Edit: Baby Blue
Beta: Cú
Gần chín giờ, Du Khuynh đứng ở ban công nhà trọ.
Tiểu khu cũ kĩ chìm vào yên tĩnh, ngọn đèn đường tối mờ trong màn đêm dày đặc.
Vu Phi vẫn chưa tới, lúc gần tan làm nhận được một vụ kiện, giờ còn đang tìm hiểu tình hình vụ kiện với đương sự.
Cũng chẳng biết bao giờ Vu Phi mới tới. Du Khuynh nói một tiếng với Phó Ký Trầm: [Có chút việc bận, em sẽ về nhà muộn một chút.]
Phó Ký Trầm trả lời rất nhanh: [Anh không ở nhà, hẹn với chủ tịch Trâu bàn chi tiết về khoản tiền vốn cho vay.]
“Tiểu Du, thật sự có lỗi với con quá, bảo con tới sớm, kết quả lại phải đợi tới giờ này.” Ông chủ Tiền nói bằng giọng áy náy.
Chỉ một tối mà ông chủ Tiền đã xin lỗi đến ba lần rồi.
Du Khuynh đóng cửa sổ lại: “Chú Tiền, không sao đâu ạ, chú đừng vội.”
Bà Tiền cũng ngồi không yên bảo ông chủ Tiền gọi điện thoại giục thêm lần nữa, xem Vu Phi có phải hối hận không muốn mua nữa không, nếu hối hận thì nói sớm tránh cho mọi người mắt to trừng mắt nhỏ đợi không công cả buổi.
Ông chủ Tiền vừa móc điện thoại ra thì Vu Phi gọi tới, nói là không tìm được chỗ đỗ xe, có thể mất khoảng mười phút nữa.
Bà Tiền thở phào nhẹ nhõm, tới là tốt rồi.
Chẳng mấy chốc Vu Phi tới rồi, còn mang cho mỗi người một ly đồ uống nóng, liên tục nói xin lỗi, nếu không phải đột ngột có chuyện thì trước giờ chị ấy luôn có quan niệm thời gian chuẩn nhất.
Xin lỗi đôi câu rồi bắt đầu đi vào vấn đề chính.
Nhân viên môi giới bày tất cả giấy tờ liên quan lên bàn, lần lượt giới thiệu tỉ mỉ những điều khoản cần chú ý cho bọn họ.
Du Khuynh bình thản lắng nghe, những điều này chẳng liên quan với cô, cô chỉ việc đợi ký thỏa thuận ba bên là được.
Trước khi giao tiền đặt cọc, Vu Phi đề nghị nhanh chóng giải quyết hợp đồng thuê nhà nhanh một chút.
Ông chủ Tiền đã cho bên môi giới soạn xong biên bản thỏa thuận, ông lấy ra đưa cho bọn cô mỗi người một phần, sau đó nói ở trước mặt Vu Phi và bên môi giới nói: “Tiểu Du à, chỗ chú còn nửa năm hai tuần ngày thuê nhà cùng với tiền thế chấp một tháng của con, chú chuyển cho con trước.”
Phần này chuyển qua xong, ông chuyển tiếp thêm một phần nữa.
“Chi phí sửa chữa chú trả hết, chú nuốt lời trước nên không thể để con trả hết được. Ngoài ra, chú đền bù thêm một tháng tiền thuê nhà cho con, nếu chưa tìm được căn nhà phù hợp ngay, chú cũng không thể để con tốn tiền ở khách sạn.”
Ông lại nói tới đồ đạc của Du Khuynh: “Tới lúc đó con chuyển đồ đạc tới kho nhà chú trước, bên đó có nhà kho nối liền phòng làm việc cách một khoảng trống, trước kia từng sửa sơ qua, cho con để đồ miễn phí. Con muốn để bao lâu cũng được, chi phí chuyển nhà cũng là chú bỏ ra, không cần con nhọc lòng.”
Du Khuynh chỉ nhận tiền cô nên nhận, số còn lại chuyển trả cho chủ nhà.
“Ấy, đứa trẻ này, sao cháu lại chuyển trả cho chú rồi!” Lão Tiền nhìn thấy số tiền trong tài khoản, nhìn Du Khuynh đầy kinh ngạc, không hiểu gì cả.
