eo cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô và cá nhỏ của bọn họ vào lòng.
Sau đó, anh và Du Khuynh cả hai đều không lên tiếng.
Buồn ngủ cả rồi, còn mệt nữa.
Bọn họ đang cố chống đỡ thôi.
Tóc lau khô được một nửa, Du Khuynh tắt đèn ngủ đi.
Trước khi ý thức chìm vào mơ màng, Phó Ký Trầm không quên đưa cánh tay cho cô gối đầu ngủ, lưng Du Khuynh dán sát ngực anh, chẳng kịp nói tiếng ngủ ngon, hai người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau thức dậy, Du Khuynh vẫn còn nằm trong lòng Phó Ký Trầm.
Bọn họ không cần giống như trước kia, phải đặt chuông báo thức nhắc nhở bản thân dựa gần đối phương một chút.
Hôm nay là cuối tuần, Phó Ký Trầm ngủ với Du Khuynh nhiều thêm một lúc, ngủ cho tới khi Du Khuynh tự nhiên tỉnh.
Du Khuynh xoay người qua đối mặt với anh, “Hôm nay không tới công ty à?”
“Ừm, ở nhà với em.”
---Đọc full tại Truyenfull.vn---
“Em có mua áo sơ mi cho anh.”
Du Khuynh thức dậy, vào phòng quần áo lấy ra.
Tối qua về tới nhà chỉ lo đùa giỡn ở dưới lầu, quên lấy ra để anh mặc thử.
Nói tới thẻ vạn năng hồi tối, “Anh em với Quý Thanh Viễn sao tự dưng nghe lời thế? Anh sử dụng thẻ vạn năng họ cũng nghiêm túc chấp hành.”
Phó Ký Trầm cũng rời giường, “Bởi vì anh nói với hai người họ, nếu không tôn trọng quy tắc thì sẽ không đạt được tình yêu đích thực.”
Du Khuynh: “……”
Cô cười, “Giờ anh còn xấu hơn em nữa.”
Phó Ký Trầm: “Đấy gọi là phụ xướng phu tùy.” Anh vào phòng tắm, “Anh tắm cho tỉnh táo cái đã rồi ra thử sau.”
Du Khuynh rửa mặt đơn giản rồi tới tủ quần áo tìm một chiếc váy ngủ tơ tằm gợi cảm mát mẻ mặc lên, xịt thêm chút nước hoa.
Phó Ký Trầm nhanh chóng ra khỏi phòng tắm, nửa người trên chưa mặc áo.
Du Khuynh đang lười biếng dựa trên sô pha, ngắm nhìn cảnh hồ ngoài cửa sổ.
Bước chân anh hơi khựng lại, mấy tháng rồi cô chưa mặc váy ngủ gợi cảm như vậy.
Anh không đi thử áo sơ mi mà đi thẳng qua đó ôm cô vào lòng.
Du Khuynh ngoảnh đầu, nụ hôn của Phó Ký Trầm ập xuống.
Cô trở tay câu chặt cổ anh, phối hợp với nụ hôn của anh.
Phó Ký Trầm hôn cô, thuận tay kéo kín rèm cửa sổ.
Trong phòng phút chốc tối hẳn.
Hai người hôn từ sô pha tới trên giường, hai cánh tay Phó Ký Trầm khép lại làm gối đầu cho cô.
Du Khuynh bưng mặt anh, hôn tới khó mà dứt ra được.
Từ khi hai người quen biết tới nay, lần đầu tiên hôn trong thời gian dài như vậy.
Buổi sáng mát mẻ của cuối tuần, thời gian dư dả.
Phó Ký Trầm vẫn tự giác cảm thấy căng thẳng, luôn luôn nhắc nhở bản thân chú ý tới cá nhỏ trong bụng cô, biên độ không được quá lớn.
Mồ hôi trên trán anh lăn tới mí mắt, nhỏ xuống rốn Du Khuynh.
Hai người nhìn vào mắt nhau.
---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Phó Ký Trầm im lặng, mang tất cả tình yêu ra sức dâng cho cô, đồng thời không ngừng yêu cô.
Du Khuynh động tình đắm chìm trong sóng mắt sâu thẳm của anh.
