Du Khuynh nhịn cơn buồn ngủ, một mình ăn hết nửa tiếng món ngon mà Du Cảnh Trạch còn chưa quay lại.
Cô chống cằm, cực kỳ muốn ngủ gật.
Nếu giờ cô nằm sấp lên bàn, chẳng cần tới mười giây đảm bảo ngủ ngay.
Cá con nhà bọn cô là bảo bảo hay ngủ gật.
Du Khuynh gắng gượng đứng dậy, định bụng tới bên cửa sổ xua đi cơn buồn ngủ.
Mới đi được mấy bước lại đụng mặt Lệ Đàm Trác.
“Tìm em nửa ngày, tưởng đâu em về rồi chứ.” Lệ Đàm Trác nghe nói chị em nhà họ Du đều tới tiệc rượu, anh ấy vốn định rời khỏi hiện trường buổi liên hoan, nghe vậy đi trở vào.
Du Khuynh khoác tay anh ấy, “Chúng ta ra ngoài tìm chỗ yên tĩnh, anh làm cột dựa cho em, em đứng ngủ một lúc, buồn ngủ muốn chết rồi.”
Cô bỗng nhớ ra lại hỏi, “Buổi liên hoan là trực tiếp à?”
Lệ Đàm Trác: “Ừm, truyền hình trực tiếp.” Buổi tiệc kỷ niệm mười năm của tập đoàn tối nay là công ty bọn họ nhận làm và lên kế hoạch. Bao gồm cả việc tuyên truyền trực tiếp.
Du Khuynh nghĩ ngợi, “Tới đêm nhạc hội của Lạc Mông bọn em có lẽ sẽ lên tivi, cũng muốn truyền hình trực tiếp.”
“Em buồn ngủ tới mức này rồi còn nghĩ chuyện công việc?”
“Không nghĩ tới công việc càng buồn ngủ hơn.” Chính bởi vì đầu óc luôn nghĩ tới công việc, nếu không cô đã ngủ gật rồi. Kiểu buồn ngủ này dựa vào ý chí căn bản không khắc phục được.
Lệ Đàm Trác không hiểu tại sao cô lại muốn ở đây chịu tội mà không về nhà, anh ấy cho là, “Em ở đây đợi lâu như vậy, là đợi Phó Ký Trầm tới à?”
Du Khuynh lắc đầu, “Anh ấy đi công tác chưa về, em tới với Du Cảnh Trạch, anh ấy đi với Châu Tư Nguyên rồi.”
Xưa giờ Lệ Đàm Trác luôn có lòng thù địch với Du Cảnh Trạch, nghe nói Du Cảnh Trạch bỏ lại Du Khuynh không quan tâm, anh ấy không quên bỏ đá xuống giếng, “Em tìm ai đi với em không tốt, lại đi tìm cái loại người chẳng đáng tin cậy đó.”
Thấy mí mắt cô luôn đánh nhau, Lệ Đàm Trác thôi chỉ trích Du Cảnh Trạch nữa, đợi khi cô tỉnh táo hơn anh ấy mới mở lớp giáo dục cuộc đời với cô lần nữa.
Tin ai chứ đừng tin Du Cảnh Trạch.
Còn chưa đi tới cửa thì bên kia bỗng ồn ào hẳn lên, có người tới, trận thế chào đón không hề nhỏ, chủ nhân tiệc rượu đích thân đi qua đón.
Tầm mắt xuyên qua dòng người, một bóng dáng thẳng tắp đập vào mắt.
Du Khuynh nhìn thấy người đàn ông mà lúc cô không buồn ngủ thi thoảng mới nhớ tới đó.
Có lẽ sau khi xuống máy bay anh về nhà thay bộ tây trang, áo sơ mi trắng quần tây đen, trên mặt chẳng có chút mệt mỏi sau chuyến máy bay đường xa.
Anh đang bắt tay trò chuyện với chủ nhân buổi tiệc.
Lúc không thấy mặt anh, sự nhớ nhung rất nhạt.
Khi người đứng trước mắt rồi, loại nhớ nhung đó mới sâu sắc rõ ràng hơn.