Bà Tiền đưa mắt ra hiệu với chồng, ông chủ Tiền lập tức hiểu ngay: “Tiểu Du à, nếu con cảm thấy bất mãn với phương án bồi thường này chỗ nào, con cứ việc nói, nếu nằm trong phạm vi hợp lý, chúng ta đều có thể bàn bạc.”
Trong lòng Du Khuynh biết rõ, lúc này cho dù cố có đề ra yêu cầu quá đáng hơn đi nữa thì Lão Tiền cũng sẽ đồng ý thôi, nhưng cô làm không được loại chuyện thừa nước đục thả câu trong lúc nhà người khác gặp khó khăn.
Nếu không phải bất đắc dĩ, chẳng có ai đi bán nhà tân hôn của con trai mình cả.
Có thái độ này của ông chủ Tiền là đủ rồi.
Lại nói, cô cũng không nghèo tới mức thiếu tiền, chẳng cần tính toán chi li chút tiền đó.
Du Khuynh giải thích: “Chú Tiền, con không có ý đó. Ban đầu là tự con muốn sửa nhà, con cũng ở được gần nửa năm rồi. Lại nói, khi đó tìm thợ sửa nhà cộng với bàn bạc giá cả, bao gồm cả việc trông coi đa số là nhờ chú với dì còn có Tiền Trình giúp đỡ.”
Cô thật sự không nên để ông chủ Tiền bỏ ra phí sửa chữa nhà: “Tiền sửa nhà chúng ta mỗi người một nửa, còn như tiền đền bù một tháng đó thật sự không cần đâu ạ, có điều chú phải cho con thời gian hai tuần, con tính phải mất hai tuần mới có thể chuyển hết đồ đi được. Không chuyển tới nhà kho của chú đâu ạ, con tìm nơi khác.”
Vu Phi nhìn bản thỏa thuận ba bên, thi thoảng dùng khóe mắt liếc nhìn ông chủ Tiền và Du Khuynh.
Lấy cây bút ký tên trong túi xách ra, ở các chỗ trống của mỗi phần thỏa thuận đều viết một đoạn ngắn, sau đó mượn mực đóng dấu của bên môi giới, bản thân ấn dấu tay trước rồi ký tên lên đó.
Chị đưa bản thỏa thuận đã sửa xong cho Du Khuynh: “Cô không cần chuyển gấp đâu, ba mẹ tôi phải tới năm sau mới qua đây ở.”
Du Khuynh đọc kỹ điều khoản mới thêm, Vu Phi cho cô ở miễn phí tới trước ngày mười tháng một năm sau.
Vu Phi ra dấu với Du Khuynh: “Cô ấn dấu tay lên chỗ tôi sửa qua rồi ký tên vào, chứng tỏ cô đã xem và đồng ý rồi.” Chị lại nói: “Mấy tháng này tôi không thu tiền thuê nhà, lát nữa tôi sẽ quay video, lúc giao nhà cho tôi cứ giữ gìn nguyên hiện trạng như thế này là được.”
Nhân viên môi giới trợn mắt há mồm, bán nhà nhiều năm như vậy, lần đầu tiên anh ta gặp phải trường hợp đôi bên bàn bạc ôn hòa như thế này.
Trước đó anh ta còn lo lắng, lỡ như Du Khuynh không chịu chuyển nhà đi hoặc là nảy lòng tham, thì phải làm sao? Còn sợ với tính cách của Vu Phi thì không muốn đôi co nhiều thêm.
Anh ta càng không ngờ tới, luật sư Vu luôn lạnh lùng lại dễ nói chuyện đến thế.
Vu Phi lấy một tấm danh thϊế͙p͙ đưa cho Du Khuynh, cười nói: “Sau này có thân thích hay bạn bè cần tìm luật sư có thể trực tiếp liên lạc với tôi, giá hữu nghị.”
Du Khuynh nhận danh thϊế͙p͙ bằng hai tay, là luật sư tố tụng của văn phòng luật Thạc Dữ.
Vốn dĩ, cô có thể trở thành nửa đồng nghiệp với chị ấy.
Ký thỏa thuận xong giao hết tiền cọc, tài liệu nên có đều đầy đủ, mai là có thể giải quyết hết mọi thủ tục liên quan.