Nơi đó của anh hiện qua nối liền với trái tim cô.
Trong phòng tràn ngập âm thanh mềm mại giống như làm nũng của cô.
Vào thời khắc cuối cùng đó, cô bấu chặt vào lưng anh, gọi một tiếng ‘ông xã’.
Nắng sáng dịu dàng đẹp đẽ xuyên qua khe hở rèm cửa sổ lặng lẽ chiếu vào rải rác trên thảm đất, trên sô pha.
Trong phòng dần yên tĩnh lại.
Phó Ký Trầm chưa buông Du Khuynh ra, anh hôn đi mồ hôi trên chóp mũi cô.
Lần giao lưu sâu sắc của hôm nay, cả thể xác và tinh thần đều thỏa mãn.
Nhất là lúc cô chủ động gọi anh một tiếng ông xã.
Hai bàn tay của Du Khuynh đan chặt với tay Phó Ký Trầm, hồi nãy lúc động tình, anh dịu dàng nhìn cô như vậy, trong lòng cô, thân thể cô, chỗ nào cũng được lấp đầy.
Hai người nằm lười trên giường thêm chút nữa.
Phó Ký Trầm hôn cô, “Dậy nhé? Anh đói rồi.”
Tối qua tuy dùng thẻ vạn năng đổi về bữa khuya của Du Cảnh Trạch, nhưng nể mặt Du Khuynh anh chỉ lấy một nửa, giữ lại một nửa cho Du Cảnh Trạch.
- -
Hôm nay là ngày đầu tiên Phó Ký Trầm và Du Khuynh xuống lầu muộn nhất, gần mười giờ.
Phó Ký Trầm mặc chiếc áo màu rượu vang đó, sau khi thử vừa thì anh không muốn cởi ra nữa.
Du Khuynh đánh giá anh, “Vẫn là Phó tổng lúc gặp mặt lần đầu của em.” Gương mặt đó khiến người ta vừa nhìn đã muốn có được.
Phó Ký Trầm hỏi: “Lần đầu gặp anh ở sân bóng tennis đó đã bắt đầu để ý anh rồi à?”
“Ừm, bởi vì anh ra tay hào phóng, tiền bo cũng nhiều.”
“…….”
Phó Ký Trầm liếc cô, “Bộ chẳng có điểm gì khác đáng để em nhìn anh nhiều thêm hai cái sao?”
“Có tiền để ngắm, ai rảnh đâu đi ngắm đàn ông chứ.”
---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Phó Ký Trầm: “……. Giờ em có thể giữ im lặng được rồi.”
Du Khuynh ôm anh, cười rộ lên.
Hai người sóng vai nhau đi xuống lầu.
Vừa tới cầu thang, điện thoại Du Khuynh reo lên, là cuộc gọi của Bàng Lâm Bân.
“Khuynh Khuynh, cháu bận không?”
“Không bận ạ, hôm nay cháu ở nhà.”
Bàng Lâm Bân đáp chuyến bay chiều hôm qua tới Bắc Kinh, sau khi sắp xếp ổn thỏa thì thời gian không còn sớm nữa, còn tới công ty một chuyến nên không liên lạc với Du Khuynh.
“Chú đang ở Bắc Kinh đây, tối thứ Hai cháu có thời gian không?”
Du Khuynh: “Có ạ.”
Cô đặt sẵn nhà hàng, là hàng SZ lần trước cô với ông ăn ở đó, Bàng Lâm Bân nói đồ ăn không tệ, còn thích hợp ngắm cảnh đêm nữa.
Phó Ký Trầm hỏi: “Không cho anh đi cùng à?”
“Không cho.” Du Khuynh đứng cao hơn anh một bậc thang, chống lên vai anh, “Chắc định trò chuyện về mẹ với em.”
Lầu một, dì giúp việc trong nhà đang dọn dẹp bàn ăn, mấy người khác vừa mới ăn xong không bao lâu.
Hiếm có dịp mọi người không cần tới công ty tăng ca mà rủ nhau câu cá bên hồ.
Hành lang bờ hồ dựng lên một cây dù che nắng.
Du Khuynh lấy trái cây và sữa bò, cũng đi qua tham gia náo nhiệt.