Phó Ký Trầm chẳng nói chuyện với họ quá lâu, anh chẳng hề kiêng kỵ địa vị của bản thân trong đoạn tình cảm này, “Tôi đi tìm luật sư Du của nhà chúng tôi đây, mấy ngày không gặp sợ cô ấy không nhận ra tôi nữa mất, tôi đi lượn cho cô ấy nhớ mặt.”
Mọi người bật cười, biết đường tình của anh bấp bênh.
Trước đó họ chỉ từng thấy Du Khuynh trong đoạn video được tung trên mạng, toàn là nửa bên mặt cộng thêm mặc đồng phục làm việc, không hình dung được xinh đẹp cỡ nào.
Vừa rồi nhìn thấy người thật, cho dù chỉ trang điểm nhạt nhưng người vẫn xứng với tên.
Trước mặt mọi người, Du Khuynh cho Phó Ký Trầm đủ mặt mũi.
Cô chủ động bước lên đón, cho anh một cái ôm, “Sao đổi lịch hôm nay về thế?”
Phó Ký Trầm: “Vé máy bay giảm giá, có thể tiết kiệm không ít tiền.”
Du Khuynh: “......”
Nhìn vào mắt anh, cô không khỏi cong khóe môi lên, “Tưởng đâu anh nhớ em mới vội vàng về chứ.”
Phó Ký Trầm chẳng kiêng kỵ đám đông, thản nhiên ôm eo cô, “Em cũng đâu có nhớ anh, ai mà không giận dỗi chứ.”
Du Khuynh phì cười, lúc ở bên cạnh anh cô mới là cô có linh hồn.
Bị bao vây bởi hơi thở quen thuộc trên người anh, cơn buồn ngủ nhạt đi không ít.
Còn cô, thành phố Bắc Kinh đêm nay mới hoàn mỹ.
Lệ Đàm Trác đứng bên cạnh chẳng có cảm giác tồn tại hơn cả không khí, anh ấy ho khan hai cái.
Lúc này Phó Ký Trầm mới buông Du Khuynh ra, cho dù Lệ Đàm Trác là anh họ của Du Khuynh nhưng anh vẫn ngỏ ý cảm ơn, “Hôm nay làm phiền anh rồi.”
Lệ Đàm Trác: “Người một nhà cả không cần khách sáo.”
Anh ấy thành thật đáp, “Tôi cũng vừa mới tới thôi.”
Nói xong, không quên giẫm Du Cảnh Trạch một cái, “Du Khuynh tới cùng Du Cảnh Trạch, cả buổi tối chẳng biết anh ta đang bận gì, em ấy sắp ngủ gật tới nơi rồi.”
Du Khuynh: “.......”
Tầm mắt Phó Ký Trầm nhìn quanh sảnh buổi tiệc một vòng, người nhiều, nhìn mãi chẳng thấy Du Cảnh Trạch đâu.
Lệ Đàm Trác nhìn đồng hồ rồi nói với Phó Ký Trầm, “Cậu tới thì tôi yên tâm rồi, tôi về công ty còn có công việc, hôm nào rảnh rỗi tụ tập.”
Hai người bắt tay lần nữa, Lệ Đàm Trác vội vàng rời khỏi.
Tới nửa đêm buổi tiệc mới vừa bắt đầu.
Lãnh Văn Nghi không hứng thú lắm, ly rượu trong chẳng uống được bao nhiêu, cảm thấy cụt hứng.
Bạn bè hỏi cô, “Cậu hối hận chứ?”
Khóe mắt Lãnh Văn Nghi dời khỏi người Quý Thanh Viễn, “Hối hận điều gì?”
“Cậu nói xem?”
Lãnh Văn Nghi lắc ly rượu, cô từng hỏi bản thân có hối hận khi chia tay với Quý Thanh Viễn không, có tiếc nuối khi không đi tìm anh mà triệt để mất đi anh không.
Có lúc cũng ân hận lúc đầu đã làm sai.
