Du Khuynh chưa ăn cơm tối, về tới là ôm ấp với Phó Ký Trầm ngay, sau khi cuộc vận động vật vã này kết thúc cũng tốn hết một lượng lớn thể lực, giờ đói tới mức bụng trước sắp dán vào lưng.
Phó Ký Trầm còn đang hôn cô, phác họa viền môi của cô, từ khóe môi bên này tới khóe môi bên kia, lặp đi lặp lại giống như hôn sao cũng không thấy đủ.
Du Khuynh ôm lưng anh, hai người dựa sát vào nhau lắm rồi nhưng chẳng thể nào khăng khít chặt chẽ không một khe hở như trước kia nữa.
Môi bị anh hôn tới tê dại, cô nghiêng đầu đi, “Hôn chưa đủ hả?”
“Ừm.” Phó Ký Trầm tì trán cô, “Hôm nay anh đọc hết một quyển ‘súp gà độc’.”
Chuyển đề tài quá đột ngột, Du Khuynh phì cười, “Anh còn có thời gian xem ‘súp gà độc’ nữa à? Sau đó thì sao?”
Phó Ký Trầm: “Bị đầu độc rồi.”
“…….”
Du Khuynh không muốn cười anh nhưng cuối cùng không nhịn được, cô cho anh một cái hôn an ủi, “Anh biết rõ đó là súp gà độc mà còn uống, trách ai?”
Phó Ký Trầm đâu phải cố ý đi tìm văn đọc, khi nhìn thấy tiêu đề trong nhóm chat thì tò mò nhấn vào đường link liên kết, đọc xong cả người không ổn lắm.
“Là của Tần Mặc Lãnh gửi vào trong nhóm.”
Anh với Tần Mặc Lãnh có một nhóm chat chung, tất cả thành viên trong nhóm chỉ có tình huống của anh là giống với tiêu đề đó nhất.
Du Khuynh vừa nghe ‘súp gà’ là do Tần Mặc Lãnh gửi, không cần xem cũng biết nội dung cực độc rồi, hơn nữa còn chuyên dùng để đầu độc Phó Ký Trầm.
“Anh ta chính là khiến anh nhọc lòng lo lắng.”
Cô tạm thời coi đó là hậu di chứng của hai viên ‘thuốc tránh thai’ kia mang lại cho Tần Mặc Lãnh: cảm xúc không ổn định, thi thoảng tiến hành công kích người khác.
Không những súp gà độc, đôi lúc Tần Mặc Lãnh còn gửi một số lời khuyên nhỏ liên quan tới hôn nhân, chiều hôm nay, có thể Tần Mặc Lãnh ăn no dửng mỡ không có chuyện gì làm, bỗng chụp màn hình một đoạn văn.
Phó Ký Trầm nhìn Du Khuynh, “Đọc hình chụp màn hình của Tần Mặc Lãnh xong anh mới biết, không phải bắt buộc lãnh chứng kết hôn mới có thể đưa tên con vào sổ hộ khẩu.” Trước giờ anh chẳng quan tâm tới quy định liên quan về mặt này, trong tiềm thức cho rằng nhất định phải lãnh chứng kết hôn mới được.
Anh thành thật, “Hồi trước anh còn hy vọng đợi sinh con rồi em sẽ đi lãnh chứng với anh.”
Khoảnh khắc đó mọi hy vọng đều dập tắt.
Du Khuynh nhìn ra tia thất vọng lướt qua đáy mắt anh nhưng vẻ mặt anh vẫn bình thường, nhìn cô một cách ôn hòa. Chẳng trách hôm nay anh nài nỉ bảo cô gọi anh là ông xã, là cảm thấy bản thân mất hy vọng với việc lãnh chứng rồi.
Cô không đổ dầu vào lửa khiến tâm tình anh càng thêm tồi tệ mà ngược lại chọc anh vui lên, “Không cần lãnh chứng cũng có thể đưa tên con vào sổ hộ khẩu thật à?”
Phó Ký Trầm ngây ra, tưởng rằng thân làm luật sư cô nhất định hiểu rõ nhất. Anh vuốt mày cô, “Em quên nó đi, coi như anh chưa nói gì hết.”
Du Khuynh ôm cổ anh, “Em là cá, trí nhớ không vượt quá bảy giây.”
Phó Ký Trầm bắt đầu hôn cô, từ trán hôn xuống tới bụng cô.
Trước kia anh thích hôn chỗ này nhất, bằng phẳng trơn nhẵn, còn có cơ bụng nữa.