Nhân viên môi giới thở phào một hơi, hợp đồng này ổn rồi.
Mỗi người đều nhường một bước, rốt cuộc anh ta không kiếm lời được từ ai cả.
Ông chủ Tiền chủ động cho thêm chút tiền, kết quả còn tiết kiệm được hơn một nửa. Du Khuynh chỉ nhận một nửa sổ tiền, nào biết Vu Phi cho cô ở miễn phí hơn hai tháng.
Mà Vu Phi, có nhiều thêm một khách hàng tiềm năng.
Gần mười giờ, bọn họ rời khỏi.
Du Khuynh đóng cửa, cất bản thỏa thuận.
Cô không vội về ngay mà đứng trong phòng khách chút nữa, suy nghĩ xem cô nên chuyển những món bảo bối đó đi đâu.
Trước khi đi, Du Khuynh lại lấy thêm vài món trang sức bỏ vào túi.
Từ tiểu khu ra tới trạm xe điện ngầm gần nhất cũng phải mất hơn bốn trăm mét, cô thong thả đi về hướng đó.
“Được được được, tôi lười phải nói với anh! Lục Thâm, mời anh bớt vô liêm sỉ một chút, nhớ cho kỹ đoạn lịch sử đen đó của anh! Còn nữa, căn nhà này là mua cho con trai, không có nửa quan hệ gì với tôi, đoạn thời gian này tôi chạy trước chạy sau, anh biết tôi nhọc lòng thế nào, lãng phí mất bao nhiêu thời gian kiếm tiền không? Nhớ chuyển phí vất vả trả tôi! Năm mươi ngàn tệ, không được thiếu đồng nào!”
Du Khuynh vừa vặn đi tới bên xe, cửa sổ xe đang mở, cuộc điện thoại của Vu Phi kết thúc.
Bốn mắt nhìn nhau.
Cả hai đều ngây người.
“Định ra ngoài à?” Khóe môi Vu Phi đầy ý cười, hỏi như không có chuyện gì xảy ra.
Du Khuynh gật gật đầu: “Vâng.”
“Lên xe đi, tôi đưa cô một đoạn.” Vu Phi chủ động mời.
Nói xong, chị xoay người lấy túi tài liệu bên ghế phụ bỏ ra ghế sau.
Du Khuynh uyển chuyển từ chối: “Không cần phiền chị đâu, sắp tới trạm tàu điện ngầm rồi.”
Vu Phi kiên trì: “Muộn lắm rồi, tiết kiệm cho cô mấy phút không tốt à? Dù sao tôi cũng đi ngang qua bên đó.”
Du Khuynh không từ chối thêm nữa mà lên xe.
Vu Phi không hỏi cô tại sao muộn như vậy rồi còn phải ra ngoài ngồi tàu điện ngầm. Cô không thường ở bên căn nhà thuê đó, cô nghĩ có lẽ Vu Phi sớm đã phát hiện ra rồi.
Chẳng qua ai cũng không muốn vạch trần bí mật nhỏ của nhau mà thôi.
Lúc này, ở tổng bộ ngân hàng nào đó cách trạm tàu điện ngầm không xa.
Đám người Phó Ký Trầm vừa ra khỏi văn phòng của chủ tịch Trâu, chủ tịch Trâu tiễn họ ra tới cửa thang máy mới trở về.
Cửa thang máy khép lại, đợi tới xuống tầng tiếp theo Kiều Dương mới nói: “Không ngờ các kênh tài trợ của Tần Mặc Lãnh còn rộng hơn cả chúng ta. Không biết là chủ tịch Trâu bắn tiếng đe dọa hay là muốn mượn thời cơ nâng cao lãi suất vay thế chấp của chúng ta.”
Phó Ký Trầm đút hai tay vào túi, nhìn chữ số nhảy trên thang máy.
Được mấy giây: “Không đến nỗi vậy.” Chủ tịch Trâu và ba anh có quan hệ không tệ, mấy năm nay tập đoàn Phó Thị luôn hợp tác khá vui vẻ với chủ tịch Trâu.
Đôi bên cùng có lợi.