Nhưng phần lớn thời gian lý trí biết rõ cho dù thời gian có quay ngược trở về bốn năm trước, cô ta vẫn chẳng chủ động cầu xin làm lành với anh.
Bởi vì một khi cô ta buông lòng tự trọng xuống đi cứu vãn tình cảm, cô ta sẽ hoàn toàn mất giá trị ở trước mặt anh.
Cô ta có thể vì tiền, vì chuyện làm ăn mà đi tìm anh, thậm chí cầu xin anh giúp đỡ.
Nhưng tuyệt đối không xin xỏ vì tình cảm.
“Tóm lại mình chẳng bao giờ trở thành Châu Tư Nguyên, vì lòng hư vinh phù phiếm tới mức chẳng biết mình là ai. Cậu nhìn cô ta đi, chuyện gì cũng muốn phân cao thấp với Du Cảnh Hâm. Gia thế không đủ mà cứ kéo Du Cảnh Trạch làm đệm. Nếu cô ta có gia đình như mình, chắc đuôi của cô ta vểnh cao lên tới trời mất?”
Lãnh Văn Nghi đứng lên, “Đi thôi, trước khi về phải tới đâm chọt cô ta hai cái mới được.”
Bạn cô ta: “......”
Lúc này Châu Tư Nguyên vẫn ở một mình, chậm rãi uống rượu.
Du Cảnh Trạch cản giúp cô ả mấy ly rượu rồi vội vàng tìm người phụ trách sảnh tiệc, bảo nhà hàng ép nước măng cụt cho Du Khuynh, nói Du Khuynh không thích uống nước ép trái cây khác.
Đúng thật là nuông chiều sinh hư.
Nước trái cây người khác uống được, tới chỗ cô ta thì không chịu uống, kén cá chọn canh, lấy đó thể hiện rõ thân phận bản thân đặc biệt cỡ nào.
Du Cảnh Hâm cũng vậy, cực kỳ kén ăn, cái này không ăn, cái kia không dính.
Đều coi bản thân là lá ngọc cành vàng.
“Anh của cô đâu?” Lãnh Văn Nghi đi tới, nói như cười như không, “Tôi đang định hỏi anh ta một việc, tưởng đâu đi cùng cô chứ.”
Châu Tư Nguyên nhếch mép, “Tôi mới nói chuyện với bạn, anh ấy đứng bên cạnh mất tự nhiên, không biết giờ chạy tới chỗ nào rồi.”
Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng không khỏi cười lạnh. Lãnh Văn Nghi đâu chỉ bị mù, đúng hơn là không có mắt. Không thấy bên cạnh cô ả không có người? Chẳng trách Quý Thanh Viễn bỏ cô ta.
Loại phụ nữ hẹp hòi này, là đàn ông chẳng ai nhìn trúng cô ta.
Lãnh Văn Nghi làm bộ nhìn quanh tìm kiếm, sau đó nhìn về phía Du Khuynh, “Ồ, tôi nhìn thấy Du Cảnh Trạch rồi, gia đình bọn họ đứng chung một chỗ, thôi tôi không làm phiền nữa, để hôm khác tìm anh ta sau vậy.”
Sau đó, cô ta cố ý cảm khái: “Chung quy cũng là anh ruột, một giọt máu đào hơn ao nước lã, Phó Ký Trầm người ta đứng ngay bên cạnh mà anh ta còn không yên tâm, nhất định phải trông chừng em gái mình mới được. Giống y như anh tôi vậy, luôn coi tôi thành đứa con nít ba tuổi để yêu thương.”
Châu Tư Nguyên nhịn cơn tức, khí thế không thể thua được.
Cô ả cực lực khiến giọng nói bình tĩnh, “Ừm, anh tôi đối xử với hai đứa em gái khác của anh ấy cũng kiên nhẫn như đối với tôi vậy, hồi nãy anh ấy còn đi tìm Du Cảnh Hâm nữa, sợ Du Cảnh Hâm lần đầu tham gia tiệc rượu không quen, kết quả Quý Thanh Viễn nhỏ mọn ghen cả với anh ruột, không cho Du Cảnh Trạch đứng cùng vì chướng mắt, thế nên anh ấy mới đi tìm Du Khuynh.”