Này chỗ này đang nuôi dưỡng sinh mệnh nhỏ của anh và Du Khuynh càng khiến anh kiềm lòng không đậu.
“Hôm nay máy thai mấy lần?” Anh không quên quan tâm Tiểu Ngư Miêu.
Du Khuynh không nhớ nữa, lúc bận rộn chẳng chú ý những điều này, buổi sáng buổi chiều đều có máy thai, lúc ở hội trường hội nghị máy hết mấy lần.
Phó Ký Trầm hôn xong, sau đó tiếp tục hôn xuống dưới.
Lúc xúc cảm môi mềm mại của anh chạm vào, Du Khuynh giật mình, cảm giác tê dại đó giống như dòng điện lan khắp toàn thân. Người cô vẫn chưa bình ổn hoàn toàn sau cuộc ân ái vừa rồi, cơ bản chịu không nổi trận mưa hôn lần nữa.
“Phó Ký Trầm.” Cô muốn đẩy anh ra nhưng chụp hụt, cánh tay không đủ, chẳng đụng tới người anh.
Nụ hôn của anh càng dịu dàng hơn nữa.
Du Khuynh cào tóc mình, xua đi loại cảm xúc bay bổng lơ lửng trên mây này.
Phó Ký Trầm kiềm chế dụ© vọng muốn cô lần thứ hai, sợ cơ thể cô không chống đỡ nổi, anh chống người dậy rồi đỡ cô lên theo, “Anh đi tắm với em.”
“Đói rồi.”
“Tắm xong xuống lầu ăn.”
Thời gian còn sớm, tắm xong đi ra đồng hồ mới chỉ chín giờ rưỡi.
Bãi đỗ xe trong sân, xe của họ đều chưa về.
Dì giúp việc trong nhà chưa nghỉ, làm bánh mì sandwich cho Du Khuynh.
Du Khuynh chê ghế nhà ăn cứng bèn ngồi lên đùi Phó Ký Trầm ăn bữa khuya.
Phó Ký Trầm ôm cô từ phía sau, lúc cô ăn anh cũng cắn một miếng.
Điện thoại có tin nhắn tới, là Giản Hàng: [Phó tổng, hiện tại anh có bận không? Tiện gọi điện thoại chứ?]
Giờ anh rảnh rỗi, anh nói với Du Khuynh: “Anh gọi điện cho Giản Hàng bên tư bản Doãn Lâm, cô ấy vốn hẹn chiều mai tới tập đoàn Phó Thị.”
Du Khuynh nghe nói anh gọi điện bàn công việc định đứng lên ngồi sang bên cạnh, biết đâu có bí mật thương nghiệp gì không tiện để cô nghe.
Phó Ký Trầm ôm eo cô lại không cho cô nhúc nhích, “Không sao.”
Du Khuynh vẫn tự giác nghiêng người về phía trước, dựa người vào sát mép bàn.
Trước đó Giản Hàng cho thư ký hẹn với Phan Chính thời gian gặp Phó Ký Trầm rồi, nằm trong khoảng hai giờ rưỡi tới ba giờ rưỡi chiều mai.
Nhưng giờ trong tay cô ấy có một hạng mục muốn bàn với Phó Ký Trầm, không biết Phó Ký Trầm có thể tăng thời gian bàn công việc thêm một tiếng hay không.
“Phó tổng, làm phiền anh ba phút, muốn bàn chuyện SZ với anh. Tôi rất có hứng thú đối với SZ, Doãn Lâm chúng tôi đứng ra đầu tư, tập đoàn Phó Thị các anh đồng đầu tư vốn cổ phần.”
Phó Ký Trầm hỏi: “Lợi ích của tôi khi đồng đầu tư vốn cổ phần là gì?” Đầu tư SZ nhất định kiếm được tiền, vấn đề ở đây là kiếm được nhiều hay ít mà thôi, nhưng nếu không có lợi ích nào khác thì anh chẳng có động lực lớn đến vậy.
Giản Hàng: “Các anh đồng đầu tư vào SZ bao nhiêu tiền, tôi sẽ đầu tư gấp ba vào Đóa Tân bấy nhiêu tiền, không tham dự quản lý và vận hành của Đóa Tân các anh.”