Quý Thanh Viễn và Du Cảnh Trạch đang thi câu cá, Du Cảnh Hâm ngồi sát bên Quý Thanh Viễn, cô ấy xắn tay áo sơ mi của Quý Thanh Viễn lên.
Áo sơ mi tối qua cô ấy mua cho Quý Thanh Viễn, hôm nay anh ta nhất quyết muốn mặc.
Mặt trời hôm nay rất tốt, nhiệt độ cao.
Cho dù có ô che nắng trên đỉnh đầu, nhưng màu đen hút nắng còn dữ hơn màu trắng.
“Hau là anh vào nhà thay chiếc khác đi?”
---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Quý Thanh Viễn: “Anh không thấy nóng. Bên hồ gió lớn.”
Du Cảnh Hâm: “…….”
Cô ấy bảo quản gia lấy quạt quạt phun sương ra, đổ đầy nước vào.
Du Khuynh đi qua, cước bộ nhàn nhã.
Quản gia hỏi cô Phó Ký Trầm có muốn câu cá không, để ông đi chuẩn bị thêm một bộ cần câu nữa.
Du Khuynh gật đầu, “Được ạ, hôm nay anh ấy không tới công ty.”
Quản gia cảm khái, hôm nay mọi người đều ở nhà, thật không dễ dàng. Người nhà họ Du rất ít khi tề tụ đầy đủ, cũng không ở nhà ăn cơm, cho dù cuối tuần cũng thế.
Ông ấy hỏi: “Cô muốn ăn món gì?”
Giờ Du Khuynh vì cá nhỏ nên không kén ăn nữa, “Gì cũng được ạ.”
Người kén ăn nhất trong nhà họ Du chính là Du Cảnh Hâm, quản gia đi hỏi ý kiến Du Cảnh Hâm lần nữa.
Du Cảnh Hâm ngoảnh mặt lại, “Trưa nay con không ăn cơm ở nhà đâu, mẹ con tìm con ăn cơm.”
Lời vừa dứt, Du Cảnh Trạch nhìn sang cô, anh ấy suy nghĩ mấy giây, “Anh đi với em.”
Du Cảnh Hâm lắc đầu, “Không cần đâu. Anh yên tâm, em có thể xử lý được.”
Quý Thanh Viễn không hỏi cô ấy sao tự dựng mẹ vợ tìm cô ấy ăn cơm, có điều ra sức nắm chặt tay cô ấy.
—
Du Cảnh Hâm ra cửa trước một tiếng đồng hồ, lúc tới nhà hàng SZ thì mẹ cô đã ở đó rồi. Hôm nay bà mặc một chiếc sườn xám cách tân, tóc được búi lên, chải chuốt gọn gàng.
Trông ung dung khoan thai, xinh đẹp nho nhã.
Người không biết bà ta tuyệt đối chẳng nghĩ tới bà ta là người ngang ngược không chịu nói lý.
Hồi nhỏ cô cũng từng oán trách, trách sao ba lại ly hôn với bà. Người một nhà sống cùng nhau không tốt sao?
Sau này cô đã hiểu ra được một ít, ba cô thời trẻ không biết bao dung, mẹ cô không biết nhượng bộ, đối chọi gay gắt, thủy hỏa bất dung.
Cũng chỉ có người đàn ông như ba của Châu Tư Nguyên, phần lớn thời gian đều nghe theo ý bà ta, cuộc sống mới có thể trôi qua nhẹ nhàng hơn.
“Mẹ.”
Du Cảnh Hâm cất tiếng chào hỏi rồi ngồi xuống đối diện bà ta.
Bà Lan nhấp một ngụm trà, gật gật đầu nhìn con gái mấy cái, cảm thấy có nơi nào đó khang khác, hình như con người trở nên dịu dàng hơn.
Bà ta chẳng chú ý những điều này nữa, bắt đầu nói tới nhà họ Du, “Nghe nói bọn con chuyển về ở hết rồi? Ý của ai thế?”
Du Cảnh Hâm: “Tự bọn con chuyển về ở.”
Bà Lan cong môi, rõ ràng không tin.
Bà ta nói tới Du Cảnh Trạch, “Anh con bây giờ,” Khựng lại chốc lát, bà ta ‘ha’ một tiếng.