Lãnh Văn Nghi chưa từng thấy người nào mặt dày như Châu Tư Nguyên, còn ví Du Cảnh Trạch đối xử với cô ta giống với hai người em gái khác. Cô ta thầm ‘ha ha’ hai tiếng.
Cô ta mỉm cười, tiếp tục đâm vào chỗ đau của Châu Tư Nguyên, “Thị lực của cô không tệ, Quý tổng đúng là rất hẹp hòi, hồi xưa anh ấy cũng từng ghen với anh trai tôi nữa.”
Châu Tư Nguyên: “......”
Cô ả chỉ cười không nói.
Nửa đêm nửa hôm, Lãnh Văn Nghi bắt đầu nằm mơ giữa ban ngày rồi.
Sau khi thay phiên nhau đả kích đối phương xong.
Lãnh Văn Nghi uống cạn số rượu trong ly, “Cô còn ở lại chơi tiếp à? Tôi về trước đây, mai còn có hẹn bàn công việc với người ta.”
Châu Tư Nguyên cũng tiếp tục vờ vịt, “Ừ, tôi cũng sắp về đây, mấy hôm nay bận vụ thu mua, việc vặt nhiều.”
- -
Du Khuynh đợi tới lúc tiệc rượu sắp kết thúc, Du Cảnh Hâm với Quý Thanh Viễn trở lại cô mới giải tán.
Trong lúc đó, cô nằm trong lòng Phó Ký Trầm ngủ được một giấc.
Trên đường về nhà, tinh thần cô tràn trề sức sống.
“Phó tổng, chuyến đi này thu hoạch không tệ chứ?”
Phó Ký Trầm gật đầu, “Bàn công việc với Bàng đổng khá là ăn ý.” Anh đưa phần quà Bàng Lâm Bân nhờ anh chuyển cho cô, “Dì Lệ tặng em đấy.”
Du Khuynh hoảng hốt không thôi, từ khi cô bắt đầu có trí nhớ, mẹ cô hình như chưa từng tặng quà cho cô mà toàn cho cô tiền.
Cô cẩn thận bóc túi đựng văn kiện ra, là một quyển nhật ký bìa cứng.
Khá là cũ kỹ.
Cô lật ra, mùi cổ xưa của trang giấy ập vào mũi.
Trang đầu tiên có một tờ ghi chú:
[Chỉ cho con mượn xem thôi, đợi chín tháng sau trả lại cho mẹ, đây là tài sản cá nhân của mẹ. — — Lệ Băng.]
Du Khuynh mở trang đầu tiên ra xem nội dung, đây là nhật ký mang thai của mẹ cô, được bắt đầu viết từ khi biết mình có thai.
Ghi chép lại phản ứng thai nghén của từng ngày, tâm trạng ngày hôm đó và một vài chuyện vụn vặt linh tinh.
[Mình với Du Thiệu Hồng xúc động cả đêm chẳng ngủ được, mình cảm thấy bản thân vẫn chưa trưởng thành thì đã sắp làm mẹ rồi, rất kỳ diệu. Mình hỏi Du Thiệu Hồng muốn con gái hay con trai, anh ấy nói hy vọng là một cô công chúa nhỏ. Mình cũng hy vọng là công chúa nhỏ. Nhóc con mình sinh ra nhất định sẽ khuynh quốc khuynh thành, đẹp tựa tiên nữ, thông minh lém lỉnh giống như mình vậy, ha ha. Nếu là con gái thật thì sẽ đặt tên là Du Khuynh.]
Du Khuynh khép quyển nhật ký lại, cất vào trong túi văn kiện.
Phó Ký Trầm: “Sao không xem nữa?”
“Giữ để mỗi ngày xem một chút.” Du Khuynh nhớ lại tính cách lúc trẻ của mẹ cô trong trí nhớ, hoàn toàn tưởng tượng không ra sự hoạt bát xuất hiện trong quyển nhật ký.