Cô ấy phân tích tình hình hiện tại của Đóa Tân, “Năm nay Đóa Tân các anh chỉ mỗi việc đầu tư vào tủ trưng bày thôi đã tiêu tốn hết mấy trăm triệu, cộng thêm tuyên truyền cho sản phẩm mới, mời người đại diện chắc chi ra con số không nhỏ, hiện tại nhất định rất cần vốn lưu động lớn, nếu không các anh chẳng có ưu thế cạnh tranh lớn so với các nhãn hàng đồ uống khác.”
Phó Ký Trầm biết rõ mục đích của Giản Hàng là gì, cô ấy đầu tư SZ, sau đó nhất định sẽ đưa lên sàn.
Nếu tập đoàn Phó Thị cũng đầu tư vào SZ thì tới lúc SZ lên sàn, người đầu tư phát hiện tập đoàn Phó Thị cũng là cổ đông trong đó, họ đương nhiên sẽ cảm thấy cổ phiếu của SZ có triển vọng.
Cứ như vậy Giản Hàng sẽ kiếm được rất nhiều.
Đối với anh mà nói đồng thời cũng kiếm được.
Lợi ích khác của anh đó là nếu anh đầu tư một tỉ cho SZ, Giản Hàng sẽ đầu tư ba tỉ cho Đóa Tân. Đối với Đóa Tân mà nói dòng máu mới, trăm lợi không hại.
Trong đầu tư, phần lớn đều được trao đổi bằng lợi ích.
Phó Ký Trầm suy nghĩ hồi lâu, “Cuộc họp ngày mai sẽ bàn tới bốn giờ.”
Từ ba giờ rưỡi kéo dài tới bốn giờ, chỉ tranh thủ được nửa tiếng đồng hồ, có điều đối với Giản Hàng mà nói cũng là một cơ hội tốt. “Cám ơn Phó tổng, không làm phiền anh nữa.”
Phó Ký Trầm cúp máy xong đặt điện thoại lên bàn.
Du Khuynh dựa về phía sau, ngồi gọn vào lòng anh.
Mặt dán với mặt anh, thân thiết không kẽ hở.
Cuộc điện thoại vừa rồi của Phó Ký Trầm cô chẳng nghe được Giản Hàng ở đầu bên kia nói gì, có điều từ cái câu ‘tôi đầu tư vào thì có lợi ích gì’ của Phó Ký Trầm, cô đoán Giản Hàng muốn đầu tư vào SZ đồng thời kéo Phó Thị đầu tư vào.
Cuối cùng Phó Ký Trầm thế vậy mà đồng ý kéo dài thời gian gặp mặt, điều này chứng tỏ anh hứng thú đối với lợi ích Giản Hàng cho anh, trừ trao đổi lợi ích ra anh chẳng bao giờ lãng phí thời gian vào chút lợi ích cỏn con cả.
Phó Ký Trầm nghiêng mặt nhìn cô chăm chú, hai tay cô cầm sandwich nửa ngày mới cắn một miếng, anh hôn cô một cái, “Nghĩ gì thế?”
Du Khuynh: “Em đang nghĩ, anh không thể nói đáp án với em, anh còn muốn hỏi tiếp không?”
Phó Ký Trầm đáp không chút do dự, “Không hỏi nữa, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.”
Du Khuynh trở tay đập anh một cái, Phó Ký Trầm tủm tỉm, ủ tay cô dỗ dành, “Mặc kệ anh đầu tư cái gì, kiếm bao nhiêu tiền, đều để cho em và cá nhỏ tiêu xài cả.”
Du Khuynh tiếp lời anh: “Thế bây giờ em muốn đi dạo phố mua sắm.”
“……”
Du Khuynh cười, Phó Ký Trầm hôn cô.
Lúc hai người đang thân thiết thì trong nhà có người về.
Du Khuynh vẫn ngồi trên đùi Phó Ký Trầm, có điều ngồi thẳng người dậy.
Quý Thanh Viễn và Du Cảnh Hâm đi vào, hôm nay Du Cảnh Hâm tăng ca, Quý Thanh Viễn đợi cho tới bây giờ.
Lúc vào nhà, vốn Quý Thanh Viễn đang nắm tay Du Cảnh Hâm, không ngờ nhà ăn có người, Du Cảnh Hâm vô thức vùng tay ra, cảm thấy hơi xấu hổ.
Giờ Quý Thanh Viễn hiểu được cô vốn dĩ có tính như vậy nên không để bụng, ngược lại dùng giọng điệu cưng chiều hỏi một câu, “Muốn ăn sandwich không, anh làm cho em nhé.”
Du Cảnh Hâm gật gật đầu, “Muốn ăn.”