Điều Kiều Dương không hiểu chính là: “Ngân hàng cổ phần của Du gia vậy mà định cho Tần Mặc Lãnh thế chấp lên đến trăm tỉ, hơn nữa lãi suất còn rất thấp. Con người của Chủ tịch Du, ngoại trừ cư xử phóng khoáng với con mình ra thì chưa từng thấy ông ấy tốt bụng với ai bao giờ?”
Phó Ký Trầm không lên tiếng. Chủ tịch Du liên kết với Tần Mặc Lãnh, đối với anh mà nói chẳng phải là chuyện tốt gì.
Thư ký Phan tiếp lời Kiều Dương: “Chủ tịch Du với Tần Mặc Lãnh có lẽ có sự trao đổi lợi ích khác. Tỷ suất nợ của ngân hàng dưới trướng Du gia trước giờ luôn thấp hơn so với những ngân hàng khác, xưa nay ông ấy chẳng tham chút lợi nhuận trước mắt đó.”
Kiều Dương gật gật đầu.
Có lẽ, Chủ tịch Du cho vay khoản tiền này là để về sau sẽ thu được lợi nhuận càng cao hơn.
Không thì nói sao cũng chẳng thấy hợp lý.
Tới bãi đỗ xe, Kiều Dương nhìn Phó Ký Trầm một cái, cô ấy không nói gì cả, tự giác ngồi vào xe sau.
Phó Ký Trầm dặn dò thư ký Phan vài câu rồi ngồi vào chiếc xe của mình.
Chiếc xe chạy nhanh vùn vụt trong bóng đêm.
Phó Ký Trầm chống trán, cảm thấy mất hứng.
Mấy ngày nay, anh hẹn với người phụ trách của mấy ngân hàng.
Buổi sáng anh có đi gặp một ngân hàng, nhưng lãi suất thế chấp bên đó hơi cao nên buổi tối anh lại hẹn Chủ tịch Trâu.
Cảnh vật ngoài cửa sổ lướt qua nhanh, anh chẳng có tâm tình xem.
Sau buổi chuyện tối với chủ tịch Trâu mới biết được Tần Mặc Lãnh cũng quyết tâm lấy được mảnh đất vàng đó.
Có lẽ anh phải áp dụng chiến thuật đánh đường vòng.
Suy nghĩ suốt dọc đường, xe hơi bỗng rẽ tới con đường trước tiểu khu đó.
Phó Ký Trầm hãy còn đang lan man nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ về khoản vay.
Trên làn người đi bộ, có một bóng hình quen thuộc đột ngột đập vào tầm mắt.
Ngón tay anh vừa định chạm lên chốt cửa sổ thì dừng lại.
Anh dặn dò tài xế: “Anh lái chậm chút, Du Khuynh đang đi trên vỉa hè.”
Tài xế nhìn sang bên phải thấy Du Khuynh đang gọi điện thoại, ông không dừng lại ngay mà lái tấp vào bên con đường đó.
Tốc độ chậm lại, chẳng khác gì lúc kẹt xe.
Phó Ký Trầm nhìn ra ngoài cửa sổ. Dưới ngọn đèn đường, mỗi một biểu cảm trên mặt cô đều hiển hiện rất rõ ràng. Không biết đang gọi điện với ai mà biểu cảm trông phong phú như vậy.
Cho đến khi Du Khuynh đi vào tiểu khu, lái xe mới lái với tốc độ bình thường rồi rẽ vào cổng khác đi xuống bãi đỗ xe dưới đất.
Cuộc điện thoại của Du Khuynh vẫn chưa kết thúc, cô hiếm khi nói chuyện với Cá Tinh lâu như vậy.
“Ông nội hỏi em khi nào về nhà?”
“Nói sau đi.”
Cô ngẩng đầu, lơ đãng ngước nhìn ngọn đèn đường.
Vào thu rồi vẫn có côn trùng nhỏ bay vòng quanh ánh đèn.
“Em cứ trốn mãi như vậy cũng không phải là cách.” Giọng của Du Cảnh Trạch cắt ngang suy nghĩ của cô.
Du Khuynh thu tầm mắt lại: “Không trốn. Em đã nói rõ với ông và ba rồi, em không thể kết hôn với Tần Mặc Lãnh, chẳng phải không cho họ mặt mũi mà là em theo chủ nghĩa không kết hôn.”