Cô với mẹ cô từng là người quan trọng nhất trong cuộc đời của nhau, giờ mẹ cô có chú Bàng rồi, cô có Phó Ký Trầm và Tiểu Ngư Miêu, mỗi người tự trải qua cuộc sống mình mong muốn.
Thế này hình như cũng không tệ.
Du Khuynh quyết định, “Bắt đầu từ ngày mai em cũng muốn viết nhật ký mang thai, đợi tới lúc em già rồi sẽ lấy ra hồi tưởng lại, có lẽ khá thú vị.”
Phó Ký Trầm tiếp lời: “Ừm. Mai viết, buồn ngủ. Mốt viết, rất buồn ngủ. Ngày kia viết, vẫn cứ buồn ngủ.”
Du Khuynh: “......”
Phó Ký Trầm phì cười, ôm cô vào lòng, “Em không cần viết, anh ghi nhớ giúp em hết rồi.”
Cô ôm eo anh, mong rằng rất nhiều năm về sau sẽ có ngày nào đó cùng ngồi lại với anh hồi tưởng năm tháng trẻ tuổi.
Cô dựa vào lòng Phó Ký Trầm, cơn buồn ngủ đó lại từ từ ập tới.
Cho tới cuối tháng năm, phản ứng thai nghén của Du Khuynh mới dần dần khỏi hẳn, thời gian làm việc nghỉ ngơi được phục hồi lại trạng thái cũ, ban ngày cũng chẳng còn thèm ngủ như trước đó.
Đêm nhạc hội vẫn đang trong quá trình chuẩn bị.
Cô còn nhận được điện thoại của Trâu Lạc Tiêu, nói cô nàng về nước rồi, giờ đang làm thủ tục nhậm chức, đợi khi nào bận xong sẽ tìm cô dạo phố.
- -
Tháng sáu tới gần, Du Thiệu Hồng gửi tin nhắn lên nhóm chat gia đình, vì để bù đắp cho tiếc nuối hồi nhỏ của Du Khuynh và Du Cảnh Hâm, tết thiếu nhi lần này định tặng quà cho các cô, hỏi các cô muốn quà gì.
Du Khuynh và Du Cảnh Hâm trả lời ngay tắp lự:
[Tiền.]
[Chi phiếu.]
Du Khuynh: [Ba à, nếu cho tiền mặt, tốt nhất là cho con số kiểu đếm mỏi tay mới thôi ấy. Ba tranh thủ lợi dụng cơ hội này bù đắp tiếc nuối lúc nhỏ của con một thể luôn đi, tránh cho có vết rạn tạo thành vết thương thứ hai cho con.]
Du Cảnh Hâm: [Ba, nếu chuyển chi phiếu cho con nhớ viết số cao nhất ấy, chữ số càng lớn hy vọng trị khỏi của con cũng càng cao.]
Du Thiệu Hồng: [Nhất định sẽ thỏa mãn nguyện vọng của các con, bắt đầu từ ngày mai ba giảm béo, kiếm tiền.]
Du Khuynh bật cười, [Ba ơi, giờ con chuyển số thẻ qua cho ba nhé?]
Du Cảnh Trạch @Du Thiệu Hồng, [Ba, sau này mấy tin nhắn như vậy ba gửi riêng là được rồi, ba vung số tiền lớn như vậy, con với Quý Thanh Viễn và Phó Ký Trầm chẳng biết tặng gì nữa, ít quá thì không dám lấy ra. Nhân lúc hai người họ chưa nhìn thấy tin nhắn trong nhóm, ba mau thu hồi đi. Tin nhắn kiểu này không có lợi đối với sự đoàn kết của gia đình.]
Du Thiệu Hồng: [Biết đâu hai đứa nó đã đọc rồi. Mấy đứa đừng có tự lừa mình dối người như vậy được không?]
Ông lại gửi thêm một tin, [Gỡ về không kịp nữa rồi, tin nhắn vượt mức thời gian cho phép.]
Du Cảnh Trạch: [Thế thì ba xóa nhóm đi, chúng ta lập lại nhóm khác. Như thế thì tin nhắn này không tồn tại nữa, con cũng coi như không nhìn thấy.]
“......”