Chị hai về rồi, Phó Ký Trầm phút chốc bị thất sủng, Du Khuynh bảo anh lên lầu hoặc là ra sân hút thuốc, cô muốn nói chuyện với Du Cảnh Hâm.
Tuy sống chung cùng một mái nhà nhưng đồng hồ sinh học không giống nhau, hai người đã ba ngày không gặp mặt rồi.
Phó Ký Trầm thấy Quý Thanh Viễn vào bếp, anh nói với Du Khuynh, “Tối nay anh có công việc làm rồi, đi theo giám sát Quý Thanh Viễn xem anh ấy có lãng phí nước hay không.”
Trong phòng ăn nổi lên trận cười vang dội.
Nói cười xong, Du Khuynh hỏi chuyện có liên quan tới Du Cảnh Trạch và Châu Tư Nguyên, bởi vì liên quan tới lợi ích đồng thời liên quan tới hạnh phúc tương lai của Du Cảnh Trạch.
“Chị nói cho em nghe cô nàng Châu Tư Nguyên này xem.”
Trước mắt người khiến Du Cảnh Hâm ghét trừ Lãnh Văn Nghi ra thì chính là Châu Tư Nguyên.
Từ nhỏ tới lớn, hơn hai mươi năm trôi qua rồi, chị chưa từng nhắc tới.
“Lòng đố kỵ cực mạnh, dụ© vọng chiếm hữu cao. Chị có cái gì cô ta nhất định phải có cái đó, không có cũng đòi cho có. Lớn như vậy rồi mà chị chưa từng gặp người thứ hai nào giống như cô ta, chuyện gì cũng muốn hơn thua, người khác không được tốt hơn cô ta. Đến Lãnh Văn Nghi mà cô ta còn đi so bì, nghĩ thôi cũng biết rồi.”
“Cô ta khi ở trước mặt Du Cảnh Trạch là hai mặt khác nhau.”
Du Khuynh gật đầu, trong lòng hiểu rõ.
Cô nói tới màn diễn ra ở cửa khách sạn vào chiều hôm nay, nếu đổi lại là người khác, trong tình huống đó chí ít sẽ hỏi Du Cảnh Trạch là có chuyện gì phải không.
Lại nói, nếu không có chuyện thì ai lại chạy quãng đường xa như vậy tới đợi ở trước cửa khách sạn chứ?
Châu Tư Nguyên coi cô thành Du Cảnh Hâm cho rằng cô sẽ nể mặt Du Cảnh Trạch nuốt cơn giận, chẳng làm được gì cô ả.
“Em chẳng buồn nhường cô ta. Em nghĩ đi nghĩ lợi, thật sự chẳng có lý do gì vì để cô ta vui vẻ mà khiến trong lòng em bứt rứt cả.”
Du Cảnh Hâm: “…….”
Chị dựng ngón tay cái cho Du Khuynh.
“Nếu chị lợi hại giống như em vậy thì trước kia cô ta đã chẳng dám suốt ngày âm thầm tị nạnh với chị rồi.”
Chị không nhìn thấy xe của Du Cảnh Trạch ở nhà, “Chẳng phải anh ấy về nhà chung với em sao?”
Du Khuynh gật đầu, “Về xong đi nữa rồi, nói là đi bàn công việc, chắc là tới hội sở chơi với bạn anh ấy rồi.” Có điều lát nữa buổi tiệc của Châu Tư Nguyên ở bên kia kết thúc thể nào cũng đi tìm Du Cảnh Trạch, nịnh nọt anh ấy đòi anh ấy mời khách cho xem.
Cô nhét miếng sandwich cuối cùng vào miệng, rút khăn giấy ướt ra chùi tay rồi đứng lên.
Du Cảnh Hâm nhìn cô, “Giờ đã muốn đi ngủ rồi à?”
Du Khuynh nuốt đồ ăn xuống, “Em phải để Cá Tinh biết thế nào gọi là khoảng cách lành mạnh, phù hợp. Nếu em không làm mẫu cho anh ấy thì anh ấy nhất định sẽ hồ đồ, tới lúc đó sẽ tự hại mình hại người.”
Qua tiệc rượu tối đó cộng với chiều ngày hôm nay, coi như cô hoàn toàn nhận thức được bản lĩnh quấn người của Châu Tư Nguyên rồi.
Đợi tới khi lời ra tiếng vào nhiều lên, chịu ảnh hưởng sẽ là hai bên nhà.