Cô lặp lại nhấn mạnh thêm lần nữa: “Em theo chủ nghĩa không kết hôn.”
“Em nói với anh cũng vô dụng. Trong mắt người lớn cái chủ nghĩa không kết hôn của em đều là cái cớ.”
“Vậy thì hết cách rồi. Từ nhỏ em chả biết gia đình là cái gì nên không thể cho người khác một gia đình, em cũng không làm được một người vợ tốt, một người mẹ hiền.”
“Em không biết phải làm thế nào, thật đấy.”
Trong điện thoại phút chốc chìm vào im lặng.
Du Khuynh chẳng muốn nói tới những điều này nữa, làm hỏng tâm tình tốt. “Anh.”
Du Cảnh Trạch nghe thấy cái giọng làm nũng này là biết ngay chẳng phải chuyện gì tốt: “Đừng gọi anh, không rảnh.”
Du Khuynh cười: “Anh còn phòng trống phải không?”
“Ai đó chẳng phải rất có khí phách, không chịu tới ở à?”
“Không phải em ở, mà là túi xách, quần áo, vàng bạc trang sức còn có nước hoa của em qua đó ở.”
“……”
“Căn nhà em thuê bị chủ nhà bán rồi. Vốn là theo tôn chỉ tiết kiệm, em nghĩ em không nên lãng phí tiền thuê nhà khác nữa làm gì, dù sao nhà anh phòng trống cũng để đó thôi.”
“Khi nào chuyển gọi điện thoại cho anh.”
Đầu bên kia cúp máy.
Tới nhà thấy Phó Ký Trầm chưa về.
Cô ngồi trên sô pha nghỉ chân, nhìn tài khoản ký quỹ hôm nay, không tệ có lời rồi.
Đăng xuất khỏi tài khoản, cô vừa đứng dậy thì bên ngoài có tiếng mở cửa, cô lập tức ngồi lại.
Phó Ký Trầm đi vào, đóng cửa lại.
Du Khuynh hỏi: “Có uống rượu không?”
Phó Ký Trầm nhìn cô, trả lời cô một lượt: “Tối nay không có đi ăn xã giao mà đi bàn chuyện với chủ tịch Trâu ở văn phòng của ông ấy, đi cùng còn có thư ký Phan, Kiều Dương. Kiều Dương và thư ký Phan ngồi xe khác. Còn có gì muốn hỏi không?”
Du Khuynh dựa vào sô pha: “Nếu anh muốn báo cáo với em thì anh cứ nói thẳng, làm như em muốn điều tra anh lắm ấy.”
Phó Ký Trầm chẳng ngó ngàng đến cô. Mở điện thoại ra chia sẻ một tấm danh thϊế͙p͙ cho cô: “Sau này về muộn thì bảo tài xế trong nhà đi đón em, nửa đêm không an toàn.”
Du Khuynh nhìn anh chăm chú, nghi ngờ hỏi: “Anh nhìn thấy em à?”
“Ừm.”
“Ở ngoài trạm tàu điện ngầm.”
Phó Ký Trầm không đáp mà hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ em cảm thấy anh có thể lái xe vào tàu điện ngầm à?”
Du Khuynh: “……”
Ngày nào cô cũng bị anh gây shock hết mấy lần.
Phó Ký Trầm nới cúc áo vest, lúc đi lên lầu còn không quên giục cô: “Mau đi tắm rồi ngủ, bằng không mai em lại kêu la dậy không nổi.”
Du Khuynh chẳng muốn đi đường chút nào: “Phó tổng.”
Phó Ký Trầm ngoảnh mặt: “Lại muốn gì nữa đây!”
Du Khuynh vươn tay: “Không phải anh đang định lên lầu sao, phiền anh mang em lên lầu luôn với. Cảm ơn anh.” Biết anh nhất định không tình nguyện, cô nhắc nhở anh: “Anh vẫn chưa quên nhỉ, buổi trưa em đã tặng cho anh một cái móc treo chìa khóa đó.”
Phó Ký Trầm: “……”
Đúng là cô không dùng móc chìa khóa để lừa bữa cơm trưa.
Nhưng cô dùng để lừa một cái ôm kiểu công chúa.