“Chắc nó định không nhận người mẹ này rồi, giờ mẹ nói chuyện với nó……”
“Mẹ, lúc ăn cơm nói chuyện gì vui vẻ chút đi.” Du Cảnh Hâm ngắt lời bà ta.
Cô phiền chán lắm rồi, mỗi lần gặp mẹ, bà ta luôn bày ra đủ loại chỉ trích và bất mãn đối với nhà họ Du.
Bà ta nói không biết mệt nhưng cô phiền chán rồi.
Bà Lan: “Được thôi, thế thì nói tới em trai con.”
Nói tới con trai út, mày bà ta mới giãn ra, “Năm nay em trai con lên năm nhất đại học, đợi nó học xong nghiên cứu sinh còn phải mất bốn năm năm nữa, cho dù tốt nghiệp rồi cũng phải từ từ mài giũa, giờ làm ăn khó khăn cỡ nào con cũng biết đấy, nếu mẹ không trải đường lót đá sẵn cho nó, nó sau này sẽ khổ sở biết chừng nào?”
“Mẹ định nhân lúc còn có sức lực muốn đầu tư vài thứ tốt cho em trai con trước, để sau này nó bớt cực một chút.”
“Con là chị gái, bình thường cũng nên quan tâm tới em trai.”
---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Du Cảnh Hâm chẳng chen lời vào mà im lặng nghe, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đám mây ở lưng chừng trời xuyên qua tòa lầu cao vút, dần dần bay xa.
“Cảnh Hâm à, mẹ không vòng vo với con nữa, hôm nay mẹ tìm con là muốn nhờ con giúp đỡ.” Bà Lan hớp thêm ngụm trà.
“Trước kia con ghét mẹ tìm Quý Thanh Viễn, thế giờ mẹ không tìm nữa, em tìm thẳng tới con giúp đỡ. Đây là lần đầu tiên mẹ cầu cạnh con.”
Nói xong, bà ta thở dài.
“Làm mẹ như mẹ đây thật chẳng ý nghĩa gì. Con gái nhà người ta đều muốn nâng đỡ mẹ ruột, còn mẹ phải chủ động tìm tới hai anh em bọn con.”
Bà ta chẳng nhiều lời nữa, đi thẳng vào vấn đề chính.
“Tư Nguyên nói, vụ thu mua SZ bên con bé tám phần là toang rồi. Giờ tới Phó Ký Trầm cũng muốn đầu tư.”
“Chắc con không biết, sau khi Tư Nguyên thu mua SZ định chia 20% cổ phần cho em trai con, còn chẳng cần em con sau này lo lắng bất cứ điều gì, chỉ cần hưởng hoa hồng là được. 20% cổ phần, người bình thường ai nỡ cho chứ? Đây đâu chỉ là vấn đề tiền bạc, mà là tấm lòng, sau này còn phải tốn công sức đi kinh doanh, nhưng em trai con chỉ cần ngồi chờ hưởng thành quả là được.”
“Giờ con ở chung một nhà với Phó Ký Trầm và Du Khuynh, con đi tìm Phó Ký Trầm bảo cậu ta từ bỏ đầu tư. Còn công ty tư bản Doãn Lâm đó nữa, ông chủ của Doãn Lâm là Bàng Lâm Bân, là ba dượng của Du Khuynh, con nhờ Du Khuynh đi nói một tiếng. Du Khuynh với Phó Ký Trầm đâu thể không nể mặt con.”
Du Cảnh Hâm không khỏi nắm chặt ly trà, tầm mắt vẫn dừng ngoài cửa sổ.
Bà Lan thấy con gái không lên tiếng, nhất thời không đoán ra trong lòng cô nghĩ gì.
Bà ta đưa thực đơn cho con gái, “Gọi món trước đi. Dù sau mấy đứa cũng ở chung một nhà, không cần hẹn trước, tối về tìm họ nói được rồi. Thời gian khá là gấp rút, nếu không mẹ chẳng vội vã tới tìm con vào buổi trưa đâu. Tới lúc đó mẹ đợi điện thoại của con ha.”
Du Cảnh Hâm nhận thực đơn nhưng không mở ra, cô đặt lên mép bàn.