Du Cảnh Hâm khẽ thở dài: “Khó lắm. Giống như ba nói vậy, tình cảm từ nhỏ lớn lên với nhau chẳng dễ cắt đứt như vậy đâu.”
“Du Cảnh Trạch cho dù muốn duy trì khoảng cách với Châu Tư Nguyên thì anh ấy cũng thực hiện từ từ từng bước một chứ không thể nào nói thẳng tuột với cô ta đâu, càng không thể mặc kệ chẳng nhìn mặt Châu Tư Nguyên ngay được, anh ấy còn phải suy nghĩ cho cảm giác của Châu Tư Nguyên nữa.”
Còn một điểm cũng là điểm quan trọng nhất.
“Anh ấy còn phải suy nghĩ tới cảm nhận của mẹ chị đang ở nhà họ Châu nữa, nếu tới lúc đó Châu Tư Nguyên về nhà khóc nói anh chị không nhìn mặt cô ta, chịu uất ức ở chỗ anh chị, khi đó mẹ chị sẽ khó xử.”
Du Khuynh hiểu: “Em biết anh ấy có nỗi khổ của anh ấy cho nên em mới giúp anh ấy, người xấu để em tới làm, chẳng làm tổn hại tới hòa khí của mẹ chị với nhà họ Châu đâu.”
Đối phó với Châu Tư Nguyên chẳng cần dùng tới đầu óc, dùng chiêu gậy ông đập lưng ông là được.
Chỉ cần Châu Tư Nguyên biết dừng lại đúng lúc, chớ suốt ngày cố ý quấn lấy Du Cảnh Trạch, qua lại bình thường thì được.
Còn những chuyện khác cô không quan tâm.
Du Cảnh Hâm lo lắng: “Em không hiểu con người Châu Tư Nguyên, tới lúc đó biết đâu em bị cô ta chọc tức, tình hình hiện tại của em vẫn nên tâm bình khí hòa tốt cho đứa bé hơn.”
“Ai bảo Cá Tinh là anh trai của em chứ.” Du Khuynh an ủi chị: “Em không chịu thiệt đâu, bản lĩnh chọc tức người ta của em đâu phải chị không biết.”
Cô nói với Phó Ký Trầm là muốn đi tìm Du Cảnh Trạch.
Phó Ký Trầm ra khỏi phòng bếp, “Lại muốn đi dạy dỗ anh ấy à?”
Du Khuynh vừa gửi tin nhắn cho Du Cảnh Trạch vừa đáp: “Coi như vậy.”
Phó Ký Trầm vuốt tóc ngay ngắn cho cô, “Nếu giọng điệu anh ấy có chút không kiên nhẫn, em nói với anh ngay, anh không tha cho anh ấy đâu.”
—
Du Cảnh Trạch đang ở hội sở, mười phút trước Châu Tư Nguyên đã tới rồi.
Chuyện hồi chiều ở trước cửa khách sạn, Châu Tư Nguyên chẳng nhắc nhiều mà nói: “Lát nữa đi ăn bữa khuya nhé, đúng lúc nói tới vụ của SZ, mai còn phải phiền anh tìm mấy cổ đông bàn chuyện nữa.”
Tìm Trâu Nhạc Tiêu trước.
Anh đang đánh bài, định kết thúc ván này là đi, kết quả Du Khuynh muốn tới.
Phòng bao nhiều người, Du Cảnh Trạch không nhiều lời.
Ra khỏi hội sở, xe của anh ấy được lái tới.
Anh ấy nói với Châu Tư Nguyên: “Đợi thêm mấy phút nữa, Du Khuynh kêu đói rồi.”
Châu Tư Nguyên: “.......”
Cô ả tức tới nắm chặt dây túi xách nhưng vẫn mỉm cười, “Không phải nhà anh có đầu bếp sao? Chẳng lẽ làm không được bữa khuya à?”
Du Cảnh Trạch: “Em ấy muốn anh ăn cùng, còn phải là vừa ngắm cảnh đêm vừa ăn nữa.”
“.......”
Hòa hoãn mấy giây.
Châu Tư Nguyên ngồi lên xe của Du Cảnh Trạch trước, làm động tác hít vào thở ra mấy lần mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, “Bảo cô ấy tới nhà hàng đợi chúng ta đi, đợi vòng đi vòng lại mất thời gian.”
Lời vừa dứt, điện thoại Du Cảnh Trạch reo lên.
Cuộc gọi của Du Khuynh tới, “Anh à, xe em bị chết máy rồi, anh mau tới đón em đi.”
Du Cảnh Trạch: “.......”