Cô nhìn bà ta, “Mẹ, mẹ suy nghĩ cho con trai mẹ chu đáo như vậy khiến con học hỏi được rất nhiều điều. Con trai nhà con tuy chưa đầy một tuổi nhưng con cảm thấy cũng nên bắt đầu trải đường lót đá sẵn cho thằng bé rồi, bởi vì đợi sau khi cậu nhóc trưởng thành, lúc đó gây dựng sự nghiệp khó khăn hơn nhiều.”
Bà Lan không khỏi nhíu mày nhưng không xen lời vào.
Du Cảnh Hâm: “Lấy tình thân đi ép người ta từ bỏ đầu tư, loại chuyện mất đạo đức này con không làm được. Con cảm thấy phải duy trì tốt sợi dây tình cảm này cho con trai con, nếu không sau này thằng bé sẽ xem thường người làm mẹ như con.”
Điện thoại rung lên, là đồng hồ báo giờ.
Dọc đường tới đây cô đặc biệt cài đặt, cài đặt không chỉ một cái, đúng ngay giờ nào thì dùng cái đó.
Cô tắt đi, vỗ vỗ đầu, “Một lần mang thai ngốc ba năm. Nếu không cài chuông báo con suýt nữa là quên mất. Chiều nay Bảo Bảo còn có lớp học cho ba mẹ và bé, con phải học tập mẹ, lúc nào cũng nghĩ cho con trai, không thể khiến nó thất vọng.”
Cô đứng dậy: “Mẹ, mẹ là thần tượng của con, mẹ nhất định hiểu con phải không, hôm nay thật sự không ăn cơm kịp nữa, con phải mau về đưa Bảo Bảo đi học, tạm biệt mẹ.”
Mặc kệ bà ta có phản ứng gì, Du Cảnh Hâm cầm túi xách lên đi chẳng ngoảnh đầu nhìn lại.
Bà Lan muốn vứt chiếc ly trong tay lên bàn nhưng nhịn được.
Bà ta nhìn ra ngoài cửa sổ, phút chốc thất thần.
Từ sau cuộc điện thoại tối hôm đó với con trai, tới hôm nay con gái tỏ thái độ này với bà ta, xưa giờ bà ta chưa từng thất bại đến thế.
Châu Tư Nguyên nói từ khi Du Khuynh trở về thì cả gia đình nhà họ Du hoàn toàn thay đổi, nhà họ Du chẳng còn là nhà họ Du của trước kia nữa. Ai cũng thay đổi hết, dẫu là Du Cảnh Trạch hay là Du Cảnh Hâm.
Mới đầu bà ta không tin, nhưng giờ thì tin rồi.
Du Cảnh Hâm đi tới dưới lầu, thở hắt ra một hơi.
Cô chớp chớp mắt, lấy chiếc kính đen trong túi xách ra đeo lên.
Bình ổn cảm xúc lại, cô đi tới bãi đậu xe.
Còn chưa tới trước xe thì cửa xe của cô được đẩy ra.
Du Cảnh Hâm ngây người, người đi xuống là Quý Thanh Viễn. Không biết tài xế đi đâu rồi.
Quý Thanh Viễn sải bước đi qua, chẳng hỏi gì cả chỉ nhẹ nhàng ôm cô.
Du Cảnh Hâm an ủi Quý Thanh Viễn để anh khỏi lo lắng, “Em không buồn, em đang vui vì bản thân em, cuối cùng cũng dũng cảm được một lần.”
Học cách đi tranh giành, đồng thời học được cách buông xuống.
Có lúc cô cũng hoảng hốt, rốt cuộc người mẹ như mẹ của Du Khuynh khiến người ta đau lòng hơn, hay là người mẹ như mẹ cô khiến người ta thương hại hơn.
Một người nhẫn tâm.
Một người thiên vị.
Tạo thành cô và Du Khuynh có tính cách hoàn toàn khác biệt, đồng thời có sự thiếu hụt nghiêm trọng.
Mà cô với Du Khuynh, phải tốn rất nhiều năm thậm chí là cả đời để chữa lành vết thương của bản thân, nhưng chẳng cách nào liền sẹo.
May là giờ cô có Quý Thanh Viễn.
Còn Du Khuynh thì gặp được Phó Ký Trầm.